Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 60: Tim đập



Tàng Huyền Thanh có thể khiến hơn phân nửa người dân H thị kính sợ, người khác nghĩ cô rất oai phong, nhân tình ấm lạnh, chỉ có cô biết, cuộc sống vô vị. Tàng Thiên Hải thực hiện lời hứa, cam tâm trở thành đá kê chân cho Tàng Huyền Thanh, dốc sức kiên cố trụ cột, đẩy Tàng Huyền Thanh lên vị trí phong quang vô hạn.

Tàng Huyền Thanh căn bản không gì không thể làm. Tàng Thiên Hải để lại cho cô một số tiền lớn! Tàng Thiên Hải để lại cho cô một đống đại quyền! Cho nên cuộc sống của Tàng Huyền Thanh cực độ vô vị, quá mức giàu có quá mức quyền uy, khiến cô mất đi dục vọng, khiến cô không có cơ hội thể nghiệm cảm giác thành tựu.

Ăn trên ngồi trước Tàng Huyền Thanh, làm sao có thể để mắt kẻ khác, bất cứ ai cũng không xứng. Bất quá may mắn, có Mộ Dung Phỉ, tìm không thấy người để mình thỏa mãn, chẳng lẽ mình không thể nuôi cấy sao? Hơn nữa, nuôi cấy Mộ Dung Phỉ có thể khiến cuộc sống của cô có niềm vui nha.

Nuôi cấy Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh dụng tâm, không hề tắc trách, phải biết rằng đây chính là tương lai của mình, luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc Tàng Huyền Thanh làm sao có thể tùy tiện.

Mỗi ngày Mộ Dung Phỉ đều đi đến phòng Tàng Huyền Thanh, cơ hồ Tàng gia ai cũng biết, nhưng không có bất kỳ người nào biết, nàng đi đến phòng Tàng Huyền Thanh làm những gì, chuyện của Đại tiểu thư không phải là bọn hắn có thể tùy tiện hỏi thăm. Sức tưởng tượng thật phong phú, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ thừa nhận là một đôi đồng tính luyến ái sớm truyền ra, có vài người thấy tình huống này, tự nhiên sẽ nghĩ đến những điều không khỏe mạnh.

Sự thật là, Mộ Dung Phỉ mỗi ngày đi đến phòng Tàng Huyền Thanh, chỉ đơn thuần xem sách. Tàng Huyền Thanh nói, nếu muốn có được cô, nhất định phải xem hết sách trên giá. Mộ Dung Phỉ không phải người bình thường, nàng cố chấp, cố chấp làm cho người ta sợ hãi.

Mộ Dung Phỉ cố chấp, là loại người vì một mục đích mà tẫn cả đời. Nếu quyết định, tuyệt sẽ không đi lo lắng nên cùng không nên, đáng cùng không đáng, nàng chỉ biết phải dùng hết toàn lực đi làm.

Lúc Mộ Dung Phỉ đang xem sách, Tàng Huyền Thanh đang làm gì? Đáp án chính là, Tàng Huyền Thanh đang ngủ, cô thật sự rất giống một con mèo lười, không lãng phí một chút thời gian, có cơ hội liền nằm xuống, lười khiến người khác giận sôi, có thể ngồi liền tuyệt không đứng, có thể nằm liền tuyệt không ngồi. Ai cũng nghĩ không ra, vì sao mỗi ngày luôn ngủ nhiều Tàng Huyền Thanh, sẽ ngáp không ngừng đây?

Mộ Dung Phỉ đọc sách ở thư phòng, Tàng Huyền Thanh nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, ánh mắt mê ly bán trương bán hợp, như mèo đang phơi nắng. Không bao lâu, môi Tàng Huyền Thanh hơi mở ra, tiếp đó lại là ngáp một cái, phượng nhãn xinh đẹp chớp hai cái, bài trừ nước mắt, nói thầm: Đáng chết, lại bắt đầu nhàm chán.

Thông thường khi Tàng Huyền Thanh, sẽ đi tìm Mộ Dung Phỉ, cô ngồi dậy, dùng đầu ngón tay lau nước mắt, động tác kia giống như Quan Âm tát Dương Liễu, có thể thấy được động tác này là bao nhiêu thành thạo. Hai chân hoàn mỹ làm cho Mộ Dung Phỉ lâm vào mê muội, nhẹ bỏ vào giày thêu cổ vận, cô đứng lên đi đến thư phòng.

Tàng Huyền Thanh đi đường rất khinh xảo, giày thêu đi trên gỗ sẽ ít phát ra tiếng vang, người bình thường có lẽ rất khó phát hiện một người như vậy tới gần. Mộ Dung Phỉ bất đồng, nàng cảnh giác như một dã thú, nàng cực kỳ dụng tâm, nhưng Tàng Huyền Thanh vừa đi ra chỗ rẽ, nàng liền ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa như dã thú đột nhiên phát hiện lãnh địa của mình bị xâm nhập.

Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ phản ứng, híp mắt một chút, sau đó khóe miệng hơi gợi lên, Mộ Dung Phỉ như thế, cô rất hài lòng. Cô mỉm cười, đi về phía Mộ Dung Phỉ. Ánh mắt Mộ Dung Phỉ dính lên cô, như thường ngày, cuối cùng tập trung ở đôi môi đỏ.

Tàng Huyền Thanh đến gần Mộ Dung Phỉ, tò mò nhìn xuống, thấy Mộ Dung Phỉ đang xem kinh mạch đồ. Nhìn thấy nó, Tàng Huyền Thanh thu liễm nụ cười, ánh mắt mê ly, cô nhớ ra cái gì đó.

"Mộ Dung Phỉ, ngươi thích trát phi đao ở đâu?" Tàng Huyền Thanh nhìn chằm chằm bản đồ, hỏi.

Mộ Dung Phỉ ngẩng đầu lên nhìn môi Tàng Huyền Thanh càn quấy đóng mở, nghe tiếng nói duyên dáng, nàng nhíu mày, vấn đề này đối với nàng mà nói là một vấn đề khó khăn, bởi vì nàng chỉ yêu thích cảm giác bắn ra phi đao, chứ chưa có nghĩ đến sẽ trát ở địa phương nào, chỉ cần là trát trúng mục tiêu, đều là thành công.

Ý tưởng của Mộ Dung Phỉ thật kỳ lạ, người bình thường gặp được vấn đề như vậy, sẽ suy nghĩ sâu xa, mà Mộ Dung Phỉ liền biết, nàng có thể trả lời hay không, trực tiếp lắc lắc đầu, tỏ rõ chính mình không thể trả lời vấn đề này.

Tàng Huyền Thanh dời tầm mắt, nhìn khuôn mặt Mộ Dung Phỉ, thấy Mộ Dung Phỉ lắc đầu, cô đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, tựa hồ có thể rất nhanh sẽ biết Mộ Dung Phỉ muốn biểu đạt gì đó. Cô biết vấn đề này đối với kẻ chưa bao giờ giết người, chỉ trát toàn bộ phi đao lên bia ngắm như Mộ Dung Phỉ, đích xác không thể lý giải.

Tàng Huyền Thanh nhìn Mộ Dung Phỉ một hồi, sau đó dịch bước tới sau nàng chìa ra một bàn tay, nhẹ nhàng giơ lên, tinh chuẩn dán lên động mạch chủ trên cổ Mộ Dung Phỉ.

Tay Tàng Huyền Thanh lạnh như băng, có tính cảnh giác của dã thú và tâm lý phòng bị rất cao Mộ Dung Phỉ, toàn thân căng cứng, nàng muốn phản kháng, nhưng Tàng Huyền Thanh nháy mắt liền cảm giác được trạng thái của Mộ Dung Phỉ, trong trẻo lạnh lùng lên tiếng nói: "Đừng nhúc nhích."

Nếu đổi thành người khác, lớn mật như thế, còn quát bảo nàng ngưng lại, Mộ Dung Phỉ nhất định sẽ làm cho hậu quả của người kia càng thêm thảm trọng. Nhưng cô là Tàng Huyền Thanh, đối với Mộ Dung Phỉ, ý nghĩa không đồng nhất, cô kêu Mộ Dung Phỉ đừng nhúc nhích, Mộ Dung Phỉ thật sự sẽ không nhúc nhích, hơn nữa thân thể cũng chầm chậm trầm tĩnh lại.

Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ đã thả lỏng, cúi người đến gần tai Mộ Dung Phỉ, tay mềm nhẹ trượt hai cái, bên tai nàng sâu kín nói: "Nhớ kỹ, nơi này là động mạch cảnh, một đao trí mạng."

Nói xong, tay Tàng Huyền Thanh rời đi cổ Mộ Dung Phỉ, xuyên qua dưới nách Mộ Dung Phỉ, trực tiếp đặt lên ngực Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ bỗng dưng nhúc nhích, Tàng Huyền Thanh thấy rõ Mộ Dung Phỉ nổi da gà.

Mộ Dung Phỉ còn chưa nảy nở, chỉ có thể coi là tiểu lung bao, nhưng lại không ảnh hưởng độ mẫn cảm của nàng, Tàng Huyền Thanh phát giác điểm này, khóe miệng cong lên, mỉm cười thầm nghĩ: Thú vị. Mộ Dung Phỉ bất động, nàng biết Tàng Huyền Thanh chỉ muốn dạy nàng này nọ.

Hoàn hảo, lần này tay Tàng Huyền Thanh đặt ở đó cũng không động, Mộ Dung Phỉ chỉ nghe thấy cô tiếp tục nói: "Nơi này, giữa xương sườn thứ năm và thứ sáu, trái tim ở đây, một đao trí mạng."

Tay Tàng Huyền Thanh lại rời đi, cô cúi thấp hơn, thậm chí đầu trực tiếp đặt lên vai Mộ Dung Phỉ, tay men đến đùi Mộ Dung Phỉ, chen vào trong, tiếp tục nói: "Nơi này là động mạch chi dưới, đồng dạng có thể một đao trí mạng, nhưng đối với phi đao, nơi này hơi đặc thù, chỉ cần canh đúng vị trí, cho dù đâm ngay mặt, chỉ cần góc độ vừa vặn, là có thể đâm thủng, một đao trí mạng."

Hai vị trí trước khá hoàn hảo, Mộ Dung Phỉ mặc dù có chút phản ứng, nhưng còn không đến mức kịch liệt như vậy, bây giờ ở vị trí này, lại nhượng tim Mộ Dung Phỉ đập gia tốc, một cảm giác nàng chưa bao giờ nhận thức nảy lên, huyết khí toàn thân đều dâng lên khiến mặt và lỗ tai đều đỏ ửng. Nàng thậm chí có thể nghe thấy tim mình bùm bùm trực nhảy.

Tàng Huyền Thanh nhìn tai Mộ Dung Phỉ hồng hồng, cô cười sâu, hảo thú vị. Bất quá, Tàng Huyền Thanh tạm thời không có tâm tư dư thừa, nói xong liền rời đi vị trí nhạy cảm. Cô lại lần nữa dịch bước đến bên cạnh Mộ Dung Phỉ, tựa hồ là đứng mệt mỏi, trực tiếp ngồi lên bàn cầm tay Mộ Dung Phỉ đặt ở trên mặt bàn, phóng lên đùi mình, tay kia thì đặt lên mạch đập trên cổ tay Mộ Dung Phỉ.

Tay Tàng Huyền Thanh ly khai vị trí kia, nhưng tim Mộ Dung Phỉ vẫn cứ nhảy lên, luôn luôn lãnh mạc Mộ Dung Phỉ, lần đầu tiên đã chân chân thật thật có cảm giác tim đập, chính nàng cũng không biết hình dung thế nào, giống như một đầu nai con ở bên trong đập loạn, trừ bỏ hỗn độn, còn vui sướng mơ hồ. Nàng mê man, ánh mắt ngơ ngác theo Tàng Huyền Thanh mà động, ngẩng đầu lên lăng lăng nhìn Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh đặt tay nàng lên đùi cô, còn cách vải lụa lộ ra một ít dư ôn, tay đặt trên cổ tay nàng lại lạnh như băng, sai biệt khiến cảm giác càng thêm nổi bật, khiến nàng càng thêm mê man, tựa hồ có một vài thứ bắt đầu trở nên sinh động.

Tàng Huyền Thanh thấy Mộ Dung Phỉ mê man, cười như yêu nghiệt, nghĩ thầm: "Tâm ma? Đáng sợ? Đây không phải rất đơn giản liền khiến em ấy dịu ngoan sao?"

"Nơi này cũng có động mạch, nhưng ẩn khá sâu, thông thường khó tổn thương đến, tốt nhất là lưỡi đao hướng vào trong, vuông góc đâm vào, trát phá!"

Nói xong, Tàng Huyền Thanh buông tay Mộ Dung Phỉ ra, đứng lên nhìn Mộ Dung Phỉ, lại là không hề dấu hiệu ngáp một cái. Mệt chỉ muốn ngủ, cô xoay người, vừa đi đến giường vừa nói: "Nhớ kỹ những gì ta vừa nói, buổi tối theo giúp ta đi một chỗ."

Mộ Dung Phỉ thấy Tàng Huyền Thanh rời đi, chăm chú nhìn bóng lưng cô, mãi cho đến khi Tàng Huyền Thanh biến mất, nàng vẫn không nhúc nhích, không biết qua bao lâu, mới giơ lên cánh tay mới bị Tàng Huyền Thanh cầm lấy, phóng tới trước mắt nhìn một hồi, sau đó tay kia thì bám vào địa phương Tàng Huyền Thanh mới nắm qua, nhắm mắt lại, cảm thụ nhịp tim không bình thường.

Tìm được hình minh hoạ thích hợp cho Tàng yêu nghiệt, editor đang cảm thấy rất rất rất vui =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.