Nếu như lời Cốc Vũ nói là thật, cộng với việc ảo cảnh trong chiếc gương kia phản ánh không ít sự tình quan trọng, thì tiền kiếp của cậu và Vương Tuấn Khải hiện tại rất có thể đã từng quen biết nhau. Thậm chí cậu cũng biết đến vị cao nhân kia, tiếp xúc với y, cùng sống trong thời đại của huyền thuật thần bí âm dương giao điệp.
Vị cao nhân kia đã chết, tan biến trong quá khứ, mà cậu của bây giờ vô tình chạm phải ký ức của y, nhiễm một chút hình dáng của y, cho nên Vương Tuấn Khải mới có thái độ khác thường với cậu, còn bộc lộ ra những cảm xúc trước đây chưa từng có. Vương Nguyên nghĩ như vậy, trong lòng tuy vẫn còn nặng nề nhưng bầu tâm sự đã vơi đi một chút, huống hồ cậu và Vương Tuấn Khải không hề quen thuộc đến độ cần phải có niềm tin vĩnh hằng vào nhau, rồi sau này tín ngưỡng của hai người cũng không chắc sẽ chung một lối, chẳng có gì mà cậu phải buồn bực vì hắn.
Cốc Vũ thấy vẻ buồn bực không cam trên gương mặt cậu, thở dài, tình cảm giữa con người với nhau là thứ phức tạp nhất mà yêu quái sẽ không bao giờ hiểu, đặc biệt là khi con người có tuổi thọ hạn chế, thì tình cảm sẽ trở nên vô cùng quý giá. Có lẽ y cũng nên buông bỏ một số thứ, dù là yêu quái, cũng phải biết mệt mỏi.
"Cậu có muốn lên các tầng trên chơi không? Từ đây nhìn xuống, cảnh sắc vô cùng tuyệt vời." Cốc Vũ có ý định dụ Vương Nguyên quên đi phiền não, lân la rủ cậu tìm vui: "Toà tháp này không đơn sơ như vẻ ngoài của nó đâu, có rất nhiều thứ thú vị."
Chẳng hạn như là. . .
Vương Nguyên leo tầng bốn, vừa lên không phát hiện cái gì kỳ quặc, chỉ là trông thấy một dải lụa màu ngà nằm vắt vẻo trên hai cây cột trụ, hoảng hồn nói: "Hiện trường tự sát thắt cổ gì đây?!"
"Cái này không phải dùng để thắt cổ, mà là để nằm." Cốc Vũ ném cậu lên dải lụa kia, độ rộng của nó lập tức giãn nở để có thể chứa vừa một người trưởng thành. Vương Nguyên bị nó quấn chặt thành cái kén, kinh ngạc kêu lên: "Gì, gì cơ?!'
Đáp trả sự giãy dụa của cậu, dải lụa càng ngày càng trở nên khổng lồ, cuối cùng bịt kín ngũ giác của cậu, kể cả da thịt cũng không tiếp xúc được với không khí. Cho đến khi cậu ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào ở chóp mũi mới giật mình sực tỉnh, ngây ngất mở mắt nhìn cảnh tượng đang hiện diện trước mắt mình.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi bên ao sen buổi sớm, mái tóc dài của cô ấy chảy xuống bên vai trái, nụ cười ngại ngùng e lệ như có như không vương vấn trên môi. Cô gái mặc một bộ trang phục vũ nữ thời trung cổ, trên tay cầm chiếc quạt lớn màu xanh nhạt thanh nhã, chậm rãi đứng dậy nói với cậu: "Lang quân, ngài hạ cố xa giá đến đây có phải là vì muốn xem thuỷ nguyệt phiến vũ của ta? Ta chắc chắn sẽ không làm cho ngài thất vọng, mời ngài hãy ngồi xuống để thưởng thức."
Tiếp đến, một dàn thiếu nữ đột ngột lôi kéo cậu ngồi xuống một cái ghế, khiến cho Vương Nguyên vừa xấu hổ vừa sợ hãi than: "Chị gái, cái đó là quạt ba tiêu đúng không? Chị khai thật đi, chị chính là Thiết Phiến công chúa đúng không?!" Cậu rất sợ mình sẽ bị cái quạt khổng lồ kia quạt bay đi luôn!
Vũ nữ bật cười lắc đầu, tiếp đó biểu diễn một điệu nhảy có một không hai. . .Nói chung cậu cũng không biết phải nhận xét như thế nào, thứ nhất đó không phải chuyên môn của cậu, thứ hai là cậu thực sự không hiểu được thú vui cổ đại.
Màn biểu diễn kết thúc trong cái cúi chào mỹ lệ của vũ nữ và các bạn nhỏ, cùng với gương mặt không cảm xúc – vừa vỗ tay vừa tuyệt vọng của Vương Nguyên.
Dải lụa một lần nữa xuất hiện quấn chặt lấy cậu, hình ảnh về các thiếu nữ bên ao sen từ từ xa dần, biến mất như một làn khói.
"Đây là thuỷ nguyệt phiến vũ đồ." Cốc Vũ thấy cậu quay lại, cười hì hì: "Bức tranh được vẽ bởi một danh hoạ nổi tiếng đương thời, được truyền tụng là huyền bí vô biên do bất kỳ người nào xem tranh xong đều nhìn thấy chính mình được một nhóm vũ nữ mời đến đàm đạo."
"Danh hoạ kia chắc là ẩn sĩ huyền thuật?" Vương Nguyên khẳng định luôn: "Thẩm mỹ rất tốt nhưng hơi đáng sợ, giống như truyền thuyết viễn cổ từng nhắc đến một con hồ ly tinh bị phong ấn trong bức tranh vậy, ai mua tranh đều bị nó dụ dỗ tiến vào trong đó rồi mãi không trở lại."
Cốc Vũ sà tới: "Sứa tinh cậu còn không sợ, hồ ly tinh thì thế nào cơ?"
Vương Nguyên: ". . .Cũng đúng."
Cốc Vũ nhún nhún vai: "Thật ra vũ nữ trong bức tranh không phải là người tốt lành gì, trước khi sống trong bức tranh đó, cô ta đã ăn thịt bốn mươi tám đồng nam đồng nữ. Cô ta nói mình làm như thế cũng vì bất đắc dĩ, bởi vì bản thân cô ta là một yêu tinh cấp thấp nên không thể duy trì hình người dưới ánh nắng, cũng như không thể có một tình yêu bình phàm với nhân loại cho nên phải dùng tà thuật để xoá bỏ ngăn cách đó. Chỉ cần ăn thịt thêm một đứa bé nữa, cô ta sẽ có cơ hội quang minh chính đại dung nhập xã hội loài người."
"Mưu cầu tình yêu là không sai, nhưng vì tình yêu mà bất chấp thủ đoạn, giết người vô số phá huỷ đạo lý thì không thể chấp nhận." Vương Nguyên lắc đầu, chú ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Cốc Vũ: "Sao vậy?"
Cậu nói giống hệt trước đây – Cốc Vũ thở dài trong lòng, vỗ vai Vương Nguyên: "Chúng ta tìm trò khác đi."
". . ." Còn chơi nữa sao? Chưa nói hết đạo lý mà? Vương Nguyên chần chừ đi theo sau lưng y, lên tầng tiếp theo.
So với không gian rộng lớn trống trải của tầng bốn, nơi này giống như một cái thư viện thu nhỏ. Tầng tầng kệ kệ gỗ được sắp xếp ngay hàng thẳng lối với cơ man nào là sách, nhiều đến nỗi Vương Nguyên không thể tưởng tượng được tầng tháp này đủ lớn để chứa hết chúng nó. Mùi giấy cũ đan xen trong hương trầm nhàn nhạt, thoáng chốc làm dịu đi dư chấn lòng cậu từ bức tranh vừa rồi.
"Phía sau mỗi cuốn sách đều có một câu chuyện." Cốc Vũ cầm một quyển màu trắng trên tay, lẩm bẩm: "Từ rất lâu trước đây, có một tiểu thiếu niên họ Mã, cậu ta nghèo, rất nghèo, nghèo tới độ không một xu dính túi, không một hạt cơm lót bụng, nghèo đến nỗi người trong vùng không còn nhớ nổi cậu ta tên gì, mà thường xuyên gọi cậu ta bằng tên Mã nghèo. Một ngày nọ, Mã nghèo được tiên giáng trần tặng cho một cây bút thần có thể vẽ ra tất cả mọi thứ, cậu ta lập tức vẽ một cây bút thần thứ hai."
Vương Nguyên: ". . ." Lúc năm tuổi cậu có đọc qua câu chuyện về chiếc bút thần rồi, không hề có chi tiết này.
"Tôi đùa thôi." Cốc Vũ nháy nháy mắt, tiếp tục đọc: "Mã nghèo quá nghèo, không có tiền đi học, cũng không có năng khiếu vẽ, chỉ biết vẽ vài ba thứ đơn giản phục vụ nhu cầu hằng ngày, ví dụ như vẽ một đường thẳng để leo lên nóc nhà, vẽ hình học không gian để chứa đồ vật, vẽ lưới sọc caro để chài cá. . ."
Vương Nguyên: ". . ." Ngày ấy đã có hình học không gian rồi ư?
"Cuối cùng tài năng của Mã nghèo cũng vang dội khắp tứ phương vì loại hình nghệ thuật và phong cách hội hoạ không giống người thường. Tuy rằng khi ấy có nhiều người cổ hủ thích đi theo đường lối dân gian hoa mỹ, nhưng cũng có không ít học giả theo đuổi sự mới mẻ trong cải cách nghệ thuật, cho nên Mã nghèo trở thành một trong những nhân vật đi đầu trong cuộc cách mạng tân thời."
Vậy hẳn là Mã nghèo đã trở nên giàu có.
Đoạn cuối câu chuyện này chính là khi bí mật về chiếc bút thần của Mã nghèo bị vua và bề tôi trung thành phát hiện, bắt hắn vào ngục và đòi cậu ta vẽ cho chúng một chiếc thuyền rồng có thể vượt biển ra khơi xa. Mã nghèo không dám kháng chỉ, lại chẳng muốn bọn chúng được như ý, bèn vẽ thêm sóng gió bão bùng lật úp chiếc thuyền để đám quan lại quân thần chết chìm trong biển nước, bản thân mình thì lang bạt kỳ hồ giúp đỡ người nghèo.
"Nếu như có bút rồi, chỉ cần vẽ ra vàng là có thể giúp đỡ người khác, đúng không nào? Nhưng Mã nghèo không thể vẽ vàng, càng không thể vẽ ra tài vật quý giá, cậu đoán xem là vì sao?"
Vương Nguyên định nói có lẽ là do trình độ hội hoạ của cậu ta chưa đạt đến cảnh giới truyền thần nên khó lòng tạo ra tác phẩm hoàn mỹ, nhưng cậu chỉ vừa hé miệng ra là lập tức phát hiện cảnh vật xung quanh mình thay đổi. Cốc Vũ vốn ngồi đối diện cậu thì giờ đã biến mất, thay vào chỗ đó là một thiếu niên mặc áo gấm quần là, y quan gọn gàng diện mạo tuấn tú. Thiếu niên mỉm cười nhìn Vương Nguyên, bắt đầu mở lời: "Ngươi muốn vật gì, chỉ cần tưởng tượng trong đầu là ta có thể vẽ ra vật đó tặng cho ngươi làm quà gặp mặt."
Vương Nguyên sửng sốt: "Mã. . .?"
"Ta tên là Mã Lượng." Thiếu niên lễ phép nói: "Ta là chủ nhân của bút thần, chỉ cần là vật mà ngươi muốn, không có chuyện ta không thể đáp ứng."
Cậu nghe vậy, cũng không khách sáo nữa: "Ngươi có thể vẽ ra kiếp trước không?"
Mã Lượng không ngờ cậu lại hỏi như vậy, ngẩn ra một chốc mới bật cười: "Ngươi dám khẳng định sau khi ngươi nhìn thấy kiếp trước sẽ không để nó ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại hay không?"
"Thôi, đã đến đây thì ngươi cũng không có quyền hối hận." Mã Lượng cười rất là nham hiểm, trải giấy ra bàn: "Ta không thể mô phỏng hoàn toàn kiếp trước của ngươi, đó là trái với thiên đạo, ta sẽ vẽ những cảnh tượng sâu sắc nhất trong lòng ngươi từng xảy ra với ngươi ở kiếp trước, ngươi tự mình nhìn xem nhân quả tuần hoàn là như thế nào."
Nói xong, cậu ta bắt đầu múa bút, những đường nét ban sơ trên nền giấy màu trắng. Dưới ngòi bút của Mã Lượng, một đô thành phồn hoa khổng lồ xuất hiện trước bình minh, tối đến, mọi người nô nức ra đường đùa vui trẩy hội, cảnh tượng huyên náo tấp nập, người ngựa dập dìu.
Một hắc y nam tử đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn.
Hắn đứng ở ngã tư đường, dáo dác tìm kiếm ai đó, trên lưng đeo một cái bao dài như bọc kiếm, trông như một tên văn nhân nửa mùa học đòi làm hiệp sĩ. Sau đó hắn đột nhiên xoay người về phía mặt giấy, giống như phát hiện ra có kẻ đang vẽ mình vậy.
Tờ giấy mà Mã Lượng vẽ không phải giấy thường, có thể dài ra vô hạn và rộng đến muôn ngàn. Mã Lượng vung bút liên hồi, từng góc phố, từng nhánh cây, thậm chí có cả vì chi tiết hết sức buồn cười như là con mèo hoang ăn no nằm ngửa té chỏng gọng, đứa bé hiếu động nhảy nhót tung tăng trượt xuống bùn, hoặc là một cô nương cải nam trang đi gạ gẫm tú bà thanh lâu. . . Vương Nguyên nhìn mà không biết nói gì, chẳng lẽ những cảnh này rất quan trọng với cậu của kiếp trước sao?
"Thật thú vị, thật thú vị!" Mã Lượng vừa vẽ vừa đập bàn kêu to: "Cậu đúng là một người thích buôn chuyện, đi đâu cũng trộm quan sát người khác!"
Vương Nguyên: ". . ." Lời khen này cậu không dám nhận, thật sự.
"Kẻ này chắc chắn có một tầm quan trọng nhất định trong lòng ngươi." Cậu ta nhướng mày: "Tranh nào cũng có hắn xuất hiện." Cậu ta đang nói về nam tử hắc y kia, chép miệng chậc chậc: "Xem ra duyên phận của ngươi với hắn rất sâu, đời này ắt hẳn sẽ gặp lại."
Vương Nguyên xôn xao trong lòng, ghé đầu mò tới xem kĩ dáng vóc của nam tử kia. Đúng là lúc này, hắc y nam tử đang chống chọi với bão cát, Vương Nguyên thậm chí có thể cảm nhận được sa mạc vô tận với không khí khô ran đang bao trùm lấy hắn. Hắn chống một thanh kiếm dài hơn cả bản thân xuống cát để tránh bị thổi bay, trên tay cầm theo một chuỗi tràng hạt lỏng lẻo cũ kĩ.
Vương Nguyên có thể nhìn rõ phía sau lưng hắn, không biết là do Mã Lượng vẽ rất tỉ mỉ hay là vấn đề góc độ, vậy mà cậu lại có ảo giác như là nghe thấy tiếng thở nặng nề và mùi mồ hôi nhàn nhạt trên cơ thể nam tử, bên tai rộn ràng tiếng tim đập thình thịch. Rõ ràng một mình hắn vượt qua bão cát đã là chuyện vất vả, thế nhưng dường như hắn còn cõng thêm một người, người này nằm trên vai hắn, tựa hồ không thể cử động, tầm mắt chỉ gói gọn trong một hướng nhất định, thị lực cũng khá là kém.
Vương Nguyên càng nhìn càng thấy kỳ quái, tại sao góc nhìn của cậu lại giống như cậu chính là kẻ đang nằm trên vai hắc y nam tử vậy? Cậu nghi ngờ nhìn Mã Lượng – người này chắc không phải đang lừa mình chứ? Cậu ta thực sự có thể vẽ được kiếp trước của người khác sao?
Trong lúc cậu ôm tâm lý hoài nghi quan sát Mã Lượng, sắc mặt của Mã Lượng cũng bắt đầu trở nên kỳ quặc, sau đó cậu ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên, vừa kinh ngạc vừa hiểu rõ mà lẩm bẩm: "Thì ra là thế, thì ra là thế, thảo nào ta cứ có cảm giác quái quái. . ."
Vương Nguyên: "??"
Mã Lượng nhìn cậu, tràn đầy đồng tình: "Ta hiểu mà, thời đại của ta cũng có trường hợp này xảy ra rồi, ngươi không cần tự ti về bản thân mình."
Vương Nguyên: "???"
Cậu hoàn toàn không hiểu gì??
Theo ánh mắt của Mã Lượng, Vương Nguyên nhìn xuống bức tranh trên tờ giấy, sau đó cậu sợ ngây người: "!!!"
Bức tranh phác hoạ rất rõ một nam tử đang cúi đầu nhìn về phía mặt giấy, tóc dài xoã tung, người hơi cúi thấp, quần áo trên người không cánh mà bay. Hắn cắn bàn tay của một người khác, đầu lưỡi liếm qua vết máu ít ỏi từ vết thương nhỏ nhắn. Cậu còn đang khó hiểu hắn đang làm gì thì chóp mũi đã ngửi thấy một loại mùi hương chỉ thuộc về nam tính, thoáng chốc mặt đỏ bừng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mã Lượng vừa lắc đầu thu bút vừa vẩy vẩy bàn tay: "Không ngờ, không ngờ có một ngày ta lại vẽ xuân cung đồ của hai tên nam nhân!"
Vương Nguyên: ". . ."
"Xem ra quan hệ của ngươi và người kia không cạn, không cạn." Mã Lượng còn sợ thiên hạ quá thái bình, khẩn thiết bày tỏ sự chân thành của mình: "Ta không chán ghét long dương chi phích đâu, thật sự."
Vương Nguyên: ". . .Ngươi đừng nói nữa."
Cậu bình tĩnh dời mắt ra khỏi bức xuân cung đồ hết sức là diễm lệ kia, cảm thấy quyết định đi đến toà tháp này chơi đúng là sai lầm.
Hết Chương 61