Phán Quyết

Chương 20: Xe bus



Vương Nguyên lần đầu tiên biết, Vương Tuấn Khải nấu ăn không tồi.

Không chỉ không tồi, mà so với mình nấu còn cực kỳ ngon.

Sườn sốt chua ngọt vừa cay cay tê tê vừa mềm thịt chắc xương, ăn vào miệng một đũa có thể làm cho thần kinh nhảy nhót kích thích; canh thịt bò viên nấu với hành thái thêm chút tiêu ngò lại có một sắc thái khác, cắn một viên dư vị tràn đầy, nước canh vừa miệng chạy dọc theo đầu lưỡi khiến người ta nhớ mãi không quên; cá hấp sốt tương đen nấu tới vừa phải, vị tương đen ngọt mặn kết hợp với cá hấp chín đều căng mọng, quả thật hấp dẫn khẩu vị không chịu được. . .

Lục Cẩm và Cốc Vũ được bữa ăn chực, ăn tới mắt hai mắt híp lại xoa bụng no căng. Vương Nguyên nhìn đĩa trên bàn ăn đã bị dọn sạch sẽ không còn sót chút nước sốt nào, ngẩng đầu hỏi hắn: "Anh trước kia có học nấu ăn sao?"

"Học? Sao phải học? Tôi vốn nấu ăn ngon." Hắn không chút khách sáo khiến cậu nghẹn một chút, hỏi tiếp: "Vậy tại sao mỗi lần anh đến đây đều bảo tôi nấu mì cho anh? Rõ ràng trù nghệ của tôi rất tầm thường."

"Vì thích vậy chứ sao."

Vương Nguyên: ". . ." Được rồi, cậu không nên đặt vấn đề nghiêm túc phàm tục với đại lão.

Vương Nguyên cúi đầu ăn nốt bát cơm của mình, mỹ thực vào bụng đúng là xua tan không ít trằn trọc của cậu lúc nãy. Cậu lén lút đánh giá Vương Tuấn Khải, không thấy hắn tức giận liền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại thấy hắn đi đến trước mặt mình hỏi chuyện đã xảy ra khi cậu ở trong phòng tắm.

Vương Nguyên không giấu giếm gì hắn, kể lại toàn bộ, Vương Tuấn Khải nghe xong hậm hực hồi lâu, liếc mắt nhìn hai cái bóng đèn hình người đang liếm đĩa.

Cốc Vũ: ". . ."

Lục Cẩm bê chén vào bồn, nói mình xung phong nhận rửa, Cốc Vũ vội lôi kéo hắn ra phòng khách, mặc hắn lải nhải cái gì không phải phép đều không dám buông ra, sợ hắn còn ngu xuẩn nữa mai này rất có thể sẽ không kịp giờ đầu thai.

Vương Tuấn Khải vừa lòng chuyển mắt đến trên người Vương Nguyên: "Cậu trước đây có từng đi biển không? Hay là dạo chơi sông hồ gì đó?"

Vương Nguyên lắc đầu: "Không có, ba mẹ tôi. . .lúc còn sống đều không hề cho tôi ra ngoài chơi." Vương Nguyên suýt chút nữa quên rằng thân xác này không phải là của mình, líu lưỡi, rất may mắn không lộ hàng. Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cậu, xác định cậu có nói dối bèn xụ mặt: "Vậy thì cậu đã từng xảy ra tai nạn gì dưới nước chưa?

Hắn vừa dứt lời, Vương Nguyên liền nhớ đến một khoảng thời gian dài cậu có ám ảnh tâm lý với nước.

Cậu gật gật: "Đã từng thiếu chút nữa chết đuối trong bồn tắm năm cấp hai."

Nghe qua có vẻ thật buồn cười.

Với một nam sinh cấp hai mà nói, chiều cao trung bình và thể trọng cân bằng là tương đối phát triển, nếu có thật sự ngã vào bồn tắm thì cùng lắm là mất mười giây để trèo lên.

Vương Nguyên thấy vẻ mặt hắn quá nghiêm trọng, xua tay: "Chỉ là ngủ quên trong đó mà thôi, thật sự, sau đó tôi không có gì đáng ngại!"

Vương Tuấn Khải dùng vẻ mặt dành cho người thiểu năng trí tuệ nhìn cậu: ". . ."

Ánh mắt hắn trắng đen phân biệt mà viết một dòng rõ mồn một: ngủ quên đến nỗi suýt chết đuối trong bồn tắm, chết đuối độ khó cao như vậy đúng là chỉ có mình cậu làm được.

Vương Nguyên: ". . ." Coi như cậu chưa thấy gì hết đi, cậu không nhìn, cậu không hiểu.

Hắn trừng xong, nhíu mày: "Từ lần chết hụt đó, hồn phách của cậu đã có chút bất ổn, chẳng qua theo như tôi biết, nếu chỉ là thoát chết như vậy thì không đến nỗi khiến cậu có mối liên kết sâu đậm với thế giới bên kia như vậy."

Vương Nguyên chợt chột dạ: ". . .Vậy tình huống đi đâu cũng gặp ma xảy ra khi nào. . .?"

"Trừ phi là người có tu vi cao thâm, đạo hạnh sâu dày – cậu tất nhiên không phải, thứ hai là kẻ mang mắt âm dương, chú định sẽ phải đi con đường trừ tà." Hắn cúi đầu nhìn dáng vẻ học hỏi của Vương Nguyên, trong đôi mắt kia không che giấu được chút sợ sệt và hoang mang, dường như đang che giấu một bí mật nào đó mà cậu định chôn xuống mồ theo chính mình, có lẽ sau này cũng không nói cho hắn biết: "Kẻ cuối cùng, chính là người đã chết qua một lần."

Âm thanh của hắn nhẹ nhàng từ tốn, lại như tiếng chuông vọng về từ nơi xa, càng như mũi tên ghim trúng đích, thoáng chốc khiến Vương Nguyên sững sờ thất thần.

Cậu cũng đoán là vậy.

"Riêng cậu lại không giống." Vương Tuấn Khải đột nhiên đứng dậy, đẩy ra cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở bờ đông lục địa, xua tan đi mây mù u ám, đem đến chút sức sống tươi mới cho buổi sáng.

Vương Nguyên ngẩn người nhìn bầu trời bên ngoài, bọn họ cứ như vậy đã trải qua một đêm, ánh nắng vàng nhàn nhạt xoa dịu sự thổn thức của kẻ đang run rẩy trong ngõ sâu, chậm rãi chữa lành những ký ức bén nhọn.

Dao sắc cắt da thịt rồi cũng mòn, xương cốt có cứng cáp rồi cũng mục, đau lòng đến một mức độ nào đó sẽ trở thành thối rữa, cứ tưởng là đã tiêu tán khói mây, song một khi nhắc lại chính là mở ra một thớ thịt đầm đìa máu.

Nhưng rồi con người cũng sẽ có thể đứng dậy.

Bởi vì loài người là động vật vô tình nhất.

"Có phải vậy không. . ." Cậu thì thào, đặt tay lên ngực, trái tim bên trong co bóp thình thịch, nhịp tim tựa con lắc đồng hồ cho cậu nghe thấy âm thanh của sự sống.

"Có phải cái gì?" Vương Tuấn Khải đẩy mành cửa ra, quay đầu thấy Vương Nguyên rơi vào trầm tư, khó hiểu: "Một đêm không ngủ ngu người rồi à?"

Vương Nguyên: ". . ."

"Tôi biết cậu có chuyện muốn giấu tôi, tôi cũng không để ý. Mỗi đều đều có không gian riêng, cần sự tôn trọng của người xung quanh. Nhưng Vương Nguyên, cậu phải biết rằng chính mình không giống với người khác, bất kỳ thứ gì trước kia đã từng diễn ra đều liên quan đến tương lai của cậu ngày mai, cậu phải có trách nhiệm với những gì mình nói, những thứ mình làm, thậm chí là suy nghĩ trong đầu của cậu."

Vương Tuấn Khải bỗng dưng nói nhiều, nói những lời trước đây hắn chưa từng nói với bất kỳ ai. Vương Nguyên không biết thế, chỉ là theo bản năng cảm thấy hắn trịnh trọng như vậy thật xa lạ, cậu bất chợt phát hiện, hai người mới chỉ là bạn bè quen biết gần hai tháng, lại vô tình dấn sâu vào cuộc sống của nhau như vậy.

Vương Nguyên cảm thấy có phần khó chịu, cậu từ lâu đã không muốn bị người khác chen vào sinh hoạt của mình, cho dù là trước kia chịu sự cầm tù trong chiếc lồng giam vàng son hào phú, cậu cũng không đánh mất đi sự riêng tư ít ỏi.

Nhưng đứng trước mặt Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cảm giác toàn bộ thân thể và linh hồn đều bị hắn nhìn thấu, cứ việc hắn không biết cậu tá thi hoàn hồn, cũng không biết từ lúc gặp nhau đến giờ cậu nói dối hắn không ít lần, Vương Nguyên vẫn có cảm giác ngứa ngáy, giống như có một con kiến chui vào tròng mắt cậu chạy đến chạy đi vậy.

Cậu đứng dậy, nghiêng đầu mỉm cười: "Tôi thật sự không sao, nếu anh quan tâm tôi nhiều quá, tôi sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng ta đấy."

Vương Nguyên không dám nhìn sắc mặt hắn lâu, vọt về phòng như là chạy trối chết, phía sau lưng lạnh ngắt đổ một tầng mồ hôi.

Cậu bước vào phòng, tựa vào cửa ngồi xuống, cậu thực sự đã ra khỏi bóng ma tâm lí gần mười tám năm sao? Thật sự đã rời đi lồng giam mà cậu đã từng nghĩ là cả đời cũng không thể thoát ra sao?

Vương Nguyên nghĩ ngợi quá nhiều, ngủ gật dưới đất lúc nào không hay. Đợi đến khi cậu bị tiếng đập cửa ầm ĩ đánh thức, mới biết là có cảnh sát đến tìm mình.

Cốc Vũ muốn nói Vương Nguyên cậu không cần ra mặt, tôi giải quyết được, song cả hai người đều biết biện pháp này trị không tận gốc, tốt nhất là cứ đối diện với sự việc, tìm chỗ đột phá.

Cảnh sát đến tìm Vương Nguyên là một người thuộc tổ trọng án khu vực, tên gọi Phù Thanh, mặt mày cương khí lạnh lùng khó gần, hỏi chưa được mấy câu đã muốn xách Vương Nguyên lên đồn.

Cốc Vũ chặn tay Phù Thanh lại, mỉm cười khí thế hừng hực: "Cảnh quan đẹp trai, dăm ba câu đã tính bắt người, không phải anh nên trình diện giấy tờ mời lên làm việc gì đó sao?"

"Tình thế quá gấp, vẫn chưa thể xin chỉ thị của cấp trên, nhưng các người yên tâm, cảnh sát chúng tôi làm việc theo quy củ, vô tội sẽ không vấn đề, có tội thì dựa vào luật pháp xử lí." Phù Thanh không ăn mềm không ăn cứng, không hề nhượng bộ: "Vương Nguyên tiên sinh có hiềm nghi liên quan đến cái chết của nạn nhân Nghiên Hà, chỉ cần cậu ta cung cấp đầy đủ chứng cứ ngoại phạm vào thời gian Nghiên Hà chết thì có thể về nhà."

"Nghe nói vụ án này không phải án tử bình thường, cảnh sát các anh dựa theo tuần tự bình thường để điều tra có phải là không hợp lí không?" Cốc Vũ nháy mắt: "Các anh chẳng phải có một đội điều tra chuyên án đặc biệt sao? Không bằng để bọn họ đi khảo sát một chút xem. . ."

Phù Thanh cắt lời: "Chuyện này không thuộc thẩm quyền của tôi."

Cốc Vũ trừng mắt nhìn gã, gã làm như không thấy, mang Vương Nguyên đi cảnh cục.

Vương Nguyên một mình ngồi trong phòng thẩm vấn, xung quanh đều là bóng đêm, chỉ có duy nhất một ngọn đèn huỳnh quang treo trên trần, trên đó còn có một sinh vật đang lắc lư đưa đẩy.

Phù Thanh đã về vị trí khác, người thẩm vấn cậu hôm nay là một nữ cảnh sát, cũng là chị gái của Phù Thanh, tên là Phù Dung.

Phù Dung là loại hình ngự tỷ mặt lạnh, không chừa đường thở, không cung cấp dưỡng khí. Mới vừa bước vào đã khiến Vương Nguyên choáng ngợp bởi mái tóc xoăn đỏ rực như lửa cùng cặp mắt lãnh khí bừng bừng. Nữ cảnh sát đặt hồ sơ lên bàn, hỏi vài câu xác nhận rằng Vương Nguyên có quen biết Nghiên Hà, liền tiếp tục hỏi đến ngày tháng năm Nghiên Hà mất cậu làm gì, đang ở đâu, có ai chứng minh hay không.

"Trong cửa hàng tôi có lắp camera, nếu các người không tin có thể kiểm tra ghi hình." Vương Nguyên thật thà nói: "Tôi làm ở cửa hàng tiện lợi 24h, cách nơi Nghiên Hà xảy ra vụ án tới mười cây số, muốn đến đó bằng taxi hiện tại cũng phải mất từ năm đến bảy phút, huống hồ khu vực Nghiên Hà sống là đô thị dành riêng cho công chức viên chức, tôi căn bản không thể bước vào nửa bước."

Phù Dung lạnh giọng: "Cậu có thể dùng cách nào đó điều khiển từ xa để giết cô ấy."

Vương Nguyên bị âm thanh khẳng định chính mình là hung thủ của đối phương doạ cười: "Tôi có lý do gì để giết Nghiên Hà, tôi chỉ là gọi giúp một cuộc điện thoại cấp cứu, liền trở thành nghi phạm số một?"

"Chủ yếu là do miệng lưỡi cậu quá trơn tru." Nữ cảnh sát sử dụng kinh nghiệm cũ: "Chúng tôi gọi cậu đến đây hỏi chuyện, cậu lại rất bình tĩnh, không hề nói lắp, không hề kích động, càng không có biểu hiện gì là sợ hãi."

Vương Nguyên mặt dày: "Chỉ có thể nói là thần kinh tôi tốt."

"Phải không?" Phù Dung nhẹ giọng, khi Vương Nguyên cho rằng cô ta sẽ dùng lời lẽ đanh thép chất vấn cậu ít nhất là một tiếng nữa, nữ cảnh sát lại cầm lấy biên bản kê khai bảo cậu ký tên vào.

"Ký xong là có thể về nhà."

Vương Nguyên 'ồ' một tiếng, cầm bút lên nhìn biên bản một lượt, lại nhìn Phù Dung.

"Những lời cậu nói, tôi ghi chép không thêm không thiếu một chữ." Phù Dung sắc bén nhìn cậu: "Có vấn đề gì sao?"

Vương Nguyên rầu rĩ nói: "Có."

Cậu không chờ Phù Dung đáp, buông bút xuống, nói từng chữ một: "Tôi không biết chữ."

Cậu thấy rất rõ ràng, tố chất nghề nghiệp của cô ta rất chuyên nghiệp, cũng không tỏ vẻ gì thất thố, nhưng trong tích tắc lướt qua kia, tròng mắt Phù Dung loé lên chút kinh ngạc, bị Vương Nguyên bắt gặp.

Cuối cùng Phù Dung cho cậu ấn dấu tay, nhìn theo bóng lưng cậu đi xa dần.

"Người này rất nguy hiểm, bảo Trình Chính cẩn thận." Phù Dung giao đồ trên tay cho em trai, dặn dò: "Đừng quá manh động, bên cạnh cậu ta chắc chắn có quý nhân giúp đỡ, chúng ta tạm thời tra không ra manh mối đâu."

"Chị." Phù Thanh gật đầu, gọi một tiếng, giọng của gã lúc nào cũng vô cùng nghiêm túc, có ảo giác chuyện gã sắp nói đều là quốc gia đại sự kinh thiên động địa. Phù Dung là chị gã, biết phong cách làm việc của em mình, nhưng quen thì quen, đôi khi vẫn nhầm lẫn gã chuẩn bị báo cáo: "??"

Ai ngờ gã lại nói: "Sao chị không tự mình nói với Trình ca?"

Phù Dung nắm đầu em trai dúi xuống đất, phủi tay đi thẳng.

Vương Nguyên rời khỏi cổng cảnh cục, thở phào nhẹ nhõm, ban nãy nếu như cậu theo thói quen ký xuống tên của chính mình, nói không chừng bây giờ đang ngồi trong phòng tạm giam.

Chỉ với việc bản thân không biết chính mình tên gì lại có thể tự do ở một cửa hàng tiện lợi tung tăng nhảy nhót, đừng nói phiền phức tìm tới mình, ngay cả người cho cậu thuê cửa hàng cũng sẽ bị liên luỵ theo. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là bỏ tiền mua một cái ID thân phận, miễn cho có người tưởng mình nhập cư trái phép.

Cậu vừa nghĩ vừa đi dọc theo vỉa hè, đến một đoạn ngoặt, đột nhiên cảm giác phía trước có người.

Lúc này đã là hai giờ chiều, mùa này nắng nóng, tiết trời oi nồng, ngẫu nhiên có đám mây nhàn nhạt bay ngang qua sẽ mang lại chút thanh mát yếu ớt, kẻ đi phía trước cậu là đang tranh thủ chút thanh mát đó, bước chân có lúc sẽ nhanh như bay, có lúc chậm rì rì, rốt cuộc chỉ cách Vương Nguyên ba mét.

Vương Nguyên nhìn đối phương không có bóng, im lặng giảm tốc độ, ai biết được ngay lúc này, người nọ đột nhiên đứng lại không đi nữa.

Vương Nguyên không dám ngừng, sợ đối phương nghi ngờ mình, liền nhanh chóng lướt qua, càng không quay đầu nhìn xem người kia rốt cuộc là người hay quỷ.

Cộp cộp cộp.

Đối phương lại bắt đầu di chuyển, chỉ là âm thanh lần này gần sát bên tai Vương Nguyên, cơ hồ chỉ cần cậu quay đầu lại là có thể trông thấy người nọ. Vương Nguyên run lên, nỗ lực tăng tốc, càng cảm giác người nọ áp sát mình, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ cậu, giữa trời nắng chói chang thổi ra hô hấp buốt giá.

Trước mắt là trạm xe bus. Cậu dùng hết sức chạy đến bên cạnh xe bus, níu lấy cánh cửa, nhảy vào trong. Vương Nguyên lén lút nhìn người nọ qua kính chiếu hậu, chỉ thấy đối phương không có mặt mũi, chỉ có một cái miệng đang há lớn trông theo bóng xe bus.

Hết Chương 20


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.