Phán Quan

Chương 119: Ngoại truyện 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoại truyện 2: Chim mỏi bay về tổ


Dịch: Bơ



Văn Thời tạo cơ thể xong thì đặt chúng dưới đáy ao tẩy linh, mây mù vờn quanh, rong rêu níu giữ.


Chậu lửa hồn nọ vẫn luôn đặt trong căn phòng nơi sườn núi kể từ khi được nhen lửa, gió núi thổi từ tây sang đông, còn nó trấn giữ nơi phương bắc.


Căn phòng kia mấy ngày nay chẳng còn vắng bóng người, Chu Húc được nghỉ lễ cũng coi nơi này thành chỗ cư trú dài hạn luôn.


Ban ngày đeo tai nghe làm bài kiểm tra của mình, ban đêm thì ôm mạng internet chập chờn lúc 5G lúc E, đăng nhập game vào bản đồ thung lũng rồi bị hành tơi bời đến mức kêu oai oái. Còn Hạ Tiều thì xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo sẽ giúp nó đối chiếu đáp án kiểm tra ban ngày một lượt.


Nó thường xuyên bị từng người trên núi tẩn, thậm chí bao gồm cả lão Mao vì mắc lỗi sai chủ quan cẩu thả. Lúc nó phàn nàn mắng mỏ Hạ Tiều, có hai từ "thậm chí" chọt đúng vào tim lão Mao, khiến lão chỉ muốn biến về nguyên hình, dùng đôi cánh lớn quạt nó tơi tả.


Hôm nay Trần Bất Đáo và Văn Thời cùng nhau vào lồng như mọi ngày, đại Triệu tiểu Triệu đi Ngũ Lũng dọn dẹp đám Huệ Cô còn sót lại. Còn Lão Mao thì gác đêm ở sườn núi.


Hạ Tiều dùng một vài nguyên liệu và sữa bò tìm được từ trong bếp nhà họ Thẩm nấu một nồi thập cẩm trong núi lúc nửa đêm gà gáy, mùi thơm khiến cho lão Mao rất bồn chồn.


"Hai giờ rồi." Lão Mao nhìn bọn họ, thái độ có vẻ vừa đau lòng lại vừa ruồng rẫy, "Hai giờ sáng rồi, ăn cái gì mà dùng nồi hầm to vậy?"


"Hỏi cái thùng cơm này ấy." Hạ Tiều chỉ Chu Húc.


"Bữa trước ăn lúc 6 giờ tối, đến giờ cũng tầm 8 tiếng rồi. Tám tiếng đấy, em còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà, đói muốn lả luôn rồi." Chu Húc dặt dẹo ngồi vào bàn, tách đôi đũa đợi mở nắp nồi.


Lão Mao khó hiểu: "Trời đày mày à? Đi ngủ sớm là xong chuyện rồi còn gì, cứ phải ngâm đến tận bây giờ, đứa nào đứa nấy sao cứ thích canh chim vậy, chim trêu ai ghẹo ai hả?"


"Đứa nào đứa nấy?" Chu Húc bắt được trọng điểm: "Còn ai nữa?"


Lão Mao lườm nguýt: "Ông lớn."


Ở núi Tùng Vân, "ông lớn" dùng để chỉ riêng một người.


Chu Húc "À" vỡ lẽ, hí hửng bảo: "Thế thì tui yên tâm rồi, ông nhìn anh ấy mà xem, thức khuya nhiều năm như thế, vừa cao vừa ngầu lại vừa mạnh."


Lão Mao trợn ngược con mắt, đếch cần biết Văn Thời bây giờ thế nào, miễn là nhắc tới thức đêm, lão sẽ chỉ nhớ hai con mắt thâm quầng của cục tuyết năm đó thôi.


Lão bĩu môi nói với Chu Húc: "Nhóc ngẫm nghĩ lại đi, ông lớn kia luyện thuật rối từ nhỏ, đến giờ cũng một nghìn năm, chết rồi lại sống, thể chất về cơ bản thì chẳng khác gì bán tiên. Hắn sẽ chẳng xấu đi cũng chẳng trụi tóc. Nhưng nhóc thì có đấy."


Chu Húc: "....."


"Hắn sẽ không bị hại thận hại gan, nhóc sẽ bị."


"...."


"Hắn sẽ không chết, linh tướng bị khoét rồi vẫn nhảy nhót tưng bừng, nhóc lại sẽ..."


"...."


"Hắn --------"


"Stop! Đủ rồi. Tui cảm thấy công kích cơ thể đến đây là đủ rồi."


Chu Húc cảm tưởng nếu nói tiếp nữa, dù nó không chết vì thức khuya thì cũng chết vì ói mửa mất. Thế là nó ngoan ngoãn nói rõ lý do: "Thật ra tui cũng đâu muốn thức như vậy, chả qua hôm nay cảm thấy có gì đó quai quái."


Lão Mao đần mặt.


Ngay cả Hạ Tiều đang cầm muôi lỗ cũng quay đầu nhìn nó: "Cái gì quai quái?"


Chu Húc: "Không biết nữa, cứ cảm giác không ngủ được."


Dứt lời, ba người bên cạnh bàn đồng loạt im phăng phắc. Một giây sau lại cùng quay đầu nhìn về phía bức tường phía bắc.


Chu Húc dù sao cũng là một nửa tái sinh của Bốc Ninh, giác quan thứ sáu nhanh nhạy với chuyện quái lạ chưa bao giờ sai. Ngay cả lão Mao cũng phải nể phục.


Nó nói không ngủ được thì chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra.


Mà giờ trong núi xảy ra chuyện thì chỉ có thể liên quan tới ba người trong ao tẩy linh kia thôi.


Văn Thời chắc sẽ cảm nhận được vì dẫu sao hắn cũng là người tạo ra cơ thể, hắn từng nhắc không chỉ một lần rằng thành công hay thất bại còn phải tùy vào mấy ngày gần đây. Trước khi có kết quả thì lửa hồn tuyệt đối không được tắt.


Bọn lão Mao nhìn chòng chọc góc nhà mấy phút liền, tâm trạng có vẻ đứng ngồi không yên.


Chậu lửa hồn nọ lại vẫn đang lẳng lặng cháy, đỏ lửa và dữ dội, chẳng khác mấy ngày trước tẹo nào.


Lúc đầu bọn Hạ Tiều chuẩn bị tinh thần canh nó suốt đêm, đợi qua đêm nay rồi tính tiếp sau.


Ai ngờ trời không chiều lòng người.....


***


Lúc lão Mao mở mắt, chợt giật bắn mình.


Vì lão ngủ quên từ lúc nào không hay.


Là một con rối cấp cao, thế mà lại vừa đánh một giấc giữa đêm khuya thanh vắng ngay tại chính địa phận núi Tùng Vân của bọn họ.


Có câu sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ. Lão Mao hoàn toàn không dám ngẫm nghĩ, mà thực ra cũng không kịp ngẫm nữa. Vì sau khi mở mắt ra, lão bỗng dưng quay đầu nhìn bức tường phía bắc.


Tích tắc sau lão như rơi vào trong hầm băng.


Lửa hồn lúc trước còn cháy hừng hực chẳng biết lụi từ bao giờ, hệt như bị ai đó bất thình lình ụp một cái lồng xuống, nói tắt là tắt.


Ánh mắt lão Mao vừa khéo trông thấy đốm lửa nhỏ cuối cùng tắt ngóm.


Lão gần như nhảy dựng lên, bóng cánh vàng to lớn mất kiểm soát quạt tới kéo theo một cơn gió lốc.


Đồ đạc trong phòng đổ vỡ loảng xoảng, Hạ Tiều và Chu Húc giật mình bật dậy.


"Ối?"


"Sao thế?!"


Bọn họ không đợi được câu trả lời, chỉ thấy đại bàng Kim Sí hót vang lao xuống dưới núi.


Khoảnh khắc lửa hồn tắt lụi, Văn Thời và Trần Bất Đáo sắp sửa rời khỏi lồng cũng cảm nhận được.


Bọn họ liếc nhìn nhau, gần như không đợi được ảo cảnh của lồng tiêu tán hoàn toàn, họ mở một cửa trận về thẳng núi Tùng Vân ngay giữa những hư ảnh đan xen.


Đầu còn lại của cửa trận nằm ngay bên cạnh ao tẩy linh, hai người sải bước đáp xuống, chạm mặt với đại bàng Kim Sí đang lao xuống.


Cặp cánh dấy lên gió núi của chim đại bàng uốn cong rừng tùng bạt ngàn, đồng thời cuốn đi làn sương lạnh quanh năm lượn lờ trong ao tẩy linh.


Trận gió mạnh khiến Văn Thời khẽ nhắm mắt.


Hắn nghe thấy tiếng bầy chim hoảng sợ xao động trong mảnh rừng sâu thẳm------


Chợt ồn ào, chợt xa xăm, sau đó khôi phục lại không gian yên tĩnh.


Trong khung cảnh tĩnh lặng ấy, hắn mở mắt, trông thấy đáy ao tẩy linh.


Rong bèo dưới đáy ao đan xen, cát mịn chất thành đống, lá bùa đè dưới đá trận lộ ra một góc vàng.


Cái gì cũng có, mỗi người là không thấy.


"Người đâu?" Cổ họng Văn Thời thoáng khô khốc.


Là hồn tụ hay là hồn tan mất rồi?


Là đúng hạn trở về hay là cứ thế rời đi?


Mãi lâu sau hắn mới nhận ra khoảnh khắc đó tay hắn lạnh như băng, câu hỏi trầm đến mức gần như không thoát ra khỏi miệng. Có lẽ sự mong đợi quá lớn, tai hắn ù đi, trừ máu đỏ sôi sục trong cơ thể thì hắn không nghe thấy gì nữa.


Mãi tới khi bị ai đó vỗ gáy, Văn Thời mới dần thoát khỏi trạng thái đờ đẫn kia.


Tiếng Trần Bất Đáo xuyên qua âm thanh ù ù chui vào trong tai.


Anh nói: "Văn Thời, quay đầu."


Thế là Văn Thời quay đầu theo.


....


Bất kể trải qua bao nhiêu năm, người trên núi Tùng Vân đêm đó đều sẽ nhớ kỹ cảnh tượng ấy-------


Mai trắng sau núi trải dài mười tám dặm, núi tuyết đồng một màu, mặt đá xanh như ngọc, nước chảy kết thành băng.


Chim chóc bị dọa sợ thành đàn như mây, bay xa rồi lại tìm về rừng tùng.


Tuyết lớn vắng bóng trăm năm rơi suốt từ đêm khuya tới gần hửng sáng, còn ba người không gặp nghìn năm đang đứng trên con đường đá dài khúc khuỷu, thân hình dáng vẻ chẳng hề đổi thay.


Xuyên qua bầu trời đầy tuyết, họ trông thấy Trần Bất Đáo và Văn Thời, cả ba im lặng rất lâu rồi dần nở nụ cười.


Sau đó nâng hai tay trước đôi mắt đỏ hoe, thực hiện động tác cung kính vái chào lâu rồi chưa làm.


"Sư phụ."


"Sư đệ."


"Năm đó tròn 20 tuổi xuống núi, ngờ đâu đi là đi luôn không về được nữa...." Không biết trong lời ai nói pha lẫn tiếng cười, giọng nói nghẹn ngào không nghe rõ.


Chắc là Chung Tư rồi.


Mặc dù nghe như đang cười, nhưng bọn họ vẫn luôn khom lưng cúi thấp đầu, không ngẩng mặt lên nổi.


Dẫu sao bãi bể hóa nương dâu, từng ấy năm đã trôi qua.


Ai cũng bảo khó xa quê hương là chấp niệm không lý do và sâu nặng nhất của người trần, chẳng gì sánh bằng lá rụng về cội, năm đó họ tự phong ấn bản thân dưới núi Tùng Vân, ngủ say một giấc ở nơi gần nhà nhất, mong ước cả đời cũng chỉ có vậy.


Cho tới hôm nay, cuối cùng cũng nhận được một cái kết mỹ mãn.


Chim mỏi bay về tổ, được như mong ước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.