Đại đa số đều cho rằng, thần lực trời sinh chỉ là truyền thuyết, nhưng nó lại chân thật tồn tại, chẳng qua là xác suất quá nhỏ, nhỏ đến cơ hồ chỉ là một phần vạn. Mà Cố Dao chính là một phần vạn đó.
Y sinh tư nhân của Tàng Huyền Thanh nói, khung xương cánh tay, cơ thể, thần kinh cùng tỷ lệ của Cố Dao gần như là đạt đến trình độ hoàn mỹ, đây là nơi cánh tay Cố Dao phát ra thần lực trời sinh.
Ở Tàng gia cho dù là Trần Dương, vặn tay cũng tuyệt đối không thắng nổi Cố Dao, cho dù hợp lại toàn lực, cũng sẽ bị Cố Dao áp đảo trong vòng 3 giây. Nhưng ai cũng biết Trần Dương tuyệt kỹ sở trường, cũng sợ hãi tuyệt kỹ của hắn, trong nháy mắt bóp nát xương cổ người ta, chuyện như vậy Cố Dao làm không được.
Trần Dương luyện Vịnh Xuân Quyền lô hỏa thuần thanh*, chỉ kém một đường là đạt đến cảnh giới tông sư, hắn giỏi về sử dụng kỹ xảo, cũng chính là ám kình, xảo kình, nhu kình, mà Cố Dao lại chỉ cậy mạnh, điều này chính là điểm khác nhau.
*thuần thục
Khung xương cánh tay, cơ thể, thần kinh gần như hoàn mỹ phối hợp cùng tỉ lệ, cấp cho Cố Dao chỗ tốt không chỉ là thần lực trời sinh, còn có phản ứng mau đến mức tận cùng. Một vị tiến sĩ Tàng gia từng nói: "Nếu Cố Dao chọn con đường phát triển Bàn Tay Vàng, có lẽ sẽ có cơ hội ngang tay, thậm chí siêu việt Cổ lão tứ cũng nói không chừng."
Bàn Tay Vàng, ý tứ là trộm, Cổ lão tứ kia là nhân vật đỉnh cấp. Cổ lão tứ mặc dù đã quy ẩn, nhưng danh tiếng của hắn cũng không nhỏ, đã sớm truyền khắp đại giang Nam Bắc, "Tứ đại thúc" là hắn.
Mộ Dung Phỉ động tác rất nhanh, cũng không có dấu hiệu, Cố Dao vừa cúi xuống vươn tay ra, còn chưa đụng tới Tàng Huyền Thanh, đã bị một đạo hàn quang đột nhiên xuất hiện hù doạ, một khắc này đầu không kịp phản ứng, nhưng động tác so với ý tưởng thì nhanh hơn, hoàn toàn là theo bản năng, cô lập tức thu tay về, hơn nữa động tác cũng không chậm hơn Mộ Dung Phỉ.
Cố Dao không chậm hơn Mộ Dung Phỉ, nhưng cô chỉ là tránh khỏi nguy hiểm, chảy máu lại là vận mệnh không thể đào thoát, hàn quang họa xuất một độ cong, xẹt qua tay Cố Dao, bốn ngón bị họa xuất một vết thương thẳng tắp.
Mộ Dung Phỉ phi đao rất nhanh cũng rất sắc bén, trong nháy mắt, Cố Dao kỳ thật cũng không cảm thấy đau đớn, đầu óc cô rốt cuộc phản ứng kịp, chỉ hơi đau, nhưng cô lại biết mình nhất định là bị thương, hết thảy phát sinh quá đột nhiên, cô không dự liệu được sẽ là tình huống này, chỉ theo bản năng, kinh hô một tiếng.
Trốn tránh, Cố Dao tiếp xúc Mộ Dung Phỉ, phát hiện cặp đồng tử kia lạnh băng tới cực điểm, tựa hồ không tồn tại tình cảm, ánh mắt như thế nhượng Cố Dao nhớ lại một người, Trần Dương. Ánh mắt Mộ Dung Phỉ hiện tại rất giống Trần Dương. Hai tròng mắt Mộ Dung Phỉ còn có chút thô bạo.
Cố Dao chỉ nhìn qua Trần Dương một lần, cũng khiến cô khắc sâu ấn tượng, cả đời cũng khó quên, ngày đầu tiên cô được Tàng Thiên Hải đón về Tàng gia, lúc ấy Tàng Thiên Hải nói với Trần Dương những gì, cô đã không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ Tàng Thiên Hải cười lạnh, còn nói ba chữ "xử lý sạch", sau đó cô nhìn thấy ánh mắt Trần Dương như vậy. Ngay lúc đó Cố Dao vẫn không thể hoàn toàn hiểu ánh mắt đó giấu giếm bao nhiêu tàn nhẫn cùng huyết tinh, cô chỉ nhớ rõ mình thật sợ hãi, toàn thân đều không chịu nổi phát run.
Cố Dao sớm biết Trần Dương cùng Mộ Dung Phỉ tàn nhẫn huyết tinh, thu tay muốn lui về. Nhưng...
Mộ Dung Phỉ hệt như nhập ma, não phải của nàng trướng đau, trong lòng tràn ngập dục vọng hủy diệt thô bạo, nàng thấy Cố Dao muốn lui về phía sau, không chút do dự, vẫn ngồi ở trên ghế sa lon nàng một chân rất nhỏ vươn về phía trước, sau đó cả người đứng lên đồng thời đâm tới, mục tiêu chính thức là trái tim của Cố Dao. Bình thường làm việc chỉ dựa theo quán tính cùng yêu thích Mộ Dung Phỉ, cái gì luân lý đạo đức lúc này đối nàng mà nói lại càng không đáng một đồng.
Cố Dao là bối rối bị động ứng đối, mà Mộ Dung Phỉ lại là chủ động phóng ra, vì thế Cố Dao liền trơ mắt nhìn phi đao loé hàn quang của Mộ Dung Phỉ tiếp cận lồng ngực, cảm thấy tử vong đang buông xuống, một khí tức tuyệt vọng bắt đầu quay xung quanh cô.
Từ khi Cố Dao rời đi bên cạnh mình, Sở Thanh Phong liền chú ý mọi cử động của cô, thậm chí cả ánh mắt đều không nháy, hàn quang đột nhiên thoảng qua nhượng lòng nàng buộc chặt, nghe thấy Cố Dao kinh hô, khoảnh khắc đó lòng nàng đều nhấc tới cổ họng, khẩn trương quên thở, hết thảy phát sinh quá nhanh, đợi nàng phản ứng, đã thấy Mộ Dung Phỉ đột nhiên đứng lên, đao trong tay hướng đến ngực Cố Dao.
Sở Thanh Phong chưa bao giờ rút súng ra nhanh như vậy, họng súng tối om nhắm ngay huyệt Thái Dương của Mộ Dung Phỉ, hô lớn: "Dừng tay!"
Mộ Dung Phỉ tựa như đắm chìm ở trong một cảnh giới quỷ dị, hết thảy cảnh vật ôn tồn bên ngoài nàng nhìn không thấy nghe không được, chỉ có thể thấy đao trong tay mình và tim Cố Dao, còn lại toàn bộ đều là cảnh tượng đỏ thẫm. Sở Thanh Phong hô to cũng không thể thức tỉnh Mộ Dung Phỉ, cho nên cũng không ngăn cản nổi Mộ Dung Phỉ. Mộ Dung Phỉ tiếp tục dí đao, cách ngực Cố Dao càng ngày càng gần, ba tấc... Hai tấc... Một tấc...
Sở Thanh Phong không bao giờ... Do dự nữa, nàng quyết đoán mở ra chốt an toàn, híp mắt, nhắm ngay ấn đường Mộ Dung Phỉ... Nàng sắp bóp cò, lại đột nhiên nghe được người kia không hề vang dội, nhưng lại rõ ràng vô cùng hô to: "Dừng tay! Mộ Dung Phỉ!"
Thật kỳ dị, ngay cả Sở Thanh Phong ngăn cản cùng hắc động nhắm ngay ấn đường đều không thể ngăn cản Mộ Dung Phỉ, vậy mà khi nghe thấy thanh âm Tàng Huyền Thanh, một thế giới đỏ thẫm thuộc về Mộ Dung Phỉ liền không ngừng vọng lên, chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng ở trong đầu nàng biến thành một đôi môi tuyệt đẹp, đóng đóng mở mở, không ngừng kêu "dừng tay! Mộ Dung Phỉ!".
Thanh âm Tàng Huyền Thanh đến đúng lúc không hề kém một giây, khiến Mộ Dung Phỉ dừng tay, lúc này đao nhọn chỉ cách ngực Cố Dao khoảng 1cm.
Cơn đau trong não phải của Mộ Dung Phỉ vẫn chưa biến mất, nàng cảm thấy lòng mình có một ác ma, luôn luôn dụ dỗ nàng đâm đao vào ngực Cố Dao, nhưng Tàng Huyền Thanh lại đánh thức đáy lòng của nàng, vì thế Mộ Dung Phỉ tiến nhập trạng thái đấu tranh, cúi đầu mở mắt thật to, tơ máu dần dần rõ ràng, nhưng không ai có thể thấy biểu tình của nàng.
Cố Dao cảm giác mình đã đi qua một vòng sinh tử, đầu óc trống rỗng, cô trừ bỏ biết mình tạm thời an toàn, thì không còn ý tưởng gì khác nữa, hai mắt vô thần đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Cả phòng đều sa vào trạng thái cực độ khẩn trương, Mộ Dung Phỉ tàn nhẫn chấn kinh bọn hắn, ai cũng không nghĩ ra cô gái luôn luôn trầm mặc này sẽ to gan lớn mật, hung tàn thô bạo như thế. Tổ trọng án đều không dám dị động, chỉ sợ kích thích Mộ Dung Phỉ. Bốn vị đại lão cũng im re, khiếp sợ nhìn Mộ Dung Phỉ, trà trộn hắc đạo nhiều năm, bọn hắn cũng không phải không gặp qua người không muốn sống, nhưng mà một cô gái vị thành niên như Mộ Dung Phỉ, ra tay không chút do dự, ánh mắt đoạn tuyệt tàn nhẫn thì bọn hắn chưa bao giờ thấy qua.
Sở Thu cũng không dám động, mắt hắn lợi hại y như chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, trong đầu vọng lên tiếng lão bằng hữu, bác sĩ tâm lý Mạc Nhâm từng cảnh cáo hắn: "Sở Thu, lòng nó đã hỏng một lần, nếu lại chịu kích thích, nó sẽ biến thành một nhân vật cực độ nguy hiểm!"
Trần Dương luôn híp mắt xem hết quá trình, tựa hồ nhìn thấy cái gì để cho hắn cực cảm thấy hứng thú, trong mắt tràn ngập chờ mong, thậm chí không tự giác lè lưỡi liếm đôi môi khô ráo.
Kinh Luân không biết khi nào thì mở mắt, hắn gắt gao nhíu mày nhìn Mộ Dung Phỉ, trong ánh mắt đã tràn ngập lo lắng, chỉ không biết hắn lo lắng Cố Dao hay là Mộ Dung Phỉ, cũng không có động tác gì, môi đóng mở nhanh hơn, không ngừng tụng niệm, kỳ dị hơn là không có phát ra thanh âm.
Sở Thanh Phong dừng động tác bóp cò lại, tâm rốt cuộc hạ xuống, há hốc miệng, dồn dập thở gấp, vừa rồi nàng khẩn trương đến quên thở luôn. Nhưng Sở Thanh Phong vẫn là không dám thả lỏng 100%, bởi vì phi đao của Mộ Dung Phỉ chỉ là tạm dừng, lại không hề rời tim Cố Dao, nàng nhắm súng ngay Mộ Dung Phỉ không buông lỏng, lại cảnh cáo: "Lấy đao ra, bằng không tôi sẽ nổ súng!"
Tàng Huyền Thanh phát giác tình huống thay đổi đột ngột nhanh hơn Sở Thanh Phong, nhưng Mộ Dung Phỉ thật sự là rất ngoài ý liệu, cho dù cô ở gần Mộ Dung Phỉ nhất, cho dù cô thật sự thân thủ bất phàm, thì cũng không có cách nào đúng lúc ngăn cản Mộ Dung Phỉ. Cả quá trình, Tàng Huyền Thanh rõ ràng cảm giác được lúc này Mộ Dung Phỉ không giống thường ngày, kém nhau quá lớn.
Đúng lúc ngăn trở Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó theo bản năng liền nhớ lại một câu Kinh Luân từng nói qua: "Huyền Thanh, đứa bé này có tâm ma rất nặng, rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể giữ ở bên người."
"Tâm ma sao?" Nhìn bóng lưng Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh nheo mắt, cô lúc này hoàn toàn tin Kinh Luân, nguyên lai trên thế giới này thật sự có chuyện lạ. Tiếp theo Tàng Huyền Thanh liền nghe Sở Thanh Phong nói, cô lạnh lùng nhìn về phía Sở Thanh Phong và họng súng đen ngòm kia, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi: "Sở Thanh Phong, ngươi nổ súng thử xem, ta không để ý bồi táng tất cả mọi thứ ở trong Bóng Đêm đâu, ngươi cũng có thể thử xem ta có dám làm thật hay không!"
Tàng Huyền Thanh khiến mọi người lần thứ hai khiếp sợ, khẩu khí âm lãnh kia hoàn toàn không giống nói đùa, cộng thêm thân phận của cô, cũng không có bất luận kẻ nào dám hoài nghi cô nói đùa. Mọi người không thể xác định Tàng Huyền Thanh nói thật hay giả, nhưng lại có thể xác định một sự kiện, Mộ Dung Phỉ đối với Tàng Huyền Thanh mà nói, rất trọng yếu!
Sở Thanh Phong và Sở Thu cơ hồ cùng lúc dời mắt từ Mộ Dung Phỉ qua Tàng Huyền Thanh, Sở Thu chau mày, thầm nghĩ trong lòng: Nữ nhân này còn điên cuồng hơn Tàng Thiên Hải! Sở Thanh Phong lại kiên định, họng súng vẫn nhắm vào ấn đường Mộ Dung Phỉ, tuyệt không yếu thế nói với Tàng Huyền Thanh: "Cô kêu nó lấy đao ra, bằng không cô cũng có thể thử một lần xem tôi có dám nổ súng hay không!"
Bà Thanh với bà Phong còn cương nhau dài dài =))
Sau này ở chung một nhà chắc cái nhà banh luôn quá =))
À mà quên còn mỹ nữ siêu cấp lầy lội Lâm Tử Vận nữa chứ =))
Còn khoảng 2-3 chương là chế ấy lên sàn rồi, ARE YOU READY? =))