Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 8: Cực đoan



Mộ Dung Phỉ đến nghĩa trang tìm Tàng Huyền Thanh, trên người trừ bỏ 12 thanh phi đao tự chế cột bên hông, cái gì cũng không mang, 20 đồng còn sót lại cũng đem đi đóng phí giao thông, có thể nói là trắng tay.

Nàng là một người cực đoan, làm việc chưa bao giờ giống Tàng Huyền Thanh. Tàng Huyền Thanh tuy rằng âm ngoan nhưng lại quyết đoán, luôn chừa một đường lui cho bản thân; Mộ Dung Phỉ thì khác, không để cho mình bất kỳ dư âm nào, đây chính là tính cách cực đoan của nàng. . ngôn tình sủng

Mộ Dung Phỉ cực đoan che kín toàn bộ cuộc sống, chỉ yêu màu đỏ thẫm như máu; mặc kệ làm chuyện gì đều phải theo đuổi sự hoàn mỹ; không thích sứt mẻ.

Bác sỹ tình yêu trứ danh thế giới đã phát biểu một bài luận văn, nội dung trình bày cùng phân tích loại người có tâm lý cực đoan, bên trong miêu tả: Người có tâm lý cực đoan, rất khó sẽ yêu một người, bởi vì bọn họ theo đuổi sự hoàn mỹ. Nhưng mâu thuẫn chính là, bọn họ một khi yêu ai, sẽ bỏ qua toàn bộ khuyết điểm của người kia. Được một người như vậy yêu rất hữu hạnh cũng rất bất hạnh. Hữu hạnh, là bởi vì bọn họ yêu, yêu đến có thể vứt bỏ hết thảy, có thể hủy diệt hết thảy, chỉ cần người kia hảo; bất hạnh, là bởi vì bọn họ quá mức bá đạo, mặc kệ người kia có yêu bọn họ hay không, bọn họ đều dùng sức lực chiếm lấy người kia, nếu tuyệt vọng... Bọn họ sẽ giết chết người mình yêu! Cho nên, được một người như vậy yêu, hữu hạnh cùng bất hạnh đều nằm trong tay người kia, nếu người kia cũng yêu bọn họ, người kia sẽ là người hữu hạnh nhất thế giới; nếu không, sẽ là người bất hạnh nhất thế giới.

Mộ Dung Phỉ còn nhỏ, mới 16 tuổi, vừa bước vào độ tuổi cập kê, chưa nảy sinh tình cảm với bất cứ ai, hiện tại ai cũng không thể đoán được nàng sẽ yêu một người thế nào, sẽ có kết quả ra sao.

Ở lại Tàng gia đã một tuần, Mộ Dung Phỉ được an bài ở cách vách Tàng Huyền Thanh, kiến thức qua kỹ thuật phóng phi đao của nàng mà còn dám làm như vậy, điểm ấy nàng rất bội phục Tàng Huyền Thanh, cũng rất nghi hoặc mục đích của cô. Nhưng bất kể như thế nào Mộ Dung Phỉ ở mặt ngoài là thật sự chuẩn bị cùng Tàng Huyền Thanh trộn lẫn.

Hôm sau, Tàng Huyền Thanh liền phái người hầu đưa một đống sách cho nàng, toán cao cấp, kế toán học, quản lý tài vụ... Trong đó còn có một cuốn kinh Phật gọi là Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh, người hầu kia công đạo, đây là quà Kinh Luân tặng riêng, dặn Mộ Dung Phỉ nhất định phải cẩn thận tìm hiểu.

Mộ Dung Phỉ cho tới bây giờ đối thần thần quỷ quỷ gì đó không có bao nhiêu hứng thú, vì thế Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh vốn khu trừ tâm ma Phật giáo, bị nàng tiêu sái nhét vào một bên.

Tàng Huyền Thanh tựa như một con mèo lười, tuy rằng thời gian cô làm việc và nghỉ ngơi rất tiêu chuẩn, nhưng mỗi ngày cô đều ưa thích nằm nghiêng trên ghế sa lon thật dài, sau đó cầm một cây tẩu, thoải mái nhàn nhã hút thuốc, cảm giác uể oải như có như không luôn xoay quanh thân thể cô.

"Đại tiểu thư." Trần Dương ở cửa cung kính kêu Tàng Huyền Thanh, đánh vỡ sự yên lặng, cô ngáp một cái, trong lòng thở dài một tiếng, xem ra lại không thể hảo hảo thanh tịnh...

"Đại tiểu thư, đây là thiệp mời của Phạm lão." Trần Dương đi đến trước mặt Tàng Huyền Thanh, hai tay đưa ra một phong thiệp mời.

Tàng Huyền Thanh miễn cưỡng đưa mắt nhìn, cũng không tiếp nhận, vô tình hỏi: "Không phải còn chưa tới thời gian nhận hoá đơn sao? Thiệp mời này là vì cái gì?"

Trần Dương nghĩ một chút, lắc đầu cau mày nói: "Không biết. Bất quá hẳn là cùng lão đại... Chuyện đó có quan hệ."

Tàng Huyền Thanh hơi nhíu mày, nghĩ một chút, hai ngón tay mảnh khảnh kẹp tấm thiệp, chậm rì rì mở ra, tùy ý nhìn thoáng qua, khẽ cười một tiếng, để lên bàn, nói với Trần Dương: "Đã biết, nói với bọn họ buổi tối ta sẽ đi."

Nói xong, Tàng Huyền Thanh lại ngáp một cái, sau đó nhắm mắt lại, cô nhất định phải dưỡng hảo tinh thần, bởi vì buổi tối còn có việc cần làm đâu.

7h tối, Tàng Huyền Thanh mang theo Kinh Luân và Trần Dương, lại gọi thêm mấy gã đại hán đầu trọc, chuẩn bị đi phó ước, nhưng vừa đi đến cửa lại dừng, cô nghĩ một chút rồi nói với Trần Dương: "Đi kêu Mộ Dung Phỉ."

Trần Dương kinh ngạc nhìn Tàng Huyền Thanh một cái, tựa hồ không nghĩ tới cô lại muốn dẫn theo Mộ Dung Phỉ, đêm nay gặp Phạm lão cũng không đơn giản, hơn nữa quan hệ với Thanh Liên Hội, song phương đều luôn luôn chặt chẽ bảo thủ. Cảnh sát không thể tra ra, người cung cấp thuốc phiện cho Thanh Liên Hội là Phạm lão, Thanh Liên Hội phi thường bí mật, cho dù ở trong bang, người biết cũng chỉ có một số ít mà thôi. Sở dĩ có thể làm cho những bang phái khác luôn luôn duy trì Thanh Liên Hội, cũng bởi vì bọn hắn tìm không thấy nguồn cung cấp nào mạnh hơn Thanh Liên Hội.

Do dự một chút, Trần Dương vẫn là quay đầu lại đi gọi Mộ Dung Phỉ, Kinh Luân nhíu mày nhìn bóng lưng Tàng Huyền Thanh, trong ánh mắt mang theo ngán ngẩm, dường như đang cảm thán Tàng Huyền Thanh lại dạy hư một hảo hài tử.

Chờ Mộ Dung Phỉ theo Trần Dương đi ra, Tàng Huyền Thanh đã sớm lên xe ngồi chờ, Trần Dương thật tự giác đi đến chiếc xe đằng sau, Mộ Dung Phỉ nhìn thấy hai chiếc xe, tựa hồ không biết mình nên tọa xe nào. Tàng Huyền Thanh tọa trong xe, nhìn thấy Mộ Dung Phỉ còn đang ngây ngốc, cô mở ra cửa xe, ngoắc Mộ Dung Phỉ nói: "Sao còn đứng ở nơi đó? Mau tới đây."

Mộ Dung Phỉ men theo thanh âm trông qua, thấy Tàng Huyền Thanh ngoắc mình, rất nhanh đã bị mạt son hồng hấp dẫn ánh mắt, nàng nhìn chằm chằm sắc đỏ như máu, chậm rãi đi tới, ngồi xuống đối diện Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh có thể cảm giác được Mộ Dung Phỉ luôn nhìn môi mình, bởi vì ánh mắt kia quá mức chuyên chú, một chút cũng không biết che giấu, cô nhẹ nhàng nhúc nhích khóe miệng, chẳng lẽ môi mình thật sự đẹp như vậy sao?

Đóng cửa xe, Tàng Huyền Thanh cũng không thèm để ý Mộ Dung Phỉ vô lễ, ra lệnh cho tài xế: "Lái xe."

Xe vững vàng chạy không có một chút chấn động, Tàng Huyền Thanh híp mắt nhìn Mộ Dung Phỉ, khóe miệng gợi lên mang theo một chút tà mị, xinh đẹp giống như thuốc phiện, hỏi: "Đẹp không?"

Mộ Dung Phỉ thấy cánh môi đóng mở, nghe Tàng Huyền Thanh hỏi, nàng ngẩng đầu chống lại tầm mắt của Tàng Huyền Thanh, tuy rằng trong lời nói của cô hoàn toàn không có chủ vị, nhưng Mộ Dung Phỉ lại biết cô hỏi cái gì, mặt không chút thay đổi nói ra đáp án chân thật nhất: "Đẹp."

Tàng Huyền Thanh lại hỏi: "Đẹp không?"

Mộ Dung Phỉ gật đầu, thật khẳng định trả lời: "Đẹp."

Tàng Huyền Thanh tươi cười khuếch trương một chút, cười đến càng thêm khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp như họa: "Đẹp thế nào?"

Ánh mắt Mộ Dung Phỉ lại di động đến bờ môi kia, chuyên chú nhìn, nghĩ một lát rồi nói: "Xinh đẹp như hoa anh túc, cho dù biết rõ có độc, vẫn là muốn tới gần."

"Khanh khách..." Tàng Huyền Thanh nghe nói như thế, ngây ngốc một chút, sau đó cười ra tiếng, hơn nữa còn cười thật lâu, cười đến xinh đẹp...

Trong mắt Mộ Dung Phỉ, lúc này Tàng Huyền Thanh hệt như hoa anh túc, xinh đẹp nở rộ, ở trong gió càn rỡ lay động, phóng xuất ra hương khí hấp dẫn người ta, câu dẫn người nhìn nó chăm chú.

Thanh x Phỉ chắc sẽ yêu nhau sớm thôi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.