Vương Nguyên không biết 'người đó' quan trọng với hắn như thế nào, nhưng Vương Tuấn Khải không phải là một người thường xuyên làm theo quy định, có thể khiến hắn nhất mực tuân thủ lời hứa mà dừng chân không vào như vậy, đủ biết tình cảm kính trọng của hắn dành cho đối phương cực kỳ sâu đậm.
'Người đó' lẽ nào là sư phụ của hắn sao? Vương Nguyên chỉ nghĩ được như thế, dù sao sự tồn tại của 'người đó' tại một niên đại nào ấy rất là xa xôi với cậu, đối phương hiện giờ đã chết, đã hoàn toàn mất tích khỏi thế gian, ngay cả con thuỷ quái này cũng không còn sợ hãi đối phương nữa, chỉ có những kẻ ở lại ngày ngày tưởng niệm.
Tiếng vọng trầm thấp từ bên trong trận pháp vang ra khiến lòng cậu trĩu nặng, rầu rĩ nói với hắn: "Dù sao tôi cũng không làm được gì, tốt nhất là nên ở lại với anh."
Thật lâu sau cậu cũng không thấy hắn trả lời, liền ngẩng đầu lên nhìn, chẳng ngờ Vương Tuấn Khải thế mà đang rất kinh ngạc, sững sờ nhìn cậu: "Cậu không vào?"
Vương Nguyên e dè: "Nghiêm trọng không?"
Cậu vừa phát hiện là hắn đang rất vui vẻ, hoàn toàn không nghe lọt tai lời cậu nói đã kéo cậu lên mặt nước: "Đi, tôi đưa cậu đi chơi."
"Còn hai người họ?!" Vương Nguyên chỉ chỉ Yến, Cốc đang đứng đực ra dùng ánh mắt kinh dị nhìn Vương Tuấn Khải, hắn lập tức phất tay: "Mặc kệ! Dù sao Yến Bách Hành cũng không để con sứa kia chết được!"
Khi bọn họ trồi lên trên mặt nước, bầu trời trong xanh rộng lớn làm cho Vương Nguyên cảm thấy mình nhỏ bé không chịu nổi, cậu lồm cồm bò lên bờ, đạp lên toà cô đảo mà biết bao nhiêu người đã hy sinh vì muốn đào kho báu.
Nơi này thực sự có kho báu ư?
Vương Nguyên đi theo Vương Tuấn Khải, bước lên một lối mòn dẫn vào sâu trong những tán cây. Làm cho cậu kinh ngạc chính là phía sau tấm màn thực vật hết sức hùng vĩ này tồn tại một toà tháp cao chín tầng, rõ ràng đã qua rất nhiều năm, toà tháp vẫn không mảy may sứt mẻ, không hề cũ đi, như một biểu tượng trường tồn vĩnh viễn.
Vừa nhìn là biết di tích truyền thuyết, muốn vào cũng không dễ.
"Nó được gọi là Thuỷ Nguyên đài, là nơi vị cao nhân kia chiêm tinh bói toán, bày trận đoán mệnh, cũng là chỗ để y nghỉ ngơi sinh hoạt, thỉnh khách đến nhà. Người bình thường không thể thấy được toà tháp này, cho nên kho báu bên trong vẫn còn y nguyên, cậu không cần lo lắng bị mất đi thứ gì."
Vương Nguyên buồn cười: "Tôi trông giống người tham lam, sợ bị giành mất đồ như vậy sao?" Lại còn bảo cậu không cần lo lắng, lẽ nào kho báu này là của riêng cậu à?
Lúc này Vương Tuấn Khải mới phát hiện hắn quá hưng phấn, đã nói hớ lời, liền im lặng trừng mắt nhìn cánh cổng đóng kín, trong con ngươi hiện lên cảnh tượng một người đứng cạnh khóm trúc trước sân, tóc dài như suối, mắt biếc tựa hồ thu, vẻ mặt lạnh lùng nhưng nụ cười lại hết sức dịu dàng.
"Này? Anh quên chìa khoá à? Hay là quên mật mã?" Vương Nguyên huơ tay phất phất kêu gọi sự chú ý của hắn, mới thấy hắn sực tỉnh mà trân trân nhìn cậu, như thể xuyên qua linh hồn cậu trông thấy một ai khác.
Loại cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Lúc trước khi cậu còn ở trong thân thể của Uông Viễn, cậu vẫn thường hay bị hắn nhìn bằng ánh mắt như thế. Khi đó Vương Nguyên cho rằng hắn thấy được linh hồn chân chính của cậu, sợ hắn tóm đi Minh giới nên luôn tìm đề tài lảng tránh. Nhưng hiện giờ cậu so với bất kỳ ai khác đều biết rõ ràng, cậu đã chết, cậu chết lần thứ hai, cậu không còn thân thể nào để trú ngụ nữa, thứ mà cậu đang dùng để giao tiếp với đồng loại bây giờ chính là linh hồn của bản thân cậu, trần trụi và trắng trợn, không còn gì che giấu.
Vậy Vương Tuấn Khải có phải đang nhìn cậu không, hay là nhìn thấy ai trong cậu?
Hắn đang xem cậu thành người nào?
"Nơi này không có cơ quan gì cả." Vương Tuấn Khải đẩy cửa vào, không phát hiện vẻ mặt quái dị của Vương Nguyên, giải thích: "Người đó sống một đời với mưu ma chước quỷ, mỗi giờ mỗi khắc đều phải suy tính diệu kế linh cơ, không muốn ngay cả nơi mình sống cũng bị nhuốm một màu tính toán, cho nên nhất quyết không chịu đặt bẫy rập bùa phép ở toà tháp này."
Vương Nguyên gật gật đầu: "Này cũng dễ hiểu, dù sao ngày ngày đêm đêm đều phải đề phòng đúng là quá mệt mỏi."
Bên trong toà tháp chín tầng chỉ có ba tầng dưới cùng là được sử dụng, theo lời Vương Tuấn Khải thì sáu tầng trên là nơi để cao nhân kia huấn luyện tân nhân, đều dùng để chứa huyền thuật và thử thách.
"Hiện giờ y không còn, năng lượng để duy trì huyền thuật ắt hẳn cũng đã ngừng, trên tầng không có gì đâu."
Hắn nói như vậy, rồi tiện tay cầm một quyển sách trên kệ lên xem. Gáy sách đã bị mài mòn đến độ bung chỉ, chứng tỏ người đọc vô cùng yêu thích quyển sách này. Vương Nguyên không muốn nghĩ nhiều, chú tâm vào việc tham quan toà tháp, Vương Tuấn Khải nói toà tháp này được duy trì bởi năng lượng đến từ chủ nhân, bây giờ y không còn, nhưng nơi này vẫn còn sạch sẽ mới toanh không hề bị phai mòn.
Có phải là do hắn cố ý lưu giữ toàn bộ những thứ này hay không?
Có phải hắn mới là người dụng tâm bảo hộ toà tháp này giúp cao nhân kia hay không?
Tại sao hắn không nói?
"Mình bị cái gì đây. . ." Cậu như người mơ tỉnh mộng mà vỗ vỗ mặt hai cái, từ lúc bắt đầu đi vào vùng biển này, cảm xúc của cậu giống như đã không còn hoàn toàn chịu điều khiển, cậu trở nên kích động hơn, sốt sắng hơn, trong lòng luôn luôn xao động bởi nhiều thứ, mà một trong đó chính là thái độ tưởng niệm kính ngưỡng của Vương Tuấn Khải.
Để tránh bản thân lại phát ngôn điêu ngoa mất trí, Vương Nguyên quyết định đi lên lầu thám thính. Tầng thứ hai rộng rãi sáng sủa hơn tầng thứ nhất rất nhiều, cậu vừa đẩy cửa sổ ra là có thể thấy được màu xanh mát của biển trời và biển nước tụ hội cùng một chỗ. Tiếng chim hót líu lo và âm thanh rì rào nhàn nhạt làm cho đáy lòng cậu tĩnh lặng đôi chút, thảo nào vị cao nhân kia quyết định lấy tầng này làm nơi nghỉ ngơi.
Trong phòng bố trí rất đơn giản, một giường hai tủ, hai bàn bốn ghế, cùng với một tấm gương đồng cao bằng thân người ở gần cửa sổ. Trong phòng phảng phất một mùi hương dễ chịu, trấn an thần thức, xung quanh tuy trống trải đơn sơ nhưng lại rất hợp lí, khiến cho cậu không tự chủ được sa đà vào một chút, đắm chìm bản thân trong không gian xa lạ.
Một tiếng động nhỏ trong góc phòng làm cho Vương Nguyên chú ý, đó cũng là vị trí của một trong hai chiếc tủ gỗ. Vật dụng của người khác cậu không thể tuỳ tiện mở ra, nhưng không hiểu sao cậu lại có thể biết được bên trong chứa thứ gì.
Ví dụ như tủ bên phải chính là quần áo, chỉ có ba bộ quần áo, một trắng một đen, một là do chính tay cao nhân kia may tặng cho người khác nhưng chưa kịp đưa đi. Tủ bên trái có ba ngăn, ngăn đầu tiên chứa thuốc trị thương, thuốc dưỡng nhan, còn có không ít dược liệu thô sơ; ngăn thứ hai chứa đồ chơi trẻ con, cậu không biết tại sao một cái trống bỏi và một quả cầu mây được đặt ở đó rất cẩn thận, giống như chúng nó không phải đồ chơi mà là bảo vật quý hiếm vậy; ngăn trên cùng chính là vài ba quyển sách tiểu thuyết mà ngày xưa được gọi là thoại bản, cao nhân có vẻ không muốn để người khác biết mình đọc tiểu thuyết cho nên đã phủ một tầng phong ấn ở bên ngoài che mắt thế gian. Nhưng phòng của y là phòng của y, ai có thể tự ý lục lọi đồ đạc chứ? Dám chắc đó phải là người rất thân cận, giống như tình nhân.
Vương Nguyên tự vuốt ngực, lại đến nữa, cậu suy nghĩ kiểu gì thế này?
Tiếng động nhỏ bé kia phát ra từ ngăn tủ chứa sách đó.
Vương Nguyên tần ngần đứng nhìn cái tủ một chút, quyết định đi xuống lầu, tốt nhất là đừng tự tiện động vào bất kỳ thứ gì, có thể đó chính là ám hiệu cảnh cáo mà cao nhân lưu lại để tránh người khác quấy phá.
Nhưng cậu vừa xoay người định đi xuống cầu thang, thì phát hiện cầu thang không còn.
Chẳng những không còn, mà lối đi xuống tầng trệt cũng biến mất, giống như nơi cậu đang đứng mới là tầng trệt.
". . ." Cậu bình tĩnh sờ sờ sàn nhà, cậu thiển cận như vậy, dù đạp phải cơ quan cậu cũng không biết, có lẽ là trong lúc xem xét đã vô tình chạm trúng thứ gì đó nên lối đi đã biến mất, nếu cậu lên tiếng gọi thì Vương Tuấn Khải có nghe không đây?
Tuy nhiên, Vương Nguyên lại không cảm thấy hoảng hốt một chút nào, không biết là do cảm giác quen thuộc đang dần xâm chiếm trí óc cậu, hay là không gian nơi này chẳng hề hiểm nguy.
Lúc này, tiếng động kia lại một lần nữa vang lên, vào thời khắc này đúng là có hơi quỷ dị, nhưng cũng không đến mức cậu nhảy dựng lên khiếp sợ. Cậu từ từ đi về phía chiếc tủ, ngay khi vừa mới bước vào phạm vi phản chiếu của chiếc gương đồng, một lực lượng mạnh mẽ nắm lấy Vương Nguyên lôi vào trong mặt gương!
Đồng thời cậu cũng nghe thấy một tiếng 'rầm' cực lớn, Vương Tuấn Khải như mũi tên buông dây lao vun vút về phía cậu, cũng bị kéo luôn vào chiếc gương này!
Vương Tuấn Khải kịp thời nắm chặt tay Vương Nguyên, ôm cậu lăn một vòng. Cậu phát hiện cả hai đang lăn trên bờ dốc của một sườn núi, cảnh tượng trước mắt xoay mòng mòng thất điên bát đảo, cuối cùng không biết đụng vào đâu mà rơi tõm xuống nước, lúc này Vương Tuấn Khải mới buông ra để cậu lóp ngóp bò lên.
"Đây là đâu? Thế giới trong gương?" Vương Nguyên sững sờ thở phì phì, này quá sức tưởng tượng của cậu rồi, ai mà ngờ được cái gương kia là cánh cửa liên thông giữa hai thế giới?!
Vẻ mặt Vương Tuấn Khải có vẻ không tốt lắm, đặc biệt là khi hắn bất cẩn uống mấy ngụm nước sông, tức giận đến nỗi đập vỡ mấy tảng đá lớn bên bờ sông. Nhưng khi hắn vẫn chưa kịp trả lời cậu, tiếng trống chiêng reo hò từ xa đến gần làm cho hai người phải nhanh chóng nấp đi, quan sát xem tình huống gì đang xảy ra.
Một đội ngũ rước dâu đỏ hồng như rừng phong mùa thu rầm rộ đi ngang bờ sông, tất cả mọi người đều mặc quần áo cổ đại, đeo nơ hỉ, kèn trống vang dội phô trương hết mực. Song điều khiến Vương Nguyên ngỡ ngàng chính là phía sau không có chiếc kiệu hoa nào, ngược lại có thêm một con ngựa đen cũng được trang hoàng lộng lẫy, tung tăng nhảy nhót đi theo đuôi ngựa trắng.
Bất thình lình, bà mối đột nhiên nhảy vào bụi cỏ túm cậu lôi ra ngoài, ngao ngao gọi: "Ai da ai da, sắp đến giờ hành lễ rồi sao ngài còn ở đây?! Các tiểu nữ, mau đến giúp bà bà một tay nào!!"
Trước ánh mắt kinh ngạc lẫn mù mịt của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên bị một đám thiếu nữ ở đây nhào tới lôi kéo ném lên một tấm thảm, sau đó cậu vẫn chưa kịp phản ứng gì đã bị tấm thảm kia cuốn lại, vèo một phát bay lên!
Vương Nguyên á khẩu huơ hai tay hướng Vương Tuấn Khải cầu cứu: "A a!!!"
Cậu rõ ràng thấy Vương Tuấn Khải lập tức phi theo, nhưng không biết là do tốc độ thảm bay quá nhanh hay là hắn hơi chần chừ phức tạp, chẳng mấy mà cậu không còn thấy hắn đuổi theo cậu nữa. Vương Nguyên tuyệt vọng nằm giả chết trong chiếc thảm bay, được đưa đến một dinh thự lộng lẫy.
Một nam tử mặc áo bào màu thuỷ lam 'ôi chao' một tiếng lao ra, vẻ mặt như được hồi sinh: "Cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi! Ngài chạy đi đâu vậy chứ!" Y vừa nói vừa ồn ào lôi kéo Vương Nguyên vào phòng, bắt cậu mặc một bộ hỉ phục kiểu nam hết sức loè loẹt, đội một cái mũ tân lang thêu hình kim ngư. . .Toàn bộ quá trình Vương Nguyên đều chỉ có thể nghẹn họng nhìn đối phương xoẹt xoẹt xoẹt thay áo cho mình, hoàn toàn không nói được câu nào?
Sau cùng khi bị đưa đi 'hành hình', cậu mới bật ra hơi: "Cốc Vũ. . .?"
"Ngài gọi tôi cái gì, bây giờ quan trọng nhất không phải là đi bái đường với người kia sao! Nào nào nào, tôi biết ngài chờ ngày này lâu lắm rồi, đừng có xấu hổ!" Vị nam tử áo bào thuỷ lam hồ hởi cười nói này đúng là Cốc Vũ, vừa đẩy cậu ra đình viện vừa lải nhải căn dặn: "Chờ chút nữa tân lang đạp cửa xong, ngài nhất định phải bắt hắn cõng ngài ba vòng quanh sân, chúng ta không có cha mẹ, không cần dâng trà, nhưng phải tế bái trời đất, nhất định phải hoành tráng hơn tất cả lễ thành hôn trên đời này!!!"
"Khoan, từ từ, thành hôn cái gì? Tôi cưới ai cơ?!" Vương Nguyên nhảy dựng lên, bị Cốc Vũ đè xuống: "Đại nhân, người ta sắp tới rồi, ngài còn đùa cái gì đây!"
Nói xong lượn ra ngoài ngay tức khắc, cùng lúc đó, tiếng pháo nổ lộp bộp cũng đến gần sát bên tai. Vương Nguyên ngây người khiếp sợ nhìn bản thân mình bị một đám thiếu nữ ùa vào mang ra đại sảnh, vừa chạm phải mặt mũi tân lang cậu liền bớt căng thẳng.
"A ha ha, ha ha, may quá!" Cậu vuốt mồ hôi, không còn rụt rè, nhảy nhót tới vỗ vai Vương Tuấn Khải: "May quá, anh còn ở đây, anh làm sao mà đuổi kịp tôi vậy? Còn giả tóc dài! Không biết làm sao bọn họ lại bảo hôm nay là lễ thành hôn của chúng ta, còn bắt tôi mặc cái này. . .Đẹp thì có đẹp, nhưng mà nặng quá, hơn nữa rất kỳ quái, hai thằng đàn ông thành hôn, a. . ."
Cậu cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ bênh vực mình mà nắm tay cậu lôi ra khỏi đại sảnh này, ai ngờ hắn chỉ chăm chú nhìn cậu, sự dịu dàng đáng chết trong ánh mắt sắp tràn ra ngoài rồi kìa!
Đến khi Vương Nguyên bị hắn cầm tay đưa đến trước đại sảnh, mới kinh hoàng đổ mồ hôi hột, người này là Vương Tuấn Khải sao? Hắn đúng là Vương Tuấn Khải mà cậu biết sao?!
"Này, ê, khoan, từ từ. . .!" Vương Nguyên chỉ vội khóc không thành tiếng mà vùng vẫy, cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt bản thân vẫn còn niềm tin độc thân muôn năm, hơn nữa Vương Tuấn Khải này quái dị không chịu nổi nha, hắn không có tức giận, trái lại rất ngại ngùng nhìn cậu đắm đuối!
"Ta biết ngươi chờ ngày này lâu rồi." Vương Tuấn Khải nọ nói, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng khẽ chạm vào đầu quả tim cậu, khiến Vương Nguyên sợ đến nỗi ngẩn ngơ. Hắn cúi đầu mắt đối mắt với cậu, dùng ôn nhu mềm mại dần dần xoá đi sự hoảng hốt xôn xao trong cậu, thế mà lại làm cho Vương Nguyên dần dần bình tĩnh lại, trong đầu chỉ còn có hình ảnh của hắn.
"Đừng sợ."
Trong phút giây bối rối này, một bàn tay ấm áp cầm lấy tay cậu. Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải chân chính đang ở phía sau cậu, đột nhiên sực tỉnh: "Anh!"
"Đừng sợ, bái đường với hắn đi." Vương Tuấn Khải này đúng là người mà cậu quen biết bấy lâu nay, nhưng lúc này hắn đang giấu gương mặt của mình sau tóc cậu, hơi thở nóng hổi chạm vào gáy khiến cậu hơi run rẩy. Hắn dẫn dắt cậu từ từ quỳ bái, tận đến khi nghi lễ kết thúc.
Tiếng ồn ào xung quanh rất lớn, âm thanh chúc phúc vang dội từ khắp nơi, nhưng trong khoảnh khắc hỗn loạn kỳ diệu này, Vương Nguyên nghe được tiếng nấc rất nhỏ rất nhỏ ở phía sau mình.
Vương Tuấn Khải, hắn khóc.
Hết Chương 59