Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 25



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hình ảnh mang tính chất siêu minh họa =))))

Lạc Tiệm Thanh khép hai ngón tay lại ngưng tụ ra kiếm khí màu xanh, trực tiếp cuốn lấy trường tiên màu máu kia.

“Mặc đạo hữu! Hiện tại ngươi bị thương nặng, chuyện Huyết Linh quả này ta cũng không hiểu, ngươi đừng nóng vội!”

Mặc Thu không nói hai lời, cổ tay vừa động đã thu trường tiên về, một tay y chống trên giường đá, có một dòng máu chảy ra từ khóe miệng. Y cười lạnh nói: “Còn gì mà nói nữa, ngươi đã lập khế ước với Huyết Linh quả, trừ phi giết ngươi, nếu không cả cuộc đời này ta cũng không thể lấy lại nó!”

Vừa dứt lời lại là một roi hạ xuống.

Lạc Tiệm Thanh vẫn là lần đầu tiên trực diện với Vô Tương Huyết Ảnh Tiên của Mặc Thu, lại còn là một chiêu dùng hết sức, trực tiếp dùng tới ma khí! Trường tiên bay múa trên không trung, giống như vô số con rắn máu uốn lượn, hình thành từng ảo ảnh máu.

Lạc Tiệm Thanh cũng không dám khinh địch, trực tiếp lấy Sương Phù kiếm ra.

Trường kiếm màu bạc va chạm với trường tiên màu đỏ, một dòng kiếm quang xẹt qua khiến một góc đá bị cắt rơi; một roi đi qua khiến đá vỡ vụn bay tán loạn! Mười mấy chiêu qua lại, Huyết Tiên của Mặc Thu dần dần rơi xuống hạ phong, một chiêu Lôi Đình kiếm của Lạc Tiệm Thanh đánh qua, trường kiếm lạnh lẽo đâm thẳng yết hầu Mặc Thu!

Về việc này, Mặc Thu chỉ lau máu bên môi, cười lạnh nói: “Ngươi có tin hiện tại ta có tám mươi mốt phương pháp khiến ngươi tan xương nát thịt, vĩnh viễn không thể siêu sinh không.”

Giọng nói lạnh lẽo như băng sương mang theo sát ý rợn người.

Lạc Tiệm Thanh vẫn giơ kiếm nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: “Mặc Thu, khi ta tỉnh lại thì Huyết Linh quả này đã ở trong cơ thể ta rồi, ta cũng không biết gì hết. Có lẽ nó chủ động tới chỗ ta, sau đó…”

“Thúi lắm! Nếu nó muốn thân cận thì chỉ có thể thân cận ta! Ngươi có biết Huyết Linh quả là gì không!”

Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Huyết Linh quả là gì?”

Lúc đầu ở cạnh cồn cát kia, bất kể là Diêm Túc Đoạn Hồn tông, Minh Hoa tiên tử Phi Hoa tông hay người của bát đại thế gia đều không ai nhận ra trái cây huyết sắc kia là gì. Lạc Tiệm Thanh vẫn cho rằng trái cây huyết sắc này là một loại quả biến dị của Diễm quả. Ở trong “Cầu Tiên” cũng không đề cập đến nó là gì, Lý Tu Thần luôn chỉ gọi nó là “Huyết quả”.

Sắc mặt Mặc Thu giờ phút này trắng bệch, linh lực thật vất vả mới khôi phục được một ít lại bị y tiêu hao hết trong trận đánh vừa rồi.

Mặc Thu lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ta không phải đạo tu không?”

Im lặng một lúc, Lạc Tiệm Thanh nói: “Ngươi là ma tu.”

“Phải, ta là ma tu.” Mặc Thu rất thẳng thắn thừa nhận: “Huyết Linh quả này là kết quả tu luyện riêng biệt của ma tu chúng ta. Con đường tu luyện của ma tu là giết chóc, đời này ta đã gặp tất cả ma tu, người trên tay không dính máu không quá con số mười. Dõi mắt nhìn cả thiên hạ, ma tu giết sinh linh vô tội chiếm 9 phần 9; Ma tu giết kẻ thù và người đáng chết không quá trăm người.”

Lạc Tiệm Thanh không nhịn được hỏi: “Mặc Thu, ngươi từng giết… nhân tu chưa? Hơn nữa ngươi mới tu luyện bao nhiêu năm, ngươi có thể nhìn thấy bao nhiêu ma tu.”

Mặc Thu nâng con ngươi xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Tiệm Thanh. Hai người đối mắt nhìn nhau, ở giữa là Sương Phù kiếm đang chỉ yết hầu. Một lát sau, Mặc Thu nhẹ nhàng nhếch môi: “Mặc Thu chưa từng giết nhân tu.”

Không biết sao, trong lòng Lạc Tiệm Thanh bỗng nhẹ nhõm hơn.

Mặc Thu còn nói thêm: “Con đường của ma tu quá máu me, vậy nên phần lớn ma tu trong thiên hạ đều sẽ gặp bình cảnh ở Hợp Thể kỳ, cuộc đời này khó có thể thăng cấp. Vậy nên, ma tu có một loại phương pháp tu luyện tên là Huyết Linh đại pháp. Ma tu sẽ ngưng tụ toàn bộ linh lực trong cơ thể vào máu, tưới cho cây Huyết Linh, ma tu càng mạnh, thời gian chăm sóc cây Huyết Linh càng dài, chịu đựng đau đớn càng nhiều. Chờ cây Huyết Linh kết quả Huyết Linh, ma tu ăn Huyết Linh quả này rồi bắt đầu tiến hành Huyết Linh đại pháp.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Chỉ cần ăn hết là được?” Ngụ ý là không ngờ lại dễ như vậy?

Mặc Thu cười trào phúng một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì. Lúc Huyết Linh quả thành thục là lúc ma tu hao hết máu và linh lực trong cơ thể. Nếu ma tu muốn tu luyện Huyết Linh đại pháp thì nhất định phải thừa dịp mình và linh lực trong Huyết Linh quả còn có cảm ứng tâm linh mà lập tức ăn nó. Nói cách khác, ma tu trong thân thể không có chút máu hay linh lực nào, ăn Huyết Linh quả chứa đầy linh lực của mình. Ngươi có biết kết quả là gì không?”

Lạc Tiệm Thanh không nghĩ ngợi gì nói: “Nổ tan xác mà chết.”

Không có linh lực, thậm chí cả máu cũng cạn, đó vốn là một cái xác không hồn, chỉ bằng người thường, liều lĩnh như vậy đúng là cực kỳ nguy hiểm.

Mặc Thu gật đầu nói: “Phải, cho nên ma tu ăn Huyết Linh quả đạt được cuộc sống mới, trong trăm người không có nổi một. Trên đời này có rất nhiều Huyết Linh quả, chỉ xem các ngươi có tìm được không thôi.” Dừng một chút, trong con ngươi Mặc Thu hiện lên vẻ buồn phiền bất đắc dĩ, thở dài nói: “Con đường của ma tu, giai đoạn đầu rất mạnh, giai đoạn sau lại cực kì gian nan. Huyết Linh đại pháp nói thì dễ, chính là ma tu dùng nó để đột phá cảnh giới, cảnh giới cao nhất thành công… chỉ có Hợp Thể kỳ.”

Nghe thế, Lạc Tiệm Thanh dần dần trầm tĩnh.

Một người cầm kiếm, một người cúi đầu, hai người im lặng thật lâu. Đến cuối cùng, vẫn là Mặc Thu không kiên trì nổi, đột nhiên ngã xuống. Lạc Tiệm Thanh lúc này mới phát hiện, đối phương đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ là vẫn cố chống đỡ không muốn yếu thế trước mặt mình.

Mặc Thu vô lực tựa vào giường đá, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Tiệm Thanh, không ngừng nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi trả lại Huyết Linh quả… cho ta.”

Lạc Tiệm Thanh im lặng hồi lâu mới nói: “Ngươi cũng đã nói, nếu ta không chết thì Huyết Linh quả này sẽ không về tay ngươi được. Hơn nữa, Mặc đạo hữu, trọng bảo trong thiên hạ không có thuộc hay không thuộc về ai, đạt được thì là của người đó. Tuy nói Huyết Linh quả này không phải do ta cố ý cướp, nhưng mà… thứ lỗi ta không thế tòng mệnh.”

Mặc Thu chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng lại nở nụ cười.

Lạc Tiệm Thanh đứng ở trước giường đá, cũng không cử động gì.

Một lát sau, chỉ nghe Mặc Thu khàn giọng nói: “Ngươi cút cho ta.”

Lạc Tiệm Thanh do dự một chút, cuối cùng đặt ba bình ngọc bên cạnh Mặc Thu rồi mới xoay người rời đi.

Trên giường đá, khóe mắt Mặc Thu ươn ướt, nhưng không có nước mắt chảy xuống. Ngay khi Lạc Tiệm Thanh đi đến cửa sơn động, Mặc Thu quát to: “Lạc Tiệm Thanh, đời này ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không ta sẽ giết ngươi! Róc xương lóc thịt ngươi!”

Bước chân Lạc Tiệm Thanh khựng lại, cuối cùng vẫn rời đi.

Những ngày tiếp theo, Lạc Tiệm Thanh tìm một hang động khác tiếp tục tu luyện.

Thật ra thì Huyết Linh quả kia vốn không thuộc về Mặc Thu, Mặc Thu cũng chỉ cướp được mà thôi. Lạc Tiệm Thanh nói không sai, trọng bảo trong thiên hạ, đạt được thì là của người đó. Bất kể thế nào, trong giới Tu Chân tôn cao thực lực, quay lại nói, cho dù Huyết Linh quả này là do Lạc Tiệm Thanh dùng kế cướp đoạt được thì đó cũng là chuyện bình thường, không ai có thể nói gì.

“Y nói… y có rất nhiều cách để giết ta?” Nghĩ đến bộ dáng ma tu hồng y nằm ở trên giường đá không thể nhúc nhích, Lạc Tiệm Thanh thở dài lắc đầu: “Nhìn bộ dáng đúng là tức quá nghĩ linh tinh.”

Từng ngày trôi qua, Lạc Tiệm Thanh cũng không rõ tình huống của Mặc Thu bên kia thế nào, cũng không nghe thấy tiếng động gì bên đó. Sáng sớm hôm nay, Lạc Tiệm Thanh vẫn tiếp tục đi tới con sông lửa, thứ nhất là để tìm cách thoát ra, thứ hai là để tăng cường thực lực của bản thân.

Khi Lạc Tiệm Thanh tới vị trí cách con sông lửa mười trượng thì ngọn lửa kia bỗng bùng lên.

Ngọn lửa hóa thành một con ưng khổng lồ màu vàng, từ trên cao bay xuống định mổ mắt Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh giơ cao Sương Phù kiếm chém đứt nó! Tới khoảng cách chín trượng thì lửa hóa thành một con hổ màu vàng, gào thét nhào về phía Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh dùng một chiêu Kiếm Dẫn Lôi Đình chém nát!

Khi Lạc Tiệm Thanh cắn răng đi tới khoảng cách ba trượng thì thấy ngọn lửa kia biến hóa thành một con rồng màu vàng! Rồng có năm vuốt, vảy rồng trông rất sống động, khí tức cổ xưa mạnh mẽ, lượn vòng trên con sông lửa rồi bay tới, cúi đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh. Đột nhiên, con rồng này nói tiếng người: “Đạo tu. Ngươi là đạo tu nhân loại!”

Con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, lập tức nâng kiếm, Kiếm Dẫn Lôi Đình!

“Ngươi là ai!”

Con rồng lửa màu vàng kia lại phun ra một ngọn lửa hòa tan sấm sét Lạc Tiệm Thanh vừa dẫn tới.

“Kiếm tu, bổn quân ghét lũ đạo tu, ghét nhất là lũ kiếm tu các ngươi. Nhất là cái… kiếm tu sơn gì đó, thật sự là rất ghét. Ngươi đã tới đây thì bổn quân sẽ giết ngươi, miễn cho nhìn thấy là bực.”

Vừa dứt lời, một ngụm long tức cực nóng ập tới, nhiệt độ cao tới mức vách đá xung quanh sơn cốc bắt đầu chảy ra. Không khí nóng quay cuồng, từng đợt sóng nhiệt bốc ra bén tới cây cối bình thường, đột trọi chúng.

Lạc Tiệm Thanh không chút do dự bấm thủ quyết, Sương Phù kiếm nhẹ nhàng bay lên.

“Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên!”

Một đóa sen kiếm đâm thẳng phía long tức, va chạm ra ánh sáng chói mắt!

“Chính là đóa hoa này! Chính là đóa hoa chết tiệt này! Ngươi là truyền nhân của người kia! A a a a a! Ta muốn giết ngươi!”

Lửa rồng càng thêm nóng cháy, lửa kia đã biến thành màu vàng, lấy nhiệt độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được lao tới chỗ Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh lập tức lui về sau thoát khỏi phạm vi ba trượng. Trong nháy mắt, lửa vụt tắt, nhiệt độ trong không khí cũng dần hạ xuống, con rồng kia cũng biến mất.

Trước khi biến mất, ngọn lửa phẫn nộ rít gào: “Ngày đó sắp tới rồi! Ngươi sẽ chết! Ngươi sẽ chết! Ta không phục, ta muốn giết truyền nhân của người kia, ta muốn giết truyền nhân của người kia...”

Ngọn lửa lại trở về con sông lửa, Lạc Tiệm Thanh tựa lên Sương Phù kiếm thở hổn hển.

Con sông lửa này thật sự quá nguy hiểm, nếu không phải chỉ cần rời khỏi phạm vi nhất định là có thể né tránh công kích thì không nghi ngờ gì mình sẽ bị con rồng lửa kia giết chết!

“Long tộc trời sinh cấp bảy, con rồng này ít nhất là tu vi Xuất Khiếu kỳ.”

“Người kia? Người kia cũng sử dụng kiếm chiêu “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, chẳng lẽ là một vị sư tổ Ngọc Tiêu phong ta?”

“Còn có... Ngày đó là ngày gì?”

Mọi nghi vấn đều không có lời giải đáp.

Hai vấn đề trước, lấy tu vi hiện tại của Lạc Tiệm Thanh thì không thể biết được, nhưng vấn đề sau cùng, khi ngày nào đó bỗng nhiên tới thì lông tơ toàn thân Lạc Tiệm Thanh dựng thẳng lên, hoảng sợ nhìn đầu nguồn con sông lửa, chuông cảnh báo kêu vang.

Ngay sau đó, rất nhiều trận gió cuồng bạo từ cửa sông bay tới! Chằng chịt, không để hở đoạn nào!

Vì sợ con sông lửa kia tràn ra, Lạc Tiệm Thanh đã sớm đào một cái hang ở vách đá bên cạnh, dùng vô số pháp bảo huyền giai và một pháp bảo địa giai để bày đại trận. Hiện giờ y định lập tức tới trốn, nhưng ngay khi sắp tiến vào thì y lại ngẩng đầu nhìn sơn động phía bên kia. Lạc Tiệm Thanh do dự nắm chặt Sương Phù kiếm, cắn răng một cái, điểm đầu ngón chân chui vào trong sơn động kia.

“Lạc Tiệm Thanh!”

Giọng Mặc Thu tức giận vang lên.

Lạc Tiệm Thanh không cho y có cơ hội nói gì, trực tiếp vác người lên vai chạy ra ngoài sơn động.

Đúng lúc này, trận gió đã quét vào sơn cốc!

Vừa tới cửa sơn động thì một trận gió đã quét qua, con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, lập tức nghiêng người tránh đi.

Uỳnh!

Sơn động phía sau hóa thành bột mịn.

Mặc Thu trợn to hai mắt kinh sợ nói: “Trận gió bẩm sinh của Yêu Tôn Thiên giai Liệt Phong Ưng Chủy thú!”

Lạc Tiệm Thanh cũng không có tâm trí nghe Mặc Thu nói gì, y khiêng Mặc Thu toàn thân đang không có sức lực, đầu Mặc Thu áp lên lưng y. Lạc Tiệm Thanh trực tiếp lấy ra Sương Phù kiếm bổ xuống các núi đá chắn trước mặt, mở đường đi tới hang đá.

Uỳnh!

Mọi thứ trong sơn cốc đều bị trận gió đáng sợ này quét thành bột mịn!

Mười trượng!

Năm trượng!

Một trượng!

Một thước...

Ầm ầm!!!

Một cơn gió đột nhiên quét tới cạnh Lạc Tiệm Thanh, lao thẳng về phía Mặc Thu. Lạc Tiệm Thanh cắn chặt răng, trực tiếp quay lại ngăn cản. Sương Phù kiếm phát ra kiếm ngâm hoảng sợ, trận gió còn chưa tới gần nhưng uy áp đã lao tới xé rách tay áo Lạc Tiệm Thanh!

Một kiếm gió nhỏ cắt qua ngón tay và hai má Lạc Tiệm Thanh tạo thành từng miệng vết thương.

Đến cuối cùng, Lạc Tiệm Thanh thở dài một tiếng lấy ra một chiếc ô bằng trúc.

Khi Thanh Trúc tán va lên trận gió thì nan ô xanh biếc vỡ vụn, mặt ô cũng không thoát khỏi số phận. Lạc Tiệm Thanh cũng không dám chần chừ, thừa dịp vài giây ngắn ngủi này mang theo Mặc Thu bỏ chạy, còn liên tục bấm thủ quyết mở đại trận ra.

Chỉ chốc lát, từng mảnh pháp ấn màu vàng sáng lên trong hang đá tối tăm.

Mặc Thu vừa được mang vào cửa hang đã bị Lạc Tiệm Thanh ném luôn xuống đất, hiện giờ y mới nhìn được hoàn cảnh xung quanh, há hốc mồm không biết nên nói gì. Một lúc sau y mới cúi đầu cười một tiếng: “Thái Hoa Sơn Lạc Tiệm Thanh, ngươi dùng cách của ma tu chúng ta, kết hợp ra Thiên Ma đại trận địa giai này. Thật buồn cười, thật sự là quá buồn cười. Nếu để Huyền Linh Tử biết đồ đệ duy nhất của hắn đã đọa nhập ma đạo, không biết hắn sẽ có biểu cảm gì…”

Mặc Thu còn chưa nói hết câu đã bị Sương Phù kiếm lạnh lẽo đặt lên cổ.

Ý cười trên mặt Mặc Thu chậm rãi thu lại.

Mặt Lạc Tiệm Thanh không có biểu cảm gì, y nói: “Ngươi lập nhiều lời thề tâm ma, nhất định không nói việc ngày hôm nay ra.”

Mặc Thu châm chọc nói: “Dựa vào cái gì?”

Lạc Tiệm Thanh giật giật Sương Phù kiếm vẽ lên cổ Mặc Thu một vết máu, nói: “Dựa vào hiện tại ta có thể giết ngươi.”

Mặc Thu im lặng không nói.

Sau thời gian uống một chén trà, y lẩm bẩm: “Ta lập nhiều lời thề, cả đời này sẽ không nói về chuyện hôm nay nhìn thấy. Nếu vi phạm lời thề sẽ bị tâm ma phản phệ, vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Lạc Tiệm Thanh vừa lòng buông Sương Phù kiếm, Mặc Thu lại cười: “Lạc Tiệm Thanh, vì sao ngươi lại cứu ta? Ta nói rồi, nếu ta gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi. Dù hiện tại ta còn chưa khôi phục thực lực thì ta cũng có thể bầm thây vạn đoạn ngươi trong tích tắc.”

Nghe tiếng cười yêu mị của đối phương, Lạc Tiệm Thanh liếc y một cái nói: “Vậy hiện tại ngươi sẽ giết ta sao?”

Mặc Thu á khẩu không trả lời được.

Hang đá vừa tối lại vừa hẹp, thân thể hai người hơi dựa vào nhau. Thị lực của người Tu Chân đều rất tốt, Lạc Tiệm Thanh có thể thấy rõ từng động tác của Mặc Thu, cũng có thể phát động công kích trước khi đối phương định làm gì. Mà ở bên ngoài hang đá, trận gió còn đang không ngừng càn quét. Trận gió kia đánh lên Thiên Ma đại trận khiến đại trận hơi dao động.

Lạc Tiệm Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, khôi phục linh lực vừa hao tổn. Nhưng vào lúc này, y nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cảm ơn ngươi…”

Lạc Tiệm Thanh vẫn nhắm mắt giống như không nghe thấy gì.

Mặc Thu cũng không nói gì nữa.

Trận gió này thổi quét ba ngày ba đêm, sau khi xác định bên ngoài đã không có động tĩnh gì nữa Lạc Tiệm Thanh mới vươn người ra quan sát.

Sơn cốc đã bị trận gió kia tàn phá đến tan hoang, cỏ cây đều bị cắt vụn, ngay cả đá cũng bị mài thành bột. Chỉ riêng vách đá bóng loáng bốn phía và con sông lửa kia là vẫn bình thường, giống như không xảy ra chuyện gì.

Lạc Tiệm Thanh túm cổ Mặc Thu đưa ra ngoài hang đá.

Vừa đặt người xuống đất Lạc Tiệm Thanh đã định rời đi, không thèm nhìn y lấy một cái. Ai ngờ Mặc Thu lại nói to: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi định đi sao?”

Lạc Tiệm Thanh không để ý tới y, tiếp tục đi về phía trước.

Mặc Thu cười nhẹ: “Nếu ta nói ta đại khái đoán được đây là đâu, ngươi còn muốn tiếp tục đi không?”

Lạc Tiệm Thanh dừng chân, sau đó xoay người lại.

Ý cười trên mặt Mặc Thu dần dần biến mất, nghiêm túc nói: “Ta đoán nơi này là tầng thứ chín của Lưu Diễm cốc.”

Lưu Diễm cốc tổng cộng có chín tầng, đời trước Lạc Tiệm Thanh chỉ đi đến tầng thứ tám. Đến tầng thứ chín thì lại bị một kết giới lửa chắn ở bên ngoài. Lạc Tiệm Thanh mất hơn nửa năm tìm cách vào trong đó chỉ để lấy được nhiều Diễm quả hơn, khiến Huyền Linh Tử kiêu ngạo vì mình.

Nhưng mà đều không có tác dụng.

Một năm sau y từ Lưu Diễm cốc đi ra, sư đệ Lý Tu Thần của y lại tìm được hơn trăm Diễm quả!

Tất cả mọi người đều nói: “Lý đạo hữu thật không hổ là đồ đệ của Huyền Linh Tử tôn giả!”

Nghĩ vậy, trong cổ họng Lạc Tiệm Thanh dấy lên chua chát: “Nếu đây là tầng thứ chín, vậy sao trong này không có Diễm quả?”

Mặc Thu không trả lời y, ngược lại nói: “Ta bị thương nặng chưa lành, đây vẫn là lần đầu rời sơn cốc. Lạc Tiệm Thanh, tất cả đều tại ngươi, nếu ngươi sớm mang ta ra thì đâu đến mức hiện tại mới biết được đây là đâu!”

Lạc Tiệm Thanh lấy vỏ kiếm đánh lên mặt Mặc Thu: “Nói tiếng người.”

Mặc Thu trợn to hai mắt kinh hãi, y ôm mặt không dám tin nói: “Ngươi dám đánh lên mặt ta!”

Lạc Tiệm Thanh nói ngược lại: “Mặc đạo hữu, đạo tu và ma tu từ xưa đã không ưa nhau, ta không giết ngươi là đã nhìn vào phần tình cảm mà khoan hồng rồi.”

“Ngươi!”

Hậm hực khoảng một nén nhang, ngay khi Lạc Tiệm Thanh lại nâng vỏ kiếm lên thì Mặc Thu mới phẫn nộ trừng mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh một cái, nói: “Ngươi thấy con sông lửa kia không? Đó cũng không phải sông, lại càng không phải lửa, đó đều là máu. Năm đó, Yêu Tôn thiên giai hệ hỏa đã ngã xuống tại đây, biến thành một tòa Lưu Diễm cốc như vậy. Máu trong đầu gã được giữ lại ở tầng thứ chín, hóa thành con sông lửa này. Còn trận gió vừa rồi là kĩ năng thiên phú của một Yêu Tôn thiên giai khác. Mọi người đều nghĩ là Yêu Tôn hệ hỏa này bị nhân tu chúng ta giết chết, thực tế thì theo ta được biết, nó đánh với một Yêu Tôn khác, cuối cùng cả hai đều ngã xuống.”

Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Vậy theo như ngươi nói, Yêu Tôn bên ngoài kia có thể giết Yêu Tôn hệ lửa này, vì sao nơi này là Lưu Diễm cốc mà không có Cương Phong cốc?”

Mặc Thu cười một tiếng chế nhạo, nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh nói: “Vậy phải hỏi tổ tiên Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn của các ngươi. Cứ cách một ngàn năm lại tới đây càn quét một lần, nhiều pháp bảo hơn nữa cũng bị bọn họ nuốt sạch. Nếu không phải con sông lửa này không mang đi được thì đã sớm bị hút khô rồi. Thế nhân đều nói cái gì mà Thái Hoa Sơn đứng đầu chính đạo, toàn khoác lác cả! Người Ngọc Tiêu phong các ngươi là gian trá xảo quyệt nhất, lại còn chuyên ra vẻ đạo mạo, tự cho là… A! Ngươi lại còn dám đánh ta!!!”

Lạc Tiệm Thanh thản nhiên rút lại Sương Phù kiếm, nói: “Nói bậy. Ngươi mới tu luyện gần năm mươi năm, làm sao biết được những chuyện đó? Dám vu tội cho sư tổ ta, Mặc Thu, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, lần sau còn phát hiện ngươi nói bậy nữa, ta lại đánh tiếp!”

Mặc Thu cắn răng nói: “Được, ngươi giỏi lắm, Lạc Tiệm Thanh ngươi nhớ đó!”

Nói thì nói thế, mấy ngày sau Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu lại mở một sơn động, ngồi bên trong tu luyện. Đan dược lúc trước Lạc Tiệm Thanh để lại cho Mặc Thu y đều chưa động, thấy thế, Lạc Tiệm Thanh trực tiếp lấy lại.

Mặc Thu châm chọc nói: “Người Thái Hoa Sơn đạo đức giả.”

Lạc Tiệm Thanh phẩy tay áo một cái, trực tiếp kéo Mặc Thu đến trước mặt mình.

Mặc Thu còn chưa khôi phục linh lực, thấy động tác của Lạc Tiệm Thanh, y lập tức bảo vệ mặt mình, ai ngờ vỏ kiếm của Lạc Tiệm Thanh vẫn chậm chạp không hạ xuống. Mặc Thu kinh ngạc bỏ tay ra, chỉ thấy Lạc Tiệm Thanh đang vận chuyển linh lực bắt đầu trị thương cho mình.

Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng nói: “Mặc đạo hữu, ngươi sớm hồi phục thì chúng ta sớm đi ra ngoài.”

Mặc Thu cười nhẹ, âm thầm nghĩ: Này còn tạm được.

Bốn tháng sau Mặc Thu khôi phục, việc đầu tiên y làm khi thương thế khôi phục là đè Lạc Tiệm Thanh ra đánh. Lúc này thì Lạc Tiệm Thanh không thể đánh thắng được Mặc Thu, nhưng khi roi của Mặc Thu sắp đánh lên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế của Lạc Tiệm Thanh thì y lại đột nhiên thu roi.

Mặc Thu cười khẽ, dùng chuôi roi nâng mặt Lạc Tiệm Thanh lên nói: “Chậc chậc, khuôn mặt này của tiểu mỹ nhân làm ta không nỡ đánh.”

Nhân cơ hội đó, Lạc Tiệm Thanh lại dùng vỏ kiếm đánh tới.

Mặc Thu: “Ngươi!”

Lạc Tiệm Thanh: “Mặc đạo hữu thỉnh tự trọng.”

Khi nói chuyện, nốt chu sa giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh lóe lên hai cái.

Nửa năm sau, lại một trận gió điên cuồng quét tới. Hai người cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải trận gió, chật vật trốn vào hang đá. Lần này là Mặc Thu đến khống chế Thiên Ma đại trận địa giai này, y khống chế vô cùng khéo léo, thủ pháp huyền diệu kia làm Lạc Tiệm Thanh hoa cả mắt.

Ở trong hang đá, Mặc Thu nói: “Mấy tháng trước Lưu Diễm cốc đã mở ra, chúng ta không đi ra ngoài, người Mặc gia đại khái sẽ cho rằng ta đã chết, không biết người Thái Hoa Sơn thế nào? Có ai đang chờ ngươi không? Thấy ngươi không trở về, người nọ nhất định đau lòng khẩn trương chết.”

Trước mắt bỗng hiện ra một bóng dáng áo trắng tung bay, Lạc Tiệm Thanh hạ con ngươi, trong lòng đau nhói. Một lát sau y mới nói: “Không có ai đang đợi ta. Nhưng bản mệnh đăng của ta đặt ở Thái Hoa Sơn, bọn họ biết ta không chết.”

Mặc Thu nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Lạc Tiệm Thanh, mím môi im lặng.

Trong sơn cốc không có xuân hạ thu đông, cũng không có mặt trăng mặt trời thay phiên.

Mỗi nửa năm đều sẽ có một trận gió, Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu đã sớm có chuẩn bị, mỗi lần đều trực tiếp trốn vào hang đá.

Vào năm thứ hai bị nhốt trong sơn cốc, Lạc Tiệm Thanh chỉ cần mượn vào linh lực cuồn cuộn trong Huyết Linh quả đã tấn giai tới Kim Đan hậu kỳ. Đối với việc này, Mặc Thu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chúc mừng chúc mừng.”

Lạc Tiệm Thanh tâm tình tốt không thèm để ý tới châm chọc trong lời nói của y.

Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi ngày Lạc Tiệm Thanh đều tới gần con sông lửa, muốn dựa vào uy áp của con sông để tôi luyện bản thân. Nhưng lần nào y cũng không đánh bại được con rồng lửa ở vị trí ba trượng kia, chỉ có thể chật vật quay lại. Kỳ quái là Mặc Thu cũng từng nhàm chán tới gần con sông lửa, nhưng lại chẳng có yêu thú lửa nào tới tấn công y.

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Mặc Thu, vì sao ngươi không bị tấn công?”

Mặc Thu nói giỡn không chớp mắt: “Cảnh giới của ta cao hơn Yêu Tôn thiên giai hệ hỏa ngu xuẩn kia nhiều, khi nó còn sống, ta có thể sử dụng cảnh giới ép chết nó, giờ nó đã chết rồi, sao dám đi đọ cảnh giới trước mặt ta?”

Lạc Tiệm Thanh không còn gì để nói: “Không nói khoác sẽ chết sao, Mặc đạo hữu?”

Mặc Thu cười nhạo một tiếng, không trả lời.

Ở trong sơn cốc này, Lạc Tiệm Thanh dốc lòng tu luyện “Cửu Đoạt Thiên Lục”. Không biết có phải do mỗi ngày đều đi tôi luyện uy áp và cảnh giới ở sông lửa hay không mà tu vi của Lạc Tiệm Thanh tăng cực nhanh. Thân thể y giống như một miếng bọt biển khô cạn, điên cuồn hấp thu linh lực trong Huyết Linh quả.

Đến năm thứ ba thì Lạc Tiệm Thanh kết Nguyên Anh thành công!

Lần Kết Anh này đã đánh bại kỉ lục của Huyền Linh Tử, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại không cảm thấy vui vẻ gì. Y yên lặng nhìn con sông lửa chảy xuôi, thẳng đến khi Mặc Thu cười nhẹ nói: “Không tồi nha, tu luyện chưa tới bốn mươi năm đã Kết Anh,  Nguyên Anh còn hoàn mỹ như thế. Lạc Tiệm Thanh, Huyết Linh quả của ta dùng tốt không?”

Lạc Tiệm Thanh nói khẽ: “Mặc Thu, chúng ta thật sự không ra được sao?”

Mặc Thu bỗng nhiên im bặt, một lúc lâu sau y mới lấy một con thuyền nhỏ làm bằng ngọc từ trong nạp giới ra. Con thuyền này rất tinh xảo, chỉ có thể chở được ba người, nhưng lại tản ra một dòng khí tức lạnh lẽo, vừa xuất hiện trong sơn cốc đã khiến con sông lửa kia ngừng chảy trong chốc lát, dường như bị dọa sợ.

Mặc Thu nói: “Vật này tên là Hàn Ngọc Thiên Phương thuyền, pháp bảo thiên giai. Lúc trước ta phát hiện, sau khi trận gió thổi qua thì con sông lửa sẽ rất yên ổn trong vòng một khắc. Chỉ cần chúng ta có thể tận dụng thời gian đó để rời khỏi sơn cốc này, có lẽ là có thể trốn đi.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn con thuyền nhỏ này, một lúc sau mới hỏi: “… Có phải ngươi có thể sớm thoát ra ngoài?

Mặc Thu cười vui vẻ nói: “Sao nào, ngươi cảm thấy ta có thể tự thoát ra ngoài sao?”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Phải, ngươi không sợ con sông lửa, ngươi cũng có pháp bảo thiên giai.” Thậm chí ngươi cũng không cần chờ tới một khắc kia, chỉ cần không có trận gió thì ngươi muốn đi thì đi.

Mặc Thu nhướn mi nói: “Thái Hoa Sơn Lạc Tiệm Thanh, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngộ nhỡ ta vừa rời khỏi sơn cốc đã gặp phải thứ gì đó đáng sợ hơn cả trận gió kia thì sao? Hiện tại ngươi chính là Nguyên Anh kỳ, ta chờ đúng là một người có thực lực. Được rồi,  ba ngày sau trận gió kia lại tới, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, trận gió vừa qua thì lập tức rời sơn cốc!”

Ánh mắt Lạc Tiệm Thanh xoáy sâu vào Mặc Thu, rồi bỗng nhiên lấy ra một khối ngọc bài màu trắng từ trong nạp giới. Y nhỏ một giọt máu lên, sau đó đánh tới trước mặt Mặc Thu, nói: “Mặc đạo hữu, tại hạ cảm tạ ngươi đã chờ đợi cũng như việc rời sơn cốc. Khối ngọc bài này là bảo vật lúc trước ta lấy được trong một di tích, vừa rồi ta đã xóa bỏ khế ước, nó bây giờ là vật vô chủ. Dùng khối ngọc bài này ngươi có thể lập tức thuấn di tới vị trí khác trong vòng vạn dặm, có thể giúp ngươi chạy thoát.”

Mặc Thu cũng không già mồm cãi láo, nhận lấy ngọc bài này. Y cười cười đánh giá một hồi, sau đó đột nhiên phẩy tay áo lấy ra một cái lục lạc nhỏ. Chiếc lục lạc này có màu đỏ, lúc Mặc Thu lắc nó cũng không phát ra tiếng gì, nhỏ nhắn lung linh.

Mặc Thu nói: “Vừa khéo, lục lạc này của ta tên là Cửu Khiếu Ma Âm Linh, là thứ ta luyện ra lúc nhàm chán. Không có tác dụng gì, chỉ là khi có người đặt nó vào tim, khi người đó gặp nguy hiểm tới tính mạng, nếu ta đang ở trong khoảng cách vạn dặm thì sẽ nghe thấy tiếng lục lạc, nếu lúc đó tâm trạng ta đang tốt còn có thể chạy tới cứu một mạng.”

Nói xong, Mặc Thu liền ném Cửu Khiếu Ma Âm Linh cho Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn chiếc lục lạc màu máu đẹp đẽ kia, một lúc lâu không có cử động.

Mặc Thu nói: “Sợ ta hại ngươi sao? Tùy ngươi thôi, dù sao chưa chắc ta đã rảnh rỗi đi cứu…”

Mặc Thu im bặt nhìn Lạc Tiệm Thanh chụp chiếc lục lạc này vào tim.

Khi lục lạc đi vào cơ thể, nốt chu sa giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh chợt lóe lên.

Mặc Thu trợn tròn hai mắt nhìn tu sĩ áo xanh thanh nhã kia mỉm cười, giống như xuân tới trăng lên, giọng nói cũng như tiên âm: “Mặc Thu, lúc trước ngươi từng nói, cho dù ngươi không thể nhúc nhích cũng có rất nhiều cách róc xương lóc thịt ta.”

“Ngươi thật sự tin?”

Ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh càng tăng lên, nụ cười tỏa sáng lấn át cả nhật nguyệt, tuấn mỹ không gì sánh được. “Phải, ta tin. Ngươi có rất nhiều bí mật, ngươi biết nơi này là tầng thứ chín của Lưu Diễm cốc, ngươi cũng biết Yêu Tôn hệ phong và Yêu Tôn hệ hỏa. Tuy rằng ngươi sinh ra ở nơi cằn cỗi như Hàn Mạc hoang nguyên nhưng ngươi lại có được pháp bảo thiên giai mà ta chưa bao giờ có được, còn có thể ngưng kết ra ma khí trước Nguyên Anh.”

Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Lúc trước ngươi đã không giết ta, ta tin tưởng về sau ngươi cũng sẽ không giết ta. Ít nhất thì ngươi sẽ không dùng Cửu Khiếu Ma Âm Linh này để giết ta. Ta nghĩ, tình nghĩa ba năm này ở tầng thứ chín Lưu Diễm cốc đủ để khiến ta tin tưởng ngươi, đủ để… chúng ta trở thành bạn tốt sinh tử.”

Vẻ mặt Mặc Thu thay đổi, đến cuối cùng, y lại nở nụ cười: “Ngươi với ta thành bạn tốt sinh tử?”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Phải.”

Mặc Thu lại nói: “Ta là ma tu.”

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười: “Ta biết.”

Mặc Thu nhíu mày: “Ngươi biết mà vẫn muốn làm bạn tốt sinh tử với ta? Ngươi không sợ bị người chính đạo khiển trách?”

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu nói: “Ai nói người chính đạo đều là người tốt? Ai nói chính đạo là đúng, ma đạo là sai? Trên đời không có tuyệt đối đúng hay tuyệt đối sai, ngay cả sư tôn của ta, cả đời này nhất định cũng phạm sai lầm. Mà Ma Tôn trong Ma Đạo cung kia nhất định cũng đã từng làm việc không thẹn với lương tâm. Kết bạn với ngươi là Lạc Tiệm Thanh ta chứ không phải thủ đồ Thái Hoa Sơn, lại càng không phải cái gọi là chính đạo. Mặc Thu, ta chỉ là Lạc Tiệm Thanh.”

Nghe lời Lạc Tiệm Thanh nói, trên mặt Mặc Thu lộ ra biểu cảm cổ quái, nhưng đến cuối cùng y lại cười: “Nể lời vừa rồi của ngươi, ta nhận ngươi làm bạn tốt sinh tử!”

Hai người đều bật cười.

Ba ngày sau, lại là một lần trận gió thổi qua.

Hai người trốn trong hang đá, sau đó lập tức chạy tới con sông lửa, Mặc Thu lấy ra bảo thuyền thiên giai kia, hai người liếc nhau.

“Đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.