Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 92: Tác giả (BHTT)



Diệp Tuệ Linh toàn thân thả lỏng ngồi trên ghế sa lon, thoải mái xem tin tức, ngẫu nhiên dụng tâm lắng nghe phòng bếp truyền đến tiếng vang, cảm giác kia thư thái cực kỳ. Từ đêm đó, Lâm Tử Vận càng dính nàng hơn, biến đổi phương pháp lấy lòng nàng, hầu hạ nàng đến mức nàng ảo giác mình là lão phật gia. Lâm Tử Vận mỗi ngày đợi nàng tan tầm, chạy tới nhà nàng, đến nhà rồi thì để nàng ngồi xem TV, sau đó đi vào bếp nấu ăn.

Mở TV, nhưng tâm tư của Diệp Tuệ Linh căn bản là không đặt vào đó, nàng nhớ tới mỗi đêm nhìn thấy Lâm Tử Vận muốn nói lại thôi, thần tình u oán vô cùng buồn cười, biết Lâm Tử Vận là muốn lưu lại qua đêm nhưng không dám biểu hiện rõ ràng. Càng nghĩ càng thú vị, Diệp Tuệ Linh nghiêng đầu liếc về phía phòng bếp bên kia, cười rất đắc ý. Trong phòng bếp truyền đến thanh âm xào rau, Diệp Tuệ Linh nghe nhập thần, chờ phục hồi tinh thần lại, nàng mới thấy mỏi cổ, vì thế xoay đầu về, không yên lòng xem TV.

Kỳ thật nàng biết, vì sao Lâm Tử Vận sẽ lấy lòng nàng, trừ bỏ tình yêu chưa bao giờ che giấu, còn có cảm giác an toàn. Đúng vậy, vì hai người vừa xác lập quan hệ, Lâm Tử Vận đối với nàng không có lòng tin, nàng không thể cho Lâm Tử Vận cảm giác an toàn. Diệp Tuệ Linh trước kia cũng từng trải qua, nhưng nàng không vội an ủi hoặc khuyên nhủ, nàng cho rằng những điều này là tất nhiên, chỉ có như vậy thì tình yêu mới đẹp, để Lâm Tử Vận chậm rãi nhận thức đi, còn có... Lâm Tử Vận như vậy thật sự rất thú vị.

Diệp Tuệ Linh đang thả hồn, đột nhiên hai vai bị đè lại, theo bản năng quay đầu, môi suýt nữa liền hôn lên mặt Lâm Tử Vận vừa vặn cúi người. Lâm Tử Vận ôn nhu cười, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, nghĩ gì mà nhập thần như thế? Đồ ăn em đều làm xong, cũng đã bưng lên bàn rồi."

Diệp Tuệ Linh vỗ vỗ tay Lâm Tử Vận, không định cho cô đáp án, đứng lên nói: "Nha, vậy ăn cơm đi, tôi đói bụng."

Lâm Tử Vận nhìn bóng lưng Diệp Tuệ Linh, nhíu mày bất mãn, miệng phồng lên, thành thành thật thật theo sát, không có biện pháp, Diệp Tuệ Linh không muốn trả lời, cô cũng không truy vấn, đỡ phải làm cho người ta mệt mỏi. Ai da, không có biện pháp, ai kêu Diệp Tuệ Linh là ngạo kiều thụ.

Lúc ăn cơm, Lâm Tử Vận tựa hồ nói không hết chuyện, lời nói nhỏ nhẹ, thanh âm kia quả thật êm tai, tuyệt không khiến người phiền chán, mà Diệp Tuệ Linh luôn luôn im lặng ăn cơm, cũng không phản ứng. Ăn nửa chén cơm, nàng ngẩng đầu, thấy chén Lâm Tử Vận mới mất một hai ngụm, khẽ nhíu mày, nói: "Đừng nói nữa, ăn hết nói sau."

"Ách..." Đang cao hứng, Lâm Tử Vận dừng lại, xấu hổ nhìn Diệp Tuệ Linh, trong lòng cô nghĩ có phải nàng chê cô phiền hay không.

Diệp Tuệ Linh nhìn cô, chỉ biết cô hiểu lầm, thở dài một hơi, xem ra quả nhiên là chính mình trước kia mặt lạnh đối đãi Lâm Tử Vận, cho nên mới khiến Lâm Tử Vận lúc này suy tính hơn thiệt, trong lòng hơi đau, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn nhu, gắp đồ ăn phóng tới chén cô, ngữ khí mềm nhẹ cứ như dỗ tiểu hài tử, nói: "Tôi đã ăn hết nửa chén, em nhìn em xem, chỉ lo nói, cơm cũng chưa vơi... Ngoan, ăn cơm trước, đừng để bị đói."

Cũng bởi vì Diệp Tuệ Linh những lời này, Lâm Tử Vận lập tức thay đổi biểu tình, trong lòng ngọt lên, đũa trạc cơm, rất là nhu thuận đáp: "Hảo." Tiếp theo cúi đầu ăn, khóe miệng mỉm cười ra sức nhai lấy, khóe mắt gian tà liếc Diệp Tuệ Linh, chứng minh mình thật sự đang ăn, bộ dáng kia thật đúng là như tiểu hài tử.

Diệp Tuệ Linh cúi đầu ăn cơm, trong lòng cười trộm, thật dễ hống, quả là một đứa bé.

Ăn cơm xong, rửa chén xong, hai người ngồi trên ghế sa lon nhàm chán xem TV, thời gian cứ như vậy chậm rãi qua đi, bất tri bất giác sắp đến 10h. Diệp Tuệ Linh liếc Lâm Tử Vận một cái, thấy cô một chút cũng không có ý muốn về, trong lòng cười thầm, cũng không chỉ ra. Nàng đột nhiên đứng dậy nói: "Em xem đi, tôi đi tắm."

Diệp Tuệ Linh rời đi, Lâm Tử Vận nhất thời ngây người, chờ kịp phản ứng, mạnh mẽ quay đầu thì đã thấy Diệp Tuệ Linh đi vào phòng, sau đó nắm chặt hai đấm không tiếng động hoan hô lên, đêm nay rốt cuộc được lưu lại, chờ tâm tình bình phục một chút, quay đầu nhìn cửa phòng hai lần, tiếp đó lại cười, bộ dáng kia giống như ngốc tử hạnh phúc, vụng trộm khoái nhạc.

Lâm Tử Vận vô tâm xem TV, ngồi ở chỗ kia suy nghĩ cảnh đẹp đêm nay, ngây ngô cười rộ. Không biết qua bao lâu, Diệp Tuệ Linh tắm xong, mặc váy ngủ, cầm khăn mặt lau tóc đi ra, thấy Lâm Tử Vận vẫn ngồi trên ghế, có chút kinh ngạc hỏi: "Ủa? Tử Vận, em còn chưa đi hả?"

Lâm Tử Vận choáng váng, Diệp Tuệ Linh không phải muốn cô lưu lại sao, ngu ngơ nhìn Diệp Tuệ Linh, không biết trả lời thế nào, xấu hổ cực kỳ.

Thấy Lâm Tử Vận bộ dáng kia, Diệp Tuệ Linh nhất thời nhịn không được, "haha" bật cười, phong tình vạn chủng xoay người sang chỗ khác, đi vào phòng ngủ, lưu lại một câu làm người mơ màng vạn phần: "Nhanh đi tắm rửa đi, tắm xong thì đi ngủ, ngày mai còn đi làm đâu."

Lâm Tử Vận mới hiểu được, nguyên lai Diệp Tuệ Linh trêu cô, trong nội tâm hoan hô, sau đó động tác nhanh chóng tìm được túi xách, xuất ra một gói to, lấy ra đồ lót, cô là sớm có chuẩn bị a, nhưng liên tiếp vài ngày, hôm nay mới có công dụng. Cô cầm đồ lót nhanh chóng chạy ào vào phòng tắm.

Trong phòng tắm còn vương mùi hương của Diệp Tuệ Linh, sắc mặt Lâm Tử Vận đỏ hồng, giống như mới uống rượu, đó là bởi vì cô kích động. Có thể cũng là bởi vì kích động, cô quên chính mình chỉ đem đồ lót, căn bản không đem áo ngủ, hơi do dự, cuối cùng vẫn là thật thản nhiên mặc đồ lót đi ra, dù sao lát nữa cũng cởi, sớm hay muộn thì khác gì nhau, ai sợ ai a.

Trong phòng ngủ, Diệp Tuệ Linh tựa vào đầu giường mỉm cười, nàng cố ý không đưa quần áo cho Lâm Tử Vận, đợi xem Lâm Tử Vận sẽ ứng phó ra sao, trần trụi đi ra, hay là gọi mình hỗ trợ. Cười xấu xa, nàng phát giác mình càng ngày càng thích trêu Lâm Tử Vận, vì nó rất vui.

Lâm Tử Vận mặc đồ lót đi vào phòng, Diệp Tuệ Linh lăng lăng, thầm khen da thịt tuyết trắng cùng vóc dáng xinh đẹp, không e lệ rụt rè, nàng không còn trẻ, một khi xác lập quan hệ, nàng liền thoáng. Nàng trêu cợt nhìn chằm chằm Lâm Tử Vận, muốn nhìn cô thẹn thùng. Nhưng công lực của Lâm Tử Vận cũng không thấp hơn Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh nhìn cô, cô càng rực rỡ bước đi, đến trước giường chỉ chỉ một nửa vị trí, hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, một nửa còn lại thuộc về em đúng không?"

"Ừ, lên đây đi." Diệp Tuệ Linh bình tĩnh gật gật đầu, tựa như đang nói chuyện bình thường.

Lâm Tử Vận bò lên giường, lao vào chăn nhưng không nằm xuống, nhìn Diệp Tuệ Linh còn khoác áo ngoài, cố ý nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị không cởi quần áo ra ngủ sao?"

Diệp Tuệ Linh làm sao nghe không hiểu, nàng giảo hoạt cười, nói: "Cởi chứ. Bất quá, em phải cởi trước... Em có kinh nghiệm hơn tôi mà."

Ách... Lâm Tử Vận đơ mặt, khi nào thì Diệp Tuệ Linh trở nên... Buồn tao hả? Cô nhìn không thấu Diệp Tuệ Linh? Bốn mắt nhìn nhau, phân cao thấp, không ai chịu thua. Diệp Tuệ Linh tuyệt không sốt ruột, cuối cùng vẫn là Lâm Tử Vận bại trận, cởi thì cởi, cởi sớm và cởi muộn không phải giống nhau sao, ai lợi ai hại? Cô trừng mắt liếc Diệp Tuệ Linh, nói: "Hảo, em cởi trước."

Cô híp mắt, sau đó cắn môi dưới, đưa hai tay ra sau cởi áo lót. Bộ dáng kia hấp dẫn cực kỳ, Diệp Tuệ Linh không có tiền đồ tim đập gia tốc, ánh mắt chuyển qua ngực cô, đợi quang cảnh xinh đẹp, khi áo lót tròn tròn bị bóc ra, Diệp Tuệ Linh rốt cuộc gặp được hai toà tuyết phong, còn có nụ hồng trên ngọn núi, nàng không tự giác liếm liếm môi. Diệp Tuệ Linh mê đắm, chăm chú nhìn nơi này.

Lâm Tử Vận bị ai kia nhìn, cũng sẽ thẹn thùng xấu hổ, không bình tĩnh ho khan một tiếng, mất tự nhiên nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, đến phiên chị."

Không nghĩ tới Diệp Tuệ Linh lại ngẩng lên, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Tiếp tục đi, còn chưa đủ."

Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh, trầm mặc một hồi, cuối cùng không tiếng động gật gật đầu, khép lại hai chân thon dài, sau đó chậm rãi cởi quần lót xuống, ném qua một bên, diễn cảm có điểm chật vật, lại cố giả bộ trấn định nhìn Diệp Tuệ Linh, nói: "Nên đến phiên chị đi!?"

Diệp Tuệ Linh đưa mắt nhìn Lâm Tử Vận đường cong uyển chuyển, quang cảnh trước mắt thật sự rất đẹp, liền trầm mê. Lâm Tử Vận đen mặt, Diệp Tuệ Linh không chủ động thì cô giúp nàng, vươn tay ra, bắt được góc chăn, xốc lên, chuẩn bị vén váy ngủ lại không nghĩ bị Diệp Tuệ Linh bắt được, cô nhìn Diệp Tuệ Linh, đã thấy nàng lắc đầu nói: "Tôi tự xử."

Diệp Tuệ Linh quỳ lên, sau đó tự mình vén váy, động tác nhẹ nhàng chậm chạp cởi sạch trên người làm cho Lâm Tử Vận mê mẩn sững sờ, cả hai nhìn nhau, đều thấy rõ mê muội cùng dục vọng trong mắt đối phương, tiếp theo rất ăn ý ôm nhau hôn nhau, khi nặng khi nhẹ mò mẫm. Hai người da kề da thịt kề thịt, ma sát lẫn nhau, cảm giác kia tuyệt vời không cách nào hình dung...

Khi tay Lâm Tử Vận mò tới chỗ thần bí của Diệp Tuệ Linh, bị chặn đứng, chỉ nghe thấy Diệp Tuệ Linh khàn khàn nỉ non nói: "Không, lần này đến phiên tôi ở trên."

Bị hỏa thiêu Lâm Tử Vận ý thức mơ hồ, nghe rõ lời Diệp Tuệ Linh nói, không nghĩ nhiều, chỉ trả lời theo tiềm thức: "Hảo."

Diệp Tuệ Linh tuy rằng lần đầu chủ động cùng người đồng giới làm chuyện này, nhưng không quá xa lạ, nàng đã cùng Lâm Tử Vận học hết, tự mình trải qua quả nhiên ấn tượng sẽ đặc biệt khắc sâu. Đợi tiền diễn xong, nàng vói vào nơi tuyệt vời mềm mại, đụng phải một vách ngăn cực độ ngoài ý muốn, nàng đột nhiên dừng động tác, dừng hôn, nhìn Lâm Tử Vận: "Tử Vận, em..."

Lâm Tử Vận biết vì cái gì, bắt được tay Diệp Tuệ Linh, không cho nàng có cơ hội thu hồi, sắc mặt đỏ bừng, như quý phi say rượu, bách mị tùng sinh, khẽ cười nói: "Nhà em giáo dục nghiêm khắc... Đừng ngừng."

Diệp Tuệ Linh cùng Lâm Tử Vận bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu. Nàng cảm động, cuối cùng phong trụ đôi môi Lâm Tử Vận, tay dùng lực, Lâm Tử Vận nhíu mày hừ nhẹ một tiếng... Tấu vang khúc hoan ca.

Một hồi hoa mỹ rốt cuộc hạ màn, hết thảy quy về bình tĩnh, hai người ôm nhau, mặt đối mặt nằm. Lâm Tử Vận có chút xúc động cảm khái nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, em cảm thấy chuyện của chúng ta... Giống như một quyển tiểu thuyết."

Diệp Tuệ Linh nhẹ vỗ mặt Lâm Tử Vận, đầu ngón tay vẽ theo hàng mi cô, khẽ cười một tiếng, dịu dàng đáp lại: "Đúng, không chừng tác giả còn là dân chuyên viết bách hợp đâu."

"Ừ, em biết tác giả là người thiện lương, thấy em đáng thương, cho nên an bài một người hoàn mỹ như chị cho em."

"Haha, tôi đây cũng muốn cảm tạ cô tác giả kia, vì đã để em yêu tôi."

"Ừ, cảm tạ tác giả, em thật sự là yêu chết cô ấy! Bất quá... Nếu tác giả có thể để em vĩnh viễn hạnh phúc, em nhất định sẽ càng yêu hơn."

"Yên tâm, tác giả là người tốt, nhất định sẽ..."

Vừa ngồi edit vừa ôm bụng cười =)) bà tác giả bả tự kỷ cũng đâu có thua tui =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.