Phán Quyết

Chương 54: Xác trôi



Gã đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn cơn mưa dần nặng hạt. Trận pháp phía sau lưng gã ta hiện lên màu đỏ tươi ướt át, bộ xương cốt không còn dính chút máu thịt nào nằm chỏng chơ chính giữa trung tâm. Gã ta rũ mắt buồn rầu, tiện tay nắm lấy hài cốt ném sang một bên, chăm chú nhìn chằm chằm linh hồn ngủ say vừa mới nuốt sạch toàn bộ huyết nhục của người khác, lẩm bẩm một mình.

"Chừng nào ngươi mới tỉnh lại đây? Đối phương đã chuyển thế thành người khác rồi, ngươi vẫn còn ngủ. . . Ngươi nói xem, người kia lấy hình dạng gì đầu thai tại thế giới này? Ta tìm nhiều năm rồi cũng không thấy. . ."

Một tiếng sấm rền vang phát ra từ phía nam chân trời, gã đàn ông lập tức ngẩng đầu nhìn ánh sáng chói mắt loé lên giữa khung cảnh sương mù mịt mùng. Tia sáng vẫn chưa kịp bị rửa trôi khỏi ánh mắt, gã lập tức mở cửa sổ nhìn về phía đó, điên điên khùng khùng mà lại tự nói chuyện một mình.

"Thấy."

Gã buông cơ thể rơi xuống không trung, như một quả bóng cao su đàn hồi nhảy phóc lên mái nhà đối diện, bỏ lại sau lưng toà lầu cao hơn hai mươi tầng và một linh hồn đang từ từ mở mắt. . .

Một tiếng 'ầm' thật lớn vang lên ngoài cửa phòng khiến Vương Nguyên giật mình, lén lút ghé vào mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài. Hành lang khách sạn đã trở lại bình thường, mà bên ngoài cũng không có ai, vẫn tối om huyền bí, vẫn lạnh lẽo vô cùng. Cậu xoa xoa hai bàn tay tìm chút hơi ấm, đột nhiên trước mắt nhoáng lên một màu đỏ tươi.

Tròng mắt của con quỷ tràn đầy dòi bọ lúc nhúc đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn làm cho cậu giật bắn cả người, cấp tốc lùi ra. Tiếng 'ầm ầm' một lần nữa vang lên giữa khung cảnh tĩnh mịch rùng rợn, màn này mà ghép một bản Gloomy Sunday nữa thì đúng là quyết lệnh tự sát. Vương Nguyên lòng đầy tuyệt vọng nhìn cánh cửa gỗ trông có vẻ không giữ được bao nhiêu đòn của con quỷ, mím môi suy nghĩ. Ở trong phòng không an toàn, phạm vi nhỏ hẹp lẫn không gian xa lạ dễ làm cho con người ta thiệt thòi, cậu tính toán thời gian vừa đạp cửa ra là phải chạy hướng nào, sẵn sàng tâm thái nghênh đón con quỷ mắt đỏ kia.

Vương Nguyên theo bản năng mà nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ, nhưng động tác đột ngột này khiến cậu ngẩn người. Trong một tích tắc ngàn cân treo sợi tóc đó, con quỷ dường như đạt đến cực hạn bất nhãn mà bộc phát sức mạnh lao vào trong, bại lộ nguyên hình trước mặt Vương Nguyên.

Nó đúng là chỉ có một chân, nhưng có tận năm cái đầu. Bọn chúng đều nhắm chặt mắt rũ xuống như nhành hoa héo úa trước lửa nóng, chỉ có cái đầu lớn nhất là đang nhìn chằm chằm cậu, trên gương mặt trắng toát vẽ ra nụ cười gai góc dữ tợn.

Chỉ mất vài giây, nhưng cậu đã không thể chạy kịp.

Vương Nguyên mắng thầm một tiếng, e dè quan sát đối phương, thật ra trong lòng cậu rất run sợ, một phần là vì bởi diện mạo ghê rợn không giống bất kỳ con quỷ nào cậu từng gặp trước đây, một phần là vì trông có vẻ giá trị vũ lực của đối phương rất kinh khủng, tay không giáp lá cà với nó là chuyện không thể nào. Cuối cùng, con quỷ này có một lợi thế rất lớn, chính là nó có năm bộ não để suy tính làm sao ăn thịt con mồi nhanh nhất! Rất quá đáng, cậu chỉ có một mình!

Cậu sờ sờ vùng cổ, cắn răng chửi một câu, không biết từ lúc nào sợi dây chuyền Vương Tuấn Khải đưa cho cậu đã hoàn toàn biến mất, vào lúc này đúng là chỉ có cậu một mình đơn thương độc mã. Bỗng nhiên, đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu chạm phải thứ gì đó, nội tâm căng thẳng hoảng hốt của Vương Nguyên bắt đầu lắng đọng điếng hồn.

Quỷ năm đầu dường như đã quan sát đủ mà bắt đầu vọt lên, hai cánh tay đầy móng vuốt đen sì móc lấy quần áo Vương Nguyên. Cậu chật vật tránh né, lảo đảo chạy đến góc phòng, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc khó tin. Song cậu không có thời gian kéo dài lâu, con quỷ đã xông tới trong chớp mắt, vươn năm ngón tay khô đét cứng như thép nắm lấy cổ Vương Nguyên nhấc lên cao.

"!!!" Vương Nguyên nghiến răng, bất bình vì đối phương lấy năm địch một mà với tay chộp lấy tất cả đồ vật trong tầm nắm đánh đập vào người con quỷ. Bị đập đau, nó gào rống một tiếng rung chuyển tứ phía, thít lấy cổ Vương Nguyên mà siết như thể muốn xé luôn xuống, mà Vương Nguyên cũng không chịu thua kém, nhấc chân đạp vào bụng con quỷ, phẫn nộ vô cùng mà giương hai cánh tay muốn chọc thủng mắt nó.

Bất ngờ xảy ra vào lúc này, bốn cái đầu còn lại đột nhiên đồng loạt mở mắt!

Vương Nguyên hết hồn rụt tay về, đột nhiên phát hiện ra một chuyện nghiêm trọng hơn.

Cậu, không cần hô hấp cũng có thể sống.

Biến cố này khiến cậu quắc mắt sáng rực, giấu nhẹm khủng hoảng trong lòng mà tập trung đối phó con quỷ. Nếu không thở cũng chẳng chết, còn chờ gì mà không quyết chiến mạnh mẽ một phen!

Vương Nguyên nghĩ là làm, vừa nhìn thấy nét mặt khó chịu của con quỷ liền có phán đoán, lập tức nói với cái đầu thứ hai: "Thức tỉnh đi, mày và nó cùng chung một xác nhưng nó có thể điều khiển thân thể còn mày thì không! Ban đầu tao không rõ, nhưng bây giờ tao đã hiểu rồi! Mày vốn không bằng nó, mày yếu thế hơn nó có đúng không?!"

Tranh thủ thời gian cái đầu thứ hai ngây người, cậu lập tức chia rẽ nội bộ, hùng hồn lôi kéo cái đầu thứ ba: "Bà cô già không biết tự lượng sức mình! Ngần ấy tuổi rồi mà còn bôi son trét phấn, trang điểm đậm chải tóc lỗi thời! Xem nếp nhăn trên khoé mắt của bà kìa! Có thể chứa nước đọng luôn rồi!!"

"Còn thằng oắt con chưa vắt sạch nước mũi đã học đòi trừng mắt! Trừng cái gì mà trừng, không nhìn lại bản thân mình yếu đuối như sên, bày đặt phẫn nộ giương oai giễu võ doạ ai chứ?! Có giỏi thì giành quyền chủ động điều khiển cơ thể đi!!!"

Cứ như vậy cậu khiêu khích hết đầu này đến đầu khác, trong nháy mắt khiến cho mấy cái đầu tức giận cực kỳ, tranh nhau đấu đá để ra ngoài giết chết Vương Nguyên. Con quỷ bị nội loạn không thể không buông cậu xuống, cậu lập tức xô cửa chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất. Kế sách này chỉ là tạm thời cầm chân, chỉ cần năm cái đầu đồng tâm hiệp lực hoặc có kẻ nào đó ý chí mạng mà đàn áp được bốn người còn lại thì cậu chỉ có đường tèo.

Vương Nguyên chạy một hồi không thấy ai đuổi theo, tuy rằng không cần hô hấp nhưng thân thể lại bắt đầu mệt mỏi, cậu chống tay vịn bức tường bên cạnh, bỗng nhiên thấy ở phía trước mình có một căn phòng mở đèn. Người cũng giống như đa số các loài cây cỏ, đều là sinh vật hướng quang, cậu muốn chạy về phía đó, nhưng kinh nghiệm gặp quỷ lẫn tình hình hiện giờ thì căn phòng kia thấy sao cũng rất quái gở. Vương Nguyên đứng ngồi không yên suy tính một lúc, tiếng bước chân 'ầm ầm' ở phía sau ép cậu phải đưa ra lựa chọn.

Rốt cuộc cậu đành chui vào căn phòng có ánh sáng, đóng kín cửa. Để đảm bảo không có ánh sáng lọt ra ngoài gây chú ý đến con quỷ kia, Vương Nguyên dùng thảm trải sàn chèn kín khe cửa dưới, yên lặng đợi con quỷ đi qua mới từ từ ngồi bệt xuống thở phào.

Chỉ là khi vừa nhấc mí mắt lên nhìn, cậu lại cảm thấy bản thân mình đúng là xui tận mạng.

Trong phòng không có người, nhưng lại có một pháp trận đang phát ra ánh sáng ảm đạm, trong góc phòng còn có một bộ xương người mà nhìn qua cảm giác rất mới, giống như chỉ vừa chết đây thôi. Vương Nguyên cảnh giác nhìn xung quanh, gió lạnh từ cửa sổ khiến cậu rùng mình, vậy mới biết cửa sổ trong phòng này đang mở toang hết cỡ, phong ba bão táp bên ngoài đều muốn xốc trần nhà lên.

Vương Nguyên chần chừ một lúc rồi đi đến gần cửa sổ, cố gắng kéo cánh cửa kính lại, tạm thời chắn mưa gió tạt vào làm ướt phòng, đồng thời mở điều hoà lên cao để giữ ấm cho cơ thể. Không biết là do môi trường có vẻ an toàn hay là cậu chạy cả đêm đã kiệt sức, Vương Nguyên gối đầu lên tay ngủ ngay cạnh cửa, co ro cuộn thành một cục trông vô cùng đáng thương.

Chẳng biết là trời tảng sáng lúc nào, cơn mưa cũng đã dừng vào hừng đông. Khi cậu tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà màu kem nhạt ấm áp cùng với cảm giác thư thái khi được bọc trong chăn ấm ngày đông. Vương Nguyên mờ mịt một lúc là lập tức bật dậy, vừa lúc chạm phải ánh mắt tròn to của Anh Minh đang nhìn mình.

Cậu thốt lên: "Sao tôi về được phòng vậy?!"

"Xem ra là cậu quên mất rồi." Anh Minh gặm quả táo, nhai rốp rốp: "Đêm qua cậu nói với tôi là đi về phòng trước, nhưng lại đột ngột chạy vào phòng người khác. Tuy là sau đó cậu tức tốc đi ra nhưng lại làm ảnh hưởng đến đối phương, người kia còn xuống quầy tiếp tân khiếu nại một hồi. Nghiêm trọng nhất là cậu còn chạy rầm rầm trên hành lang, may mắn lúc ấy tôi đã đến kịp nên kéo cậu về phòng."

"Tôi chịu theo anh về sao. . .?"

"Chịu mà, nhưng vừa về phòng là cậu ôm đầu xua đuổi tôi, cầm đèn bàn ném vào người tôi sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không biết." Y uất ức chỉ chỉ vết sưng trên đầu, thấy vẻ mặt ái ngại của Vương Nguyên, thở dài: "Đêm qua cậu gặp thứ gì không sạch sẽ à?"

"Nó có năm cái đầu." Vương Nguyên bắt đầu thuật lại sự cố như một câu chuyện thần thoại. Đang khi Anh Minh say sưa chăm chú ngồi nghe, cửa phòng bị một lực lớn tông vào. Sau đó dưới ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải như một đao phủ hung thần sát án vứt Anh Minh ra ngoài, dùng ánh mắt hết sức oán hận trừng trừng y: "Có giỏi thì vào đây!!!"

Vì hắn gào một câu xong liền đóng cửa lại nên cậu không thấy vẻ mặt Anh Minh, nhưng từng dáng vẻ nồng nặc thuốc súng của Vương Tuấn Khải thì cậu đoán là vị ngoài kia đang nỗ lực tỏ vẻ vô tội đây.

Vương Tuấn Khải chân dài sải bước đến bên giường, bừng bừng hoả khí: "Y làm gì cậu rồi?!"

"Không có gì đâu. . .?" Vương Nguyên theo bản năng lắc đầu, lại bị hắn cầm tay. Bàn tay của cậu vốn khá lạnh lẽo, không biết là do mấy ngày nay ăn uống không đầy đủ hay là nghỉ ngơi không hợp lí khiến máu huyết lưu thông kém, tay chân đều dễ bị lạnh. Mà lòng bàn tay của Vương Tuấn Khải lại nóng hừng hực như lửa, trong phút chốc bao bọc lấy mấy ngón tay thon gầy của cậu, làm cho Vương Nguyên hơi giật mình.

Dễ chịu quá, thật không muốn rút ra ( ̄﹃ ̄). . .

Vương Tuấn Khải bắt mạch cho cậu, càng bắt mặt càng đen, gần như rít qua kẽ răng mà nói chuyện với cậu: "Đêm qua cậu thấy cái gì?!"

"Một sinh vật có năm cái đầu." Vương Nguyên hoa tay múa chân hồi lâu, nỗ lực nhớ lại: "Móng tay màu đen, rất dài, hôm qua tôi còn bị nó bóp cổ. Anh xem, nơi này chắc chắn lưu lại dấu vết." Cậu vừa nói vừa chỉ chỉ trên cổ mình, dĩ nhiên hoàn toàn không hề tin lời Anh Minh nói.

Trên cổ Vương Nguyên lưu lại dấu vết rất kinh khủng, nếu như cậu là người sống, loại dấu vết này sẽ tan vào một tuần tới, nhưng vì cậu không còn thuộc về dương thế cho nên phần da thịt bị quỷ chạm vào đã bị thương tổn rất nặng nề. Vương Tuấn Khải đè tay cậu lại, chậm rãi sờ lên vết thương đó. Vương Nguyên bị hắn sờ vừa nhột vừa xấu hổ, nhảy nhót xuống giường: "Tôi đi xem sao nào!"

Cậu phóng vọt vào phòng vệ sinh, sau đó vừa kiểm tra cổ mình vừa lẩm bẩm: "Không có gì cả?" Lẽ nào chuyện Anh Minh nói là thật?

. . .

Vương Tuấn Khải đã tới đây, kế hoạch vui chơi cũng nên được triển khai. Đầu tiên bọn họ chọn bãi biển có ít người qua lại, dựng lều làm đồ nướng, vừa uống bia lạnh vừa ăn hải sản, khiến Vương Nguyên vui quên trời quên đất.

Cốc Vũ vốn là thuỷ tộc nguyên gốc, thấy nước là như được hồi sinh, chỉ là y ngâm mình một chút liền thu lại xúc tu mà đi lên bờ, nói cái gì vùng biển này không sạch sẽ.

Vương Nguyên thấp giọng hỏi: "Có quỷ sao?"

"Không phải, là bẩn." Cốc Vũ cau mày: "Trong nước không biết bị nhiễm cái gì, rất thối." Cũng may là bọn họ chỉ chơi trên bãi cát là chính, không phải tắm biển nào cũng tốt cho sức khoẻ.

Hai người họ chỉ cho là môi trường vệ sinh nơi này không tốt lắm, chẳng ngờ chiều hôm đó người dân địa phương phát hiện một cái xác trôi dạt vào bãi đá ngầm, bị sóng đánh lật úp người xuống dưới. Điều kỳ quái là không ai dám bước chân xuống kéo cái xác lên bờ, chỉ khi cảnh sát khu vực phong toả hiện trường thì đội thợ lặn chuyên nghiệp mới bắt đầu động thủ.

"Lại chết thêm một người, tháng này đã có ba người chết rồi, lần này không biết là ai xui xẻo đây. . ."

"Thật đáng sợ, tại sao nhiều cái xác lại trôi dạt vào đây như vậy nhỉ? Lẽ nào có tên hung thủ biến thái nào đó đang ẩn nấp gần đây?!"

"Hợp vận với ma quỷ thì chúng nó kéo chân thế mạng thôi, lấy đâu ra nhiều hung thủ biến thái như vậy. . .Theo tôi thấy, chúng ta nên đốt thêm nhiều vàng mã, gửi nhiều quần áo cho cô gái kia đi, biết đâu cô ta đổi ý mà phù hộ cho bãi biển này yên bình trở lại, nếu không phải chuyện kia. . .Ai, không nói nữa."

Người dân xì xào bàn tán to nhỏ, cũng không dám đứng trước thi thể người chết mà nói bậy. Bọn họ vô cùng kiêng dè sợ hãi cái xác này, cứ như là sự xuất hiện của nó mang đến tai ương ngập đầu vậy. Trong từng lời nói đều ẩn chứa kinh khủng nặng nề, rõ ràng họ biết chuyện gì đó gây ra những cái chết này nhưng lại không chắc chắn, không khẳng định, cho nên chỉ dám giấu chính quyền, truyền tai nhau, chật vật phủ nhận kẻ tiếp theo hiến mạng chính là mình.

Người chết là một gã đàn ông lôi thôi nhếch nhác, chỉ mới chết đêm qua, hai mắt anh ta trợn trắng đứng tròng vô cùng khiếp sợ, mười ngón tay cong vòng cứng ngắc như thể bấu lấy vật gì đó không buông. Trên ổ bụng của anh ta thủng một lỗ lớn bằng bàn tay người trưởng thành, nội tạng bị cá lôi ra ngoài ăn sạch, cho nên phần khoang bụng hoàn toàn rỗng tuếch, nước biển tràn vào làm cho màu da trắng nhợt càng thêm quái dị. Tử trạng kinh khủng của nạn nhân không chỉ khiến dân địa phương mà cả cảnh sát khu vực cũng rất bàng hoàng, cộng thêm hai cái xác không rõ nguyên nhân chết lần trước, việc này lập tức trở thành chuyên án nghiêm trọng.

Vương Nguyên nhìn thoáng qua cái xác, không hiểu sao cảm thấy khá quen mắt, mãi đến khi cảnh sát xác định danh tính, người nhà nạn nhân khóc than chạy đến thì cậu mới nhớ đối phương là ai. Hôm qua người này lớn tiếng cãi cọ trong con hẻm cùng với quản lí, cùng hùng hồn đòi phá hoại việc kinh doanh của khách sạn nếu không tế bái cho ma nữ

Mấy người đi cùng nạn nhân ngày hôm qua cũng không dám ra nhìn, trốn tiệt ở nhà tránh gió. Cậu vừa kinh ngạc vừa tò mò, chẳng lẽ không tế bái cẩn thận thì dân địa phương sẽ phải nạp mạng cho ma nữ kia?

Hết Chương 54


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.