Ngọn đèn mông lung trong gian phòng tràn ngập khí tức ái muội, hai nữ tử ăn mặc đơn bạc nằm ở trên drap giường trắng tinh, tóc dài rối tung, trắng cùng đen, hình thành mỹ cảm tương phản. Diệp Tuệ Linh mơ màng nhìn trần nhà, không biết sao mình lại ở đây.
"Tuệ Linh tỷ tỷ." Một tiếng kêu mềm nhẹ vang lên bên tai, thanh âm kia rất quen thuộc, rất êm tai, tiếp theo một bàn tay khẽ đặt lên mặt nàng, ôn nhu xoay mặt nàng qua, Diệp Tuệ Linh nhìn rõ Lâm Tử Vận mỉm cười, nụ cười rất đẹp, rất mị, rất động lòng người.
Diệp Tuệ Linh nhíu mày nghi hoặc vì sao nàng lại ở chỗ này, đồng thời mê muội nụ cười của Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận vuốt ve mặt nàng, ngữ khí ôn nhu pha chút u oán: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị đẹp quá, nhưng sao chị lại ngạc nhiên vậy chứ?"
Nghe ra uỷ khuất trong lời Lâm Tử Vận nói, lòng Diệp Tuệ Linh đau đớn, nàng không muốn Lâm Tử Vận ủy khuất, mềm nhẹ giải thích: "Tôi chỉ nghĩ không ra... Sao cô lại ở đây."
Lâm Tử Vận nở nụ cười, tựa như đang cười Diệp Tuệ Linh ngốc, tiếp tục vuốt mặt Diệp Tuệ Linh, cuối cùng ngón tay điểm môi nàng, ấn trượt, cảm thụ sự mềm mại, khẽ cười nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, không phải chị nói chị nhớ em, sau đó gọi em tới sao?"
Động tác của Lâm Tử Vận quá mức ám muội, Diệp Tuệ Linh đỏ mặt, nhưng không ngăn cản, trong đầu tiếp tục suy tư nghi vấn của mình, đối với đáp án của Lâm Tử Vận, nàng nhớ không ra, nhưng cũng không có hoàn toàn hoài nghi độ xác thực của nó, mấy ngày nay nàng đích thực là muốn Lâm Tử Vận.
Hai người nằm nghiêng, Diệp Tuệ Linh ngẩn người tìm kiếm đáp án, Lâm Tử Vận dùng ngón tay miết môi, dần dần thu liễm nụ cười, ánh mắt nóng rực, trở mình, tay kia chống sức nặng, nhấc đầu lên, sau đó từ trên cao nhìn xuống Diệp Tuệ Linh, khinh than: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị thật mê người, em muốn... Muốn hôn chị..."
Diệp Tuệ Linh ngơ ngác nhìn Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận lúc nói chuyện thổ khí như lan, hây hẩy phả lên mặt nàng, ngứa quá, mặt ngứa tâm cũng ngứa, vì thế mặt càng đỏ hơn, không tự kìm hãm nuốt nuốt nước bọt.
Lâm Tử Vận chậm rãi tới gần Diệp Tuệ Linh, hai người càng ngày càng gần, có thể cảm nhận hơi thở của đối phương. Khi môi hai người nhẹ nhàng thiếp cùng một chỗ, tim Diệp Tuệ Linh đập mau mấy nhịp, sau đó kịch liệt nhảy lên, trong nháy mắt toàn bộ thế giới tựa hồ tĩnh lặng, chỉ còn Lâm Tử Vận cùng hô hấp của cô.
Diệp Tuệ Linh nhắm mắt lại, dụng tâm đi cảm thụ môi Lâm Tử Vận, đôi môi kia thật ấm thật mềm, xúc cảm thoải mái đến nỗi làm cho người ta không thể cự tuyệt. Nàng không cự tuyệt đối với Lâm Tử Vận mà nói, là một sự cổ vũ, vì thế nụ hôn tất nhiên liền thuận lý thành chương khắc sâu xuống.
Hôn môi, hai chữ luôn làm cho lòng người rung động, thần bí cùng kích thích, nhưng trên thực tế có gì cao thâm? Tiến triển không thể nghi ngờ chính là cái dạng kia. Chỉ có chân chính trong lòng có tình yêu, hiểu được người mình yêu, mới có thể chân chính thể hội linh hồn xuyên qua. Mà giờ khắc này... Diệp Tuệ Linh cảm nhận được rồi.
Từ hôn nhẹ biến thành hôn sâu, tay Lâm Tử Vận cũng bắt đầu không thành thật, như cây đuốc rực cháy, xem Diệp Tuệ Linh là củi đốt mà mồi lửa, tay lướt qua chỗ nào thì chỗ đó một trận gợn sóng, sóng nhỏ không ngừng chồng chất, cuối cùng biến thành cỗ sóng lớn, bao hàm yêu dục nồng đậm.
"Ưm..." Tay Lâm Tử Vận vén áo ngủ của Diệp Tuệ Linh, khẽ vuốt đùi thì Diệp Tuệ Linh cảm thấy bụng mình đột nhiên buộc chặt, sau đó có một cỗ ấm áp trào ra, không khỏi ngâm khẽ một tiếng...
Diệp Tuệ Linh thỏa mãn lại trống rỗng, nàng muốn đáp lại Lâm Tử Vận, muốn giơ tay lên ôm lấy Lâm Tử Vận, chỉ có như vậy nàng mới không còn bị hư không bao phủ, nhưng nàng lại phát hiện hai tay tựa hồ bị cái gì đè lại, muốn động lại không được. Vì thế Diệp Tuệ Linh giãy giụa dùng hết toàn lực, song khi tay nàng động đậy, trán đột nhiên đau đớn, chẳng biết vì sao, cảnh tượng tốt đẹp đã tan mất như làn khói.
Trán Diệp Tuệ Linh ửng đỏ, cau mày mê man ngẩng đầu, chậm một hồi mới ý thức mình vừa mới nằm mộng, hảo một xuân mộng tu nhân. Thanh tỉnh đi qua, nàng đỏ mặt, thật sự rất tu nhân, nàng ở trong phòng làm việc chìm trong giấc mộng xuân.
Chán nản xoa cái trán ửng đỏ, ánh mắt nén giận, đều do Lâm Tử Vận chết tiệt kia! Một tuần trước nàng cùng Lâm Tử Vận kìm lòng không đậu hôn môi, nàng liền thường xuyên nằm mộng, tuy rằng cảnh tượng mỗi lần không giống nhau, nhưng nội dung cũng chỉ là nụ hôn của các nàng, cảm giác còn rõ ràng như vậy. Càng làm cho Diệp Tuệ Linh tức giận là, Lâm Tử Vận thế nhưng lại chơi trò mất tích, không tin nhắn không cuộc gọi, không thấy bóng dáng đâu.
Bằng hữu tốt một tuần không có tin tức cũng rất bình thường, nhưng Diệp Tuệ Linh có thể bị Lâm Tử Vận "cưng chìu" phá hủy rồi, Lâm Tử Vận rất ít không tìm nàng, hơn nữa... Lâu như vậy không có tin tức gì, nàng cũng sẽ lo lắng.
Diệp Tuệ Linh thật sự đoán không ra Lâm Tử Vận nghĩ như thế nào, phía trước kề cận, hiện tại lại xa cách, đây là tâm tư gì a? Diệp Tuệ Linh nghĩ có phải do lần trước mình kêu cô ấy cho mình yên tĩnh một chút hay không, nhưng mình cũng đâu có nói cần yên tĩnh lâu như vậy?
Mấy ngày nay Diệp Tuệ Linh bị giày vò, nhất thời cùng Lâm Tử Vận tiếp hôn đã đủ loạn, buổi tối ngủ không yên còn nghĩ tới nụ hôn kia, gần đây lại mong muốn hôn môi khinh mộng, hiện tại Lâm Tử Vận lại chơi trò mất tích, này... Muốn thanh tỉnh cũng không được.
Diệp Tuệ Linh không thích lộ cảm tình ra ngoài, nói trắng ra chính là loại hình "buồn tao", huống chi chuyện cùng Lâm Tử Vận tùy ý nói ra cũng không tốt, nàng chỉ có thể tự rối rắm, chờ đợi một ngày mình sẽ nghĩ thông suốt.
Một ngày lại trôi qua, Diệp Tuệ Linh tâm tình không tốt, buổi chiều nàng liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người, tiếp tục ở chỗ này cũng chỉ có buồn rầu, vô tâm công tác. Nàng không nghĩ tới, vừa đi ra cửa viện kiểm sát, liếc mắt một cái liền thấy cỗ xe quen thuộc, chiếc Lamborghini màu lam, còn có biển số hình con ngựa phong tao, không phải xe Lâm Tử Vận sao?
Cước bộ ngừng lại, đứng trên bậc thang nhìn xe, trong lòng nổi lên kinh hãi, tiếp tục là kinh hỉ rồi lại sinh ra oán khí. Diệp Tuệ Linh hai mắt đăm đăm, nàng thầm nghĩ: "Hảo, Lâm Tử Vận, rốt cuộc cô cũng xuất hiện, biết tới tìm tôi. Hừ! Tôi không thèm để ý tới cô!"
Diệp Tuệ Linh đang chuẩn bị đối Lâm Tử Vận ngạo kiều một phen, không nghĩ tới Lâm Tử Vận khởi động xe, sau đó không đợi Diệp Tuệ Linh kịp phản ứng chạy ra ngoài, chỉ chừa cho nàng một cú xoay mông phong tình vạn chủng. Lâm Tử Vận trước kia tuyệt đối sẽ không như vậy, hết thảy đột nhiên khiến Diệp Tuệ Linh căn bản phản ứng không kịp, cuối cùng đứng tại chỗ há miệng ra, không khép lại được, nguyên bản nàng sốt ruột gọi lại Lâm Tử Vận, lại phát giác xung quanh còn rất nhiều người đi lại. Nàng lăng lăng đứng đó, tưởng ai cũng mê mình, nhưng Lâm Tử Vận không phải đến đợi nàng.
Oán khí trong lòng Diệp Tuệ Linh bị Lâm Tử Vận kích phát, trực tiếp chuyển hóa thành tức giận, hận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng dậm chân một cái, vào xe, nàng hiện tại chỉ có một ý nghĩ, thì phải là đuổi theo Lâm Tử Vận, chất vấn sao cô ấy không thấy mình! Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì nha!
Lâm Tử Vận lái xe rất nhanh, Diệp Tuệ Linh xác định vững chắc đuổi không kịp, sự thật Diệp Tuệ Linh rất nhanh liền đuổi theo, nhưng lúc này là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc, nàng chỉ có thể cách hai ba chiếc xe, đứng đằng sau xe Lâm Tử Vận.
Kết quả là, Diệp Tuệ Linh suy tính hơn thiệt, theo dõi Lâm Tử Vận nửa giờ, đến nhà Lâm Tử Vận. Cũng không biết Lâm Tử Vận có cố ý không, sắp đến tiểu khu cô liền bắt đầu gia tăng tốc độ, làm cho Diệp Tuệ Linh không vượt qua, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tử Vận lái xe vào trong tiểu khu.
Diệp Tuệ Linh dừng xe, thần tình không cam, chán nản đánh tay lái một cái, ngơ ngác nhìn bảo vệ tiểu khu. Tức giận chậm rãi bay đi, Diệp Tuệ Linh mới ý thức mình có bao nhiêu xúc động, bởi vì Lâm Tử Vận không chủ động tìm nàng, thế nhưng trực tiếp theo dõi đến cửa nhà người ta luôn hà.
Nhăn mặt nhíu mày, hồi tưởng trạng huống mấy ngày gần đây, mỗi ngày muốn Lâm Tử Vận, mỗi ngày nhớ Lâm Tử Vận, trong đầu trừ bỏ Lâm Tử Vận vẫn là Lâm Tử Vận. Nàng lúc này mới phát hiện mình trúng cổ rồi, trúng một loại cổ kêu "Lâm Tử Vận", nhưng... Khi nào thì bắt đầu đây? Là từ lúc cùng Lâm Tử Vận kìm lòng không đậu hôn, hay là sớm hơn? Tất cả chuyện này là vì cái gì, có phải... Mình yêu Lâm Tử Vận, bằng không sao có thể đầy đầu đều là em ấy đâu, thời thời khắc khắc muốn người ta, mình thì dễ dàng bị khiên động tình tự, tựa như hiện giờ, mình không ý thức được, hốt hoảng theo sát đến cửa nhà... Là đã yêu đi? Phải không?
Cuối cùng Diệp Tuệ Linh vẫn rối rắm không ra kết quả, nâng trán thở dài, đang chuẩn bị lái xe rời đi, cửa đột nhiên bị xao hưởng. Diệp Tuệ Linh hoảng sợ, quay đầu nhìn, là Lâm Tử Vận, nhất thời sững sờ.
Lâm Tử Vận thấy Diệp Tuệ Linh không hạ cửa xuống, lại nhẹ nhàng gõ hai cái, mà Diệp Tuệ Linh giận lây sang cô, theo dõi đến cửa nhà còn bị người ta bắt, xấu hổ quá đi, diễn cảm phong phú lại phấn khích, chần chờ một chút, điều chỉnh suy nghĩ cùng diễn cảm, mới chậm rãi giáng cửa xuống, sau đó liền nghe Lâm Tử Vận ôn nhu nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, nếu đã đến đây, thì vô nhà tôi ngồi một chút đi."
Chương này bao hài vì Diệp tỷ tỷ ATSM bị quê =))
Xưng hô sẽ thay đổi theo mạch cảm xúc của nhân vật nha =))