Phán Quan

Chương 70



Văn Thời nháy mắt ngừng bước.

Nhất định là do nơi này khá giống cổng Vô Tướng.

Mỗi lần hắn bước qua bóng tối trải dài sâu hun hút, từ cái chết đến sự sống, sau đó bò ra khỏi mặt đất để trở lại trần thế, kiểu gì cũng vô thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

Đôi khi sẽ trông thấy rừng cây hoang dại, tán cây rậm rạp hoặc thưa thớt với những chạc cây đan xen. Có lúc sẽ thấy những bãi bùn không biết tên, cỏ cây và bùn đất pha tạp vào nhau tản ra mùi ẩm mốc. Hoặc thậm chí là một vùng hoang vu, chỉ có trời cao lồng lộng.

Có người từng tới đón hắn đã hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Hắn vẫn luôn không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết bản thân đang muốn nhìn thấy gì.

Hắn không biết nhưng lại luôn cảm thấy cô đơn khi nhìn thấy cánh rừng hoang vu đó.

Khoảnh khắc bước vào lối đi này, nỗi cô đơn vô căn cứ ấy lại lặng lẽ xuất hiện và để lại một khoảng trống …

Cho nên tâm ma lại xuất hiện rồi.

Hắn biết chắc đó là tâm ma. Nhưng chân thực đến mức khiến hắn đứng đờ người, thậm chí còn…không muốn rút tay ra.

Dịu dàng, mềm yếu, lừa mình dối người.

Văn Thời tự giễu trong lòng.

Hắn cụp mắt giãy tay, lúc sắp rút được tay về thì đối phương đột nhiên nắm nhẹ tay hắn.

Động tác đó chỉ diễn ra trong nháy mắt giống như hành vi theo bản năng, dường như khiến người ta không kịp phản ứng. Nhưng Văn Thời lại ngơ ngác quay đầu.

Nhịp tim của hắn rất nhanh.

Phía sau vẫn là bóng đêm đen đặc không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của một người thông qua bàn tay kia, người đó đang đứng ngay bên cạnh hắn.

Văn Thời mở miệng: “Tạ Vấn?”

Đối phương không hỏi lại câu nào, chỉ trầm giọng “ừm” một tiếng.

Ở đây quá tối khiến cho hắn chẳng thể phân rõ thật giả.

Do động tác rút tay vừa rồi mà lòng bàn tay đối phương chỉ nắm được nửa tay Văn Thời, các đốt ngón tay móc vào nhau lỏng lẻo. Nếu rụt lại thêm chút thì sẽ hoàn toàn tách rời, nhưng hắn chẳng có lý do gì để giữ chặt nó thêm lần nữa.

Văn Thời đờ người trong bóng tối không thể thấy rõ đối phương, đột nhiên cảm nhận được tay người nọ túm chặt, giọng nói trầm trầm vang lên: “Đừng nhúc nhích, dẫn đường cho tôi.”

Văn Thời: “Là sao?”

Đối phương yên lặng một lúc rồi trả lời: “Tôi không nhìn thấy rõ lắm.”

Đi trong lối đi kiểu này vốn không phải dựa vào mắt nhìn, chỉ cần không có quá nhiều quấy nhiễu thì có thể thuận lợi đi ra ngoài, ngay cả Hạ Tiều không biết gì cũng có thể.

Lý do này thật sự rất kỳ quái, nghe đã thấy không thật, Văn Thời mở miệng là có thể phản bác nhưng hắn lại không làm vậy.

Hắn xoay người trong sự mâu thuẫn không phân biệt được thật giả, nắm tay đối phương bước đi trong bóng tối không rõ điểm cuối, giống như mỗi lần đều đã từng có một người như thế bước đi bên cạnh.

Không biết qua bao lâu, hắn thoát ra khỏi bóng tối và trông thấy ánh sáng.

Nhưng đó không phải mặt trời mà là chớp sét.

Một tia sét dài cắt xiên phía chân trời. Bầu trời sáng trắng như tuyết kèm theo tiếng động và khí thế khủng khiếp, sáng đến mức Văn Thời phải nheo mắt.

“Anh, ông chủ Tạ, hai người cuối cùng cũng….éc…” Hạ Tiều vội vàng chạy tới từ bên cạnh, mới nói được nửa câu đã cứng họng.

Văn Thời ngơ ngác một chút, quay đầu thấy Tạ Vấn bước ra khỏi vòng xoáy trông như cánh cổng kia, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay đang nắm tay hắn.

Cho nên những chuyện vừa xảy ra trong bóng tối nào phải tâm ma, tất cả đều là thật….

Sấm sét lóe sáng, tia chớp xuất hiện từ xa dần kéo gần.

Trái tim Văn Thời đập thịch một cái.

Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện chi tiết không thích hợp, bởi vì sau khi Tạ Vấn nghe Hạ Tiều nói thì ánh mắt hướng về phía đó quay sang chỗ khác, lướt nhẹ một hồi mới dừng lại trên người Hạ Tiều.

Giống như….anh ta thật sự không nhìn thấy được.

“Có chuyện gì với anh vậy?” Văn Thời hỏi.

Tạ Vấn nghiêng đầu ho khan vài tiếng sau đó quay đầu sang. Lần này ánh mắt anh ta không ngập ngừng quá lâu: “Không phải chuyện gì to tát.”

Hạ Tiều: “Ông chủ Tạ cũng không khỏe ạ?”

Tạ Vấn: “Cũng?”

“Dì Trương Lam———“

“Gọi ai là dì đấy?!” Giọng Trương Lam vang lên cách đó không xa, tông giọng mặc dù rất cao nhưng lại có hơi suy yếu: “Gọi chị đi!”

Hạ Tiều do dự nói, “Gọi là chị thì lát nữa phải xưng hô với Chu Húc thế nào?”

“Cái đấy thì tôi chẳng quản được, cháu trai cháu ngoại tùy cậu—-” Trương Lam nói rồi hít khí lạnh rên một tiếng.

Văn Thời lúc này mới rời mắt khỏi người Tạ Vấn nhìn sang bên kia.

Cánh cửa vừa rồi dường như chuyển bọn họ từ thôn hoang này đến một cái thôn hoang khác, những gì mắt có thể nhìn thấy là một hàng rào gỗ cao, bên trong hàng rào là một dãy phòng ở, nhìn sơ không thấy điểm cuối, khoảng chừng trăm hộ.

Khác nhau ở chỗ thôn trước toàn là nhà nhỏ hai tầng, còn nơi này phòng ở lại rất thấp, mái hiên lợp cỏ tranh, mặt tường xù xì như mấy lán tranh trong các thôn làng trong núi ngày xưa.

Trương Lam dựa vào một cái lán tranh bên ngoài hàng rào, máu be bét dọc từ cánh tay phải xuống lòng bàn tay.

Thằng em trai Trương Nhã Lâm của cô đứng bên cạnh cầm vài lá bùa dán lên cánh tay của bà cô lớn họ Trương theo sự chỉ dẫn.

“Lúc em thoát ra ngoài với chú Mao thì…chị Trương Lam …đang định đẩy mở hàng rào gỗ kia, kết quả thành ra như vậy.” Hạ Tiều nói, “Từ đây đến đây toàn là vết cắt.

“Ông chủ.” Lão Mao đã lượn đến bên cạnh Tạ Vấn.

Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là nhìn vào mắt Tạ Vấn mà là nhìn cánh tay, sau đó nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm không nói thêm gì.

Trương Lam quay sang bên này bảo: “Tôi và Nhã Lâm vừa thoát ra ngoài đã cảm thấy không hợp lý, khi sấm sét ập tới, linh tướng đột nhiên bị chấn động, mất hết năm giác quan. Chắc là trong khoảng vài giây không thể nghe hay nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đợi khi hai mắt tôi nhìn thấy thì người đã đứng trước hàng rào, hệt như bị mộng du đẩy cánh cửa kia.

“Mất hết năm giác quan?” Văn Thời nhìn sang Tạ Vấn.

Tình huống mà Trương Lam nói cũng gần giống với Tạ Vấn, nhưng cũng có chút khác biệt nên tạm thời không phân biệt được rõ ràng, chỉ có thể chăm chú quan sát tình trạng của anh ta: “Bây giờ nhìn thấy được chưa?”

Tạ Vấn: “Yên tâm.”

Văn Thời đương nhiên không yên tâm, dứt khoát ngưng thần nhắm mắt nhìn linh tướng của Tạ Vấn nhưng không hề thấy bất cứ thay đổi nào. Cộng thêm cử chỉ lúc này của Tạ Vấn vô cùng bình thường, hình như thật sự không có vấn đề.

Bọn họ đi đến trước lán tranh, trông thấy Trương Nhã Lâm đang dán chặt tấm bùa cuối cùng.

Cả cánh tay Trương Lam dường như chẳng có chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là vết thương, Hạ Tiều nhìn thấy lập tức nhe răng trợn mắt.

“Đừng trưng ra cái vẻ mặt đó, xong ngay đây.” Trương Lam chỉ vào lá bùa của mình nói, “Hiệu quả rất nhanh.”

Trong lúc nói chuyện thì những vết thương kia của cô đã thật sự lành lại bằng tốc độ mắt thường, nhưng chưa đầy mấy giây chúng lại nứt toác ra lần nữa.

Sắc mặt của cô lập tức biến đổi: “Sao có thể?”

Trương Nhã Lâm cũng nhíu mày, áo sơ mi trên cánh tay hắn bục mấy chỗ, vải vóc rách tươm treo lủng lẳng, có lẽ hắn cũng gặp phải tình huống như chị mình, nhưng do số đỏ hơn nên không đụng thẳng vào hàng rào.

“Trước kia cô làm vậy thì có tác dụng à?” Văn Thời hỏi.

Trương Lam: “Nói nhảm!”

Cô đen mặt lật cánh tay nhìn một hồi rồi hỏi Trương Nhã Lâm: “Mày có chắc dán đúng theo trình tự tao chỉ không đấy?”

Trương Nhã Lâm nói: “Đúng mà, không phải chị nhìn em dán đấy sao?”

Trong lúc nói chuyện, những vết thương kia khép miệng và nứt ra thêm hai lần nữa, máu thấm ra càng nhiều hơn.

“Cái tay xinh đẹp của tao không phải sẽ phế luôn ở chỗ này đấy chứ?” Trương Lam mặt cắt không còn giọt máu.

Cô đang định bảo thằng em đổi cách khác, lại thấy Tạ Vấn vươn tay cầm lấy một lá bùa của cô đưa cho Trương Nhã Lâm bảo: “Cái lá đằng sau này sắp rụng xuống rồi.”

“Sao anh sờ mó lung tung?” Lá bùa của Trương Lam chẳng phải thứ người bình thường dám động  vào, Trương Nhã Lâm vừa bội phục vừa cạn lời nhìn Tạ Vấn, sau đó lại dán lá bùa vừa gỡ xuống vào chỗ cũ.

Có lẽ do hắn dán lại cẩn thận hơn nên lần này vết thương trên tay Trương Lam chậm rãi khép miệng, không tiếp tục nứt toác như trước nữa, một phần trong số đó đã kết vảy rồi tróc ra.

Vết thương phần lớn biến mất trong nháy mắt, tình trạng đã tốt hơn rất nhiều. Trương Lam thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt về phía Trương Nhã Lâm bảo: “Tao đã bảo vừa nãy có phải mày dán hỏng không rồi.”

Trương Nhã Lâm bóp sống mũi, nửa buổi mới nặn ra được một câu: “Cũng có thể, chị nói sao thì là thế đi.”

Trương Lam lại quay mặt sang nghi ngờ nhìn Văn Thời: “Vậy lúc đi ra, cậu không có cảm giác gì à?”

Văn Thời không giỏi nói dối, dứt khoát bảo thẳng: “Không có.”

Trương Lam lập tức từ trạng thái nghi ngờ biến thành trợn mắt: “Không thể nào, tất cả mọi người ở đây đều có phản ứng, chỉ có mình cậu ngoại lệ á? Linh tướng của cậu vững chãi thế cơ à? Ngay cả choáng đầu, buồn nôn, ghê tởm cũng không có?”

Văn Thời: “Không có.”

Biểu cảm của Trương Lam như vừa mới gặp quỷ.

Cô đương nhiên không biết Văn Thời như vậy là có lý do, ngay cả linh tướng cũng không đầy đủ thì sao mà chịu ảnh hưởng được. Tất nhiên Văn Thời sẽ chẳng giải thích những chuyện này với cô.

So với bản thân thì tâm tư hắn hiện giờ đặt hết trên người Tạ Vấn. Hắn cảm thấy trạng thái của Tạ Vấn rất khó hiểu— tình trạng linh tướng bị chấn động như thế, chín mươi phần trăm là nơi này đã bày bố một đại trận phức tạp, có lẽ đã bao vây toàn bộ cái thôn hoang này, hoặc thậm chí là một khu vực rộng lớn hơn.

Công dụng và mục đích cụ thể thì chưa rõ, nhưng loại trận pháp này thật sự có thể khiến linh tướng của Tạ Vấn bị chấn động sao?

Nhưng đó là Trần Bất Đáo cơ mà.

Chị em nhà họ Trương hiển nhiên cũng biết, sở dĩ bọn họ gặp sự cố này cũng là vì ở đây có một đại trận. Trương Nhã Lâm hỏi tiểu Hắc: “Cậu nhìn ra được trận pháp ở đây không?”

Tiểu Hắc nhìn quanh bốn phía một vòng, thuận tay cầm một cục đá, quỳ một chân trên đất đặt nó xuống.

Văn Thời rất quen thuộc với tư thế này, lão tổ của quẻ thuật trận pháp là Bốc Ninh cũng thường xuyên như thế, hắn luôn mang theo bên mình vài đồng tiền hoặc một túi đá cuội.

Nhiều khi đang đi đường thì hắn đột nhiên dừng bước đứng ngẩn người. Đương nhiên, hắn thường giải thích rằng đây không phải là ngẩn người, mà là nhập mộng.

Chung Tư sẽ kéo dài giọng đáp: “Đúng đúng đúng, nằm mơ giữa ban ngày.”

Nói xong chạy biến.

Thứ đuổi theo sau hắn thường thường là những cục đá kia, nhưng thân thủ hắn lợi hại, tránh né nhanh thoăn thoắt. Những cục đá đó thỉnh thoảng sẽ đập trúng vào người khác, cuối cùng Bốc Ninh phải đi xin lỗi người ta.

Nhưng hầu hết thời gian Bốc Ninh sẽ quỳ một chân ngay tại chỗ, tay áo dài quét trên mặt đất, bày ra mấy cục đá sau đó đối chiếu với thảm thực vật trong núi một hồi.

Chưa tới hai ngày, Chung Tư sẽ sa chân vào trong trận, không quanh quẩn lòng vòng ba năm nghìn dặm thì không ra ngoài được. Nếu không quăng bùa tìm Văn Thời thì chính là tìm Trang Dã tới cứu.

Văn Thời thì còn phải xem tâm trạng, Trang Dã lại thường xuyên rơi vào tình thế khó xử dưới ánh nhìn chăm chú của Bốc Ninh, cuối cùng chỉ đành lấy cớ “các sư đệ ngoài núi đang tìm đệ có việc gấp” sau đó nhanh chân rời đi.

Đợi đến khi Chung Tư vất vả thoát ra ngoài, hắn lập tức trưng bản mặt nhem nhuốc, búi tóc xộc xệch lỏng lẻo khom lưng lạy Bốc Ninh nói: “Sai rồi sai rồi, vô cùng xin lỗi sư đệ, lần sau không dám tái phạm nữa.”

Sau đó quay đầu coi như gió thoảng qua tai, lần sau vẫn sẽ tái phạm như thường.

Tiểu Hắc không hổ là con rối được tạo ra từ linh vật của Bốc Ninh, đúng là có vài phần bóng dáng, nhưng Bốc Ninh gầy gò, còn hắn lại cao lớn hơn nhiều.

Hắn bày trận đá rất lâu, sau đó nhíu mày nói: “Kỳ quái.”

“Sao lại kỳ quái?” Văn Thời hỏi.

Có lẽ bị suy nghĩ trong nháy mắt đó quấy phá nên hắn vô thức nói chuyện với con rối của Trương Nhã Lâm. Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn nói: “Nơi này đúng là có trận, nhưng rất kỳ lạ. Tôi không bày trận được, chỉ cảm thấy trận này vô cùng mâu thuẫn.”

Hắn chỉ vào hai cục đá trong số đó giải thích: “Một bên là dẫn người đến.”

Hắn lại chỉ vào cục đá khác: “Một bên là đuổi người đi.”

Sau một lúc lâu, hắn lắc đầu nói: “Nhìn không rõ, dù sao thì cũng hết sức lợi hại. Chúng ta vẫn còn đang loay hoay ở vòng ngoài, vào trong rồi thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.”

“Bên trong ở đâu?” Trương Lam còn đang đọ sức với đám máu trên cánh tay mình, nghe vậy lập tức chỉ  phía bên kia hàng rào gỗ: “Ở bên trong hàng rào chăng?”

“Không phải.” Tiểu Hắc đứng thẳng người dậy sau đó đi lại xung quanh một vòng, không biết đang tìm thứ gì. Hắn vừa tìm vừa bảo: “Vòng qua cái thôn này chắc là sẽ có một ngọn núi, gần thôi, mắt trận ở trong núi, nhưng hiện giờ không thể nhìn thấy vì nó bị giấu đi rồi.”

“Cậu tìm gì thế?” Trương Nhã Lâm mờ mịt  hỏi.

“Dấu trận.” Lúc Tiểu Hắc lải nhải thì thần thái rất giống Bốc Ninh ngày trước, chỉ không thoải mái và tự nhiên bằng Bốc Ninh mà thôi.

“Không phải chỉ có gà mờ hoặc sai sót sơ hở mới lộ ra được những thứ như dấu trận à?” Trương Nhã Lâm mặc dù không tinh thông nhưng vẫn biết những điều căn bản.

Tất cả lực chú ý của Tiểu Hắc đều đặt trên trận, hắn nghiêm túc nói: “Không biết, tôi cảm giác cái trận này đã tồn tại rất lâu rồi, về sau lại bị người ta động vào, họ lén thêm vài thứ ở bên ngoài. Tình huống như vậy thì sẽ lộ ra…”

Hắn nói được nửa câu thì bỗng nhiên ngừng lại.

Văn Thời nhìn sang, chỉ thấy hắn cúi người nhìn chằm chằm một đám cỏ khô có thể thấy được ở khắp mọi nơi hồi lâu, sau đó thò tay gạt mấy lần.

Một khối đá góc cạnh loáng thoáng lộ ra dưới rễ cỏ khô, khi ngón tay gạt vào, tia chớp loé sáng như tuyết lại xuất hiện ở đường chân trời, sau đó tiếng sấm ầm ì nổi lên bốn phía kéo theo khí thế khủng khiếp ép xuống từ vòm trời.

Đám người trơ mắt thấy tiểu Hắc nhìn cục đá ngẩn người hai giây, sau đó quỳ xuống.

“Cậu quỳ cái gì?!” Trương Nhã Lâm thân làm khôi lỗi sư chưa từng thấy con rối quỳ trước những thứ khác bao giờ, nhất là con rối của mình. Thế là hắn lập tức xụ mặt xuống.

Ngờ đâu tiểu Hắc quỳ rạp người xuống đất, trầm giọng nói: “Đây là trận của lão tổ Bốc Ninh.”

Trương Lam: “Ai cơ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.