Phán Quyết

Chương 37: Lầu 4



Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên theo hai nữ sinh đến trường học, vốn là hắn không muốn để cậu cùng đi, nhưng cậu lấy cớ 'trước giờ chưa từng được đi học đàng hoàng tử tế, muốn tham quan học hỏi một phen' chớp chớp mắt nhìn hắn, Vương Tuấn Khải xìu.

Bọn họ học ở một trường cấp ba nội trú, danh giá có tiếng, hằng năm thường xuyên được chính phủ khên ngợi cấp thưởng huy chương các loại, phấn đấu phát triển trụ cột tương lai của quốc gia. Bình thường kỷ luật trong trường khá nghiêm khắc, cho nên hai kẻ ngoại lai là cậu và hắn đều không thể tự do ra vào, phải leo rào.

Nơi nhóm người Xuân Hương chơi trò gọi hồn chết chóc kia là phòng học 305, chuyên dùng để chứa các thiết bị công nghệ thông tin cao cấp. Từ ngoài nhìn vào bên trong chỉ thấy máy móc chất chồng thành hàng, nếu có người đang nấp ở gần đó, nếu chỉ đứng ở cửa quan sát là không thể trông thấy đối phương. Nhóm học sinh cũng là vin vào điều kiện địa hình này nên mới cố ý đến đây làm phép, hơn nữa trong phòng ít hơi người, rèm kéo kín hắc ám sâm lâm, quả thật vô cùng có không khí rùng rợn quỷ quái.

Xuân Hương chỉ cho bọn họ thấy dấu vết của chân nến còn đọng lại trên nền nhà, không dám đến gần: "Đêm đó không biết là chúng tôi đã gọi hồn người nhà của ai, chỉ thấy một bóng dáng đen kịt không có mặt mũi. . .Cô bé kia rõ ràng cũng giật mình, nhưng sau đó lại rất hưng phấn, còn liên tục thúc giục chúng tôi đọc thần chú ngày càng nhanh."

Thần chú mà Xuân Hương nhắc đến cũng chỉ là vài câu nói huyền bí ma mị như là 'Vừng ơi mở ra', dĩ nhiên không hề có tác dụng gọi hồn gì, chân chính thứ triệu hồi vong linh kia lên là trận pháp mà cô bé đó vẽ. Xuân Hương lẫn A Tử đều nói tới sự tồn tại của nó, lại không cách nào nhớ được nó trông như thế nào.

Sau khi nghi thức kết thúc, cô bé đốt bỏ trận pháp, không còn manh mối nào.

Vương Tuấn Khải cúi người sờ sờ sáp nến và tàn tro, đại khái đã đoán được bọn họ đã gọi thứ gì lên. Vương Nguyên thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, đoán là hắn lại sắp mắng người, liền xoay đầu đi coi như không biết. Chỉ là khi cậu vừa mới dịch chuyển tầm mắt, đột nhiên trông thấy một vật loé sáng.

Vương Nguyên đi đến gần, sửng sốt, một tấm gương?

Loại gương này nhỏ nhắn dễ bỏ túi, là dụng cụ trang điểm có trong mọi túi xách nữ sinh, tại sao lại xuất hiện ở đây? Cậu nhìn chằm chằm vào nó, hướng phản chiếu của tấm gương này chĩa thẳng vào vị trí nhóm học sinh chơi trò gọi hồn, là trùng hợp hay có người cố ý sắp đặt?

Vương Nguyên đi lòng vòng quanh phòng, phát hiện không chỉ có một nơi đó đặt gương, mà bốn phía đều có gương.

"Đó là do Tiểu Kha bố trí." Xuân Hương vừa run vừa nói: "Em ấy bảo đây là một phần trong nghi thức trò chơi, lại không giải thích công dụng của gương là gì."

Vương Nguyên từng nghe nói, gương là vật dẫn có thể nối liền với thế giới bên kia, không thể đùa giỡn trước gương, cũng không nên đặt gương ở một số nơi đặc biệt. Cậu không rõ phong thuỷ đạo gia giải thích lý thuyết này như thế nào, nhưng cậu xem không ít sách vở đề cập đến chuyện tấm gương thay đổi số mạng con người.

Lúc này, Vương Tuấn Khải cũng đến gần tấm gương, nhíu mày: "Ai là Liễu Tuyết Kha?"

"Chính là cô bé lớp dưới, người khởi xướng trò chơi này." Xuân Hương không hiểu sao hắn có thể biết được danh tính Liễu Tuyết Kha khi bọn họ vẫn chưa nói tới, vừa khó hiểu vừa hoảng sợ: "Có chuyện gì sao?"

Hắn đưa tay gỡ tấm gương xuống, Vương Nguyên đứng gần nhất còn nghe thấy một tiếng 'coong' rất nhỏ, như là tấm gương kháng nghị không muốn Vương Tuấn Khải đụng nó. Hắn chẳng màng đến, nhanh tay tháo lớp nhựa phía sau gương ra, trên kia rõ ràng được khắc ba chữ Liễu Tuyết Kha theo lối phản, để khi người ta nhìn vào gương sẽ trông thấy cái tên hiện lên.

Ba cái còn lại, một có tên Kiều Huy, hai trống rỗng. Có thể thấy được, sau khi cái chết của Liễu Tuyết Kha và Kiều Huy xảy ra thì tên mới được khắc lên sau gương.

Xuân Hương hoảng rồi: "Ai, ai, có ai phải ai chết đều được khắc tên lên đây không? Là ai làm? Ai làm. .?"

Không ai lên tiếng, nhưng sự trầm mặc nặng nề khiến Xuân Hương nghĩ đến một đáp án: Vong linh.

Ý thức được sự việc có thể trầm trọng hơn hắn nghĩ, Vương Tuấn Khải nói: "Mang tất cả hình nhân giấy của các người đến đây, kể cả hình nhân của Liễu Tuyết Kha và Kiều Huy."

Nhóm người Xuân Hương căn bản không dám đụng đến hình nhân giấy, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không thể. . .! Ai biết được khi lấy nó ra có phải là điều kiện phát động tử vong hay không. . .!"

"Vậy để tôi gỡ đi." Vương Nguyên đứng ra nói: "Hai người đều dán ở ký túc xá đúng không?"

Hai nữ sinh gật gật đầu, liếc mắt nhìn nhau, lần này thật sự khó xử, vì ký túc xá nữ không thể cho nam sinh bước vào.

"Cho cậu chút thuật che mắt." Vương Tuấn Khải vung tay vẽ vẽ vài vòng trên đầu Vương Nguyên, hai nữ sinh cũng không nhận ra cậu có gì khác thường, vẫn là gương mặt đó, quần áo đó, đầu tóc đó, che mắt ở chỗ nào?

Xuân Hương nói: "Thế này thì làm sao mà chị vào được ký túc-. . ."

Cô nói được nửa chừng, bỗng im bặt. Nhìn thấy vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của bạn thân lẫn Vương Nguyên, lắp bắp luống cuống: "Không, không phải vậy, tôi không cố ý nói chị như vậy, không hiểu sao miệng của tôi lại thốt ra. . .A! Lại nói sai! Xin lỗi chị!"

Vương Nguyên: ". . ." Lớn đầu như thế này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bị gọi 'chị'. . .

Cậu cũng không có gì khó chịu, chỉ là nghe hơi là lạ.

Vương Tuấn Khải đột nhiên âm dương quái khí nói: "Vui lắm hả?"

Vương Nguyên: ". . . Không có."

Vương Tuấn Khải: "Không phải nam sinh nào vào được ký túc xá nữ đều rất hưng phấn sao?"

Vương Nguyên: "Anh cũng thế à?"

Vương Tuấn Khải: ". . ." Hắn lại không có đi học.

Hắn nhìn chằm chằm Vương Nguyên, cuối cùng cũng không hỏi tại sao cậu lại chủ động đi lấy hình nhân giấy, phất tay: "Đi đi."

Hai nữ sinh rốt cuộc biết được thủ đoạn của Vương Tuấn Khải, càng hy vọng sống sót an toàn, không dám chần chừ lâu mà vội vàng đưa Vương Nguyên đi ký túc xá nữ, cũng không quản chuyện một cậu con trai đi ký túc xá nữ bất tiện bao nhiêu. Phòng ký túc của bọn họ tương đối tiện nghi, thoáng mát rộng rãi, bốn người một phòng, mỗi người một không gian riêng. Họ dán hình nhân giấy ở chỗ bí mật, nếu không có tồn tâm tư tìm hiểu thì chắc chắn không biết.

Vương Nguyên đem hình nhân giấy cất vào hộp, vừa xoay người đã thấy một góc áo đỏ loé lên.

Thấy cậu nhìn chằm chằm vào tủ quần áo của bạn cùng phòng, Xuân Hương khẩn trương: "Đó là tủ đồ của Christina, cậu ta thích quần áo sặc sỡ, đủ loại màu sắc, có vấn đề gì sao?"

Góc áo đỏ quá quen thuộc, Vương Nguyên lại không tài nào nhớ ra được mình đã thấy nó ở đâu, cậu lắc lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ rời khỏi phòng.

Nào ngờ chỉ vừa mới bước ra cửa, bạn cùng phòng của hai nữ sinh đúng lúc trở về. Hai người kia một tóc dài đen truyền thống, một tóc ngắn uốn xoăn, Vương Nguyên đoán tóc ngắn kia chính là Christina mà Xuân Hương đề cập đến, quả nhiên đối phương vừa thấy cậu liền hoạt bát chào hỏi: "Bạn học mới chuyển đến ký túc xá sao? Học ở lớp nào vậy?"

"Chị lớp trên." Xuân Hương có vẻ không thích đối phương cho lắm, nắm tay A Tử: "Đi thôi, giờ cơm tối cũng sắp qua rồi, còn chần chừ nữa sẽ không lấy được đồ ăn ngon."

Cả ba người nhanh chóng rời khỏi phòng ký túc, đột nhiên nữ sinh đi cùng Christina lành lạnh nói: "Cẩn thận đám con trai lừa đảo."

Vương Nguyên: ". . ."

Cô ta nhìn thấu thân phận của cậu rồi?

Không có nhiều thời gian, cậu phải trở lại phòng học kia trước khi trời tối hoàn toàn. Chỉ là ánh mắt ghét bỏ của nữ sinh kia cứ như rắn độc nhìn chằm chằm cậu, miệng treo nụ cười hiểu rõ, uy hiếp thẳng thừng.

"Kệ cậu ta, cậu ta thường hay biểu hiện quái gở như vậy lắm!" Xuân Hương bĩu môi: "Lúc nào cũng tỏ ra mình là người có tri thức, uyên bác cao thâm học sâu hiểu rộng. Hừ, giả vờ cao lãnh thần bí để cho đám nam sinh tôn sùng gọi nữ thần, chiêu này năm nào chả có người làm!"

"Nhưng cậu ta coi bói bài rất chuẩn xác không phải sao?" A Tử thở dài: "Chúng ta có huyết hoạ tai ương treo trên đỉnh đầu, là thật đúng."

Xuân Hương vẫn không hài lòng về bạn cùng phòng, lắc đầu: "Cô ta trơ mắt nhìn chúng ta cử hành nghi thức chết chóc cũng là thật."

A Tử im lặng. Có lẽ bạn cùng phòng cũng không ngờ được, một trò chơi lại phiên giang đảo hải đến mức này. Nữ sinh kia vẫn còn nhìn bọn họ bằng ánh mắt quỷ dị, thấy bọn họ chạy đi, cười lạnh một tiếng đóng sập cửa.

Ba người tìm đến phòng học kia, bởi vì đã kết thúc thời gian học tập cho nên đèn phòng học đều tắt cả, bọn họ không dám bật đèn pin sợ bảo vệ phát hiện, cắn răng lần mò trong bóng tối tìm phòng 305. Khu vực này vốn không có bao nhiêu lớp học, xung quanh lại vắng vẻ, Xuân Hương lẫn A Tử đều vẫn còn hoảng sợ vì trò chơi, không hẹn cùng run lẩy bẩy bám sau lưng Vương Nguyên: "Cậu đi trước."

Vương Nguyên nhìn hành lang đen kịt: ". . .Thường thì ma quỷ xuất hiện ở phía sau."

Hai nữ sinh: ". . ."

Xuân Hương nuốt nước bọt: "Cậu đừng đùa, chúng ta vẫn là nhanh chân về phòng công nghệ thôi."

Nói là nói vậy, nhưng cô lại kéo A Tử tiến đến phía trước Vương Nguyên, hít sâu một hơi tự cho là bình tĩnh kéo A Tử chạy trối chết. Vương Nguyên nhìn theo hai người bọn họ biến mất ở khúc ngoặt hành lang, quay đầu cười khổ. Phía sau, thực sự là có quỷ.

Quỷ kia mặt mũi be bét máu, đồng phục trắng bị nhuộm thành màu đỏ tươi, hai mắt đen kịt nhìn cậu trân trối. Chiếc váy ngắn tới đầu gối bị cắt thành từng mảnh, lộ ra vết thương sâu hoắm thấy cả xương cốt trên đùi phải.

Vương Nguyên yên lặng tiến về phía trước, đối phương cũng bước theo cậu: ". . ."

Vương Nguyên gia tốc chạy bán sống bán chết, cậu không nghe tiếng bước chân chạy theo phía sau, càng sợ hãi, đối phương chắc đã bay lướt theo cậu. Vương Nguyên ra sức bẻ ngoặt lao lên thang bộ, vào thời điểm này tuyệt đối không được đi thang máy, vừa chạy vừa thở hồng hộc liếc ra sau lưng, không thấy ai đuổi theo.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đúng lúc đối diện với một cặp mắt đen thui, cái đầu xoay ngược 180 độ và thân trên bám chặt vữa xi măng như thằn lằn của nữ quỷ: ". . ."

Bất tri bất giác, cậu đã chạy qua khỏi tầng có Vương Tuấn Khải.

Nữ quỷ tạm thời không công kích cậu, chỉ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm Vương Nguyên, lại ẩn ẩn sát ý, muốn nhảy xuống giết cậu lại nghi ngờ không thôi. Vương Nguyên cũng không biết đối phương là ai, chỉ đành chắp tay cầu khẩn: "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, không hề có thù oán gì với cô, nếu có làm gì phạm đến cô thì xin cô hãy tha thứ."

"A." Không biết là nghe lọt tai chữ gì, nữ quỷ phát ra tiếng cười nhẹ, giữa đêm tối thâm trầm khủng bố, càng có hiệu ứng chuẩn bị đến cảnh máu tanh. Vương Nguyên run lên, đưa lòng bàn tay lên trước miệng, chỉ cần cô ta nhúc nhích một chút, cậu sẽ lập tức hôn lên lòng bàn tay. . .

Lúc này, đèn hành lang bỗng dưng sáng lên. Vương Nguyên hoảng hồn, sợ bảo vệ phát hiện, vội vàng nấp vào tủ chứa đồ gần đó, nữ quỷ cũng đã biến mất.

Tiếng nói cười lanh lảnh vang lên ở bên tai cậu, dường như là có một nam một nữ đang đối đáp nhau, nữ rất vui vẻ, thường xuyên bị nam chọc cười, nghe thôi cũng tưởng tượng được tình cảm của bọn họ rất tốt. Vương Nguyên càng nghe càng hoang mang, giờ này còn ai dám bật đèn đi lung tung trong toà nhà? Không phải những địa điểm như thế này thường được mệnh danh là lắm ma nhiều quỷ hay sao?

Đợi cho bọn họ đi đến gần, cậu nương theo ánh sáng, nhìn qua khe cửa mới vỡ lẽ. Kia đúng là một nam sinh và một nữ sinh, nam thanh nữ tú, xứng lứa vừa đôi.

Vương Nguyên: ". . ." Cuộc sống kẻ độc thân không bao giờ hiểu được lý lẽ tình yêu.

Rõ ràng bọn họ càng đi gần cậu càng nghe rõ tiếng nói, lại không thể nào nghe được bọn họ đang nói về cái gì, âm thanh lùng bùng nhão nhoét như là radio trời mưa khiến Vương Nguyên nhịn không được ngoáy tai. Đợi đến khi hai người nọ đi ngang qua chỗ cậu, dừng lại một chút, Vương Nguyên nín thở không dám động đậy, tưởng bọn họ phát hiện mình.

Ai ngờ, nam sinh kia thế nhưng cầm tay nữ sinh, cúi đầu hôn cô ta.

Vương Nguyên im lặng, cái khiến cậu hoảng hốt không phải là cảnh tượng hồng phấn lãng mạn tuổi học trò, mà là nam sinh kia thật quen mắt.

Còn không phải là người vừa mới bị tai nạn chết sáng nay – Kiều Huy đó sao?

Vương Nguyên không mù mịt đến độ cho rằng hồn ma bóng quế của Kiều Huy quay lại hẹn hò, mà quần áo trên người nữ sinh kia lại chính là bộ mà nữ quỷ đang mặc, cho nên này rất có thể là cảnh nữ quỷ tái hiện lại cho cậu xem. . .

Hai người tình nồng mật ý, thoáng chốc đã tan vỡ.

Một đám nam sinh không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên nhảy ra, bắt lấy Kiều Huy giữ chặt, sau đó khả ố cười cợt nhục mạ nữ sinh kia trước mặt Kiều Huy. Vương Nguyên chỉ có thể đọc từ khẩu hình bọn chúng ra vài từ 'tiện nữ nhân', 'dơ bẩn' rồi lôi kéo áo váy của nữ sinh, cậu nhíu mày, ngàn vạn lần không đoán được nam sinh lại có thú vui đáng sợ như thế này.

Việc tiếp theo sau đó mà bọn họ làm, chính là bắt đầu xé váy áo đối phương, mặc cho nữ sinh kêu thét cầu xin, vẫn không ngừng tay. Vương Nguyên trừng mắt đẩy cửa lao ra, lại phát hiện chính mình bị nhốt trong tủ: "???"

Trước mặt Kiều Huy, nữ sinh nọ bị người khác buông lời giễu cợt, chọc ghẹo vô sỉ, Kiều Huy lại không giãy dụa đi cản, chỉ mang vẻ mặt chán ghét nhìn nữ sinh, nhớ lại vừa rồi còn hôn môi cô ta, lập tức làm ra động tác nôn khan, mặt như ăn phải phân.

Nữ sinh chật vật phản kháng, bọn chúng cũng không phải thực sự muốn làm đến cùng, chỉ cắt xả làn váy của cô rồi hả hê rời đi. Ánh đèn vàng vọt bỗng trở nên lạnh lẽo, Vương Nguyên có dự cảm không lành.

Không bao lâu sao, nữ sinh nọ nhảy lầu tự sát.

Hết Chương 37


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.