Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 155: Phiên ngoại : Đau đớn khoét tim



Nhìn khắp cả đại lục Huyền Thiên, Kim Đan kỳ có thể lăng không phi hành, Nguyên Anh kỳ có thể ngưng kết nguyên thần, Xuất Khiếu kỳ có thể ly thể nguyên thần, Hợp Thể kỳ có thể mở không gian. Đạt tới Hợp Thể kỳ sẽ đạt được một bình cảnh, từ nay về sau có thể hình thành không gian độc lập.

Tu sĩ Hợp Thể kỳ nếu muốn xé rách không gian thì phải hao phí linh lực toàn thân, không đến đường cùng sẽ không sử dụng. Mà không gian bọn họ tạo ra cũng rất dễ phá, không có tác dụng quá lớn.

Trên Thập Nhị hải rộng lớn, gió nhẹ thổi qua mặt biển gợn lên bọt sóng trắng xóa.

Ngoại trừ xác chết đầy đất, không ai có thể phát hiện nơi này từng xảy ra một trận đại chiến khốc liệt, cũng không ai biết nơi này từng bị xé nứt không gian, hai vị đại năng tuyệt thế bị nhốt bên trong năm mươi năm không thể ra.

Trên Đại lục Huyền Thiên, chiến tranh hai tộc vẫn còn tiếp tục. Mà ở trong không gian tối đen không ánh sáng, tiếng “ầm ầm” vang vọng đất trời, mỗi một lần va đập đều khiến cả không gian chấn động như sắp vỡ;

Tiếng động vô cùng vang dội, phảng phất như có một vật khổng lồ đang không ngừng va chạm mặt đất, kiên trì muốn phá tan không gian này. Nhưng mọi cố gắng của hắn đều là phí công, Thần Long màu trắng tìm mọi cách va chạm trong bóng đêm, không gian cũng vẫn khóa chặt, không nhìn tới bên ngoài, nhìn không tới một tia ánh sáng.

Năm đầu tiên, Tấn Ly hóa thành nguyên hình, dồn hết sức lực toàn thân để đập phá, nhưng tốn công vô ích.

Khoảng không gian này không tính là lớn, mỗi lần thần thú va chạm đều sẽ đụng tới một góc không gian, cho nên ma tu cuộn tròn ở trong góc mỗi khi đụng tới công kích của đối phương chỉ có thể miễn cưỡng nâng roi hất đối phương ra, sau đó đổi vị trí khác.

Ở trong này Tấn Ly không nhìn thấy Ma Thiên Thu, Ma Thiên Thu cũng không nhìn thấy Tấn Ly.

Thế nào là đổi trắng thay đen?

Đổi trắng thay đen không phải là đoạt đi ánh sáng tới mình, mà là xóa bỏ toàn bộ nguồn sáng. Cho dù pháp bảo có thể chiếu sáng thì ở trong này cũng sẽ mất tác dụng, chỉ có thể chìm trong bóng tối vô hạn.

“Khụ khụ…”

Ma Thiên Thu ho ra một ngụm máu, y tùy tiện lấy tay lau đi, đùi phải chống trên mặt đất, cả người vô lực tựa vào vách tường không gian. Y đã không còn sức nữa, ngay khi vào trong này Tấn Ly đã như phát điên, dù Tấn Ly không chủ định tấn công thì vẫn có lúc va tới chỗ y.

Y có thể chống đỡ được một lần, chống đỡ được mười lần, chống đỡ được trăm lần…

Thế nhưng thân thể chồng chất vết thương không thể chống đỡ được thêm nữa.

Ma Thiên Thu biết mình chỉ còn vài năm nữa, y đã là nỏ mạnh hết đà, nếu không tựa vào cái gì đó thì không thể đứng dậy, chỉ có thể chật vật ngã xuống đất. Rốt cuộc y còn lại mấy năm nữa?

Có lẽ là năm năm, có lẽ là ba năm, có lẽ là một năm?

Có lẽ sau lần công kích tiếp theo, y sẽ chết ở dưới móng vuốt của Thần Long.

“Khụ…”

Lại một ngụm máu từ miệng phun ra, lúc này Ma Thiên Thu đã phản ứng rất nhanh vươn tay che miệng lại, nhưng vẫn không ngăn được một ít vụn nội tạng theo máu đi ra. Ngón tay y ướt đẫm máu, bắt đầu ho khù khụ, mỗi lần ho đều quanh quẩn trong không gian yên lặng.

Một tiếng xé gió từ đằng xa lao vút tới, Ma Thiên Thu lạnh mặt, tay trái đập xuống muốn đứng lên, nhưng vừa đứng lên đã lảo đảo suýt ngã, phải đỡ tường mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Tiếng rồng ngâm trong trẻo từ phương xa vọt tới, trong thanh âm xen lẫn sợ hãi, phẫn nộ và sát ý.

Ngón tay Ma Thiên Thu khẽ động, một trường tiên màu máu lập tức xuất hiện trước mặt y. Dáng vẻ y ngông nghênh, hồng y như máu, tàn nhẫn vung roi, không gian liền chấn động ba cái. Ma Thiên Thu nâng tay lau đi máu bên khóe môi, cười lạnh một tiếng, cho dù bị bóng tối che phủ thì vẫn có thể biết trên khuôn mặt diễm lệ lúc này đang mang theo một ý cười châm chọc kiêu ngạo.

Cho dù hoàn cảnh hiện tại rất chật vật, cho dù ngay sau đó có thể chết, Ma Tôn cũng không cúi đầu, không sợ hãi.

Từng đợt gió lốc thổi tới Ma Thiên Thu, hất bay hồng y, mái tóc dài tung bay. Y không nhìn thấy, nhưng lại biết có một con rồng trắng đang lao tới.

Thực lực của Bạch Long vượt xa y, mà lúc này Bạch Long chỉ muốn bầm thây y ra làm vạn đoạn.

Nhưng y không còn sức mà chạy trốn.

Kiên quyết phản kích rồi chết, hay tự vẫn không để đối phương có cơ hội giết mình?

Mắt hoa đào xinh đẹp của Ma Thiên Thu nhếch lên, bỗng điểm mũi chân phóng đi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ma tiên va chạm với móng vuốt Bạch Long phát ra tiếng ma sát chói tai.

Nếu là ở bên ngoài, Tấn Ly có thể đánh gục Ma Thiên Thu đang trọng thương trong một chiêu, nhưng ở trong này, đối mặt với bóng tối bao phủ, Tấn Ly lại như phát điên, chỉ biết lỗ mãng công kích.

Hai người đại chiến hơn trăm chiêu, Ma Thiên Thu đánh lên mắt phải Tấn Ly, Bạch Long lập tức gầm lên bay ngược về sau mấy thước, nhưng Ma Thiên Thu cũng bị một long viêm nóng rực đánh trúng, va lên vách không gian, phun ra một ngụm máu.

Tấn Ly không cho y cơ hội thở dốc, Bạch Long lại rít gào bay tới, Ma Thiên Thu nhịn xuống đau đớn cầm roi xông lên. Nhưng lúc này y có vẻ càng thêm điên cuồng, y nắm chặt trường tiên trong tay, quật mạnh tới trước.

“Không phải ngươi nói muốn khoét tim bản tôn sao. Tấn Ly, vậy ngươi tới đi!”

Giọng nói khàn khàn mang theo máu, giống như một con thú bị buộc đến tuyệt cảnh, bất khuất quật cường không muốn cúi đầu.

Nhưng khi hai người sắp va vào nhau, Tấn Ly đột nhiên dừng lại. Roi của Ma Thiên Thu quật tới, nhìn thì nguy hiểm nhưng không có bao nhiêu ma khí, chẳng gây thương tổn gì tới đối phương. Chờ Ma Thiên Thu tiếp tục quất roi thì lại cảm giác được roi bị túm lấy.

Ma Thiên Thu kinh ngạc nâng mắt, dùng linh thức tra xét thì phát hiện đối phương đã hóa thành hình người.

Tấn Ly cầm lấy trường tiên màu máu, hắn men theo roi đi tới. Ma Thiên Thu dồn ma khí ép ra tuyệt chiêu công kích Tấn Ly, nhưng chiêu thức của y bị đối phương dễ dàng hóa giải, chỉ có thể để mặc đối phương đoạt đi pháp bảo bản mệnh của mình.

Một bàn tay lạnh lẽo dán lên ngực Ma Thiên Thu.

Ma Thiên Thu cứng đờ, môi mấp máy.

Giọng nói khô khan của thần thú vang lên: “… Ngươi là ai?”

Rốt cuộc bóng tối đã dồn Tấn Ly đến mức nào, mới một năm ngắn ngủn đã quên ai phong ấn mình vào đây.

Ma Thiên Thu cười nhạo một tiếng, không trả lời. Y muốn đánh Tấn Ly, nhưng y không phải đối thủ của hắn.

Bàn tay lạnh lẽo vẫn còn dán trên lồng ngực y, cách một tầng quần áo mỏng, dưới làn da, chính là trái tim đang đập thình thịch. Thịch, thịch đập từng tiếng, tốc độ chậm rãi, rõ rằng không còn quá nhiều sức sống.

Ma Thiên Thu bỗng cảm thấy bàn tay Tấn Ly đang đặt trên ngực mình đang run rẩy, hắn cố gắng áp chế nhưng không thể che giấu. Hắn lại hỏi lại “Ngươi là ai”, Ma Thiên Thu không trả lời, hắn sẽ tiếp tục hỏi.

Giống một đứa nhỏ ngốc nghếch hỏi ra những thắc mắc của mình.

Tay phải Ma Thiên Thu dần dần tích tụ ma khí đỏ rực, đó là sức mạnh cuối cùng của y, y biết mình sẽ chết, cũng biết mình không sớm thì muộn sẽ chết trong tay đối phương, nhưng y muốn trước khi chết cũng tạo được một chút thương tổn tới đối phương. Như vậy thì có lẽ năm mươi năm sau, khi đối phương rời được khỏi đây, thực lực sẽ giảm xuống một chút, người ở ngoài kia… Sẽ dễ đối phó hơn một chút.

Khi Tấn Ly hỏi lần thứ chín mươi hai, Ma Thiên Thu bỗng ra chiêu đánh về phía đối phương.

Tấn Ly chỉ nâng một tay đã cản lại được, sau đó tay phải y đâm xuống theo bản năng.

Ma Thiên Thu trợn to hai mắt, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu ngắn, máu từ lồng ngực y ròng ròng chảy xuống, thần thú ngớ ngẩn này đâm xuyên qua ngực y, bàn tay nắm chặt trái tim, sau đó dễ dàng lôi ra.

Mùi máu tươi tràn ngập trong không gian.

Khí tức của Ma Thiên Thu lập tức giảm xuống, cả người y mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống, nhưng vẫn miễn cưỡng vươn tay muốn kéo lấy tay Tấn Ly. Nhưng ngay sau đó, “Ầm ——” một tiếng, tay phải Tấn Ly nắm chặt, trái tim trong tay nát vụn, máu chảy đầy tay.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Ma Thiên Thu liên tục hộc máu, lúc này y đã biết tuổi thọ của mình sẽ không vượt quá một năm. Một năm, nhiều nhất chỉ có một năm, y nhất định sẽ chết, chết tại nơi tối mịt này.

Nhưng cái người bóp nát trái tim y vẫn mờ mịt lẩm bẩm nói: “Vì sao… Ngươi muốn ta tới khoét tim ngươi đi? Ngươi là ai? Đây là đâu… Thật tối, nơi này thật tối… A a a a a!!!”

Ầm!

Uy áp thần thú bùng nổ trên người Tấn Ly, lập tức đánh bay Ma Thiên Thu.

Sóng năng lượng đáng sợ này khiến Ma Thiên Thu vốn đã trọng thương choáng váng, chậm rãi nhắm mắt lại hôn mê. Trước khi y bất tỉnh, y như xuyên thấu qua tầng tầng tối đặc, thấy một yêu tôn áo lam tuấn tú đang ôm người cuộn tròn trên mặt đất, sợ hãi lẩm bẩm: “Nơi này thật tối… Tối quá… Ta không muốn ta không muốn…”

Trước khi hoàn toàn nhắm mắt lại, Ma Thiên Thu mơ mơ hồ hồ nhớ tới một chuyện rất lâu trước kia.

Hơn một nghìn năm trước, y là tuyệt thế đại năng trong Nhân tộc, đã tranh đấu nhiều năm với thần thú cuối cùng trong thiên hạ. Hai người chỉ vừa thấy mặt đã đánh nhau, nhưng y biết thực lực của mình thấp hơn một bậc so với đối phương. Thần thú kia rất khi ra sát chiêu, cũng chỉ thỉnh thoảng mới tham gia đại chiến giữa hai tộc.

Sau đó, phong chủ Ngọc Tiêu phong lúc bấy giờ là Ngô Tiêu Tử tôn giả tìm tới y, nói cho y biết, đối thủ lâu năm của y muốn va chạm tới Hóa Thần.

Thần thú có thực lực Hóa Thần kỳ sẽ thế nào?

Trong lòng Ma Thiên Thu đột nhiên thấy căng thẳng, y lập tức hiểu ra đây là đại họa với Nhân tộc.

Sau đó Ngô Tiêu Tử nói cho y biết: “Hai người chúng ta bắt tay đoạt yêu đan, quyết không thể để y Hóa Thần!”

Vì thế tám mươi tư năm sau, y gặp đối phương trong một cuộc chiến. Người nọ mặc cẩm bào màu lam, một mảnh lụa dài buộc lấy mái tóc dài, đôi mắt xanh thẳm dưới bầu trời như bảo thạch lấp lánh.

Ma Thiên Thu đời này yêu thích mỹ nhân, y cuồng vọng tự nhận mình là đệ nhất thiên hạ.

Người này không bằng một nửa y, nhưng lại có một loại khí chất kỳ dị cao cao tại thượng, sống trên chín tầng trời.

Trong cuộc đại chiến đó, Ma Thiên Thu giơ ma tiên, dẫn đối phương đi vào bẫy mà mình và Ngô Tiêu Tử đã giăng ra. Đến khi trận pháp mở ra, người nọ bị nhốt ở trong đó, rốt cục lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Ngô Tiêu Tử ổn định trận pháp, nói với y: “Ma Tôn, mau đoạt yêu đan của hắn!”

Người nọ giận dữ mắng to: “Ngô Tiêu Tử ngươi lấy tu vi Hóa Thần kỳ để bố trí cạm bẫy, Nhân tộc quả nhiên ti tiện vô sỉ!”

Ma Thiên Thu nghe vậy cũng nở nụ cười, y mặc bộ đồ đỏ rực, đi đến trước mặt người nọ. Y không hề chùn bước trước ánh mắt rét lạnh vô tình của đối phương, môi cong lên, châm chọc cười nói: “Chiến tranh không ngại dối lừa, ngay cả đạo lý này mà yêu tôn cũng không hiểu, thật sự là đần độn.”

“Ma Thiên Thu!”

Ma Thiên Thu cũng không để ý tới y, quay đầu nhìn Ngô Tiêu Tử nói: “Pháp thuật của ngươi thật sự có thể lấy yêu đan hắn?”

Ngô Tiêu Tử gật đầu: “Ngươi mau lên, hắn không hổ là thần thú, cho dù cảnh giới của ta cao hơn thì cũng không trói được hắn lâu.”

Ma Thiên Thu bấm thủ quyết bắt đầu cướp yêu đan. Nhưng lần này lại thất bại. Ngô Tiêu Tử cũng không thể tin được, nguyên nhân chỉ có thể là yêu đan của thần thú không tầm thường, loại pháp thuật này có thể đoạt yêu đan của yêu thú, còn với thần thú lại không nhằm nhò gì.

Mắt thấy viện binh Yêu tộc sắp tới, Tấn Ly cũng điên cuồng đập lên trận pháp.

Ngô Tiêu Tử vội vàng giục Ma Thiên Thu ra tay, Ma Thiên Thu hơi nheo mắt, môi đỏ mọng mím lại, bất ngờ vươn tay đâm vào ngực Tấn Ly.

Động tác này quá nhanh, Ngô Tiêu Tử kinh ngạc há to miệng, Tấn Ly lại mở to cặp mắt xanh.

Ma Thiên Thu nâng mắt liếc nhìn hắn một cái, không chút do dự dứt lấy trái tim. Yêu đan trong trái tim công kích mãnh liệt khiến Ma Thiên Thu miễn cưỡng mới chặt đứt liên hệ giữa trái tim và chủ nhân nó.

Viện binh Yêu tộc đã gần sát, Ngô Tiêu Tử lập tức thay đổi trận pháp, xé rách không gian nhốt Tấn Ly vào trong.

Ma Thiên Thu lạnh mặt, cũng nhẹ giọng đọc chú ngữ: “Đổi trắng thay đen.”

Không gian đột nhiên biến đen, tiếng phẫn nộ suy yếu của yêu tôn truyền tới: “Ma Thiên Thu, bản tôn nhất định phải khoét tim ngươi, nhất định phải bầm thây vạn…”

Không gian đột nhiên đóng lại, hình ảnh cuối cùng Ma Thiên Thu nhìn thấy chính là yêu tôn thanh lãnh cả người đầy máu nằm trên mặt đất. Hắn bị trọng thương nhưng vẫn gian nan chống tay muốn ra ngoài không gian, nhưng khoảng cách lại quá xa. Vì thế hắn trợn to đôi đồng tử xanh lam, nhìn chằm chằm Ma Thiên Thu không chớp mắt, phảng phất muốn ghim trong lòng, ngày ngày đêm đêm tra tấn.

Nhìn cảnh tượng như vậy, Ma Thiên Thu trấn định tự nhiên, mặt không đổi sắc.

Y cả đời này giết hơn ba trăm vạn người, đây chỉ là một yêu tôn mà thôi, không đáng nhắc đến.

Xé rách không gian phong ấn Tấn Ly, lấy thực lực của hắn, dù không có trái tim và yêu đan thì tối đa một trăm năm là có thể đi ra. Nhưng nếu đẩy hắn vào trong bóng đêm, thay đổi thời gian không gian, sẽ làm hắn bị nhốt càng lâu, dẫn tới hoảng loạn,.

Ma Thiên Thu nắm trái tim trong tay, cả người đẫm máu, nhìn qua rất đáng sợ.

Ngô Tiêu Tử hỏi y nên giải quyết trái tim này thế nào, Ma Thiên Thu cong môi trào phúng hỏi ngược lại: “Kế hoạch của ngươi chẳng lẽ còn cần bản tôn đến giải quyết hậu quả?”

Ngô Tiêu Tử sửng sốt.

Trái tim thần thú bọn họ không thể phá huỷ, viên yêu đan này được trái tim bảo vệ không thể chạm vào.

Sau khi hai người giấu kĩ trái tim và yêu đan liền chia nhau rời đi. Ma Thiên Thu dường như nghe tiếng Ngô Tiêu Tử thở dài: “Rốt cuộc là trải qua những gì mới có thể tàn ác, mắt không chớp mà khoét đi trái tim người khác…”

Ma Thiên Thu cười nhạt không thèm để ý, càng thêm khinh thường đám người nhân sĩ chính đạo. Thậm chí là nhiều năm sau, khi y gặp bạn tốt ở Lưu Diễm cốc, biết đối phương là người Thái Hoa Sơn đã liên tưởng tới tu sĩ chính đạo giả nhân giả nghĩa, hai người còn vung tay đánh nhau.

[Hóa ra đau đớn khoét tim, là như thế này?]

Nhắm mắt lại, Ma Thiên Thu sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có một chút cảm xúc áy náy, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, tia áy náy này đã biến mất.

Ngực trống rỗng không ngừng chảy máu, trong bóng tối, bộ đồ đỏ đã thật sựu bị máu xối ướt thành màu đỏ máu. Cách đó không xa là thần thú cao quý đang run rẩy ngồi trên mặt đất, ôm chặt lấy bản thân, sợ hãi mở to hai mắt.

Vẫn là một người hữu tâm, một người đã vô tâm.*

*Câu này tác giả chơi chữ, hữu tâm là có tim cũng có nghĩa là có lòng, vô tâm là không có tim, cũng là vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.