Hôm nay là một ngày mới, tay Sở Thanh Phong băng kín, không tiện lái xe, cho nên buổi sáng Cố Dao lái xe, cũng không biết có phải có chuẩn bị không, các nàng xuất môn phá lệ sớm, xe trực tiếp đi vào cục cảnh sát, cũng may mắn không ai thấy.
Cùng Cố Dao đi vào văn phòng, Sở Thanh Phong sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, nhưng mà nội tâm của nàng có điểm không thoải mái, dựa vào cái gì người khác yêu nhau đều hận không thể chiêu cáo thiên hạ, chính nàng lại phải giấu giếm, thậm chí hai người khi đi làm phải tách riêng, cảm giác này thật sự là kém tới cực điểm.
Kỳ thật vấn đề này, Sở Thanh Phong không phải lo lắng gần đây, nàng đã nghĩ tới một ít đối sách, hiện tại chỉ là chưa đến thời cơ mà thôi. Trong lòng ghi nhớ, ánh mắt Sở Thanh Phong trở nên chặt chẽ, cẩn thận, thâm trầm.
Sở Thanh Phong không bỏ quên công tác, nàng gọi điện cho Mạc Nhâm, thuyết minh tình huống cụ thể, thỉnh hắn lại đây hỗ trợ. Mạc Nhâm và cha nàng, Sở Thu là chiến hữu nhiều năm, hai nhà quan hệ luôn luôn không sai, cho nên Mạc Nhâm cũng rất sảng khoái đáp ứng.
Mạc Nhâm xế chiều chạy lại văn phòng tổ trọng án, Sở Thanh Phong và các đội viên đang tụ cùng ở một chỗ thảo luận. Sở Thanh Phong mắt sắc, là người thứ nhất thấy Mạc Nhâm đến, nhanh chóng nghênh liễu thượng khứ*, rất lễ phép kêu một tiếng: "Chú Mạc."
*đón tiếp
Mạc Nhâm thấy Sở Thanh Phong bị thương, quan tâm trong mắt tuyệt sẽ không giả: "Thanh Phong, sao con lại bị thương? Không sao đi?"
Sở Thanh Phong ảm đạm cười, trả lời: "Chú Mạc, đừng lo lắng, chỉ là xước da, không đáng ngại."
Mạc Nhâm nghe Sở Thanh Phong nói vậy, thở dài: "Vậy thì tốt vậy thì tốt." Tiếp theo hắn đảo mắt nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Cha con đến Kinh Thành họp, còn chưa trở lại?"
Sở Thanh Phong nghe Mạc Nhâm nói, ánh mắt lạnh xuống, nhưng ngữ khí vẫn là bảo trì lễ phép, thản nhiên trả lời: "Chuyện này con không rõ lắm, ngài phải hỏi ông ấy."
Mạc Nhâm là ai, đó là chuyên gia tâm lý, Sở Thanh Phong cảm xúc dao động hắn thấy rất rõ ràng, cũng không nói về đề tài này, chỉ âm thầm thở dài một hơi, trong lòng nghĩ Sở Thu người này làm việc thật sự quá mức cực đoan a, người khác khó chịu, đồng thời chính mình cũng không chịu nổi.
Cố Dao một mực im lặng nghe, trong lòng cô cũng luôn luôn tò mò Sở Thanh Phong cùng Sở Thu, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, khiến quan hệ cha con đóng băng. Kỳ thật Cố Dao đã biết rất sớm, dù sao ở nơi làm công như vậy, muốn bảo trụ bí mật rất khó, đặc biệt là chuyện giữa hai thủ trưởng, người người say sưa bàn tán. Nhưng cô không hỏi qua Sở Thanh Phong, trong lòng tò mò thật bình thường, nhưng hỏi ra miệng thì chính là bát quái, mà Cố Dao thì 100% không phải người bát quái.
Nhàn thoại đi qua vào chủ đề chính, Sở Thanh Phong hướng Mạc Nhâm công đạo tình hình cụ thể, Mạc Nhâm nghe xong nghĩ một chút, đưa ra kiến nghị muốn xem băng ghi hình buổi thẩm vấn tối qua. Sở Thanh Phong gật đầu, sau đó dẫn Mạc Nhâm đến phòng tài liệu, mới đi hai bước Sở Thanh Phong lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói: "Cố Dao, em cũng đi theo... Hỗ trợ ghi chép một chút."
Mạc Nhâm cũng quay đầu nhìn Cố Dao một cái, ánh mắt thâm ý, hắn chỉ cho rằng Sở Thanh Phong bắt đầu nuôi dưỡng thủ hạ, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra, Sở Thu tên kia hẳn là tính toán về hưu.
Mà ngoài hắn ra, các đội viên khác không giống lúc trước, bọn hắn có ảo giác, giống như Sở Thanh Phong làm chuyện gì, người thứ nhất nghĩ đến đều là Cố Dao, bọn hắn bị xem nhẹ. Có thể đi theo Sở Thanh Phong nghe Mạc Nhâm phân tích vụ án, thật sự là một cơ hội rất tốt.
Tâm tư của Cố Dao thật ra không phức tạp như vậy, cô chỉ nghĩ Sở Thanh Phong bị thương không tiện ghi chép, cho nên mới kêu chính mình hỗ trợ. Vì thế thật rõ ràng "vâng" một tiếng, chạy thẳng.
Tiến vào phòng tài liệu, Sở Thanh Phong điều tra buổi thẩm vấn tối qua, Mạc Nhâm bắt đầu nghiêm túc nhìn, đối với khuôn mặt dữ tợn khủng bố của hung thủ, tựa hồ một chút kinh ngạc cũng không có, lúc xem clip, hắn thường xuyên phóng to rồi thu nhỏ. Cố Dao không hiểu, Mạc Nhâm làm vậy để làm gì, nhưng cô khẳng định Mạc Nhâm có ý riêng, vì thế cũng nghiêm túc chú ý. Cô phát hiện Mạc Nhâm nhìn nhiều nhất đúng là diễn cảm cùng ánh mắt của hung thủ.
Mạc Nhâm lật ngược, nhìn nhiều lần, Sở Thanh Phong và Cố Dao đều nín thở ngưng thần giữ yên lặng, chờ Mạc Nhâm xem xong, hắn ngồi ở chỗ kia tự hỏi, cả hai cũng không dám lên tiếng quấy rầy, im lặng chờ đợi hắn kết luận, không khí nhất thời có thêm sự khẩn trương.
Một lát sau, Mạc Nhâm tự hỏi thoả đáng, hắn quay đầu, nhìn Sở Thanh Phong, nhìn Cố Dao, ánh mắt chứa ý cười, vì cảm nhận được tâm tư Sở Thanh Phong muốn nuôi cấy Cố Dao, cho nên chuẩn bị giúp Sở Thanh Phong một phen. Khó nhất đoán vẫn là lòng người, Mạc Nhâm trường kỳ nghiên cứu tâm lý, nhưng nếu không có một chút biểu tượng ủng hộ, cũng rất khó đoán tâm tư người khác.
"Thanh Phong, con còn nhớ rõ ta từng đề cập với con không? Sát thủ biến thái gây án khác người bình thường, nói cách khác, đầu tiên hưởng thụ quá trình giết người; thứ hai là tâm lý cừu hận vặn vẹo; thứ ba là gây án vì đạt tới mục đích nào đó. Muốn cạy miệng, phải biết động cơ của bọn hắn."
Mạc Nhâm phân tích cực kỳ chi tiết, những lời này trước kia cũng không chỉ một lần dạy Sở Thanh Phong, hắn căn bản không cần tường tận lặp lại nhiều lần, làm như thế chủ yếu là vì dạy người Sở Thanh Phong muốn bồi dưỡng... Cố Dao mà thôi.
Sở Thanh Phong vừa rồi cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao hôm nay Mạc Nhâm lại quá dong dài, phát hiện hắn ngẫu nhiên xem Cố Dao, mới cảm nhận được hắn thâm ý, tuy rằng không biết hắn vì sao hắn làm như vậy, nhưng nàng vẫn cảm tạ Mạc Nhâm thực hiện. Nàng quay đầu nhìn Cố Dao đang nghiêm túc lắng nghe, phối hợp với Mạc Nhâm nói: "Vâng, con đã nhớ. Chú Mạc, hung thủ lại là vì mục đích gì đây?"
"Con xem." Mạc Nhâm xoay người, zoom to màn ảnh, tập trung vào khuôn mặt hung thủ: "Chú ý biểu tình cùng ánh mắt của hắn, chúng ta liền có thể biết động cơ gây án."
Sở Thanh Phong và Cố Dao tới gần màn hình, nghiêm túc nhìn chằm chằm hung thủ, Mạc Nhâm bắt đầu giảng giải: "Xem nơi này, khi hung thủ bị hỏi vì sao muốn làm vậy, vẻ mặt và ánh mắt của hắn không hề toát ra hưởng thụ và cừu hận, trái lại mang theo nửa chờ mong nửa mê man, cho nên có xác suất rất lớn, động cơ của hắn chính là vì đạt tới mục đích nào đó, nó là gì thì chỉ có thể hỏi hắn mới biết. Bất quá có điểm đột phá, tin tưởng hỏi ra đáp án cũng không khó khăn, phải bắt được mục đích của hắn, có thể hướng dẫn hắn công đạo hết thảy."
Cố Dao cẩn thận nghe Mạc Nhâm nói, nghiêm túc nhìn màn hình, nhưng lại không thấy cái gì, cô cũng không biết sao hắn thấy được, chỉ cảm thấy Mạc Nhâm phân tích rất có đạo lý. Đôi mi thanh tú nhăn lại, trong lòng nghĩ bản thân kinh nghiệm không đủ, quyết định sau này có cơ hội phải hảo hảo nghiên cứu.
Sở Thanh Phong cũng nhíu mày, nhưng nguyên nhân không giống Cố Dao, nàng hỏi: "Phải hướng dẫn ra sao đây?"
Mạc Nhâm trầm mặc nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, để ta tự mình thẩm vấn phạm nhân, các con ở bên ngoài theo dõi là biết ngay."
Sở Thanh Phong gật đầu, bật người đi ra ngoài an bài, mà Mạc Nhâm xoay người lại, thấy Cố Dao còn nhíu mày tự hỏi, khẽ mĩm cười nói: "Tiểu cô nương, xin hỏi con ghi chép gì chưa? Sao vở của con trống rỗng thế?"
"A?" Cố Dao chuyên tâm, nhất thời cũng quên ghi chép, bị Mạc Nhâm nói như thế, quẫn bách, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Mạc chủ nhiệm, con ghi ngay đây ạ."
Mạc Nhâm cười haha, có vẻ rất hòa thuận, độ lượng nói: "Không có việc gì, con ghi đi, nếu quên một vài khâu nhỏ cũng có thể hỏi ta."
Sở Thanh Phong rất nhanh đã sắp xếp xong, Mạc Nhâm tiến vào phòng thẩm vấn diễn cảm cực kỳ bình tĩnh ngồi xuống, cả quá trình đều cực kỳ tự nhiên, tựa như không cảm xúc, không thích không ghét, không sợ không kinh, ngoài bình tĩnh ra, không còn gì khác. Sở Thanh Phong và Cố Dao đều âm thầm bội phục Mạc Nhâm có thể đạt đến cảnh giới này.
Hung thủ ngẩng đầu nhìn Mạc Nhâm vài lần, rất nhanh cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, có thể nhìn ra hung thủ có lòng cảnh giác cùng phòng bị rất sâu với Mạc Nhâm.
Mạc Nhâm ngồi xuống, cũng không lập tức mở miệng, chỉ im lặng đùa nghịch bút ký bản, tựa như cả gian phòng chỉ có một mình hắn, thủ phạm hoàn toàn bị bỏ qua. Mà loại thủ phạm này, đúng là hi vọng người khác có thể bỏ qua bọn hắn, cho nên biểu tình chậm rãi dịu đi rất nhiều.
Qua chừng 10 phút, Mạc Nhâm đột nhiên nói: "Anh nói cho tôi biết hết thảy, tôi liền giúp anh thực hiện một nguyện vọng, thế nào?"
Hung thủ lặng đi đôi chút, nhưng ý thức phòng bị vốn rất nặng, hắn cảnh giác nhìn Mạc Nhâm, đã thấy mình bị ngó lơ, nhìn thêm vài lần, đều là kết quả như vậy, vì thế hung thủ mới bắt đầu tự hỏi. Hắn nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt nhìn Mạc Nhâm, nóng lòng muốn thử lại do dự, hắn có nên tín nhiệm người trước mắt hay không.
Một lát sau, Mạc Nhâm mới ngẩng đầu lên, chứng kiến hung phạm xấu xí vặn vẹo, diễn cảm bình tĩnh, không có bất kỳ biến hóa, ngữ khí bình thản như nước, nói: "Anh không tin? Như vậy đi, anh nói cho tôi biết nguyện vọng của anh trước, sau đó chờ tôi giúp anh thực hiện, anh hãy tiếp tục nói ra hết thảy, như thế nào?"
Hung thủ kia tựa hồ cực độ tự ti, không dám cùng Mạc Nhâm đối diện, ánh mắt trốn tránh, nhưng lại tựa như chịu không được điều kiện hấp dẫn, vài lần xem Mạc Nhâm, ngẫu nhiên môi còn động đậy, muốn nói cái gì lại do dự.
Người bên ngoài cũng phát hiện tình cảnh này, một thành viên có điểm kích động nói: "Hung thủ sắp mở miệng kìa."
Cũng chẳng thể trách thành viên kia kích động, tối qua bọn họ thẩm vấn hung thủ, hắn chả hé môi một chữ thì công đạo cái gì, luôn luôn cúi đầu, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ, dùng hết thủ đoạn cũng không có biện pháp nhượng hung thủ mở miệng nói câu nào.
"Tôi... Tôi muốn thấy một người." Chờ đợi hồi lâu, hắn rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên, thanh âm khàn khàn khó nghe, chắc thanh tuyến cũng bị tổn thương qua.
Người bên ngoài kích động, nhưng Mạc Nhâm vẫn bình tĩnh như cũ, thản nhiên hỏi: "Nha? Là ai?"
Hung thủ nói xong câu đó, ngậm miệng lại cúi đầu xuống, không nói tiếp. Mạc Nhâm chờ đợi một hồi, tiếp tục nói: "Anh cũng thấy năng lực của chúng tôi rồi, anh che giấu cỡ đó, chúng tôi còn tìm được anh, thì có người nào chúng tôi tìm không thấy đây?"
Có lẽ là những lời này cảm hoá hung thủ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Mạc Nhâm, sau đó nghĩ một lát, mới đứt quãng nói: "Một phụ nữ... Một phụ nữ rất xinh đẹp..."
"Phụ nữ thế nào? Mặc quần áo gì? Còn có vẻ đặc thù gì khác?" Thanh âm Mạc Nhâm bắt đầu trầm thấp, tựa như đang sử dụng thuật thôi miên, xâm nhập dẫn dắt suy nghĩ của hung thủ.
Nhắc tới phụ nữ kia, hung thủ đắm chìm vào cảm xúc tốt đẹp, ánh mắt bắt đầu linh động, bên trong tràn ngập cuồng nhiệt, như tín đồ điên cuồng cúng bái thần linh. Mạc Nhâm thành công dẫn đường suy nghĩ của hắn, hắn dường như nhìn thấy hình ảnh nào đó, kể lên: "Người kia... Thật khá, giống như một nữ thần... Cô ấy mặc sườn xám màu xanh đen... Môi cô ấy rất đẹp, nó đỏ thẫm như máu..."
Hung thủ có vẻ thiếu thốn từ ngữ, chỉ biết dùng hai chữ "xinh đẹp" hình dung, có lẽ hắn cảm thấy từ ngữ nào cũng không thể hoàn mỹ hình dung người kia, cho nên đành dùng từ bình thường nhất.
Hung thủ rốt cuộc mở miệng nói chuyện, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, chỉ có Mạc Nhâm biết rõ nhất, loại phạm nhân này, biến thứ hắn chờ mong thành tín ngưỡng, thật sâu mê muội, thậm chí đi giết người đều là chuyện rất bình thường.
Sở Thanh Phong và Cố Dao nghe hung thủ miêu tả, không hẹn mà cùng nhớ tới một nữ nhân, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, ở H thị, đặc thù như vậy, trừ bỏ Tàng Huyền Thanh thì còn ai vào đây a?
Sở Thanh Phong nhướng mày, nghĩ một chút, xoay người bước nhanh rời đi, một lát sau nàng quay trở lại, trong tay cầm một tấm ảnh không gõ cửa trực tiếp mở cửa đi vào, đối diện thủ phạm, phóng ảnh lên mặt bàn, đẩy đến trước mặt hung thủ, hỏi: "Có phải anh muốn gặp nữ nhân này hay không?"
Sở Thanh Phong vừa mở cửa, hung thủ cũng đã bị bừng tỉnh, lập tức cúi đầu, lại nhấc lên tính cảnh giác, nhưng nghe Sở Thanh Phong nói, hắn nhịn không được nhìn ảnh chụp, khát vọng trong lòng thật sự quá nồng nhiệt rồi, bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng, tái kiến người kia một mặt chính là tín ngưỡng chống đỡ toàn bộ tinh thần của hắn.
Hung thủ thấy ảnh chụp, kích động cầm lên, phóng tới trước mắt nhìn kỹ hồi lâu, lúc sau mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt hắn tràn ngập cuồng nhiệt cảm xúc cực kỳ phấn khích nói với Sở Thanh Phong: "Đúng! Là cô ấy! Cô ấy ở đâu? Tôi muốn thấy cô ấy!"
Sở Thanh Phong nhìn về phía Mạc Nhâm, Mạc Nhâm trầm mặc gật gật đầu, Sở Thanh Phong lúc này mới ngồi cạnh Mạc Nhâm, nói với thủ phạm: "Có thể... Nhưng anh phải trả lời vấn đề của tôi."
Có lẽ là bởi vì sức mạnh tín ngưỡng, hung thủ không hề khiếp đảm, sửng sốt xem Sở Thanh Phong một hồi, sau đó phẫn nộ đảo mắt nhìn Mạc Nhâm, chất vấn: "Ông đã nói sẽ thực hiện nguyện vọng của tôi mà, tôi muốn thấy người phụ nữ kia, tôi muốn thấy người phụ nữ kia!"
Mạc Nhâm cúi đầu không nói lời nào, Sở Thanh Phong nói: "Tôi cam đoan có thể cho anh thấy cô ta, nhưng anh phải trả lời vấn đề của tôi trước đã, bằng không cả đời này cũng đừng nghĩ nhìn thấy cô ta. Chúng tôi ngay cả hình cô ta đều có chẳng lẽ anh nghĩ chúng tôi không biết cô ta ở đâu sao?"
Sở Thanh Phong người này thật độc ác, bắt được chỗ đau của người khác bắt đầu uy hiếp, hơn nữa còn lừa gạt đối phương, nàng tuyệt đối không có khả năng nhượng hung thủ nhìn thấy Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh có chịu hợp tác không, không nói, nếu để Tàng Huyền Thanh biết mình đem cô ta ra làm mồi, còn là lừa phỉnh hung thủ xấu xí biến thái, chắc chắn Tàng Huyền Thanh sẽ không từ bỏ ý đồ.
Khi một vật trở thành tín ngưỡng lực lượng sẽ cường đại cỡ nào? Thậm chí có thể khiến một người hiến ra tính mạng của mình, nghĩ là biết. Cuối cùng hung thủ ngoan ngoãn công đạo hết thảy, cuối cùng hỏi Sở Thanh Phong, chính mình khi nào thì có thể nhìn thấy Tàng Huyền Thanh.
Sở Thanh Phong lãnh mạc đứng lên, cùng Mạc Nhâm đi ra khỏi cửa, sau đó mới trả lời hung thủ: "Cả đời này anh cũng không có khả năng nhìn thấy cô ta đâu."
Hung thủ nghe Sở Thanh Phong nói, xúc động phẫn nộ đứng lên, miệng hô to muốn giết Sở Thanh Phong, nhưng lại bị các nam đội viên gắt gao ngăn chặn.
Sở Thanh Phong rất vô tình, ngay cả tấm hình đều thu trở về, chờ đem phạm nhân áp đi, Sở Thanh Phong nhìn ảnh chụp Tàng Huyền Thanh, trong lòng thầm hận thở dài: "Lại là yêu nghiệt này, thật sự là kẻ gây tai hoạ mà."
Mạc Nhâm rời đi, Sở Thanh Phong cùng thủ hạ nghiên cứu vụ án, vì nàng uy bức lợi dụ, hung thủ công đạo ra hết, nếu hung thủ không nói, tin tưởng ai cũng không nghĩ tới, hung thủ ba tháng trước vô tình nhìn thấy Tàng Huyền Thanh lúc một nữ bồi bàn gặp tai nạn giao thông, sau đó hắn không thể quên thân ảnh xinh đẹp của Tàng Huyền Thanh, vì để nhìn thấy Tàng Huyền Thanh, hắn không ngừng chế tạo tai nạn, hắn vặn vẹo suy nghĩ, chỉ cần lại xảy ra tai nạn, Tàng Huyền Thanh sẽ xuất hiện. Đây là lối suy nghĩ mà người bình thường không thể nào lý giải.
Đám người Sở Thanh Phong kinh ngạc, hung thủ lần đầu tiên gây án cũng không phải buổi tối, mà là buổi sáng hai tháng trước, dọc theo đường đi, lại nghĩ tới Tàng Huyền Thanh đã thăng cấp thành tín ngưỡng, vì thế bản thân không ức chế nổi, đẩy một bà mẹ đang dẫn con gái đi dạo phố ra đường.
Sở Thanh Phong lệnh thủ hạ tra xét ghi chép phát sinh tai nạn, phát hiện đã có người gánh tội, tìm được tư liệu lúc đó, là một cô gái dùng tay che khuất mặt chỉ lộ ra một đôi mắt thật to, trong đó có một cỗ bình tĩnh.
Tiếp tục tra tư liệu phát hiện thiếu nữ kia cuối cùng bởi vì chứng cớ không đủ đã được phóng thích, kết quả này nhượng Sở Thanh Phong yên tâm, nhưng bất kể như thế nào vẫn phải trả lại trong sạch cho cô ấy, cũng không biết thiếu nữ kia hiện tại thế nào, có phải đang thừa nhận lời đồn khó nghe?
Sở Thanh Phong quyết định, đích thân mang theo thư thông tri ghi rõ chân tướng, đi gặp cô gái vô tội kia, cần báo chí đăng tin tức, trả lại trong sạch cho Ôn Thiên Ái.
Thanh tỷ: "Ta vô tội, nằm không cũng dính đạn là sao đây hả?"
Editor: "Xinh đẹp cũng là một cái tội đó nha, Thanh tỷ của em."
Ôn Thiên Ái là nhân vật chính trong quyển 2 của hệ liệt này, tui chỉ không hiểu sao bà tác giả viết 1-3-4 trước rồi mới quay lại 2._.