Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 72



Mai Sa là rừng rậm cực kỳ rộng lớn nằm giữa Sung Châu và Cực Bắc Chi Địa. Cây cối trong rừng cao lớn rậm rạp, tán cây đan lại với nhau che kín cả bầu trời chẳng lọt một kẽ nắng. Một mảnh rừng to lớn là thế nhưng chỉ có một loại cây sinh trưởng được, tên gọi Ly Hận. Ly Hận mộc cắm rễ sâu trong đất, thân cây trụi lủi vươn thẳng lên trời, vỏ cây già cỗi, nhưng trên đỉnh lại rậm rạp tán lá, che phủ trăng trời.

Rừng Mai Sa là nơi trọng yếu của nhân tộc, hàng năm nhân tộc đều cử một đại năng Độ Kiếp kỳ thậm chí là Đại Thừa kỳ đến xem xét tình hình không để xảy ra việc gì bất thường. Nguyên nhân là do cánh rừng này có vai trò là lá chắn bão cát từ Cực Bắc Chi Địa thổi tới. Ly Hận mộc lợi dụng cát đá để hấp thu dinh dưỡng sinh sôi ngày càng nhiều, mật độ cây trong rừng rất dày cách, mỗi cây cách nhau chưa đến ba thước.

Đi vào đây, tốc độ Lạc Tiệm Thanh giảm đi rất nhiều, trong rừng không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng bản thân Ly Hận mộc là một loại yêu vật mê hoặc lòng người, chỉ cần tu sĩ không có ý chí kiên định đi vào sẽ bị mùi hương của nó hấp dẫn, trở nên mê muội.

Một gốc cây Ly Hận mộc chỉ có thể làm phàm nhân mơ màng trong chốc lát, không có tác hại gì. Nhưng ngàn vạn Ly Hận mộc thì sao? Cả một rừng Ly Hận mộc thì sẽ thế nào? Vậy liền có thể mê hoặc cả người tu chân!

“Nghe Ngọc Thanh Tử sư bá nói, sư phụ tới Cực Bắc Chi Địa khi mới Kim Đan kỳ.” Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng băng khỏi rừng, còn hiếu kỳ hỏi: “Khi người đi ngang đây có thấy gì khác thường không?”

Cho dù tu vi đang bị áp chế thì cảnh giới và ý chí của Tiệm Thanh không bị ảnh hưởng chút nào. Từ lúc bước vào rừng Mai Sa này y vẫn chưa thấy có gì kỳ lạ, ngoại trừ có ngửi thấy mùi hương rất nhạt nhưng cũng chỉ ngửi ra vậy thôi chứ không làm y tiến vào ảo cảnh.

Huyền Linh Tử tất nhiên càng thêm ung dung, hắn bình tĩnh nói: “Khi đó vi sư nghe thấy tiếng yêu thú rít gào.”

Lạc Tiệm Thanh thấy hứng thú: “Âm thanh như thế nào?”

Huyền Linh Tử nói: “Mới đầu là âm thanh của một con, không nhìn thấy thực thể chỉ nghe thấy tiếng. Vi sư không để ý đến nó, tiếp tục đi về phía trước. Càng về sau yêu thú ngày càng nhiều, đến khi ra khỏi Mai Sa thì yêu thú đã tụ lại được đội quân cả ngàn con… có điều từ đầu đến cuối đều chỉ có tiếng không thấy hình.”

Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Nếu ngươi có chút xíu sợ hãi nào thì e là âm thanh từ ảo sẽ biến thành thật.”

Huyền Linh Tử từ chối cho ý kiến.

Hai người đi trong rừng Mai Sa hết mười ngày mười đêm.

Dọc đường đi, có đụng phải vài tu sĩ từ hướng thành trấn bay tới Cực Bắc Chi Địa, tu vi thấp nhất cũng đã Nguyên Anh kỳ. Song phương đối mặt, đối phương lập tức cảnh giác nhìn về phía họ, sau đó cẩn thận lui đi.

Bão cát mười năm một lần ở Cực Bắc Chi Địa đã tạm thời biến mất, tu sĩ đến đây tìm kiếm cơ duyên dĩ nhiên không ít. Lạc Tiệm Thanh không để ý nhiều đến những người này, vì y không muốn tranh đoạt gì với họ cả, mục tiêu của y rất rõ ràng: lấy di vật của Mặc Thanh tiền bối tặng cho Mặc Thu.

Nửa năm trước Lạc Tiệm Thanh nhờ Phật Tử gửi lời đến Mặc Thu, ý là một năm sau y có ít vật muốn tặng cho Mặc Thu, để Mặc Thu không chạy lung tung hay ít nhất là cho y một cách liên lạc khi cần.

Di vật của Mặc Thanh tiền bối hiển nhiên chỉ thuộc về chi bị Mặc gia bỏ rơi. Hiện giờ tộc nhân xuất sắc nhất chi này chính là Mặc Thu, vậy nên Lạc Tiệm Thanh muốn giao lại cho y, sau khi hai người gặp nhau có thể cùng đi tới Hàn Mạc hoang nguyên thăm tộc nhân của Mặc Thu.

Có Huyền Linh Tử ở đây, Lạc Tiệm Thanh tin tưởng mình có thể tự bảo vệ bản thân ở Cực Bắc Chi Địa, vậy nên y không muốn Mặc Thu phải lặn lội tới đây. Huống chi đây là lần đầu tiên y cùng với sư phụ nhà mình ra ngoài rèn luyện, không muốn có người thứ ba xen vào.

Đi hết rừng Mai Sa, lọt vào tầm mắt là khung cảnh hoang vắng đến tột cùng!

Nếu như nói Sung Châu đất đai khô vàng, hiếm hoi mới thấy màu xanh; rừng rậm Mai Sa cát vàng trải đầy đất, khô cằn đìu hiu; Cực Bắc Chi Địa phải nói là đất đai khô cằn đến nứt nẻ! Khe rãnh dọc ngang như mạng nhện phủ kín mặt đất, giầy ma sát với cát phát ra tiếng lạo xạo.

Nơi này, chính là một trong tứ đại hiểm địa của ba mươi sáu châu!

Nơi này, chính là Cực Bắc Chi Địa!

Đời trước, vì Thái Hoa lệnh nên Lạc Tiệm Thanh phải trốn chui trốn nhủi khắp nơi, cả Cực Bắc Chi Địa cũng phải nhắm mắt lao vào. Lần đầu tiên trong đời đặt chân đến nơi hung hiểm hoang vắng thế này, y vừa kinh hãi vừa kinh ngạc, bây giờ gặp lại trong lòng chỉ còn lại bất đắc dĩ và chua xót.

Hai sư đệ của y chết tại đây. Không phải chết vì gió cát Cực Bắc Chi Địa, mà bị Lý Tu Thần liên lụy.

Dường như cảm nhận được cảm xúc của đồ nhi hạ xuống, Huyền Linh Tử nhẹ nhàng kéo tay Lạc Tiệm Thanh nói: “Đã vào Cực Bắc Chi Địa rồi thì vi sư cũng không áp chế tu vi của ngươi nữa, nhưng ta sẽ không giúp ngươi bất cứ việc gì. Cứ xem như ta không có ở đây đi, nơi này là một loại rèn luyện với ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh tất nhiên hiểu được ý của Huyền Linh Tử: “Được.”

Với tu vi Xuất Khiếu kỳ của Lạc Tiệm Thanh hiện tại thì ở ngoài đã được xem như một cường giả có thể khai sơn lập phái, nhưng ở Cực Bắc Chi Địa chỉ là hạng thường thường bậc trung. Những người dám đến khiêu chiến hiểm cảnh Cực Bắc dĩ nhiên phải cực kỳ tin tưởng vào thực lực bản thân, ở nơi này gặp phải tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng chẳng có gì lạ.

Tiếp đó, hai người chính thức bước vào Cực Bắc Chi Địa.

Vừa bước chân vào mảnh đất này, thứ đầu tiên Tiệm Thanh cảm nhận được là gió, một cơn gió nhẹ thoáng qua như chẳng có gì, nhưng y lại híp mắt cảnh giác chờ nó thổi đến.

Gió quét qua, sợi tóc liền đứt đoạn!

Lạc Tiệm Thanh nói: “Không hổ là gió Cực Bắc Chi Địa, dù đã qua thời kỳ bão cát đáng sợ nhất vẫn lợi hại như thế.”

Huyền Linh Tử rủ mắt nói: “Không thể khinh thường.”

Lạc Tiệm Thanh cười khẽ nói: “Ta biết.”

Lạc Tiệm Thanh lập tức tạo một tầng kết giới quanh mình để ngăn cản uy lực không quá lớn của cơn gió. Bước ra khỏi rừng Mai Sa, hai người luôn bay về hướng Tây Bắc, trên đường không gặp tu sĩ nào, chỉ liên tục đón gặp vô số trận gió điên cuồng lao tới.

Huyền Linh Tử một thân áo trắng, hờ hững ung dung, những trận gió này không cách nào đến gần được hắn, chỉ cách bốn năm trượng đã tan biến. Dù vậy nhưng hắn không có ý giúp đỡ Lạc Tiệm Thanh.

Vài trận gió không uy hiếp được Lạc Tiệm Thanh, nhưng có một lần, mười mấy trận gió ào tới từ các hướng khác nhau, trận nào cũng uy lực mạnh mẽ làm y có chút cố sức, tay áo xanh bị gió cắt rách một đường nhỏ.

Huyền Linh Tử lạnh lùng nhìn một màn này, trong mắt thoáng qua tia đau lòng nhưng lại không nói gì.

Hai người tiếp tục bay về trước, rốt cục gặp được một tu sĩ trung niên mặc đồ đen, tu sĩ kia hoảng sợ nhìn bọn họ lăng không phi hành.

Đây chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, tất nhiên gã không dám làm gì bọn họ, ngược lại hô lớn: “Hai vị đạo hữu, phi hành ở Cực Bắc Chi Địa rất nguy hiểm! Không bằng các ngươi xuống đây đi bộ cùng tại hạ, như vậy mới an toàn!”

Gã nói cũng không sai, trên không quả thật là nơi bị gió công kích nhiều nhất, song khi gã nói xong thì hai người Lạc Tiệm Thanh đã bay xa, không kịp trả lời.

Tu sĩ trung niên bĩu môi nói đểu: “Vừa nhìn đã biết là hai tên đệ tử đại phái được nuông chiều từ bé không biết nhân gian khổ ải. Chắc là nghe danh Cực Bắc Chi Địa liền đâm đầu vào mong kiếm chác được gì đó, bọn ngu này còn không biết trên không trung là nơi gió đáng sợ nhất. Đã muốn chết như vậy thì cho bọn chúng chết đi, ta đi theo sau may mắn có khi thấy xác, chắc cũng kiếm được kha khá!”

Nghĩ vậy, tên này đẩy nhanh tốc độ chạy băng băng về phía trước.

Lạc Tiệm Thanh không biết được suy nghĩ của gã, y và Huyền Linh Tử vẫn bay thẳng về phía trước. Dọc đường đi chỉ thấy núi hoang và khe rãnh, đến cả vũng nước nhỏ cũng không có. Núi không cao, gần như là bình nguyên, mọi thứ đều mang vẻ xơ xác tiêu điều, khe rãnh thì có sâu có cạn, có cái chỉ một hai xích, có cái sâu đến mấy trăm trượng!

Tu sĩ tu vi thấp mà rơi xuống đó thì việc đi lên cũng là cả một vấn đề.

“Cực Bắc Chi Địa chỉ có bốn nơi cực kỳ nguy hiểm, trên đoạn đường này chúng ta sẽ đi qua ba nơi.” Lạc Tiệm Thanh sớm chuẩn bị sẵn sàng, nói: “Đi thêm chút nữa là tới Âm Trạch giản, còn có Vô Để Quật (hố không đáy). Mà nơi ta muốn tới nằm gần biển Phong Thần.”

Huyền Linh Tử gật đầu: “Tùy theo ý ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh nhếch môi: “Ngươi không sợ ta dẫn ngươi đi tới nơi nào đó không tốt à?”

Huyền Linh Tử nâng mắt nhìn y, trong mắt cất giấu ý cười, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn khi sư diệt tổ?”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Bán sư phụ đi chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền.”

Nhìn bộ dạng vô lại của đồ nhi, Huyền Linh Tử không giống trước đây dễ dàng thẹn quá hoá giận. Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh một cái, làm như không nghe thấy gì, chỉ trừ vành tai ửng đỏ thì nhìn không thấy gì khác thường.

Lạc Tiệm Thanh đương nhiên biết chọc ghẹo phải có chừng mực. Y thuận miệng nói: “Có điều lần này chúng ta sẽ phải vượt qua Khô Sơn, nơi đó cực kỳ nguy hiểm, nghe đồn ngay cả tu sĩ Đại Thừa cũng phải chôn xác ở đó, sư phụ ngươi đã đi qua chưa?”

Huyền Linh Tử nói: “Vi sư đến đây lúc Kim Đan kỳ nên chưa từng vào. Ngươi muốn đi?”

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu: “Không đi thì tốt hơn.”

So với những cái tên vừa nghe đã thấy đáng sợ như Âm Trạch giản, Vô Để Quật hay biển Phong Thần thì Khô Sơn nghe có vẻ bình thường. Thế nhưng trên thực tế, không có một tu sĩ nào dám coi nó như một ngọn núi thông thường, không có bất kì ai dám bỏ qua sự hung hiểm của nó.

Khô Sơn, trung tâm của Cực Bắc Chi Địa. Trên đời này ai cũng biết, cuồng phong của Cực Bắc là từ biển Phong Thần thổi vào, núi Khô Sơn so với bình nguyên ở Cực Bắc Chi Địa thì ngoại trừ cao hơn xung quanh một chút thì có vẻ không có gì đặc biệt.

Mãi cho đến năm ngàn năm trước, một vị trưởng lão Đại Thừa kỳ của Thần Kiếm tông đi vào đó… rồi không ra nữa.

Trước khi chết, vị đại năng này gấp rút truyền âm tới đá bản mệnh của mình một câu: “Khô Sơn không thể vào!”

Năm chữ ngắn ngủn này đã biến Khô Sơn trở thành nơi khủng khiếp nhất Cực Bắc Chi Địa.

Không ai biết Khô Sơn nguy hiểm ở đâu, nhưng những người vọng tưởng muốn khiêu chiến nơi này đều không thấy quay về. Tu sĩ Đại Thừa kỳ tất nhiên sẽ không ngu ngốc lao vào để rèn luyện, nhưng truyền kỳ về sự khủng khiếp của nơi này đã loan khắp bốn bể người người kinh sợ.

Khô Sơn là một ngọn núi cao gập ghềnh, bắt đầu từ hướng Tây Nam của Cực Bắc Chi Địa kéo về phía Đông Nam, cắt một đường xéo ở giữa Cực Bắc Chi Địa chia nó làm hai phần. Khô Sơn nguy nga, cao tới vạn trượng, ở đây lúc nào cũng dày đặc chướng khí, đừng nói đến nhìn rõ bên trong, trong bán kính hai trăm mét thì ngay cả linh thức cũng bị chướng khí ngăn cản không thể thám thính được gì.

Lúc này, Lạc Tiệm Thanh từ phía Nam đi vào, đáng ra cần phải vượt qua Khô Sơn mới có thể đi về hướng Tây Bắc, nhưng y biết đường không phải đi qua Khô Sơn, tránh khỏi sơn mạch Khô Sơn. Chỉ cần vượt qua Âm Trạch giản và Vô Để quật là quay lại nơi trong ký ức.

Việc này không nên trì hoãn, Lạc Tiệm Thanh cùng Huyền Linh Tử nhanh chóng bay đi.

Bay không tới nửa ngày đã nghe tiếng nước ào ào vọng đến ngày càng to, lẫn trong tiếng gió có chút đột ngột. Chỉ một lát sau, hơi thở u ám từ mọi hướng ập đến, tu sĩ chung quanh cũng ngày càng nhiều, bầu trời trong phạm vi hơn mười dặm tối tăm âm u, ngay cả mặt đất cũng dần ẩm ướt tối đen.

Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn Huyền Linh Tử, thấy hắn nhẹ gật đầu, y nghĩ một chút rồi hạ xuống, dẫm lên mặt đất tơi xốp. Làm đúng theo lời mình đã nói lúc trước, Huyền Linh Tử chỉ lẳng lặng hạ xuống phía sau Tiệm Thanh.

Hai người vừa bay xuống, những tu sĩ xung quanh Âm Trạch giản đều cảnh giác nhìn về phía bọn họ. Có khoảng mười tu sĩ cấp cao, ai cũng không lên tiếng, từng bước thận trọng đi về phía trước, bọn họ ngày càng gần với hiểm cảnh có mức nguy hiểm thấp nhất Cực Bắc Chi Địa —— Âm Trạch giản. Tất cả họ đều mong muốn một thứ – cơ duyên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.