Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 76: Ghê tởm



Vụ án giết người liên hoàn khá phức tạp, địa điểm không chỉ có một chỗ, chỉ có thể xác định phạm vi đại khái, còn thân phận của hung thủ cơ hồ là mờ mịt. Cho nên "dẫn rắn ra khỏi hang" vây bắt, bao hàm một ít cầu may, kế hoạch cũng chỉ có thể tuyển định một đoạn đường để thực hiện. Vì là người chế định, Sở Thanh Phong đã tuyển định đoạn đường nhanh nhất thông với Bóng Đêm, nàng có dự cảm, hung thủ nhất định cùng Bóng Đêm có quan hệ, bằng không thì sao địa điểm phát sinh vụ án, vừa vặn lấy Bóng Đêm làm tâm điểm đâu.

Nhiệm vụ lần này có tính chất đánh cược, nếu đêm nay hung thủ không gây án ở đây, mà đến đoạn đường khác, kết quả sẽ phi thường không xong.

8h30 tối, toàn thể thành viên đúng giờ xuất phát, trước 9h30, tất cả đã dựa theo an bài ban đầu vào chỗ, Sở Thanh Phong ăn mặc khêu gợi trang điểm loè loẹt, dưới đèn đường vàng mờ tới tới lui lui, nhìn như gái phong trần đang chờ đợi khách nhân. Xung quanh, còn có các đội viên khác giả thành các loại người, hảo bí mật, nhưng phải cách Sở Thanh Phong khá xa, bởi vì sợ dọa chạy hung thủ.

Cách Sở Thanh Phong ước chừng 500 thước, có một chiếc xe im lặng đỗ ngay cả kính cũng là thuỷ tinh đen, giống như bị chủ nhân tạm thời đặt ở đó. Trong xe, Chu Vân và Cố Dao, Chu Vân là tổng chỉ huy, hắn cầm một bộ đàm, chỉ huy toàn cục. Cố Dao được an bài đến hiệp trợ Chu Vân, nhiệm vụ này là do Sở Thanh Phong chính mồm sai khiến, có thể thấy được nàng đối với Cố Dao tư tâm.

Đang là mùa đông, gió đêm lạnh đến xương, ngồi ở trong xe Cố Dao ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thấy Sở Thanh Phong bị gió thổi tung lọn tóc cùng vạt áo, trong ánh mắt lộ ra đau lòng lo lắng Sở Thanh Phong ăn mặc phong phanh, không biết nàng có lạnh hay không.

"Cố Dao, phải trành chặt đội phó bên kia, nếu thấy có người tới gần cô ấy, nhất định phải nói cho tôi biết trước." Chu Vân sắc mặt nghiêm túc nhìn Cố Dao nói.

Cố Dao tạm thời thu hồi ánh mắt, nhìn Chu Vân, gật đầu trịnh trọng đáp: "Vâng, tôi nhất định sẽ."

Cố Dao dứt lời, ánh mắt nhìn Sở Thanh Phong, cực kỳ chuyên chú. Chu Vân nhìn Cố Dao, lơ đãng nhìn khăn quàng màu đen trên cổ Cố Dao cảm thấy có chút kỳ quái lại quen mắt, nhìn vài lần, nghĩ nghĩ mới lên tiếng: "Cái khăn này... Hình như Thanh Phong cũng có một cái giống y như đúc nha."

Chu Vân và Sở Thanh Phong tiến vào tổ trọng án, cả hai biết nhau nhiều năm, cũng rất quen thuộc, hắn thông thường đều lén trực tiếp kêu tên Sở Thanh Phong. Hắn thầm mến Sở Thanh Phong người người đều biết, có lẽ là bởi vì thích, toàn bộ đều chú ý nàng, Sở Thanh Phong có khăn quàng, hắn nhớ rất rõ ràng. Hắn nhịn không được hỏi Cố Dao, nhưng lại lén đổi xưng hô với Sở Thanh Phong, cũng không biết xuất phát từ mục đích gì.

Cố Dao đột nhiên nghe thấy Chu Vân hỏi về cái khăn quàng, diễn cảm lập tức không tự nhiên lắm, huyết khí cấp tốc dâng lên, bên tai đều hồng thấu, khăn đích thực là của Sở Thanh Phong, hiện tại sở dĩ sẽ ở trên người Cố Dao, còn phải trách Sở Thanh Phong, nàng lần đầu tiên cùng người hoan hảo, kinh nghiệm không đủ, nhất thời cầm lòng không nổi in lại rất nhiều ô mai trên cổ trắng nõn của Cố Dao, cuối cùng Cố Dao cũng chỉ có thể dùng khăn của Sở Thanh Phong che giấu bí mật a.

Nghe Chu Vân thân mật xưng hô Sở Thanh Phong, hơn nữa vừa nhìn đã biết là khăn của Sở Thanh Phong, Cố Dao có chút ê ẩm, cô không thích Chu Vân kêu Sở Thanh Phong như vậy. Cố Dao keo kiệt tính toán, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cố giả bộ trấn định đáp: "Vâng, cái khăn đích thực là của đội phó, chị ấy sợ tôi lạnh, cho nên đưa cho tôi xài."

Xem ra Cố Dao cũng không phải bảo bối ngoan ngoãn như người khác nghĩ, cô cũng có tiểu tâm tư của mình, khi trả lời Chu Vân, cô biểu hiện ra Sở Thanh Phong cùng mình thân mật, giống như muốn cùng Chu Vân so sánh một phen.

Chu Vân nghe Cố Dao trả lời, nhìn thoáng qua, ánh mắt lại quay lại Sở Thanh Phong bên kia, trầm mặc một hồi lâu, mới lên tiếng: "Thanh Phong bề ngoài lạnh lùng nhưng kỳ thật là ngoài lạnh trong nóng. Cô ấy đối với người mới vẫn rất chiếu cố, cho nên Cố Dao cô cần cố gắng nhiều hơn, ngàn vạn lần đừng làm cô ấy thất vọng."

Bộ dạng Chu Vân giống như thật hiểu biết Sở Thanh Phong, Cố Dao toan vị tuôn trào, hoàn toàn là tâm tính của tiểu nữ nhân, xem ra tình yêu không chỉ khiến một người biến ngốc, còn làm người ta trở nên keo kiệt. Lời Chu Vân nói muốn kéo Sở Thanh Phong ra xa Cố Dao, Cố Dao nghe được, nhưng không phản bác được, không muốn cùng Chu Vân tiếp tục tán gẫu về Sở Thanh Phong, chỉ đáp một câu: "Vâng, tôi sẽ không làm chị ấy thất vọng." Sau đó đưa ánh mắt chuyển qua Sở Thanh Phong, trầm mặc. Hai người ngồi chung xe, nhất thời không nói chuyện.

Sở Thanh Phong rốt cuộc thể nghiệm cái gì gọi là "chỉ cần phong độ không cần nhiệt độ" rồi, nàng khêu gợi, hàn phong từng đợt rét run, tay chân đều lạnh cóng, nàng thậm chí có điểm bội phục các cô gái phong trần, xem ra các nàng cũng không nhẹ nhàng giống như ngoại nhân hiểu, chỉ cần nằm là có thể kiếm tiền.

Sở Thanh Phong ở ven đường tới tới lui lui, từ đây qua kia, lại từ kia trở về đây, không ngừng qua lại, bởi vì lúc trước án kiện tỏ rõ, người bị hại bị đẩy ra trong lúc đang đi dọc đoạn đường. Lúc Sở Thanh Phong đi tới đi lui, đều có một chiếc xe không ngừng chạy song song với Sở Thanh Phong, tài xế là người của tổ trọng án. Lúc này không phải là giờ cao điểm, cho nên xe cũng không nhiều, nếu hung thủ muốn gây án, nhất định sẽ đột nhiên đẩy Sở Thanh Phong ngã ra ngay đầu một chiếc xe bất kỳ, nếu vừa vặn tài xế là người của tổ trọng án thì Sở Thanh Phong sẽ ít gặp nguy hiểm hơn.

Thời gian đã qua hơn một giờ, Sở Thanh Phong không rõ ràng lắm mình rốt cuộc tới tới lui lui bao nhiêu lần rồi, chân sắp mềm nhũn, còn lạnh nữa, nhưng hung thủ như trước chưa tiến vào tầm mắt của tổ trọng án, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục. Lúc này một chiếc xe đột nhiên dừng cạnh Sở Thanh Phong, không có ấn loa, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Sở Thanh Phong dừng bước lại, đứng tại chỗ nhìn cửa xe, nhíu mày nghi hoặc.

Cửa xe hạ xuống, một nam sĩ thần tình bóng loáng, tai to mặt lớn nhưng hói đầu, ánh mắt tỏa sáng nhìn Sở Thanh Phong vài lần, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Sở Thanh Phong vốn là chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn có chút đáng ghét, đợi nàng kịp phản ứng rồi, một cỗ ghê tởm ứa ra, ở trong mắt nàng lại càng diện mục khả tăng, nhưng nàng vẫn đúng lúc đè xuống cơn tức của mình, nàng đang sắm vai gái phong trần a, để kế hoạch vây bắt không bị bại lộ, nàng phải kiên nhẫn ứng phó.

"Mười vạn." Tạm dừng một hồi, Sở Thanh Phong lạnh lùng nói, nàng chính là hi vọng nhanh đuổi hắn đi, hi vọng đối phương sẽ biết khó mà lui. Không nghĩ tới, nam sĩ há miệng kinh ngạc, sau đó dáng vẻ lưu manh đánh giá Sở Thanh Phong, nói: "Cái gì!? Mười vạn!? Ta xem ngươi là điên rồi đi? Hay ngươi cho mình là tiên nữ hạ phàm?"

Sở Thanh Phong trong lòng chán ghét, sắc mặt lạnh xuống, nàng quyết định không hề để ý tới hắn, cứ cất bước tiếp tục hướng về phía trước. Không nghĩ tới bộ dạng Sở Thanh Phong thật sự rất xinh đẹp, vị nam sĩ kinh nghiệm phiêu tràng cho tới bây giờ cũng không gặp qua nữ nhân xinh đẹp, hắn không thuận theo, không buông tha, lái xe chậm rãi đuổi kịp Sở Thanh Phong, miệng phun ô ngôn uế ngữ: "Haha, nữ nhân điên cũng tốt, lão tử cho tới bây giờ còn chưa chơi đùa nữ nhân điên đâu, nếu không anh cho em một ngàn đồng? Thế nào?"

Sở Thanh Phong luôn đi về phía trước không để ý cái tên nhàm chán ghê tởm này, trên người nàng mang theo tai nghe, cuộc đối thoại bị các thành viên rành mạch nghe vào trong tai. Cách đó không xa, Cố Dao thần tình phẫn nộ nhìn Sở Thanh Phong, trong lòng cô giống như bị điểm một mồi lửa, sôi gan, còn có đau lòng. Mà Chu Vân bên cạnh cũng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này không có biện pháp, tuyệt đối không thể vì một tên đột nhiên xuất hiện, mà phá hủy toàn bộ kế hoạch bắt giữ dự trù đã lâu.

Sở Thanh Phong thật sự nhịn không được, đột nhiên dừng bước, sau đó ánh mắt lãnh như dao găm, nói một câu với nam sĩ kia: "Cút!"

Nam sĩ đột nhiên hoảng sợ, ánh mắt Sở Thanh Phong sắc bén, hơn nữa Sở Thanh Phong làm cảnh sát, thượng vị đã dưỡng thành một loại khí thế, nam sĩ thế nhưng có chút sợ, cuối cùng mới lắc lắc đầu, nói kháy lái xe rời đi.

Bình thường Sở Thanh Phong 2-3 cái liền có thể đánh gục hắn, nhưng lúc này cũng chỉ buông tha. Nam sĩ rời đi, người sắm vai tài xế lái xe đi theo Sở Thanh Phong lại đây, tốc độ cũng không chậm, hoàn toàn có thể đụng chết người, vừa vặn sau đó, đột nhiên một bóng người chui ra từ hẻm nhỏ, cước bộ rất nhanh từ phía sau tiếp cận Sở Thanh Phong.

Hết thảy đều phát sinh quá mau, bởi vì nam sĩ ghê tởm đảo loạn, phụ trách quan sát Chu Vân cùng Cố Dao không phát hiện bóng người đột nhiên xuất hiện, mãi cho đến khi hắn chỉ cách Sở Thanh Phong có 3-4 bước, Cố Dao mới phát hiện.

Cố Dao trong lòng nhảy dựng, cái gì cũng không kịp nghĩ nhiều, liền hô lớn một tiếng: "Tỷ tỷ, cẩn thận! Phía sau!"

1 editor tốt là 1 editor biết dừng truyện đúng lúc *hất tóc*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.