Cố Dao rối rắm sẽ lây bệnh, từ khi Cố Dao gọi điện trưng cầu ý kiến, Lâm Tử Vận cũng bị lây, hai ngày nay đều ngủ không ngon giấc, nằm ở trên giường mở to mắt lăn qua lộn lại, may mắn là cuối cùng đã có kết quả.
10h sáng, bình thường đi làm sớm, Lâm Tử Vận lại còn ngủ say. Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn trắng tinh tát vào gian phòng, lan tràn đến giường. Ánh sáng chiếu xạ lên mặt cô, làn da trắng tinh trơn mềm phản xạ ra một tầng ánh sáng nhạt, hiệu quả như vậy cộng thêm dung mạo xinh đẹp nguyên bản, trông như một nữ thần say giấc nồng, chỉ tiếc cảnh đẹp không ai nhìn, có lẽ sau đó sẽ có người may mắn chứng kiến được hình ảnh này, chỉ là không biết ai sẽ có vận khí.
Ánh dương xuyên thấu qua mi mắt khiến Lâm Tử Vận không thoải mái, cô nhíu mi, chậm rãi giãn ra, mở mắt, có chút mê man nghiêng đầu nhìn về phía bức màn, mới biết nguyên lai trời đã sáng, hơn nữa tựa hồ thời gian cũng không sớm.
Lâm Tử Vận căn bản không gấp gáp rời giường, cô quay đầu nhìn trần nhà, lại là trầm tĩnh hồi lâu. Cô không cần đi làm sớm, bởi vì ở sở sự vụ cô chính là lão bản. Dưới tay cô còn có rất nhiều luật sư có thực lực, có chuyện gì thì tự nhiên những người đó sẽ ứng phó, mà cô chỉ cần làm át chủ bài, chỉ khi có vụ án tương đối trọng yếu mới có thể xuất động.
Tối qua Lâm Tử Vận rốt cuộc nghĩ ra kết quả, gần 3-4 sáng mới ngủ, liên tục hai ngày, cho nên cô là đặc biệt mỏi mệt. Mơ mơ màng màng một trận, trong đầu mới nghĩ tới kết quả, thoáng chốc tinh thần liền trở lại, cô cực kỳ để bụng Diệp Tuệ Linh, quyết định lập tức triển khai phương châm mới.
Hôm nay Lâm Tử Vận không đi Sở Sự Vụ, so sánh với Diệp Tuệ Linh, công tác chỉ là râu ria, rửa mặt xong, từ trong tủ tỉ mỉ chọn lựa một bộ quần áo, muốn phiêu phiêu xinh đẹp đi gặp Diệp Tuệ Linh, thực hiện phương châm mới.
Dùng hết một giờ, Lâm Tử Vận trang điểm xong, đứng trước gương. T-shirt trắng bó sát, quần đùi xám đậm, vớ đen, giày cao gót nâu, áo khoác đen, bộ dạng này khiến Lâm Tử Vận càng thêm gợi cảm, hiển lộ dáng người hoàn mỹ tinh tế.
Lâm Tử Vận rất hài lòng, cô tự tin đến tự kỷ, nhìn mình trong gương, híp mắt, khen: "Thật là xinh đẹp, dáng người thật tốt."
Chuẩn bị tốt hết thảy, Lâm Tử Vận cầm túi xách và chìa khóa xe liền xuất môn, mục đích đúng là viện kiểm sát của Diệp Tuệ Linh, cô dụng tâm như vậy, chỉ vì Diệp Tuệ Linh, nữ vi duyệt kỷ giả dung*, cổ nhân nói quả không sai.
*người con gái làm đẹp vì người mình yêu
Lâm Tử Vận cố ý khống chế tốc độ, khi cô đến cửa thì thời gian vừa vặn tan sở, dừng xe, cô giống như hồ ly giảo hoạt, mị mị cười lấy điện thoại ra, gọi cho Diệp Tuệ Linh.
Tới lúc tan việc, Diệp Tuệ Linh không sốt ruột đi, nàng ngồi trên ghế, dựa lưng ngửa đầu nhìn trần nhà, cái gì cũng không muốn làm, hoàn toàn thơ thẩn. Lúc nàng đang đi vào cõi thần tiên, di động đột nhiên vang lên tiếng chuông dễ nghe, kéo ý thức của nàng lại. Nàng lấy lại tinh thần, nghi hoặc cầm di động nhìn, mày trong nháy mắt liền nhíu lại.
Không ngờ là Lâm Tử Vận, hơi chần chờ một chút, Diệp Tuệ Linh tắt chuông đi, tùy ý nó tiếp tục chấn động, không muốn bắt, nàng không cần nghĩ cũng biết, Lâm Tử Vận lại muốn dây dưa nàng.
Một khi Lâm Tử Vận gọi điện cho mình, lập tức gạt bỏ, sau đó trực tiếp tắt máy, cuối cùng tiện lợi làm như không có phát sinh qua, đây là Diệp Tuệ Linh dĩ vãng nhất quán thực hiện. Song lần này nàng không gạt bỏ cuộc gọi của Lâm Tử Vận, chỉ chần chờ một chút, lựa chọn tĩnh âm, nàng không có quyết đoán như trước, hơn nữa nàng cũng không có tiêu sái trực tiếp tắt máy, ngược lại là nhíu mày, nhìn trên màn hình "1 cuộc gọi nhỡ", xuất thần, chỉ là không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Tuệ Linh chỉ biết Lâm Tử Vận không dễ đối phó, quả nhiên, mới qua một phút đồng hồ, di động lại vang lên, trên màn hình vẫn là "Lâm Tử Vận", Diệp Tuệ Linh nhíu mày chặt hơn, lần này vang lên ba tiếng, nàng lại lựa chọn tĩnh âm, biến thành "2 cuộc gọi nhỡ".
Diệp Tuệ Linh không tắt máy, chính nàng cũng không biết vì sao mình không như dĩ vãng, có vài thứ đúng là bất đồng lúc trước, không thay đổi chính là, Diệp Tuệ Linh không muốn đáp lại Lâm Tử Vận. Tiếp tục xem di động xuất thần, qua ba phút, di động không vang lên nữa.
Diệp Tuệ Linh nghi hoặc nhăn mặt, lâu như vậy, Lâm Tử Vận hẳn là bỏ quên, bất quá vì cái gì lần này Lâm Tử Vận lại dễ dàng buông tha? Có điểm không tầm thường, trong lòng nàng thậm chí có cảm giác mất mát mỏng manh. Đúng lúc này di động đột nhiên vang lên lần thứ ba, Diệp Tuệ Linh vốn cho là sẽ không vang lên nữa, ngoài dự liệu, nàng bị tiếng chuông bất thình lình hù nhảy dựng, kinh hãi, nhẹ buông tay thiếu chút nữa rớt điện thoại, hoàn hảo nàng đúng lúc đón được.
Di động vang lên lần thứ ba, Diệp Tuệ Linh lựa chọn cắt đứt, cảm giác mất mát mỏng manh trong lòng cũng tùy theo tiêu thất, ngay cả chính nàng cũng không phát giác. Nhìn màn hình hiển thị "2 cuộc gọi nhỡ" xuất thần một hồi, nàng vẫn lựa chọn như dĩ vãng, tắt máy. Đang chuẩn bị tắt máy, đột nhiên có tin nhắn.
Diệp Tuệ Linh nghi hoặc mở tin nhắn, không nghĩ tới vẫn là Lâm Tử Vận, chỉ thấy cô nhắn: Bây giờ tôi đang ở trước cửa viện kiểm sát, tôi có chuyện trọng yếu muốn nói với chị, chị xuống dưới, tôi chờ chị. Nếu chị không xuống hoặc là tắt máy, tôi sẽ lập tức đi lên tìm chị.
Lâm Tử Vận mười phần uy hiếp, Diệp Tuệ Linh âm thầm tức giận, đồng thời trong lòng nghi hoặc, sao Lâm Tử Vận lại biết mình đang chuẩn bị tắt máy? Cau mày nhìn tin nhắn mấy lần, Diệp Tuệ Linh càng xem càng phát hỏa, tên ôn thần này thật sự là càng ngày càng kỳ cục, luôn dây dưa mình còn chưa tính, lần này lại dám uy hiếp mình luôn.
Bất quá lúc này Diệp Tuệ Linh có hỏa cũng không có chỗ phát, chỉ có thể âm thầm uất nghẹn, qua hai phút, Diệp Tuệ Linh cuối cùng là thỏa hiệp, nàng không có biện pháp nào, nàng tin tưởng mình nếu thật sự không xuống hoặc là tắt máy, Lâm Tử Vận nhất định sẽ tìm đến mình. Nghĩ một chút, Lâm Tử Vận đi lên còn không bằng mình đi xuống, nàng cũng không muốn lại trở thành đối tượng để các đồng nghiệp vây xem, Lâm Tử Vận da mặt dày, nhưng nàng thì rất mỏng.
Lâm Tử Vận gửi tin nhắn xong, liền cất di động, hạ cửa xe nhìn đại môn, diễn cảm cực kỳ thả lỏng thích ý chờ đợi Diệp Tuệ Linh đến, tựa hồ Diệp Tuệ Linh sẽ bị ăn đến sít sao trong tương lai thôi.
Diệp Tuệ Linh đi ra đại môn, liếc mắt một cái liền thấy Lamborghini xanh của Lâm Tử Vận, dừng cước bộ, thấy Lâm Tử Vận ngồi ở ghế lái, cực kỳ hữu hảo mỉm cười nhìn mình. Điều này làm cho Diệp Tuệ Linh càng tức giận, nhưng nàng lại không thể nề hà, chỉ có thể thở phì phì đi tới.
Lâm Tử Vận thấy Diệp Tuệ Linh đi tới, cũng thấy nàng tức giận, nhưng tuyệt không khẩn trương, hơn nữa còn âm thầm khen ngợi: "Diệp Tuệ Linh của mình vẫn xinh đẹp mị lực a." Chờ Diệp Tuệ Linh tới gần, Lâm Tử Vận không đợi nàng mở miệng, liền cười khanh khách ngọt nị kêu lên: "Tuệ Linh tỷ tỷ."
Diệp Tuệ Linh mặc chế phục, sắc mặt lạnh lùng, nhìn qua uy nghiêm mười phần, nàng không để ý tới Lâm Tử Vận nhiệt tình, lạnh lùng nói: "Có sự tình gì, nói đi."
Lâm Tử Vận tựa hồ không có nghe Diệp Tuệ Linh nói, cười khanh khách, nghiêng đầu, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, lên xe đi."
Diệp Tuệ Linh lãnh mạc nhìn Lâm Tử Vận nói: "Không cần, có sự tình gì thì nói đi, đừng lãng phí thời giờ của tôi."
Nếu dễ dàng bị lãnh mạc hù đến, nếu dễ dàng thỏa hiệp, cô cũng không phải Lâm Tử Vận bám riết không tha theo đuổi Diệp Tuệ Linh suốt ba năm. Diệp Tuệ Linh nói như vậy, cô cũng không phản bác, chỉ nhìn thẳng Diệp Tuệ Linh, không nói câu nào.
Hai người cứ như vậy giằng co xuống, ai cũng không chịu thỏa hiệp, mắt to trừng mắt nhỏ, so lực nhẫn nại, giống như một cuộc chiến tranh không tiếng động. Nhưng trận chiến này Diệp Tuệ Linh nhất định sẽ thất bại, bởi vì thiên thời địa lợi nhân hoà hoàn toàn khuynh hướng Lâm Tử Vận. Lúc này là giữa trưa, mặt trời vừa vặn lên cao nhất, Diệp Tuệ Linh bị mặt trời sái lên, mà Lâm Tử Vận ngồi ở trong xe, sức nóng căn bản là sái không đến a. Còn có chính là giờ phút này, nhân viên lưu động, tiến tiến xuất xuất đều kìm lòng không đậu, xe thể thao, hai nữ nhân xinh đẹp, hương xe mỹ nữ đều là cực kỳ hấp dẫn ánh mắt tồn tại.
Diệp Tuệ Linh là càng ngày càng không được tự nhiên, sắc mặt cũng là dũ phát âm trầm, nàng tức giận, ngay cả khớp hàm cũng nhịn không được cắn chặt, Lâm Tử Vận chưa bao giờ chọc giận nàng đến thế, trong nội tâm nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ là mình quá mức nhân từ sao?
Tức giận tràn đầy trái tim, giống như một mồi lửa thiêu đốt Diệp Tuệ Linh, nàng nắm chặt hai tay, cắn cắn môi, cuối cùng giơ chân lên, cước bộ rất nặng đi đến xe, giày cao gót "lạc, lạc, lạc", hiển lộ ra lửa giận rõ ràng. Mở cửa, Diệp Tuệ Linh ngồi vào trong xe, dùng sức "bành" một tiếng đóng cửa xe lại. Cũng không thèm nhìn Lâm Tử Vận, lạnh giọng nói: "Nói đi!"
Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh, khóe miệng vẫn duy trì tươi cười, nhưng trong ánh mắt đã không che giấu được ảm đạm, khẽ lắc đầu tự giễu, cô cũng cùng Diệp Tuệ Linh quay đầu lại nhìn về phía trước, thở dài một hơi nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị còn chưa ăn cơm đi, chúng ta đi ăn cơm trước nhé."
Diệp Tuệ Linh tựa hồ bị Lâm Tử Vận càn quấy đốt lên điểm bùng nổ, quay đầu, hai mắt cách gọng kính nhựa, trừng Lâm Tử Vận, gằn từng tiếng lạnh giọng nói: "Lâm Tử Vận! Cô đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi!"
Lâm Tử Vận lặng đi, chậm rãi quay đầu nhìn Diệp Tuệ Linh, sau đó khóe miệng gợi lên, lại cười, nụ cười xinh đẹp như cũ, chỉ là hơi thảm đạm, chốc lát thu liễm tươi cười, diễn cảm trở nên nghiêm túc, vẻ mặt như thế thông thường chỉ xuất hiện khi cô lên toà án, thanh âm hơi phiền muộn, trầm thấp từ từ nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chúng ta nhận thức đã lâu, tuy rằng tôi cố hẹn chị nhiều lần, nhưng chúng ta chưa từng cùng nhau nếm qua một bữa cơm, chị hãy thỏa mãn một nguyện vọng của tôi, theo giúp tôi ăn cơm đi."
Lâm Tử Vận tràn đầy cầu xin, Lâm Tử Vận như vậy nhượng Diệp Tuệ Linh có ảo giác, khẩu khí lúc này của Lâm Tử Vận, rất giống một người chuẩn bị cáo biệt đi xa, bên trong bao hàm rất nhiều bất đắc dĩ cùng không cam lòng, còn có bi thương cùng lưu luyến. Diệp Tuệ Linh đối Lâm Tử Vận đột nhiên chuyển biến có điểm khó hiểu, không biết phải làm sao, không biết đáp lại cái gì, nàng chỉ có dự cảm bất hảo, hơn nữa nơi nào đó trong lòng lại bắt đầu sinh đau.
Nhưng mà còn chưa chờ Diệp Tuệ Linh hoàn toàn kịp phản ứng, Lâm Tử Vận lại là ảm đạm cười cười, nói tiếp: "Tuệ Linh tỷ tỷ, liền lúc này đây được không, có lẽ là lần đầu cũng sẽ là lần cuối..."
Cắt! Lâm Tử Vận! Chế diễn tốt lắm! Rất xứng đáng được trao giải Oscar!
Ai muốn cua gái thì nên học tập bà Vận đi, lâu lâu diễn sâu tí, deep tí, lạt mềm buộc chặt vào =))