Nếu trong lòng có chuyện tình đáng giá vui vẻ cùng chờ mong, thì mỗi thời mỗi khắc đều tinh thần sáng láng, tựu như Sở Thanh Phong. 7h sáng nàng mở mắt, sau đó nghĩ đến Cố Dao ngay phụ cận, mình chỉ muốn đứng lên nhìn thấy em ấy, vì thế lập tức tỉnh táo động tác nhanh chóng bật dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn phòng Cố Dao đã thấy cửa mở ra, giường đã thu thập chỉnh tề, người không biết nơi nào rồi? Sở Thanh Phong xung quanh tìm kiếm Cố Dao, nhưng mà lại không kêu to, có lẽ sợ dọa chạy Tinh Linh của mình?
Đi đến phòng khách, không có người, đang nghi hoặc thì vô ý thấy Cố Dao trong bếp lúc này đang đưa lưng về phía Sở Thanh Phong, cầm thìa khuấy nồi. Sở Thanh Phong giảo hoạt cười cười, cước bộ nhẹ nhàng tới sau lưng Cố Dao, mở ra hai tay, ôm Cố Dao vào trong ngực. Mùa đông sáng sớm, vừa rời giường đặc biệt lạnh, Sở Thanh Phong ngay cả áo ngủ cũng không mặc, liền lòng như lửa đốt tìm Cố Dao, lúc này ôm thân thể mềm mại của Cố Dao, hảo ấm áp.
Cố Dao hoảng sợ, thiếu chút nữa quăng thìa, nhưng sau lưng chạm đến xúc cảm ấm áp cùng hương vị quen thuộc, Cố Dao ý thức được là Sở Thanh Phong cũng không có phản kháng, tùy ý nàng ôm, chỉ là... Hai ngọn núi nhỏ hoàn mỹ của Sở Thanh Phong còn cách áo ngủ dán lên lưng cô, Cố Dao cảm thấy đặc biệt rõ ràng. Điều này làm cho Cố Dao không chỉ đỏ mặt, cô ra vẻ trấn định tiếp tục khuấy cháo, rất nhẹ kêu một tiếng: "Tỷ tỷ."
Sở Thanh Phong siết chặt cánh tay, ôm Cố Dao càng chặt hơn, thật hưởng thụ mà đem cằm đặt lên vai Cố Dao coi Cố Dao động tác mềm nhẹ khuấy cháo, ngữ khí ôn nhu như nước: "Cố Dao, có em thật tốt, tôi rất hạnh phúc."
Ôm càng chặt hơn, xúc cảm mềm mại trên lưng Cố Dao cũng càng rõ ràng, Cố Dao bắt đầu không tự nhiên, đỏ ửng lan tràn tới bên tai, nghe Sở Thanh Phong nói nhỏ nhẹ, toàn thân từ trong ra ngoài đều ấm lên, Cố Dao biết cũng không phải bởi vì hơi nước, mà là câu nói kia của Sở Thanh Phong, Cố Dao trong lòng đáp lại Sở Thanh Phong, em có chị cũng rất hạnh phúc. Nhưng lời này Cố Dao sẽ không nói ra đâu, cô thẹn thùng a.
Cố Dao cho dù không quay đầu lại, cũng biết Sở Thanh Phong nhất định chỉ mặc áo ngủ, lạnh như thế cô lo lắng Sở Thanh Phong sẽ bị cảm, Cố Dao nhẹ giọng dặn dò: "Tỷ tỷ, nhanh đi rửa mặt thay quần áo đi, đừng để bị cảm. Chờ chị đi ra là có thể ăn điểm tâm rồi."
Khoé miệng Sở Thanh Phong luôn mỉm cười hạnh phúc, Cố Dao quan tâm sẽ càng hạnh phúc hơn, nàng thậm chí nghĩ mình quá mức may mắn. Nàng hôn hai má Cố Dao, phát ra tiếng "muah" vang dội, ra dấu OK, liền đi ra phòng bếp.
Trên gương mặt đột nhiên một trận ướt mềm, hơn nữa âm thanh "muah" kia, nhượng Cố Dao ngây ngẩn cả người, tựa hồ bị người điểm huyệt, tay cầm thìa cứ như vậy định ở giữa không trung, một lát sau, đỏ bừng cả mặt, nhìn Sở Thanh Phong rời đi, lăng lăng, tay kia thì kìm lòng không đậu dán lên địa phương vừa bị trộm hương.
Ăn xong bữa sáng tình yêu, hai người cùng đi làm, ở chung nhà lại chung chỗ làm, cuộc sống như thế thật sự là hài hoà, chỉ là nếu thế giới này không tồn tại lời đồn đãi, sẽ càng hoàn mỹ hơn. Nhanh đến trạm xe buýt gần cảnh cục, Cố Dao đột nhiên nói với Sở Thanh Phong: "Tỷ tỷ, dừng xe ở đó."
"Hả?" Tình yêu khiến Sở Thanh Phong biến ngốc, nàng nhất thời không nghĩ điểm mấu chốt, quay đầu nghi hoặc nhìn Cố Dao.
Tuy rằng đó cũng không phải lỗi của Cố Dao, nhưng chẳng biết vì sao, cô vẫn có một chút áy náy cùng bất đắc dĩ nhìn Sở Thanh Phong chậm chạp nói: "Tỷ tỷ, em nghĩ em vẫn nên xuống xe ở trạm xe buýt, dù sao bị người ta đồn... Không tốt."
Sở Thanh Phong hơi nhăn mặt, nghĩ thông suốt vấn đề, sắc mặt biến thành âm trầm, luôn tuân thủ kỷ pháp nàng lúc này thậm chí có điểm chán ghét hiến pháp nước nhà, nàng cùng Cố Dao đích xác không phạm pháp, nhưng lại phạm vào kỷ luật, một khi bị người ta biết được, hậu quả ra sao, ảnh hưởng tiền đồ của cả hai, thậm chí tẫn hủy.
Giống như Cố Dao, Sở Thanh Phong trong lòng cũng sinh ra một cỗ áy náy, đối với không thể cho Cố Dao tình yêu quang minh chính đại mà áy náy nhưng lại không biết an ủi thế nào. Dừng xe, Sở Thanh Phong chỉ có thể kiên định nói với Cố Dao trước khi cô xuống xe là: "Cố Dao, tôi yêu em."
Cố Dao có thể hiểu được tâm tình của Sở Thanh Phong, kỳ thật trong lòng cũng không có ủy khuất, cô dùng nụ cười nói cho Sở Thanh Phong, mình tốt lắm, không có chuyện gì. Đồng dạng kiên định đáp lại Sở Thanh Phong yêu: "Tỷ tỷ, em cũng... Yêu chị."
Sở Thanh Phong lần đầu tiên nghe Cố Dao nói yêu mình, tâm tình này người khác không thể nào hiểu, chỉ có nàng biết giờ phút này thỏa mãn cùng hạnh phúc cỡ nào tựa như có được toàn thế giới.
Cẩn thận dặn Cố Dao không cần gấp gáp, phải cẩn thận giao thông, dong dài sách một đại đội, Sở Thanh Phong mới cáo biệt Cố Dao, lái xe rời đi, trận thế có đủ khoa trương, giống như sắp ly biệt vài thập niên, ấm lạnh tự biết, chỉ có các nàng mới cảm nhận được cảm giác này, hơn nữa các nàng cũng không cần người khác hiểu mình.
Suốt lộ trình ngắn ngủi Sở Thanh Phong một mình đến cục cảnh sát, nàng bắt đầu tự hỏi, nên giải quyết vấn đề này thế nào. Nàng yêu thật dụng tâm, tuyệt không buông bỏ.
Chờ mọi người đến đông đủ, Sở Thanh Phong liền mở hội nghị, chủ đề như cũ là án tai nạn xe giết người. Trong phòng hội nghị, Sở Thanh Phong kêu từng nhóm hồi báo tình huống, cuối cùng tổng kết, một chút tiến triển đều không có. Cả phòng họp đột nhiên ngưng trọng lên, án kiện nhất định không thể để lâu, cứ tiếp tục thì kết quả cũng không tốt, một là sẽ có thêm người bị hại vô tội, hai là hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Vụ án được xác định là sát nhân biến thái a, thông thường hung thủ chắc là sẽ không bình yên thu tay lại, nếu hung thủ bị kích thích, sẽ lại hành hung.
Sở Thanh Phong đứng ở phía trước, dựa vào bục giảng nhíu mày suy tư, nàng tập quán dùng ngón tay không ngừng chà xát xoa môi, thần tuyến mềm mại đáng yêu bị đánh loạn, ngẫu nhiên sẽ lộ ra hàm răng trắng tinh, chính nàng không biết mình lúc này hấp dẫn bao nhiêu đâu. Nàng không phát giác, Chu Vân luôn nhìn lén nàng, Cố Dao thậm chí đỏ mặt, không tự giác nuốt ngụm nước miếng.
Chủ động phóng ra, không có hiệu quả; ôm cây đợi thỏ, cũng không có hiệu quả; như vậy... Cũng chỉ có dẫn rắn ra khỏi hang. Sở Thanh Phong trong lòng hạ quyết định, quyết định chọn biện pháp dẫn rắn ra khỏi hang, chỉ là, lấy ai làm mồi nhử đây?
Sở Thanh Phong nói ra ý nghĩ, sau đó nhượng mọi người thảo luận nên do ai đảm nhiệm mồi câu. Cả tổ trọng án có 4 nữ thành viên, trừ bỏ Sở Thanh Phong, đó là Cố Dao, Lưu Hướng Lan, còn có một người khác. Sở Thanh Phong là chỉ huy, tự động bị bài trừ; Lưu Hướng Lan, tuổi cũng không thích hợp; người kia, bộ dạng không chỉ không đủ xinh đẹp, thậm chí thoạt nhìn còn rất giống đàn ông, lại càng không thích hợp, cho nên ánh mắt mọi người cuối cùng đều dừng trên người Cố Dao.
Cố Dao lúc này cũng ý thức được tựa hồ chỉ có mình mới thích hợp nhiệm vụ này nhất, vì thế cũng nghiêm túc đứng lên, nói: "Đội phó, để em."
Sở Thanh Phong nhìn Cố Dao, không gật đầu cũng không lắc đầu, tựa hồ là đang suy tư, nhiệm vụ này đích xác do Cố Dao đến chấp hành là tốt nhất, chỉ là... Sở Thanh Phong có tư tâm, hung thủ ai cũng không biết, trong đó hung hiểm vô số, làm mồi là nhiệm vụ nguy hiểm, nếu quả thật một chút chuẩn bị cũng không có đã bị đẩy ngã ra đầu xe, thử hỏi ai có thể kịp phản ứng? Sở Thanh Phong một chút cũng không muốn Cố Dao đi phạm hiểm.
Sở Thanh Phong làm cảnh sát lâu như vậy, chưa bao giờ phạm tư tâm, nhưng lần này nàng không có cách nào khắc chế chính mình, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, nói: "Cố Dao, em ngồi xuống. Nhiệm vụ này vẫn là để tôi tự mình làm đi, kế tiếp chúng ta phân chia nhiệm vụ."
Sở Thanh Phong trực tiếp cự tuyệt Cố Dao xung phong nhận việc, một chút giải thích cũng không có, càng không cấp Cố Dao cơ hội phản bác. Cố Dao biết Sở Thanh Phong vì cái gì không để mình thực hiện nhiệm vụ này, chỉ là... Cô cũng không muốn Sở Thanh Phong bởi vì quan hệ giữa cả hai, mà đối với mình đặc biệt chiếu cố, cô không phản bác kế hoạch, Sở Thanh Phong không để ý mọi người nghi ngờ, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Chia đều nhiệm vụ, Sở Thanh Phong không kéo dài, trực tiếp tuyên bố: "Nghe rõ chưa? Nếu nghe rõ liền tan họp, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay 8h xuất động! Tan họp!"
Sở Thanh Phong tuyên bố tan họp, trước khi đi ra phòng họp, nhìn Cố Dao nói một câu: "Cố Dao, em theo tôi vào văn phòng."
Sở Thanh Phong và Cố Dao rời khỏi, quả nhiên liền có lời đồn nổi lên, vì Sở Thanh Phong rõ ràng như vậy, ai nấy cũng thấy được nàng đối Cố Dao đặc biệt chiếu cố, vì thế rất nhiều người cũng bắt đầu âm thầm suy đoán, giữa các nàng có phải có quan hệ thân thích không muốn người biết không.
Sở Thanh Phong mở cửa, để Cố Dao vào trước, sau đó mình đi vào thuận tiện đóng cửa, nàng biết ý nghĩ trong lòng Cố Dao, cũng không giải thích, trực tiếp từ phía sau lưng ôm lấy Cố Dao bên tai cô nhẹ giọng nói: "Cố Dao chỉ lúc này thôi, lần sau tôi nhất định sẽ không như vậy nữa. Đừng giận tôi, được không?"
Bị Sở Thanh Phong giành nói hết rồi, Cố Dao còn có thể nói cái gì? Chỉ là ở trong này bị Sở Thanh Phong ôm lấy, Cố Dao thẹn thùng, mặt rất nhanh đỏ lên, ngay cả tức giận đều quên, mềm mại nói: "Tỷ tỷ... Nơi này là cục cảnh sát."
"Sợ cái gì, tôi đóng cửa lại, không ai dám không gõ cửa liền trực tiếp tiến vào phòng tôi." Sở Thanh Phong chẳng để ý, nàng nói thật tự tin, đối với đội viên đích thực như thế, chỉ là nàng tựa hồ còn quên một người, là thượng cấp cũng là lão tử của nàng, Sở Thu.
Sở Thanh Phong nói vậy, Cố Dao tìm không ra lý do phản kháng, vì thế đành phải theo Sở Thanh Phong. Hai người vừa tiến vào thời kỳ ngọt ngào, không biết chán, có ghế dựa cũng không toạ, cứ như vậy đứng ôm nhau. Hai người đều trốn mọi người hưởng thụ lúc này ấm áp ngọt ngào an nhàn.
Cố Dao đột nhiên nghĩ đến, người bị hại đều là những nữ lang xinh đẹp, chỉ là theo nàng giải thích, Sở Thanh Phong tựa hồ cũng không phải loại hình này, vì thế cô hỏi Sở Thanh Phong dự định làm sao bây giờ.
Sở Thanh Phong cười nói: "Đơn giản thôi, buổi chiều em theo tôi đi mua quần áo, quy cách hoàn toàn chiếu theo Lâm Tử Vận không được sao?"
Cố Dao sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, Sở Thanh Phong đang giỡn với mình, Sở Thanh Phong hơi độc miệng, Lâm Tử Vận ăn mặc đích xác xinh đẹp, khí chất hơn gái phong trần mấy chục, mấy trăm lần.
Sở Thanh Phong có thể trêu Lâm Tử Vận, Cố Dao lại không, chỉ bất đắc dĩ cười cười, thở dài: "Tỷ tỷ, chị đó nha..."
Tha thứ Cố Dao không hiền hậu, có vợ đã quên chị gái, sau khi thở dài, thế nhưng cùng Sở Thanh Phong nở nụ cười.
Đúng là con gái/em gái gả ra ngoài rồi thì y như đổ bát nước đi vậy, phũ phàng vê lờ, tội Vận =)))