Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 66



Trong Vũ Đạo thương hội lặng ngắt như tờ, Lạc Tiệm thanh lật tay thu lại Sương Phù kiếm, lập tức có một kiếm văn đóa sen xanh xuất hiện ở chính giữa hai chân mày y. Huyền Linh Tử đưa tay đặt lên mi tâm y, trong phút chốc, kiếm văn kia đã biến mất, mọi thứ trở về nguyên trạng.

Đến khi mọi người lấy lại tinh thần thì ba người Lạc Tiệm thanh đã rời đi rồi.

Trước khi đi, Lạc Tiệm Thanh khom người nhặt chiếc bánh bao nấm hương rơi trên mặt đất lên, đi tới trước mặt Cừu Thủy Phục, rũ mắt nhìn gã, nét mặt không thay đổi nói: “Nếu ngươi không muốn tha thứ cho Lâm phu nhân, thì năm đó lúc nàng tới bồi thường và trả lại đồ cưới ngươi nên từ chối chứ. Như vậy, ngươi mới có tư cách nhục mạ thống hận Lâm phu nhân, cũng có thể coi là có một lý do chính đáng.”

Sau khi nói xong câu này, Lạc Tiệm Thanh xoay người đi mất, bỏ lại cả đám người vây xem trợn mắt há hốc mồm.

“Vừa rồi… vừa rồi ta thật sự không nhìn lầm chứ?”

“Tu vi Trúc Cơ trung kỳ, lại có thể chèn ép tu sĩ Kim Đan sơ kỳ! Người này tuyệt đối là thiên tài, hơn nữa còn là tuyệt đỉnh thiên tài! Y nhất định không phải người của Vũ Sa quốc chúng ta, hẳn là tinh anh của quốc gia lớn, thậm chí có thể là đệ tử đại tông môn!”

“Trời ạ, chẳng lẽ ta vừa mới gặp được một đệ tử tinh anh của đại tông môn? Đại tông môn thật quá khó lường, thực sự quá kinh khủng. Gần Vũ Sa quốc chúng ta có Ngự Đạo Môn, không lẽ người này chính là đệ tử của Ngự Đạo Môn?”

“Rất có thể y là đệ tử nội môn của Ngự Đạo Môn!”

Những lời này không tới được tai Lạc Tiệm Thanh, y cũng không để ý tới chuyện ở Vũ Đạo thương hội.

Ở trong mắt y, lúc đầu Lâm phu nhân thoái hôn bỏ trốn quả thực là không đúng, làm hại Cừu Thủy Thục mất hết mặt mũi. Nhưng mà hai người chỉ mới ở giai đoạn hôn ước, cũng chưa chính thức nói chuyện cưới gả; Chưa kể, Lâm phu nhân cũng nói, năm đó nàng đã từng đến gặp gã để xin lỗi, mong được đối phương tha thứ, cũng thành tâm trả lại đồ cưới của mình xem như nhận lỗi.

Nếu đã như vậy, chuyện năm đó là hai bên đều đồng ý, quyết định kết thúc, vốn không hề thua thiệt lẫn nhau.

Bây giờ thấy Lâm phu nhân chật vật trở lại Sa Đô, cuộc sống không được tốt đẹp, Cừu Thủy Phục này lại muốn chèn ép, thật là quá đáng không để đâu hết.

Dọc trên đường đi, Triệu Nguyệt không ngừng giải thích: “Ta không ngờ lần này tới Vũ Đạo thương hội sẽ đụng phải Cừu Thủy Phục. Hôm nay là vì ta nên Lạc công tử và Ngô công tử không thể dạo xem ở Vũ Đạo thương hội được, chờ ngày khác, ta nhất định sẽ mang hai vị đi.”

Lạc Tiệm Thanh cười nhạt lắc đầu: “Lâm phu nhân, ngươi cũng không ngờ sẽ gặp phải người quen ở đó, cũng sẽ không ngờ tới, trước đông người như vậy lại có kẻ dám hùng hổ ngang ngược thế. Chuyện hôm nay không phải lỗi của ngươi, chúng ta đã nhìn thấy Vũ Đạo thương hội, cảnh trong Sa Đô cũng đã thăm quan được kha khá, mấy ngày nữa chúng ta dự định sẽ rời khỏi Vũ Sa quốc.”

Triệu Nguyệt hơi ngẩn ra: “Mấy ngày nữa các người sẽ rời khỏi đây sao?”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Phải.” Nói xong, y quay đầu nhìn sư phụ nhà mình, nói: “Chúng ta còn có việc vướng thân, không tiện ở lại Vũ Sa quốc thêm nữa.”

Triệu Nguyệt không níu giữ thêm nữa, ba người cùng nhau trở về Quốc sư phủ.

Lúc này, sắc trời còn chưa tối hẳn, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử vừa trở lại viện tử đã nghe thấy tiếng ồn ào.

Khi không có kẻ thù, không cần Huyền Linh Tử nói, Lạc Tiệm Thanh luôn chủ động thu liễm linh lực, áp chế tu vi xuống Luyện Khí kỳ giống một người phàm. Nhưng lần này, sau khi nghe được tiếng ồn ào, y lại thả linh thức, nhanh chóng phát hiện ra người đang đến là ai.

Lạc Tiệm Thanh khẽ nâng tay áo châm một ly trà cho mình, uống một hớp rồi nói: “Không ngờ người của Quốc sư phủ lại biết được tin tức nhanh như vậy.”

Huyền Linh Tử không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn Lạc Tiệm Thanh, tỉnh bơ đẩy chén trà của mình qua.

Lạc Tiệm Thanh không chú ý tới động tác của Huyền Linh Tử, lại tiếp tục nói: “Thực ra vị Lâm phu nhân này cũng không hẳn là đã trở thành một phế nhân, chỉ là lúc đó rót linh lực vào trong linh châu, khiến căn cơ bị thương tổn. Trong chuyến đi lần này của chúng ta đến Vũ Sa quốc, Lâm phu nhân cũng coi như đã giúp chúng ta không ít, không bằng chúng ta cũng giúp nàng một lần được không?”

Huyền Linh Tử vẫn không lên tiếng, lại đẩy cái chén về phía trước.

Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mà căn cốt của Lâm phu nhân cũng chỉ có thể coi là nhị phẩm hạ phẩm, còn không bằng Dung Dung, là nhị phẩm thượng phẩm. Đã như vậy thì, sư phụ, hay là chúng ta giúp Dung Dung, đưa nhóc bước vào cánh cửa tu luyện, coi như là báo đáp ân tình dọc đường của Lâm phu nhân?”

Huyền Linh Tử lặng lẽ đặt cái chén trước mặt Lạc Tiệm Thanh, ánh nắng lúc chiều muộn chếnh choáng màu vàng kim lọt vào phòng, chiếu lên gương mặt đạm mạc mà tuấn dật kia, càng làm lộ rõ hơn mấy phần thanh lãnh. Lúc này Lạc Tiệm Thanh mới phát hiện hành động đẩy cái chén của sư phụ nhà mình, phản ứng đầu tiên của y là cạn lời luôn rồi ( Sói: đồng ý kiến với anh, em xin chính thức cạn lời với vị này =)))))))), sau đó mới cầm bình trà lên châm trà cho Huyền Linh Tử.

Sau khi được châm cho một ly trà, lúc này Huyền Linh Tử mới hài lòng cầm lại chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thấp giọng nói: “Được.”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Vậy thì ngày mai chúng ta khởi hành, ở Vũ Sa quốc này quả thực không có nhiều nơi thú vị. Nhưng xem ra đêm nay có thể là một đêm không ngủ đây, đám người ở Quốc sư phủ này hẳn là sẽ đến đây tìm chúng ta.”

Ngón tay thon dài của Huyền Linh Tử gõ nhẹ lên mặt bàn bằng gỗ tử đàn, lạnh nhạt hỏi: “Có liên quan gì tới chúng ta đâu?”

Lạc Tiệm Thanh nghe vậy cười một tiếng: “Phải, không liên quan gì tới chúng ta cả.”

Đêm hôm đó, sau khi tin tức “Lạc Tiệm Thanh một kiếm đánh bại hộ vệ Kim Đan kỳ” lan truyền khắp Quốc sư phủ, lập tức mang tới sóng to gió lớn. Trong Quốc sư phủ, sáu tu sĩ Kim Đan kỳ thì có tới năm người đã tới ngoại viễn chỗ Lạc Tiệm Thanh, nhất định phải gặp được người này một lần.

Hiện tại phụ thân của Triệu Nguyệt là gia chủ Quốc sư phủ, ông ta nói với con gái của mình: “Lần này vị Lạc đạo hữu kia đắc tội với người của Tể tướng phủ, trong Vũ Sa quốc này, chỉ có hoàng tộc, Trấn Nam Vương phủ và Quốc sư phủ chúng ta có thể bảo vệ được y. Nguyệt nhi, năm đó con mắc phải sai lầm lớn, hôm nay chính là cơ hội để con bù đắp lại. Chỉ cần vị Lạc đạo hữu kia có thể gia nhập Triệu gia ta, trở thành khách khanh* của Triệu gia, Triệu gia ta nhất định sẽ bảo vệ y!”

*khách khanh trong trường hợp này được hiểu là danh xưng cho người tu đạo không thuộc gia tộc ( ngoại tộc) nhưng làm việc và được trọng dụng trong tộc, nói đơn giản là muốn Tiểu Lạc làm culi cho nhà nó đấy =)))))).

Triệu Nguyệt đứng chắn ở trước viện tử của Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, nghiêm túc nói: “Phụ thân và các vị thúc bá! Lạc công tử và Ngô công tử cũng không phải là người Vũ Sa quốc, ta biết các ngươi vô cùng hy vọng y gia nhập Triệu gia chúng ta, thậm chí hy vọng y có thể trở thành con rể Triệu gia. Nhưng Lạc công tử cũng không phải là người chúng ta có thể trêu chọc được, qua mấy ngày nữa bọn họ cũng rời khỏi đây. Bọn họ là khách của nữ nhi, xin mọi người không nên làm khó bọn họ.”

Phụ thân Triệu Nguyệt giận dữ vung tay áo quát: “Hoang đường! Triệu Thiên ta sao lại phải làm khó một tiểu bối?”

Triệu Nguyệt cắn răng, vẫn không chịu nhượng bộ: “Hôm nay Lạc công tử và Ngô công tử là vì giúp ta nên mới ra tay đả thương Cừu Thủy Phục và hộ vệ của gã. Chuyện này, nữ nhi tự nguyện chịu trách nhiệm, để người Tể tướng phủ đến tìm nữ nhi trả thù đi!”

Mặt Triệu Thiên tức giận: ” Ngươi cũng đã biết, mấy năm trước lão tổ của Tể tướng phủ đã đột phá Nguyên Anh kỳ! Ngươi nghĩ vì sao tổ phụ ngươi phải bế quan? Cũng là vì hoàng tộc có một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ, Tể tướng phủ cũng có một đại năng Nguyên Anh kỳ, bây giờ Quốc sư phủ đang tràn ngập nguy cơ. Lạc đạo hữu khẳng định có xuất thân danh môn, có lẽ chính là đệ tử nội môn của Ngự Đạo môn. Chỉ cần nối được quan hệ với Ngự Đạo môn, Quốc sư phủ chúng ta còn phải sợ hoàng tộc và Tể tướng phủ sao? Ngươi nên suy nghĩ cho gia tộc mình một chút!”

Triệu Nguyệt do dự hồi lâu, song khi Triệu Thiên sắp vượt qua nàng để bước vào cửa viện, nàng vẫn ngăn cản, cố gắng cầu khẩn nói: ” Phụ thân, dọc đường đi Lạc công tử và Ngô công tử đã giúp ta rất nhiều, bọn họ chẳng qua chỉ tới Vũ Sa quốc du ngoạn, các ngươi tội gì phải gây phiền toái cho người ta. Chuyện của Quốc sư phủ chúng ta không liên quan gì tới Lạc công tử và Ngô công tử cả. Ngươi kéo bọn họ xuống vũng bùn của Vũ Sa quốc, là đang khiến cho nữ nhi thật hổ thẹn với người đời.”

Triệu Thiên không buồn thuyết phục nữ nhi nữa, gã vung tay đẩy Triệu Nguyệt sang một bên, cất bước tiến vào trong viện.

Nhưng mà… Ầm!

Một kết giới vô hình xuất hiện ở ngay bên ngoài viện, ngăn cản Triệu Thiên.

Triệu Thiên đã có tu vi Kim Đan sơ kỳ, nhưng vẫn không cách nào đột phá được đạo bình phong che chắn nho nhỏ này. Gã do dự rất lâu, cuối cùng nói to: “Lạc đạo hữu, Ngô đạo hữu, tại hạ là gia chủ đương nhiệm của Quốc sư phủ – Triệu Thiên, kính nể kiếm pháp của hai vị, đặc biệt tới lãnh giáo một hai chiêu.Quốc sư phủ ta có ý nguyện mời hai vị đảm nhiệm vị trí khách khanh, có thể hưởng tài nguyên tu luyện của đệ tử dòng chính!”

Trả lời Triệu Thiên là bốn bề yên tĩnh.

Triệu Thiên ở ngoài viện hô hào hồi lâu, nhưng vẫn không được đáp lại.

Triệu Thiên lại đợi một hồi, mắt thấy trong viện chậm chạp chưa có tiếng đáp lại, gã mới cười ha hả, nói: “Nếu đã như vậy, gặp nhau là do duyên. Nơi này có một ít lễ mọn, mong hai vị đạo hữu vui lòng nhận cho.”

Sau khi nói xong, Triệu Thiên liền xoay người rời đi, chỉ để lại trước cửa viện một nạp giới. Trước khi đi, gã hung hăng trừng đứa con gái lớn của mình một cái, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không thể dốc sức cho gia tộc, thì còn để lại làm gì? Chẳng qua là một phế vật chỉ biết ăn cây táo rào cây sung mà thôi.”

Triệu Nguyệt vốn muốn mở miệng, nhưng lời ra đến trong cổ họng lại nghẹn lại.

Đám người nhanh chóng rời khỏi viện tử Lạc Tiệm Thanh ở, Triệu Nguyệt đứng ở ngoài viện một hồi lâu, sau đó nở nụ cười. Nụ cười này như bỗng dưng già đi mười tuổi vậy, Triệu Nguyệt cúi người thi lễ về phía viện tử, nói: “Hôm nay quấy rầy hai vị công tử nghỉ ngơi, phụ thân ta tuy ăn nói tương đối bá đạo, song cũng không đến nổi cưỡng bách các ngươi trước mặt công chúng. Nhưng mà người của Tể tướng phủ không phải loại người dễ nói chuyện như vậy, nghe nói Tể tướng phủ gần đây có qua lại với Ngự Đạo môn, nếu hai vị công tử thật sự là đệ tử Ngự Đạo môn, xin hãy dùng biện pháp hòa bình để giải quyết với Tể tướng phủ. Nếu không phải, vậy thì mau chóng rời khỏi khu vực của Ngự Đạo môn đi. Nơi này là một ít lễ tiễn, ta không thể tiễn hai vị công tử ra khỏi thành, để tránh bị người khác phát hiện.”

Sau khi nói xong, Triệu Nguyệt cũng để lại trên đất một nạp giới, sau đó xoay người rời đi.

Ngoài viện lúc nãy còn rất náo nhiệt, bây giờ lại môn đình đìu hiu, hết thảy đều rơi vào tai Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử. Lúc Triệu Thiên ồn ào ở ngoài, hai người đang ngồi đối diện nhau thưởng thức trà; khi Triệu Nguyệt rời đi, hai người vẫn đang cúi đầu uống trà.

Đến khi tất cả mọi việc đều đã kết thúc, Lạc Tiệm Thanh vừa nhấc tay, hai nạp giới kia liền xuất hiện ở trong tay y. Y xem xét một hồi, cười nói: “Sư phụ, lễ tiễn Lâm phu nhân đưa cho chúng ta thật là phong phú, thậm chí còn phong phú hơn cả Triệu Thiên.”

Một tay Huyền Linh Tử cầm nắp trà, nhẹ nhàng thổi cho hương trà lượn lờ tỏa ra, nói: “Triệu Thiên là muốn thu mua chúng ta.”

Lạc Tiệm Thanh hiểu rõ gật đầu: “Gã nghĩ chúng ta có thể là đệ tử đại tông môn, thí dụ như… là đệ tử của Ngự Đạo môn kia.” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Sư phụ, người từng nghe nói về Ngự Đạo môn chưa?”

Huyền Linh Tử chần chờ chốc lát, đáp: “Hình như từng nghe nói qua, một trong hơn một trăm môn phái phụ thuộc vào Phi Hoa tông, hình như có một cái gọi là Ngự Đạo… môn? Vi sư cũng không nhớ rõ ràng lắm.”

Lạc Tiệm Thanh cũng không nghĩ quá nhiều, sau khi cười một tiếng liền nói: “Vậy ngày mai chúng ta khởi hành đi.”

Một vầng trăng rằm từ từ leo lên giữa bầu trời đêm, mang ánh trăng mát rượi như nước trải xuống mặt đất.

Ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đã thu thập xong đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Quốc sư phủ, rời khỏi Vũ Sa quốc. Trước khi đi, Lạc Tiệm Thanh nhất quyết muốn đi thăm tiểu nha đầu Dung Dung, còn để lại cho nàng một lễ vật, Huyền Linh Tử cũng đi theo y, cả hai đi về hướng viện tử của mẹ con Lâm phu nhân.

Cùng lúc đó, ở Ma Vực xa xôi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng trận linh lực cuồng bạo càn quét toàn bộ Ma Vực, lấy Ma Đạo Cung làm trung tâm, giống như gợn sóng, nhanh chóng tản ra bốn phía. Từ gợn sóng trung tâm, uy áp dần dần yếu bớt, nhưng cho dù có khuynh hướng yếu bớt thì cỗ lực lượng đáng sợ vẫn thổi quét toàn bộ Ma Vực, thậm chí ảnh hưởng đến Vân Châu, Sầm Châu và Thập Tam hải!

Sầm Châu, Quy Nguyên Tông.

Phật Tử đang niệm tụng kinh phật bỗng mở mắt, quay đầu nhìn sư phụ mình.

Ở sâu trong Quy Nguyên Tông, thái thượng trưởng lão đang bế quan cũng mở mắt ra, một đôi mắt hư vô trống rỗng xa xa nhìn về hướng Ma Đạo cung.

Thái thượng trưởng lão nhìn chăm chú hồi lâu, bỗng gảy tràng phật châu trăm năm chưa từng động, thấp giọng thì thầm: “A di đà phật.”

Thập Tam hải.

Khu vực của Thập Tam hải chủ, Thập Nhị hải chủ và Thập Nhất hải chủ gần Ma Vực nhất, khi dao động kia truyền tới thì bọn họ đều phát hiện, ba con yêu thú cùng nhau bay ra khỏi biển khơi, dùng tốc độ cực nhanh đi về hướng Yêu Cảnh.

“Nhất định phải bẩm báo việc này cho Yêu Tôn Âm Cơ!”

Lúc này, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đang cùng nhau đi tới viện tử của Triệu Nguyệt. Lạc Tiệm Thanh đang cười nói, Huyền Linh Tử chợt dừng bước, hắn im lặng chuyển mắt nhìn về hướng Ma Vực, chẳng qua là một ánh mắt cực kỳ bình thản, lại bị Lạc Tiệm Thanh phát hiện.

“Sao vậy, sư phụ?”

Mặt Huyền Linh Tử lộ vẻ phức tạp, một hồi lâu sau, nơi khóe môi lại hơi nhếch lên, cười nói: “Ma Tôn đã gần ngưỡng đột phá thêm một bước.”

Trong thâm tâm Lạc Tiệm Thanh rất vui mừng, trước mắt lại hiện lên bóng người mặc huyết bào ngày ấy nhìn thấy ở Ma Đạo cung. Một năm trôi qua, Lạc Tiệm Thanh đã không còn nhớ được dáng vẻ của Ma Tôn, nhưng mà y vẫn nhớ rõ rung động mà Ma Tôn mang đến cho mọi người lúc mới xuất hiện.

“Nếu Ma Tôn thật sự đột phá thì vị thế của nhân tộc trong trận đại chiến giữa hai tộc sẽ càng vững vàng!”

Chuyện này dẫu sao cũng là một chuyện tốt, Huyền Linh Tử cũng gật đầu cười, nhưng mà không đợi bọn họ nói chuyện thêm, xa xa đã nghe được tiếng huyên náo ồn ào.

“Đại tỷ thật sự hồ đồ như vậy sao? Nàng không thể nghĩ ra biện pháp gì để giữ hai người kia ở lại Quốc sư phủ chúng ta sao?”

“Muội muội đúng là không biết suy nghĩ cho gia tộc. Phụ thân, người nhất định phải dạy dỗ lại muội muội, nàng cùng đứa con hoang kia ở lại Quốc sư phủ, chỉ ăn không ngồi rồi. Cho dù tổ phụ thích nàng thì Quốc sư phủ cũng không dung được một người quá nhàn rỗi!”

“Các ngươi không cần phải nóng nảy. Nguyệt nhi thật sự là quá hồ đồ rồi, hôm nay phụ thân muốn để cho nàng biết, gia tộc mới là nơi nàng cần dốc hết sức lực để cống hiến, những người khác không tính là gì cả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.