Tạ Vấn để cánh hoa rơi vào lòng bàn tay mình, nhưng lại phát hiện khoảnh khắc nó chạm vào da tay lập tức bị khô héo, nháy mắt biến thành một vật chết màu nâu hạt dẻ. Dùng ngón tay vê nhẹ, chúng liền phân tán rã rời.
Anh cụp mắt nhìn vật chết trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Mãi một lúc sau mới ngước mắt lên, liền thấy Văn Thời đang nhíu mày nhìn mình.
Tạ Vấn giấu tay ra sau lưng, đứng cách mấy bước giữa những cánh hoa rơi lả tả hỏi cậu: “Tôi làm chuyện xấu gì hay sao mà cậu nhìn tôi như vậy?”
“…..”
Văn Thời hơi mím môi.
Thật ra hắn chỉ ngoảnh đầu nhìn một cái thôi. Nhưng đối phương hỏi vậy khiến hắn đành trơ mặt nói: “Có chuyện muốn hỏi anh.”
Tạ Vấn: “Chuyện gì?”
Văn Thời: “…..”
Đợi tôi nghĩ lại đã.
Cũng may hắn phản ứng nhanh, không nghĩ lâu lắm liền nói: “Quần áo anh đâu?”
Tạ Vấn cúi đầu nghiêm túc nhìn bản thân —–quần áo đầy đủ.
……..
Văn Thời bó tay: “Ý tôi là cái áo khoác anh vắt trên tay, chiếc màu đen ấy.”
Tạ Vấn dường như lúc này mới nhớ tới cái áo kia: “À, cái áo đó, chắc là đông người lộn xộn nên tôi để quên ở đâu đó rồi.”
“Anh không tìm à?”
“Kệ đi.” Tạ Vấn không quan tâm nói: “Chẳng phải thứ gì quan trọng, mất rồi thì mua cái khác.”
Văn Thời đang bần cùng không thể hiểu nổi kiểu xa xỉ nói không cần là không cần luôn này của anh ta.
Thấy hắn nhíu chặt mày, Tạ Vấn lại đề nghị: “Hay là cậu vào núi tìm cùng tôi đi? Mỗi tội ngọn núi này hơi rộng.”
Văn Thời quay đầu đi thẳng.
Tạ Vấn ở đằng sau cười, xong lại ho khan mấy cái, giọng lúc này có vẻ khó chịu hơn so với lúc mới đến, dường như cơ thể yếu hơn.
Bạn bè thân thích xóm giềng tới đưa tiễn Thẩm Kiều tuy rằng không quen anh ta nhưng vẫn quan tâm hỏi han vài câu: “Ốm à? Ốm đau mà còn chạy vào tận trong núi làm gì, trong núi lạnh lắm.”
Tạ Vẫn ở phía xa xua xua tay ý bảo bản thân vẫn ổn.
Anh ta nói chuyện tuy rằng không đứng đắn, nhưng xem ra thật sự là một người tốt tính, mỗi tội….
Lúc Văn Thời đi dọc theo khúc ngoặt đường núi, hắn vẫn không nhịn được quay đầu lại.
Hắn thấy Tạ Vấn che miệng ho khù khụ vài tiếng, lúc đi ngang qua một gốc cây thì vứt thứ gì đó trong tay. Mặt mày toát lên vẻ bệnh tật nhợt nhạt, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại như có chút vô vị tẻ nhạt.
Văn Thời sửng sốt một hồi mới chợt nhớ, có lẽ đó là đóa hoa mà lúc nãy anh ta bắt được.
Mới vừa thoát ra khỏi lồng, Văn Thời vừa mệt vừa đói, rất khó ngưng khí. Nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh thử nhìn linh tướng của Tạ Vấn.
Mắt vừa nhắm liền nhìn thấy một tầng sát khí ngập trời.
Dày hơn lúc mới gặp mặt mấy lần, sát khí nhe nanh múa vuốt, cảm giác yêu tà nồng đậm dữ dội, nơi đám sương đen trôi tới, sắc hoa đều trở nên ảm đạm như thể đang cố kéo dài hơi tàn.
Trong đầu Văn Thời ù ù, đột nhiên mở mắt.
Cảnh tượng kia lại biến mất, Tạ Vấn vẫn giữ bộ dáng ôn hòa như cũ, cụp mắt đi xuống núi.
***
Xe buýt dừng ở chân núi, mọi người lục tục đi tới.
Hạ Tiều không còn khóc nhưng cũng chẳng nói gì, đôi mắt sưng đỏ, chỉ đứng một chỗ bần thần. Các bậc bề trên không đành lòng, cả đường nửa đỡ nửa kéo đưa cậu lên xe ngồi.
Một lúc sau, con ngươi vô hồn của cậu mới dịch chuyển, khàn giọng hỏi: “Anh Văn đâu?”
Thím Lưu hàng xóm ngồi ngay phía sau cậu, chưa từng thấy thằng nhóc choai choai khóc như thế này bao giờ. Bà vỗ vỗ vai Hạ Tiều chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Tới rồi kìa, ầy…đang đứng đó nói chuyện.”
Hạ Tiều chậm chạp đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy Văn Thời đứng ven đường đang vừa nói chuyện với Tạ Vấn vừa đi xuống núi….
Chủ yếu là Tạ Vấn nói, Văn Thời nghe.
Có lẽ là do ảo giác, Hạ Tiều cảm thấy khoảng cách của hai người khá xa, dù sao vẫn xa hơn khoảng cách khi người bình thường nói chuyện với nhau một chút, lộ ra cảm giác né tránh và lạnh nhạt vô cùng tinh tế.
Đương nhiên Hạ Tiều không biết vì sao, chỉ cảm thấy kì quái mà thôi.
Tạ Vấn nói đơn giản vài câu rồi vẫy vẫy tay với Văn Thời, sau đó đi về một hướng khác, còn Văn Thời thì bước về phía xe buýt.
Chân hắn dài, tóm tay vịn bước hai bước lên bốn bậc thang, mặt không cảm xúc ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiều.
Tài xế ngậm điếu thuốc quay đầu hỏi: “Khởi hành chưa? Còn thiếu ai không?”
Văn Thời nói: “Không, đi thôi.”
Hạ Tiều sửng sốt một chút, mấy người thím Lưu càng sốt sắng chỉ vào bóng dáng Tạ Vấn phía xa nói: “Thế cậu ta thì sao? Cậu bạn trai của mấy đứa không lên xe à?”
“Anh ta không đi cùng đâu.” Văn Thời trả lời.
“Sao thế?”
“Có việc nên đi trước.” Văn Thời đáp.
Hạ Tiều liếc mắt nhìn Văn Thời một cái, dù anh Văn luôn bày ra gương mặt lạnh lùng, nói chuyện thì cứng ngắc nhưng cậu vẫn cảm thấy tâm trạng của Văn Thời lúc này không được tốt cho lắm.
“Anh Văn, anh sao thế?” Hạ Tiều tuy mất tinh thần nhưng vẫn hỏi một câu.
Văn Thời ngước mắt lên, không hiểu ý cậu: “Sao?”
“Cái đó….” Hạ Tiều chần chừ một lúc mới chậm rãi nói: “Tạ Vấn nói gì với anh vậy? Nhìn anh không được vui vẻ.”
Văn Thời hơi nhíu mày, nhìn cậu bằng ánh mắt ‘cậu đang nói chuyện nhảm nhí gì thế’: “Hả?”
Hạ Tiều lại rụt về, héo rũ vắt lên cửa sổ xe: “Không có gì, chắc em nhìn nhầm rồi, coi như em chưa nói gì.”
Nhưng thím Lưu vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lúc tới bà ngồi ở bên cạnh Tạ Vấn, thanh niên đẹp trai ngời ngời lại còn phong độ thì ai mà không thích cho được. Bà vỗ lưng ghế của Văn Thời nói: “Ngồi xe này đi thì tốt nhất nên ngồi xe này về chứ, nếu không sẽ không được may mắn.”
Văn Thời chưa từng nghe qua điềm xấu nào như vậy.
Nhưng hắn vẫn liếc ra ngoài cửa sổ, vừa khéo thấy Tạ Vấn lên một con xe màu đỏ nên lại dựa về lưng ghế.
“Từng này người thôi phải không? Đi nhé?” Tài xế hỏi.
Văn Thời: “Ừm.”
Tài xế vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ rít mạnh điếu thuốc hai phát sau đó dụi đầu lọc, đánh tay lái chạy về thành phố.
***
Rạp tang lễ trong hoa viên phủ Danh Hoa đã được dọn dẹp sạch sẽ, đám tang kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng xong xuôi.
Thím Lưu sống ở tòa nhà trước mặt, là một người nổi tiếng nhiệt tình.
Lúc bà xuống xe còn lải nhải dặn dò không ngừng, sợ hai người trẻ tuổi không hiểu quy củ dẫn tới làm hỏng việc: “Lát nữa nhớ bước qua chậu than, còn phải ăn một chút táo đỏ và bánh bò trắng nữa, sau đó hai đứa về nhà thì xê dịch giường, ghế sô pha các thứ rồi quét tước dọn dẹp nhé.”
Hạ Tiều vẫn ủ rũ gật đầu nói: “Con cảm ơn thím.”
“Hai đứa không làm nổi thì qua gọi thím một câu, thím sang giúp, biết chưa.” Thím Lưu bước qua chậu than theo những người khác rồi đi hai bước lại quay lại nói: “Quét dọn xong thì tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi, nhất định phải tắm đấy.”
Hạ Tiều đáp: “Vâng ạ.”
Cậu luôn trong trạng thái thẫn thờ làm theo lời mọi người nói, ai đưa cho cậu cái gì thì cậu cầm cái nấy, bảo ăn gì thì cậu bỏ thứ đó vào miệng.
Đợi tới khi phục hồi tinh thần mới phát hiện mọi người đã giải tán từ sớm, còn mình thì đang ở trong nhà.
Căn nhà vắng vẻ, cậu cũng cô quạnh tựa như mất hồn, trong lúc nhất thời chẳng biết nên làm cái gì.
Bỗng nhiên có người không nặng không nhẹ vỗ đầu cậu.
Hạ Tiều bụm lấy cái ót xoay mặt qua nhìn liền thấy Văn Thời đi lướt qua bên người cậu, ngón cái và ngón trỏ đang vân vê gì đó.
“Còn thừa cây hương nào không?” Văn Thời nhìn quanh.
Hạ Tiều ngẩn người: “Còn, anh cần à?”
“Đi rút một cây rồi châm đi.” Văn Thời nói.
Hắn luôn tạo cho người ta cảm giác ‘một khi không hài lòng thì sẽ trở mặt’, Hạ Tiều rất muốn gần gũi với hắn nhưng cậu lại sợ, cậu vội vàng tiếp chỉ rồi đi làm.
Đến khi cầm một cây hương quay lại, Hạ Tiều mới hỏi: “Châm hương làm gì thế anh?”
“Qua đây.” Văn Thời nghiêng đầu về phía hậu viện ý bảo cậu mở cửa.
Hậu viện biệt thự nhà họ Thẩm rất lớn, khá trống trải. Trước kia Hạ Tiều định mua chút hoa cỏ về trồng nhưng Thẩm Kiều luôn bảo “chừa lại chút chỗ”, cũng không biết chừa lại làm gì.
Văn Thời nhìn thấy một khối đất trống như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại vẻ mặt như vô cùng hiểu rõ.
Thế cho nên Hạ Tiều nghi ngờ, nơi mà Thẩm Kiều bảo “chừa lại” phía trước chính là dành cho hắn.
“Đưa tôi cây hương.” Ngón tay Văn Thời ngoắc ngoắc ý bảo Hạ Tiều đưa đồ cho hắn.
Hạ Tiều ngoan ngoãn làm theo.
Văn Thời ngồi xổm dùng ngón tay vê tàn hương rơi xuống.
Hạ Tiều bỗng nhiên như được mở rộng tầm mắt, những thứ chỉ thấy được ở trong lồng—–đám sương đen quấn thân Thẩm Kiều bị Văn Thời làm tiêu tan.
“Đây không phải…..” Hạ Tiều mở to hai mắt.
Văn Thời vẫn đang vê ngón tay, sương đen còn sót lại không nhiều lắm bị hắn vê thành một cái que dài giống nhánh cây.
Hắn vươn tay gộp chúng lại, thứ kia liền đứng thẳng trong bùn đất.
Không biết cơn gió từ đâu thổi tới, hương khói ập về phía Hạ Tiều hun cho hai mắt cậu cay xè rưng rưng, che mặt ho khù khụ nửa ngày.
Chờ trạng thái cay rát đó trôi qua, lúc cậu mở mắt phát hiện mảnh đất trước mặt xuất hiện một gốc cây giống, cành cây gầy dài.
Hạ Tiều hoảng sợ, tránh không kịp đặt mông xuống đống bùn: “Đây là gì thế ạ?”
“Mai trắng.” Văn Thời nói.
Trong lòng Hạ Tiều thầm nhủ em không phải đang hỏi chủng loại: “Cái này từ đâu ra?”
“Không phải cậu vừa thấy à?” Ánh mắt Văn Thời nhìn cậu như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.
“Em biết, em…em có thấy, sương đen anh hút từ trên người ông vừa được rút ra, sau đó thì xuất hiện cái cây này.”
Văn Thời: “Ừm.”
Hạ Tiều chợt cạn từ.
Nửa ngày sau, cậu mới chậm rãi mở to hai mắt khó tin hỏi: “Cho nên nó là….”
Văn Thời nghĩ ngợi nói: “Cậu có thể coi nó thành Thẩm Kiều về mặt ý nghĩa, cũng có thể coi là di vật mà Thẩm Kiều để lại cho cậu.”
Hạ Tiều yên lặng nhìn cây non, cậu chợt nhớ tới nơi mình sống khi còn nhỏ, xung quanh cũng có một khu rừng mai trắng nhỏ, không biết lớn lên từ bao giờ.
Hiện tại cậu dường như đã hiểu xuất xứ của chúng nó—–Thẩm Kiều cũng là phán quan, cũng tiễn đưa rất nhiều người, hẳn là cũng làm những chuyện như thế này.
“Mỗi người….” Hạ Tiều nuốt xuống hai chữ “qua đời” nói: “Đều sẽ biến thành như vậy ạ?”
Văn Thời nói: “Tôi thích vậy.”
Hạ Tiều định nói em cũng thích, cậu cảm thấy đột nhiên không khổ sở như trước nữa, giống như Thẩm Kiều luôn ở nơi đây từ ái nhìn cậu.
Văn Thời đứng lên, ngón tay đang buông thõng bên người khẽ nhúc nhích.
Hạ Tiều cũng bò dậy lượn quanh cây non vài vòng, bộ dạng muốn chạm vào mà lại không dám.
“Cây này có cần bón phân không anh.” Hạ Tiều hỏi.
Văn Thời: “Nó sẽ tự lớn.”
Hạ Tiều “Ồ” một tiếng lại hỏi: “Vậy em có thể tưới nước không?”
Văn Thời: “Tôi chưa từng tưới, cậu thử xem.”
Hạ Tiều lại không dám động.
Văn Thời tức giận nói: “Ngoài trời đổ mưa cũng chưa thấy nó bị tưới chết bao giờ.”
Hạ Tiều lúc này mới yên tâm chạy đi tìm bình nước, tinh thần phấn chấn quay trở lại.
Văn Thời dựa vào cạnh cửa nhìn cậu bận rộn tưới nước cho cây, chợt cảm thấy người làm ra con rối ngày trước chắc phải có cốt cách trong sạch lắm, nếu không thì sao có thể tạo ra một tên ngốc như vậy.
***
Có cây mai trắng này, Hạ Tiều phấn chấn hơn rất nhiều.
Chuyện đầu tiên cậu làm mỗi buổi sáng chính là tưới nước và sửa nhánh cho cây, sau đó lại theo Văn Thời châm một nén hương dâng cho tổ sư gia.
Hôm đó sau khi dâng hương, lúc đi ngang qua danh phả thuận tiện liếc một cái, bỗng nhiên đứng hình.
Mà nhánh nhà bọn họ dường như cũng….dịch lên trên một xíu xiu.
Nhưng sao lại thế được? Nhánh này đến Thẩm Kiều thì đứt. Toàn bộ thành viên trong nhánh đều đã qua đời, còn có thể trèo lên trên được á?
Không không không, nhất định là ảo giác thôi.
Hạ Tiều ngẩn ngơ nửa ngày cuối cùng lắc đầu nói: “Không có gì ạ, em bị hoa mắt.”
Văn Thời nghe vậy thì mặc kệ cậu.
Căn nhà này khá rộng lớn, đối với hai kẻ không giỏi việc nhà thì việc dọn dẹp có hơi lao lực. Văn Thời và Hạ Tiều như hai con hamster tha lương thực, tốn hết hai ngày rưỡi mới đổi được vị trí của sô pha, bàn ghế trong nhà.
Xế chiều hôm đó sắp xếp xong toàn bộ, Hạ Tiều tính quét dọn sạch sẽ một phen, thế là lôi ra một thứ từ trong ngăn tủ.
Văn Thời đang loanh quanh tìm chổi thì thấy một thứ đồ chơi hình tròn kêu vo ve đụng vào chân mình.
“Cái thứ gì đây?” Văn Thời cụp mắt nhìn nó chòng chọc, vẻ mặt đan xen giữa “mời nó cút” hoặc “giẫm chết nó”.
Hạ Tiều vội vàng đi qua đá cái thứ ầm ĩ kia đi, dụ dỗ: “Đây là robot lau nhà.”
“Vậy có cần dùng chổi nữa không?”
“Không cần không cần.” Hạ Tiều xua tay.
Văn Thời “Ồ” một tiếng, bĩnh tĩnh tiếp nhận sự tồn tại của món đồ này.
Hạ Tiều thầm nói không hổ là anh Văn, không sợ sóng dữ, vừa nhìn đã biết là người va vấp từng trải sự đời.
Kết quả vừa mới cảm khái xong, cậu liền phát hiện Văn Thời mở tủ lạnh lấy một thanh sô cô la Pejoy, tỉnh queo đứng nhấm nháp suốt hai tiếng, cứ vậy nhìn con robot lau nhà làm việc.
“Anh Văn.” Hạ Tiều chít chít dịch lại gần hắn, cậu chỉ vào cái hộp hỏi: “Ăn cái này no bụng được ạ?”
Văn Thời chả thèm nâng mí mắt lên: “Không thể.”
Hạ Tiều: “Vậy chẳng phải bây giờ anh đói bụng lắm à?”
Văn Thời: “Cậu nói xem?”
“Vậy phải ăn cái gì mới được ạ?” Hạ Tiều lại hỏi.
“Người.” Văn Thời nhả ra một chữ.
“……..” Hạ Tiều chạy mất dép.
Nhờ phúc của thằng ngốc này, cơn đói khát bị Văn Thời đè nén từ lâu lại trỗi dậy. Hiện tại hắn có một tật xấu là mỗi khi đói sẽ nhớ tới một người…..
Không được, biến đê.
Văn Thời thầm nói với bản thân, nói xong hắn lại đi mở tủ lạnh.
Hạ Tiều mon men lại gần, nhoáng cái mà hộp Pejoy đã bay sạch sẽ. Ánh mắt Văn Thời dừng trên đống đồ uống.
Lần này Hạ Tiều tỏ vẻ hăng hái: “Anh Văn, để em giới thiệu cho anh một chút—–“
Lời còn chưa dứt, Văn Thời đã cầm lon coca lên, bật nắp kêu “tách” một cái, lạnh lùng nói: “Tôi chết năm 95 chứ không phải năm 65.”
Hạ Tiều: “…..”
Vâng, nghe ra được tâm trạng đang tệ hơn rồi.
Hạ Tiều không dám lắm mồm, cũng không dám chuồn xa, đành co rúm ở bên cạnh lướt điện thoại.
Qua hơn nửa ngày, cậu thấy anh Văn tự hạ thấp địa vị hỏi: “Bên Tạ Vấn có động tĩnh gì không?”
Hạ Tiều: “Dạ???”
Văn Thời hơi nhíu mày: “Thằng cha ấy không phải muốn thuê nhà à?”
Tạ Vấn từ sau ngày xuống núi thì mất liên lạc như thể bốc hơi khỏi thế giới, chuyện thuê nhà cũng không thấy hỏi tới. Khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái….
Đương nhiên, chủ yếu chỉ có Văn Thời cảm thấy kì quái thôi.
Dù sao khái niệm hai ngày rưỡi với Hạ Tiều mà nói thì rất ngắn, nhoáng cái là trôi qua, hai ngày rưỡi không liên lạc là chuyện quá bình thường.
Nhưng cậu chẳng dám nói như vậy với Văn Thời, bởi vì cậu cảm thấy hình như anh Văn đói đến phát điên rồi.
“Vậy em…. liên hệ một chút?” Hạ Tiều hỏi.
Văn Thời không nói có được hay không.
Ngay khi Hạ Tiều đang bận tìm số, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Tây Bình Viên ở đâu? Cậu biết đường không?”
Hạ Tiều chớp chớp mắt:”Ớ, biết ạ.”
Làm gì đấy? Anh định mò tới tận cửa ăn thịt người ta à?