Hôm nay nghỉ phép, nhưng Diệp Tuệ Linh vốn là đồng hồ sinh vật làm hết phận sự, không thể ngủ lâu, giống thường ngày, nàng 8h sáng mở mắt, sau khi thức dậy mới phát giác hôm nay nghỉ phép, lại thật lười nằm trở về, nhưng không còn cảm giác buồn ngủ nữa.
Trải qua năm ngày làm việc liên tục, Diệp Tuệ Linh đặc biệt muốn nghỉ ngơi. Hôm nay quyết định phải về nhà cha mẹ, nhưng bởi vì khoảng cách cũng không xa, cho nên Diệp Tuệ Linh cũng không nóng nảy, chỉ cần về trước giờ cơm trưa là tốt rồi. Dù sao là cha mẹ của mình, Diệp Tuệ Linh cũng rất tùy ý, không cần lo vấn đề lễ phép. Nhân tiện Lâm Tử Vận muốn cùng mình trở về, Diệp Tuệ Linh rất khó miêu tả cảm thụ trong lòng, nàng chỉ biết là cảm giác này khang khác a. Dĩ vãng Diệp Tuệ Linh ngẫu nhiên cũng dẫn bằng hữu trở về, nhưng đó là Lâm Tử Vận, cảm giác kia kém quá xa, thật đặc thù lại thật huyền diệu.
Diệp Tuệ Linh một mực nằm trên giường thêm một tiếng mới rời giường, sau đó chậm rì rì đi vào phòng tắm rửa mặt, trước khi thay quần áo, nàng gọi cho Lâm Tử Vận: "Tử Vận, cô đã thức chưa?"
"Ừ, thức rồi. Hiện tại lên đường sao? Bây giờ tôi đang ở trước cửa nhà chị nè." Lâm Tử Vận xuất ngữ kinh người, Diệp Tuệ Linh vốn không muốn chờ lâu lắm nên trước tiên gọi điện thoại, không nghĩ rằng Lâm Tử Vận đã chờ trước cửa. Nàng ngây ngốc một hồi nghi hoặc hỏi: "Cô tới lúc nào?"
"Tôi tới lúc 8h. Tôi không biết chị chừng nào muốn đi, cho nên tới trước a." Lâm Tử Vận thật bình thản kể ra, tựa hồ đây là một việc lơi lỏng.
Diệp Tuệ Linh theo bản năng xoay người nhìn đồng hồ báo thức, bây giờ 9h20, nói cách khác Lâm Tử Vận đã ở bên ngoài đợi 1 tiếng 20 phút. Diệp Tuệ Linh nhíu mày thầm mắng Lâm Tử Vận thật khờ, nhưng tâm lại trở nên mềm mại, có điểm trách cứ hỏi: "Sao cô không gọi điện thoại cho tôi?"
Lâm Tử Vận dừng một hồi mới trả lời, ngữ khí trở nên rất nhẹ, tựa hồ có điểm xấu hổ: "Hôm nay nghỉ phép, tôi sợ ảnh hưởng đến chị nghỉ ngơi."
Nhiều khi cảm động chỉ phát sinh trong một khoảnh khắc, Lâm Tử Vận một câu đơn giản, nhượng Diệp Tuệ Linh cảm động, nàng trầm trọng thở ra một hơi, trong lòng nơi nào đó hơi đau đớn, nàng không biết Lâm Tử Vận là ngốc hay là khéo hiểu lòng người, nàng chỉ biết mình đích xác thật cảm động, thậm chí nàng thật xác định, Lâm Tử Vận chỉ đối với nàng như thế.
Diệp Tuệ Linh trầm mặc hồi lâu, mới nói với Lâm Tử Vận: "Vậy cô tiếp tục chờ một chút, tôi ngay lập tức đi xuống."
Diệp Tuệ Linh không hề... Chậm rì rì nữa, chỉ dùng thời gian rất ngắn liền xử lý tốt lắm, lái xe đến cửa, quả nhiên là nhìn thấy cỗ xe Lamborghini của Lâm Tử Vận ở đối diện, Lâm Tử Vận còn cách cửa xe nhìn qua bên này, trên mặt mang theo mỉm cười.
Diệp Tuệ Linh không tự giác thả chậm tốc độ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Lâm Tử Vận tươi cười. Đã vào mùa đông, sáng sớm có điểm lành lạnh, nhưng mà nụ cười kia lại làm cho Diệp Tuệ Linh cảm thấy ấm áp. Khoé miệng mềm mại đáng yêu thoáng hiện lên mỉm cười, ôn nhu như nước, sáng lạn như hoa.
Khi hai xe song song, Diệp Tuệ Linh dừng xe, hạ cửa xuống nhìn Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận mỉm cười không giảm, thanh âm linh hoạt kỳ ảo êm tai: "Tuệ Linh tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành."
Lâm Tử Vận lúc này tựa như một tiểu hài tử lễ phép nhu thuận, Diệp Tuệ Linh không tự giác mỉm cười, nhưng đối một tiếng "chào buổi sáng", nàng lại không biết trả lời thế nào, trong lòng chỉ cảm thấy xấu hổ áy náy, cuối cùng cũng chỉ là trầm mặc mỉm cười gật đầu, dừng một hồi lâu, phát giác không có gì nói, mới lên tiếng: "Chúng ta lên đường nhé?"
"Hảo, tôi đi theo chị." Lâm Tử Vận thủ thế OK, có vẻ đặc hữu mị lực.
Diệp Tuệ Linh phía trước lái xe, nhưng chính nàng cũng không biết làm sao, trong đầu luôn hiện ra nụ cười của Lâm Tử Vận. Lúc này nàng mới phát giác, ấn tượng của mình đối với Lâm Tử Vận, tựa hồ vĩnh viễn đều là bộ dạng mỉm cười, không còn gì khác.
Diệp Tuệ Linh kìm lòng không đậu nắm chặt tay lái, nàng nghĩ tới một câu hát: Chẳng qua là bởi vì em yêu chị, cho nên cuối cùng em mới lưu lại cho chị nụ cười...
Nhà cha mẹ Diệp Tuệ Linh ở vùng ngoại thành bên cạnh H thị, hai người lái xe ước chừng 20 phút liền tới, Diệp Tuệ Linh dừng xe, xuống xe đứng một bên chờ Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa xuống xe, lúc này nghe thấy Diệp Tuệ Linh nói với cô: "Cha mẹ tôi ở lầu 3, chúng ta đi lên đi."
"À, hảo, chị chờ một chút." Lâm Tử Vận đáp ứng, dưới ánh mắt nghi hoặc của Diệp Tuệ Linh, mở cửa sau, sau đó xách hai túi đồ to đùng ra, Diệp Tuệ Linh nhìn thấy, không cần nghĩ cũng biết đây là "quà gặp mặt".
Diệp Tuệ Linh khẽ nhíu mày nói: "Tử Vận, khách khí như vậy làm chi?"
Lâm Tử Vận mỉm cười, xách đồ đi về phía Diệp Tuệ Linh, cô nói: "Nên mà, dù sao là lần đầu tiên, nếu hai tay trống trơn, tôi sợ tôi sẽ ngượng ngùng vào cửa."
Diệp Tuệ Linh bị Lâm Tử Vận chọc cười, vừa muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người chào hỏi.
"Linh nhi, hôm nay cuối tuần lại quay về thăm cha mẹ sao? Thật sự là hiếu thuận a."
Diệp Tuệ Linh nghe thấy thanh âm, liền không tự giác nhíu mày, biểu hiện tựa hồ có một tia không kiên nhẫn, mà hết thảy đều bị Lâm Tử Vận xem trong mắt. Hai người xoay người, thấy một bà lão khoảng 60 tuổi, xách giỏ đi ra.
Diệp Tuệ Linh lễ phép mỉm cười, cảm xúc không kiên nhẫn đã sớm biến mất, nàng đáp lại: "Vâng. Dì Lưu, ngài đây là đi mua đồ ăn?"
Dì Lưu vừa đi tới, ánh mắt vừa quan sát Lâm Tử Vận, còn có xe Lâm Tử Vận. Đứng trước mặt hai người, ánh mắt bà liền cố định trên người Lâm Tử Vận, hỏi Diệp Tuệ Linh: "Linh nhi, đây là bằng hữu của con đi."
"Vâng, đúng vậy." Diệp Tuệ Linh trả lời rất đơn giản, Lâm Tử Vận nghe ra nàng không muốn tán gẫu với dì Lưu.
Dì Lưu từ từ nhìn Lâm Tử Vận, lớn tiếng tán dương: "Ai u, cô gái này cũng thật đẹp, ngang ngửa Linh nhi của chúng ta nha."
Tiếp theo, dì Lưu chuyển ánh mắt qua xe Lâm Tử Vận, cảm thán: "Linh nhi thật là có tiền đồ, ngay cả bằng hữu đều là người có tiền đồ, không giống như tiểu tử nhà dì..."
Dì Lưu bắt đầu liên miên cằn nhằn, Lâm Tử Vận chú ý tới Diệp Tuệ Linh lại nhíu mày, nhờ vào chào hỏi cắt đứt dì Lưu: "Dì Lưu, ngài khỏe. Ngài quá khen rồi."
Dì Lưu lại cảm thán một câu, thật là nhi đồng có lễ phép, nhìn Lâm Tử Vận vài lần, sau đó tựa hồ nghĩ tới chuyện trọng yếu gì, diễn cảm trở nên thật nghiêm túc quay đầu hỏi Diệp Tuệ Linh: "Linh nhi, chuyện lần trước dì nói với con thế nào rồi? Dì đã hỏi cha mẹ con vài lần, bọn họ còn nói con bận rộn công tác, chờ con rảnh rỗi thì nói sau. Linh nhi, dì đã nói với con, cháu ngoại dì thật sự là không tệ, tuy rằng nó kiếm tiền không nhiều như con nhưng lại rất cần cù chăm chỉ, còn thành thật nữa. Linh nhi, bằng không con nhỉnh chút thời gian đi ra gặp nó một lần? Con phải biết rằng, hiện tại điều kiện của con không phải rất tốt, dù sao đã ly hôn qua, bây giờ còn trẻ nên sớm một chút..."
Dì Lưu dong dài, Diệp Tuệ Linh càng nghe thì sắc mặt càng âm trầm, mơ hồ có khuynh hướng sắp bùng nổ, mà Lâm Tử Vận ngay từ đầu còn không biết dì Lưu nói cái gì, đợi nghe đến mặt sau, sắc mặt cô còn đen hơn Diệp Tuệ Linh a. Lâm Tử Vận là người thẳng thắn, cũng không bận tâm nhiều như vậy, cô không muốn nghe dì Lưu nói năng bậy bạ, không thèm quan tâm đến lý lẽ, quay đầu nói với Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chúng ta đi lên đi, đứng ở ngoài lâu như vậy, chân tôi sắp gãy rồi."
Diệp Tuệ Linh ẩn nhẫn, dì Lưu này dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, nàng không thể quá mức, hơn nữa nàng biết dì Lưu người này kỳ thật cũng không có ý xấu chỉ là nhiệt tình hơi quá. Lúc này Lâm Tử Vận một câu, ở trong lòng Diệp Tuệ Linh cũng như trời hạ cơn mưa, nắm bắt cơ hội, nàng vội vàng tạm biệt dì Lưu, dẫn Lâm Tử Vận đi vào chung cư.
Dì Lưu đứng đó nhìn Lâm Tử Vận, trong lòng rất bất mãn, thật vất vả mới đợi được Diệp Tuệ Linh trở về, còn chưa nói xong đâu, hơn nữa bà trộm đem ảnh Diệp Tuệ Linh cho mình cho cháu ngoại xem qua, cháu ngoại cũng cực kỳ vừa lòng, bà còn khoe khoang khoác lác cam đoan, chỉ cần hắn thích, bà nhất định sẽ dàn xếp việc này.
Nhìn thân ảnh hai người biến mất ở hàng hiên, dì Lưu nhìn xe Lâm Tử Vận một hồi lâu, mới thở dài nói: "Ai da, thanh niên hiện tại nha, có chút tiền liền cho rằng mình giỏi lắm, kính già yêu trẻ sợ là sắp mai một rồi."
Dì Lưu vừa nói, nhượng Diệp Tuệ Linh xấu hổ trước mặt Lâm Tử Vận, nàng đi trước, sắc mặt có điểm âm trầm. Lâm Tử Vận đi sau, lẳng lặng nhìn bóng lưng Diệp Tuệ Linh, cô biết hiện tại Diệp Tuệ Linh tâm tình không tốt, vì thế cô muốn thay đổi lực chú ý của Diệp Tuệ Linh, nhãn cầu linh động chuyển một chút, cô lôi kéo tay áo Diệp Tuệ Linh, chờ Diệp Tuệ Linh dừng bước, nghi hoặc nhìn cô, liền giả bộ khẩn trương nhẹ nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, cha mẹ chị là người như thế nào a, không biết vì cái gì, tôi có chút khẩn trương."
Lâm Tử Vận rất có khiếu diễn trò, vẻ mặt của cô đặc tả rất giống, nhượng Diệp Tuệ Linh đều nhìn không ra thiệt giả. Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận cảm thấy hơi buồn cười, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Lâm Tử Vận bộ dạng thế này, trong ấn tượng của nàng Lâm Tử Vận không có lúc nào là không tự tin cả. Nàng nhớ tới một sự kiện, khi đó Lâm Tử Vận quấn quýt lấy nàng, đuổi thế nào cũng không đi, nàng cảm thấy Lâm Tử Vận chính là loại người không biết xấu hổ, không biết sợ hãi, vì thế nàng hỏi Lâm Tử Vận: "Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy, rốt cuộc cô có tín ngưỡng hay không?"
Lâm Tử Vận nghĩ một chút, sau đó hồi đáp: "Tự kỷ có tính không?"
Lúc ấy Diệp Tuệ Linh tức đến sắp nổ tung, mà lúc này nhớ tới lại cảm thấy thú vị, đặc biệt so sánh với Lâm Tử Vận hiện tại, chỉ một thoáng Diệp Tuệ Linh biệt khuất liền biến mất không còn, khóe miệng không tự giác mỉm cười, nói với Lâm Tử Vận: "Không cần khẩn trương, cha mẹ tôi rất hòa thuận, hơn nữa bọn họ đều đặc biệt hiếu khách. Hai người đều là giáo sư đại học..."
Diệp Tuệ Linh hoàn toàn quên sự không thoải mái vừa rồi, hướng Lâm Tử Vận giới thiệu cha mẹ, mà Lâm Tử Vận cũng lắng nghe, cô thật sự hứng thú hiểu biết bọn họ, dù sao sau này cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của mình a.
Mấy ngày nay kiểm tra sml luôn mấy chế ạ T.T ở đây có ai là sinh viên năm 3 giống tui không T.T