Vương Tuấn Khải trở về dẹp loạn một phen, tẩy rớt nhãn mác 'người đã có gia đình' trên người hắn xuống, một lần nữa làm chàng độc thân nóng tính không có việc gì thì đi mắng người khác.
"Cốc – nhi – tử!! Mướn ngươi về không phải để nhìn ngươi vẫy tay chào khách sao? Còn không mau đi ra tiếp người vào! Họ Yến kia, ai mượn ngươi lăng xăng giúp y? Công việc của mình làm xong chưa? Lau xong tủ đông chưa? Sửa xong máy nước nóng chưa?! Nhiệm vụ của mình còn làm chưa hết lại lo ôm đồm cho người khác?! Siêng năng như vậy thì cuối tuần này ngươi đừng nghỉ phép!"
"Tôi vốn không có nghỉ phép." Yến Bách Hành thật thà nói, dứt công việc trên tay xong lập tức bước tới giúp Cốc Vũ chào hàng, mặc kệ Cốc Vũ đá qua chỗ khác vẫn nở nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp. Vương Tuấn Khải đứng phía trong cửa hàng, thẳng lưng trừng mắt cảnh cáo hai người bọn họ, chả khác nào tú bà ép uổng mỹ nữ bán đi trong sạch, rất có khí khái không lột hết đồ thì không buông.
"Nói tới cũng thật lạ, bình thường tôi không trông thấy Yến Bách Hành cười." Vương Nguyên ở phía sau thong thả sắp xếp kệ hàng, thấy hắn ngưng phát hoả rồi mới từ từ bắt chuyện: "Có điều nụ cười kia trông quá tươi, độ cao khoé môi cũng giống nhau, như là đã tập qua không ít lần."
Cậu nghĩ nghĩ lại nói: "Dạo gần đây có không ít khách hàng nữ bị nụ cười của anh ta chiêu tới, tôi đang cân nhắc có nên tăng lương cho anh ta không."
Cậu nói rất nhỏ, đủ để cậu và Vương Tuấn Khải có thể nghe được, nhưng Cốc Vũ lại không phải người thường, tức giận chọt vào: "Không được!"
Vương Nguyên nhìn vẻ sống chết không đội trời chung của cậu ta, khó hiểu: "Rốt cuộc bọn họ có mâu thuẫn gì đến nỗi không thể hoà giải vậy?"
Vương Tuấn Khải nháy nháy mắt: "Cậu đoán xem?"
Vương Nguyên: ". . .Thù máu tanh hay là thù tình cảm?"
"Đều không phải." Vương Tuấn Khải liếc nhìn Cốc Vũ, thấy y vẫn còn nhìn chằm chằm vào bên này, nhếch môi cười lạnh: "Bởi vì ngốc quá."
Vương Nguyên: "???"
"Lên phòng đi tôi kể cậu nghe, nơi này không tiện."
Cốc Vũ: ". . ." Ta vẫn còn sống sờ sờ đây mà.
Vương Tuấn Khải không có thói quen cho người khác mặt mũi, nói đi là đi, song hắn cũng không thực sự tiết lộ lịch sử quá khứ của người khác. Hắn lấy một chiếc hộp đặt lên sàn nhà, mở nắp ra, một làn khói trắng nhàn nhạt chậm rãi phiêu phiêu lên, thứ kia vừa mơ màng mờ mịt vừa hoang mang hoảng hốt không biết mình đang ở đâu.
U hồn kia bị gọi lên trong lúc hồn phách còn chưa tỉnh lại sau một lần trùng tu thanh tẩy dài, ngơ ngác nhìn hai người còn lại trong phòng: "Các người là. . .?"
"Cô chết rồi." Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói: "Sắp bị đưa đến Minh giới."
Vương Nguyên: ". . ." Thật thẳng thắn!
Cậu cảm giác Vương Tuấn Khải đang túm lấy tay áo cậu giật giật, lập tức ưỡn ngực gật đầu, thấp giọng hung hãn nói: "Đúng, cô đã chết rồi, hai chúng ta là ngưu đầu mã diện, đến mang cô đi chịu tội! Có tội lỗi gì thì mau khai ra đi, để chuẩn bị tinh thần đến Minh điện còn đối chất!"
U hồn mê mang sửng sốt, một hồi lâu sau mới lộ ra vẻ sợ hãi, cố gắng trấn tĩnh: "Đi thôi, tôi đã biết sớm muộn gì ngày này cũng tới."
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải nhìn nhau, có manh mối!
"Trước hết cô phải khai rõ bản thân tên họ là gì, quê quán ở đâu, khi còn sống từng làm qua những ác nghiệp gì, nguyên nhân cái chết khiến cô biến thành như thế này." Vương Tuấn Khải chững chạc lừa gạt: "Đừng cố tình ra vẻ rồi tìm cách qua mặt ta, một khi cô đã chết rồi thì ta còn toàn quyền quyết định đối với linh hồn của cô."
Vương Nguyên ở bên cạnh trợn trừng mắt hung thần sát án, nghe Vương Tuấn Khải nói hùng hồn anh dũng, lặng lẽ giơ ngón cái: Đạt lắm!
U hồn tuy là có nghi ngờ nhưng không làm sao thoát khỏi căn phòng này được, đành phải từ từ chậm rãi kể: "Tôi tên là Liễu Nhạc Nhạc, nguyên quán ở Tây An, năm mười hai tuổi bắt đầu định cư ở thành thị trung tâm, năm mười bốn tuổi bắt đầu học tại trường trung học năng khiếu tự nhiên thành phố."
Liễu Nhạc Nhạc học ngành hoá, chuyên về kĩ thuật thực phẩm, thành tích không tồi, diện mạo mỹ quan, thường được không ít bạn bè và thầy cô yêu mến.
Nhưng đó là khi quá khứ hắc ám của cô ta không bị phơi ra trước công chúng.
"Tôi có một người cha nát rượu cờ bạc, hễ có mặt ở nhà là ông ta thường xuyên đánh đập mẹ tôi, nhốt tôi vào phòng riêng quỳ gối sám hối, cho rằng tôi không phải là một đứa con ngoan. Mẹ tôi nhịn gần mười năm, rốt cuộc ly dị được với ông ta rồi cưới một người đàn ông khác để cùng nuôi tôi lớn."
Liễu Nhạc Nhạc thực sự rất muốn sống cùng mẹ của mình, nhưng bà phải mất đến năm năm mới có can đảm đưa ra lời đề nghị chấm dứt cuộc hôn nhân cay đắng của mình. Cô ta cho rằng mẹ mình không có nhiều dũng cảm đến thế, muốn ly hôn chẳng qua là vì bà ta biết được người chồng tồi tệ của mình bị bệnh nan y thời kì cuối, không còn sống được bao lâu mà thôi.
"Bà tái giá không bao lâu thì cha chết, một gánh nặng được trút bỏ trước thời hạn thật là một điều may mắn." Liễu Nhạc Nhạc giễu cợt nói: "Cuộc sống của bà ta sẽ càng may mắn hơn nếu không có tôi."
Cha dượng của cô ta, là một kẻ biến thái.
"Ông ta cưỡng ép lấy đi đêm đầu của tôi, cố tình quay phim rồi đe doạ sẽ tung lên mạng nếu như tôi không nghe lời ông ta."
"Có một đoạn thời gian tôi trầm cảm rất nặng nề, không dám tiếp xúc với người khác, chỉ cần vô ý đụng vào ai liền phát điên, cuộc sống giống như một quả nặng nghìn cân quấn quanh cổ tôi rồi thít chặt, mỗi ngày đều chẳng khác gì nhau. Tôi sợ hãi rất nhiều, luôn nghĩ cách tìm đến cái chết, nhưng tôi không có can đảm đó, tôi sợ sau khi mình chết, gã đàn ông ghê tởm kia sẽ lấy những tấm ảnh ghê tởm không kém đó mang ra trước công chúng, khi ấy tôi làm gì có thể giải thích được thống khổ của mình là thật hay giả? Cuối cùng rồi tôi cũng giống như mẹ mình, yếu đuối im lặng trước gông xiềng đau rát, xấu hổ lựa chọn tự chôn chính mìnhh trong nấm mồ tuyệt vọng."
"Cho đến khi Di Linh xuất hiện."
Lưu Di Linh nỗ lực đào Liễu Nhạc Nhạc ra từ đống phế tích dơ bẩn đầy bùn lầy.
"Di Linh nói, người chết đi rồi sẽ không còn gì nữa, những vui vẻ đã từng trải qua, những uất ức mà bản thân phải chịu, khát khao và ước nguyện chưa hoàn thành, và cả hạnh phúc mỗi người cần có. Nếu quả thật từ bỏ cuộc sống này, ai sẽ là người trả thù cho chính mình? Không, không có ai cả, nếu như trên thế giới này không có người yêu thương Liễu Nhạc Nhạc tôi, thì tôi phải biết tự thương lấy mình. Yếu ớt và tránh né sẽ chỉ mài mòn tình yêu của chính tôi, sẽ chỉ làm cho tôi trở thành một kẻ thất bại, cô ấy bảo tôi không thể để nó đánh gục mình được, phải tìm cách gì đó để chiến thắng nó."
"Lời Di Linh nói thật là buồn cười, thật là ngây thơ, thật giống như những đứa bé mới tập tễnh học đi, cha mẹ của chúng nói cho chúng biết, chỉ cần kiên trì là có thể đi được."
"Nhưng mà tôi lại tin."
Liễu Nhạc Nhạc một lần nữa sống lại, cùng với Lưu Di Linh thực hiện những chuyện mình muốn làm, trở thành người mẫu ảnh, tham gia thi văn nghệ, đạt giải quán quân, rồi gặp Kiều Huy.
"Kiều Huy là một kẻ tham lam." Liễu Nhạc Nhạc nhớ lại, vẻ mặt không có gì là hận thù hay khổ sở: "Cậu ta rõ ràng đã kết giao với tôi, lại còn cố ý trêu đùa Di Linh. Cậu ta không cho phép tôi công khai mối quan hệ giữa tôi và cậu ta, biết rõ Di Linh thích cậu ta từ lâu mà không dám nói, cố ý lảng vảng trước mặt cô ấy để cô ấy hiểu lầm rằng cậu ta có ý với mình. Một kẻ tham lam như vậy thật đáng chết."
"Giấy không gói được lửa, tôi càng không muốn lừa gạt Di Linh, vẫn luôn tìm cơ hội nói cho cô ấy nghe, nhưng Kiều Huy lại tiên hạ thủ vi cường dùng ám chiêu để Lưu Di Linh tự phát hiện."
"Kiều Huy đã làm hỏng tình cảm của tôi và Di Linh." Cô ta bấy giờ mới nở nụ cười châm chọc: "Ngày đó những tấm ảnh của tôi và cha dượng bị tung lên, cũng là do Di Linh cho ông ta một số tiền, sai ông ta đi làm chuyện đó. Hồ bằng cẩu hữu của Kiều thiếu sớm đã để ý tôi, lại nghe được xuất thân không tốt của tôi, liền tránh xa."
Lúc này Liễu Nhạc Nhạc hơi nghiêng đầu, ánh mắt rất đáng sợ: "Bọn họ ngay cả ngủ với tôi cũng không muốn."
"Cho nên cô tự sát?" Vương Nguyên trấn tĩnh nói: "Nhảy xuống từ toà lầu và ám cả khu trường học?"
"Không a, tôi đã chết một lần, có được tân sinh, tôi sao dám tự sát lần thứ hai." Liễu Nhạc Nhạc thở dài: "Nhưng tôi không thể không làm như thế, bởi vì tôi họ Liễu."
Vương Nguyên ngẩn người: "Tại sao?"
Liễu Nhạc Nhạc không vội trả lời, chỉ dùng ánh mắt tìm tòi quan sát cậu: "Cậu không phải ngưu đầu mã diện sao? Việc này cũng không biết?"
Vương Nguyên gật gật đầu đáp trả: "Không đủ quyền hạn mà."
Liễu Nhạc Nhạc rõ ràng hoài nghi thân phận của bọn họ, nhưng không có cách thoát khỏi căn phòng này nên cũng chẳng dám manh động gì: "Tôi là con cháu Liễu gia, lại vừa lúc thân bại danh liệt không còn giá trị sử dụng nên phải làm kẻ chết thay."
Vương Nguyên giật mình, cái gì gọi là kẻ chết thay? Rất may cậu không thốt ra khỏi miệng, bằng không Liễu Nhạc Nhạc lại nghi ngờ bọn họ.
Họ Liễu ấy mà, Vương Nguyên tỏ vẻ cậu hiểu: "Hình như cô rất có thành kiến với Liễu Tuyết Kha?"
Nhạc Nhạc cười lạnh: "Tuyết Kha ngu ngốc kia, từ bé đã bị người nhà coi thành quái vật, sống đến chừng này cũng là may mắn lắm rồi còn không biết tự lượng sức mình, học tà thuật luyện bát quái, cuối cùng cũng thật sự biến thành quái vật. Tóm lại, ngày hôm nay tôi chết là bởi vì tôi họ Liễu, không phải là do bị dư luận chèn ép đến chết, cũng không phải do thất tình đau khổ hay là bị bạn bè phản bội."
Liễu Nhạc Nhạc nói như vậy, nhưng những hành vi cuồng dã của cô ta vào lần đầu tiên gặp Vương Nguyên khiến cho cậu biết rõ, Liễu Nhạc Nhạc không thanh thản như vẻ bề ngoài, nếu không cô ta cũng không bị oán khí biến thành hình dáng khủng bố trước kia. Liễu Nhạc Nhạc có thể là bị giết, nhưng không biết là người hay ma, cô ta căm ghét xã hội này, căm ghét thế giới đã tước đi Lưu Di Linh mà cô ta từng quen biết.
Cô ta họ Liễu, nên không thể không chết, Liễu Tuyết Kha họ Liễu, cũng đã trở thành nửa người nửa quỷ. Dòng họ Liễu đời này sinh không được con trai, không có người duy trì huyết thống, nữ nhân lại chết một cách vô lý, hậu quả nhận được dường như đáng sợ hơn bốn gia tộc còn lại.
Không, Yến gia mới là thảm nhất.
"Tôi còn một câu hỏi cuối cùng." Vương Nguyên chợt nói: "Liễu gia rốt cuộc đã làm gì?"
"Tôi là hậu bối, làm sao biết được." Liễu Nhạc Nhạc lắc đầu: "Tôi chỉ là một kẻ chết thay, thậm chí chết rồi mới biết mình là kẻ chết thay. Đời này của tôi đã chấm dứt, tôi không còn liên quan gì đến nhà họ Liễu nữa."
"Nếu cô thực sự họ Liễu, thì phải chờ chuyển thế mới tính là không liên quan." Từ nãy đến giờ Vương Tuấn Khải vẫn luôn im lặng, một khi mở miệng chính là vạch trần: "Sở dĩ cô nhanh chóng muốn theo chúng tôi đầu thai như thế, là bởi vì cô căn bản không phải Liễu Nhạc Nhạc."
Liễu Nhạc Nhạc cười cười: "Chuyện đó có quan trọng không?"
"Phải hay không phải, đúng hay không đúng, anh cũng không có quyền phán xét." Cô ta thở dài không có vẻ gì là lo lắng: "Tôi đã chết rồi, không còn liên can gì đến trần thế, bây giờ quyền đưa ra phán quyết dành cho tôi đều thuộc về âm giới, mà các người không đủ quyền hạn nhúng tay vào, các người có thể làm gì chứ?"
Liễu Nhạc Nhạc không hề giống như lời đồn, thông minh lại kiêu ngạo, giờ phút này cô ta vẫn còn tinh lực đàm phán với 'ngưu đầu mã diện', đối với tương lai không rõ ở Minh giới lại chẳng hề lo sợ.
Cô ta chắc chắn rằng mình có thể sẽ đầu thai chuyển thế? Cô ta lấy cơ sở gì đảm bảo như vậy?
"Tôi đưa cô ta đi Minh điện, cậu đến phòng học đó, một lần nữa khởi động pháp trận chiêu hồn, chiêu thứ đang ẩn nấp trong bóng tối đi ra." Vương Tuấn Khải phân phó nhiệm vụ, hắn dĩ nhiên không dám để Vương Nguyên ra ngoài làm việc một mình mà gọi Bút Phán đi theo: "Một cọng lông cũng không được làm mất."
Bút Phán nhảy nhót: "Yên tâm."
Vương Nguyên nhìn gương mặt trẻ con bụ bẫm như em bé ba tuổi của chiếc bút nào đó, nhìn nó vỗ ngực xưng tên cam đoan sẽ bảo hộ mình từ đầu đến đuôi: ". . ." Áp lực của cậu không nhỏ chút nào.
Vương Tuấn Khải mở ra thông đạo đi đến bờ Giang Hà thuỷ, đưa Liễu Nhạc Nhạc đi qua sông.
Liễu Nhạc Nhạc nhìn thấy con thuyền chèo nhỏ cũ nát, lại nhìn thấy người chèo thuyền giấu mặt sau chiếc nón vành rộng, trong lòng không nén nổi kinh ngạc, ngoài mặt lại là bình tĩnh trước sau như một. Cô ta cẩn thận ngồi cách xa đối phương, cũng không dám đến gần Vương Tuấn Khải, mờ mịt mà nhìn con sông rộng lớn mênh mông như biển trời.
Sương mù cuồn cuộn bốc lên cao, không để cho cô ta nhìn thấy cảnh tượng phía trước.
Người chèo thuyền luôn im lặng, Vương Tuấn Khải cũng sẽ không nói chuyện, hắn so với lúc còn ở trong căn phòng kia đáng sợ hơn nhiều, cho nên Liễu Nhạc Nhạc căn bản không dám hó hé nửa lời. Nhưng thuyền này chèo lâu quá, lâu đến nỗi cô ta bồn chồn sốt ruột, cảm giác bất an nồng đậm dần dần lên men trong đầu. Bóng tối xung quanh như một bàn tay khổng lồ không chừa chút không gian nào cho Liễu Nhạc Nhạc, toàn bộ cảnh sắc im ắng tới mức tê liệt, xét thấy Vương Tuấn Khải tản ra uy hiếp 'biết điều thì đừng làm phiền', cô ta đành phải bắt chuyện với người chèo thuyền: "Ngài. . . làm nghề này lâu chưa?"
Đối phương không trả lời.
Liễu Nhạc Nhạc cố gắng: "Ngài có nhớ mình đã từng đưa bao nhiêu người qua sông không?"
Lần này thì người chèo thuyền ngẩng đầu lên nhìn cô ta, Liễu Nhạc Nhạc hết hồn, suýt chút nữa văng khỏi thuyền, bị đối phương kéo lại.
Người chèo thuyền diện mạo tuấn tú tinh xảo, chỉ là sắc mặt tái nhợt, vẻ đẹp bệnh trạng nhu nhược này dễ khiến người ta liên tưởng đến những người mắc chứng bạch tạng, không tự chủ mà buông lỏng cảnh giác.
"Rất nhiều." Hắn nói: "Ngồi yên."
Liễu Nhạc Nhạc không dám nhúc nhích: "Ngài vì sao. . .làm việc này? Vì sao. . .ở đây?"
"Ta đã chết. Cô cũng thế." Hắn đưa đẩy mái chèo, rẽ dòng nước mà đi. Liễu Nhạc Nhạc vô ý thức nhìn theo mái chèo, bầu trời đen như mực, nhưng cô ta lại nhìn thấy cái bóng của chính mình in xuống mặt nước.
Đó là một cô gái u buồn, hai khoé mắt sụp xuống sầu thảm, cô ta thì thào hỏi: "Đây là sông gì. . .?"
"Đây là Giang Hà thuỷ, vốn trước kia có tên là Giang Kính thuỷ, chỉ là sau một sự kiện đã được đổi tên." Người chèo thuyền vừa nói vừa nhìn kẻ đang đứng ở đầu thuyền: "Sở dĩ nó được gọi là Giang Kính thuỷ, bởi vì nó có thể phản chiếu ra ký ức chân thật nhất của người soi xuống đó khi còn sống."
Hắn vừa dứt lời, gương mặt u buồn của Liễu Nhạc Nhạc lập tức biến mất, thay vào đó là hình ảnh máu tanh trong khoảnh khắc cơ thể cô gái đập xuống mặt đất lạnh lẽo.
Máu tung toé văng tứ phía, cô gái mở trừng trừng hai mắt không tin nổi nhìn kẻ đang đứng ở lầu cao, cô ta tắt thở ngay khi vừa chạm đất, nhưng ánh nhìn vẫn cứ mãi lưu giữ ở khuôn mặt quen thuộc mà cô ta hằng yêu mến kia.
Khuôn mặt nọ không giống như trong mơ, sẽ không cười, không vui vẻ, chỉ có khinh thường đáng giận, và căm ghét chán chường.
Cùng với sự nhẹ nhõm không che giấu từ cốt tuỷ.
Hết Chương 45