Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 67: Đồi bại



Bảo trì tập quán nhiều năm, Diệp Tuệ Linh đúng giờ hơn đồng hồ báo thức, 8h sáng nàng mở mắt, mê man một hồi liền xoay người cầm di động, sau đó cười rộ lên, nàng phát giác tối qua mình ngủ rất ngon, mệt mỏi mấy hôm trước đã không còn, tuy rằng mới tỉnh, nhưng nàng vẫn cảm thấy tinh thần tốt lắm, tràn ngập sức sống.

Diệp Tuệ Linh trợn mắt nằm ngửa nhìn trần nhà, nhàm chán suy tư. Di động đột nhiên chấn động, suy nghĩ bị ngắt ngang, nghi hoặc nhìn màn hình, tin nhắn của Lâm Tử Vận, nội dung rất đơn giản: Chào buổi sáng.

Diệp Tuệ Linh thấy tin nhắn mới ý thức được đáp án mình đang tìm gần ngay trước mắt, nàng xem hai chữ ấm áp kia, nhưng không có vui vẻ, ngược lại là trở nên càng thêm mê hoặc, còn một điều lo âu. Nhìn một hồi lâu, Diệp Tuệ Linh mới hạ tay xuống, nỉ non thở dài một tiếng: Lâm Tử Vận sao? Vì sao sự tồn tại của cô sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm tình của tôi vậy chứ?

Tối qua Lâm Tử Vận nhắn tin chúc ngủ ngon, Diệp Tuệ Linh mỉm cười đáp lại, nhưng chỉ qua một đêm mà thôi, Diệp Tuệ Linh thu được tin, lại mân khẩn môi, cuối cùng quên trả lời, ném điện thoại trên giường, đi vào phòng tắm.

Diệp Tuệ Linh rửa mặt xong đi ra, vừa đi về phía tủ quần áo vừa cởi bỏ áo ngủ, nội y màu đen gợi cảm cộng thêm làn da trắng nõn bóng loáng, nếu có người may mắn nhìn thấy hình ảnh này sẽ cảm nhận được cái gì gọi là nữ nhân đẹp nhất khi vừa rời giường.

Diệp Tuệ Linh và Cố Dao đều thích đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa nhưng các nàng không phải chung một phong cách, Diệp Tuệ Linh tóc xoăn đại cuộn sóng, Cố Dao tóc thẳng thuần thiên nhiên, Diệp Tuệ Linh thành thục nội liễm, Cố Dao thanh xuân tịnh lệ. Điểm chung duy nhất, chính là đối tượng bị phụ nữ ghen tị.

Hôm nay Diệp Tuệ Linh không giống hôm qua vô tâm công tác, nàng sung sức trở lại, áp chế công tác nhiều lắm, cho nên cả ngày nay bề bộn nhiều việc, liên tục rót nước. Đến trưa, tài liệu trên tay Diệp Tuệ Linh còn thừa lại một chút, nàng quyết định xử lý xong thì sẽ đi ăn cơm, dù sao nàng cô độc, không cần người khác đợi nàng, cũng không cần chờ người khác.

An tâm tiếp tục công việc nàng không đoán được di động đột nhiên vang lên, Diệp Tuệ Linh nghi hoặc cầm lấy di động, Lâm Tử Vận. Hơi do dự, Diệp Tuệ Linh bắt máy, thanh âm bình thản, không cảm xúc: "Alô, Tử Vận?"

Thanh âm Lâm Tử Vận vẫn ôn nhu mà êm tai, Diệp Tuệ Linh chỉ nghe thấy cô mềm nhẹ nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị ăn cơm chưa?"

"Tôi đang ăn, có chuyện gì sao?" Diệp Tuệ Linh nói dối, có lẽ dĩ vãng đối Lâm Tử Vận hình thành quán tính, hoặc là nguyên nhân nào chỉ có nàng biết, hoặc là ngay cả chính nàng cũng không biết.

Khi một người gọi điện thoại cho bạn, vừa nhấc máy liền hỏi đối phương "có chuyện gì sao?" kỳ thật rất đả thương người, sẽ làm cho đối phương cảm thấy bạn không muốn trao đổi. Lâm Tử Vận nghe Diệp Tuệ Linh trả lời, tạm dừng một hồi, mới mở miệng nói chuyện, thanh âm giống trước, không biến hóa, "Tuệ Linh tỷ tỷ, ngày mai nghỉ phép, chị có kế hoạch gì chưa?"

Mấy ngày nay Diệp Tuệ Linh đều mơ mơ màng màng, Lâm Tử Vận nhắc nhở nàng mới nhớ ngày mai nghỉ phép, cuộc sống của nàng thật quy luật, quy luật đến mức khi Lâm Tử Vận hỏi nàng vấn đề này, căn bản không cần tự hỏi liền có thể trả lời: "Ngày mai tôi về nhà cha mẹ."

"À, vậy hả..." Thanh âm Lâm Tử Vận có điểm mất mát, nhưng chỉ dừng lại một chút, tâm tình của cô lại tốt lên, hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tôi có thể cùng đi với chị về nhà cha mẹ chị không?"

"Này..." Diệp Tuệ Linh do dự, nhất thời khó trả lời, chỉ nói một chữ "này", không có câu sau. Nàng cũng không phải không có dẫn bạn trở về, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có một, thì phải là vị bằng hữu tốt nhất, Sở Thanh Phong.

Lâm Tử Vận nghe ra Diệp Tuệ Linh khó xử, thanh âm ôn nhu khéo hiểu lòng người nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, không tiện sao? Ngượng ngùng, là tôi nhất thời đường đột, tôi chỉ muốn..."

Lâm Tử Vận dừng lại một chút, Diệp Tuệ Linh cũng không có cắt đứt, bởi vì chính nàng còn đang do dự, nàng không có kiên quyết phủ định, nàng chỉ lo lắng, sau đó nàng nghe được Lâm Tử Vận tiếp tục nói: "Tôi không biết làm cái gì, hơn nữa cũng muốn nhìn cha mẹ Tuệ Linh tỷ tỷ trông như thế nào mà thôi, nếu không tiện..."

Lâm Tử Vận một câu này đánh bại lớp phòng ngự của Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh đối Lâm Tử Vận luôn có sự thương tiếc ngay cả chính nàng cũng chưa phát giác, nghe Lâm Tử Vận nói, nàng mới nhớ tới Lâm Tử Vận là cô nhi, chưa từng gặp qua cha mẹ, nghỉ phép không có nhà để về, Lâm Tử Vận chưa nói xong, nàng liền quyết đoán nói: "Không phải là không tiện. Tử Vận, cô hiểu lầm, tôi vừa rồi chỉ đang nghĩ ngày mai chúng ta nên xuất phát khi nào."

Công phu biến sắc mặt của Lâm Tử Vận không ai có thể địch, tốc độ biến hoá cảm xúc cực nhanh cũng làm cho người ta líu lưỡi không thôi, Diệp Tuệ Linh đáp ứng, cô cơ hồ hoàn toàn tin lời Diệp Tuệ Linh nói, ngữ khí vui vẻ: "À, vậy thì tốt quá, thời gian chị quyết định đi, lúc nào tôi cũng rảnh hết đó."

"Ừ, hảo, ngày mai tôi sẽ gọi cho cô."

Cúp máy, Diệp Tuệ Linh sửng sốt một hồi lâu, lòng nàng lại không bình tĩnh, nàng phát giác chính mình tựa hồ như thế nào cũng không thể ngoan tuyệt với Lâm Tử Vận, chỉ cần Lâm Tử Vận tỏ vẻ đáng thương, mặc kệ là thật hay giả, đều không thể. Diệp Tuệ Linh giờ phút này để ý vấn đề, nàng chỉ muốn biết rõ ràng, Lâm Tử Vận ở trong lòng mình rốt cuộc tồn tại thế nào.

Diệp Tuệ Linh còn chưa nghĩ thấu, di động lại vang lên, nàng nhíu mày cầm lấy chần chờ một hồi, thu hảo tâm tình, mới tiếp: "Alô, mẹ."

"Linh nhi, ngày mai nghỉ phép, con có về nhà không?"

"Vâng, con về. Mẹ, ngày mai con sẽ dắt theo một bằng hữu."

"Bằng hữu? Là Thanh Phong đứa bé kia sao? Nó đã lâu không có tới, mẹ và cha con rất nhớ nó..."

"Mẹ! Không phải Thanh Phong, là người khác. Thanh Phong cậu ấy bận rồi."

"À, không phải Thanh Phong hả? Người khác... Tốt lắm, tốt lắm, ngày mai mẹ sẽ mua thêm đồ ăn, nhớ rõ về trước giữa trưa nhé."

"Vâng, con đã biết. Treo."

Diệp Tuệ Linh cúp điện thoại, có điểm phiền lòng nhíu nhíu mày, nàng lại một lần nữa nói hoang, kỳ thật nàng căn bản không biết Sở Thanh Phong có thời gian hay không, cũng không tính ước Sở Thanh Phong, bởi vì nàng biết Sở Thanh Phong và Lâm Tử Vận luôn luôn không cùng đường. Mà nguyên nhân nàng phiền lòng thật sự không phải cái này, nàng nghĩ đến vì sao mẫu thân nghe được bằng hữu khác thì sẽ hưng phấn như vậy, là lo lắng vấn đề tái hôn đi, đặc biệt nàng mỗi lần trở về, cha mẹ không ngừng nhắc tới nam nhân nàng liền phiền hơn. Nàng biết cha mẹ muốn tốt cho mình, muốn mình chờ tuổi già có thể có người dựa vào, nhưng mà Diệp Tuệ Linh căn bản là không muốn tái hôn, ít nhất trước mắt còn chưa muốn vì nàng đối tình yêu và hôn nhân đã sớm mất đi tin tưởng.

Hôm nay Lâm Tử Vận không đến sở sự vụ, nhân tài dưới tay cô rất nhiều, cho nên cô làm lão bản cực kỳ thoải mái, lúc này cô mặc áo ngủ màu đen ngồi trên ghế sa lon phòng khách, hai chân hoàn mỹ đan chéo, lay động. Tóc vén sau tai, cô híp mắt sờ lên khoả khuyên tai kia, mắt lộ ra vẻ suy tư.

Cô không rõ vì sao chỉ là một buổi tối, Diệp Tuệ Linh tựa hồ lại có điểm bài xích cô. Buổi sáng cô đúng giờ nhắn tin, bằng không bình thường đi ngủ trễ cô căn bản là dậy không nổi, sau đó cô liền đợi nàng trả lời, nhưng vẫn không thấy gì, cuối cùng nhịn không được mới gọi điện ngay giữa trưa.

Ở trong điện thoại, thông minh khiến người khác gọi là hồ ly Lâm Tử Vận sao không nghe ra Diệp Tuệ Linh lãnh đạm, không rõ vì sao tối qua còn hoàn hảo, đột nhiên sáng nay lại biến về như cũ a.

Lâm Tử Vận cho dù yêu Diệp Tuệ Linh, cũng không phải Diệp Tuệ Linh, sẽ không cảm nhận được Diệp Tuệ Linh nội tâm phức tạp cùng biến hóa, vô luận thế nào cô cũng không thể nghĩ thông suốt.

Lâm Tử Vận cười lạnh, ánh mắt cực kỳ sắc bén, lẩm bẩm nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tôi vất vả như vậy... Tôi vất vả như vậy... Tôi nhất định sẽ khiến chị yêu tôi, tôi nhất định phải chiếm được chị, chị phải thuộc về tôi, chỉ thuộc về tôi mà thôi!"

Lâm Tử Vận đã lâm vào điên cuồng, có lẽ yêu đến mức tận cùng, thật sự sẽ trở thành kẻ điên. Dục vọng độc chiếm quá mãnh liệt, quá bá đạo, tình yêu quá tuyệt đối, quá duy nhất.

Vì Diệp Tuệ Linh, cô rốt cuộc làm ra những chuyện đê tiện gì, là cô sử kế phá hủy tình yêu nguyên bản của Diệp Tuệ Linh, là cô nhượng Diệp Tuệ Linh từ thê tử hạnh phúc biến thành phụ nữ ly hôn.

Có câu nói, yêu làm cho người ta biến ngốc, dừng trên người Lâm Tử Vận, lại làm cho cô đồi bại. Yêu một nữ nhân đã kết hôn, khiến cô trở nên đồi bại rồi.

Tui thề, cái title của bà tác giả dễ gây hiểu lầm vãi ~ cứ tưởng có cưỡng gian abcxyz gì đó thôi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.