Phán Quyết

Chương 7: Nhà trọ



Lần thứ hai đến nhà Vương Nguyên làm khách, phong thái của Vương Tuấn Khải vẫn là nhất quán tác phong bình dân sinh hoạt, coi nhà người khác là ổ nhà mình tự nhiên như không. Hắn vẫn yên tĩnh ngồi pha trà, làm bộ làm tịch rất ra dáng, không hề có chút gì là giống thầy trừ tà phổ độ chúng sinh.

Vương Nguyên chỉ đành mặc kệ hắn.

Tận mắt chứng kiến hết thảy những việc hắn làm lúc nãy, nói không ngạc nhiên là giả. Nhưng sự hồi sinh của bản thân là ngạc nhiên lớn nhất đời cậu rồi, hiện giờ không gì có thể dao động giá trị quan nhân sinh quan của cậu. Vương Nguyên không rõ hắn xuất thân từ giáo phái đạo sĩ nào, nhưng xem dáng vẻ rất là cương trực chính khí, ắt hẳn không phải hạng bàng môn tà đạo kết giao với ác đồ. Chỉ có điều, Vương Tuấn Khải năm lần bảy lượt liên tục cố ý theo cậu là để làm gì? Hay là do cậu quá nhạy cảm?

"Nghĩ cái gì đấy, nhà còn đồ ăn không, nấu cho tôi chút gì đi." Vương Tuấn Khải không hề ý thức được ai mới là chủ nhà, rất là thản nhiên ra lệnh: "Tôi đói rồi."

". . ." Còn nhớ lần đầu gặp mặt hắn nói mình không cần ăn? Vương Nguyên không chấp nhặt với hắn, bỏ vào bếp làm mì trứng.

Vương Tuấn Khải nghe mùi hương ngào ngạt bay ra từ nhà bếp, lẩm bẩm: "Còn rất thơm. . ."

Hắn vừa đánh giá vừa quắc mắc nhìn cửa sổ, lúc bọn họ về nhà chỉ lụp xụp tối, mây trên trời vẫn còn nhìn rõ, mới qua vài phút, bên ngoài đã chìm vào bóng đêm rồi.

Gần đây đám con chó nhà hàng xóm không thấy sủa nữa, cũng không rõ là chúng nó còn sống hay không. Thời buổi vật giá đắt đỏ, đối với người nghèo vùng vẫy trong bùn đất tầng chót sinh hoạt, động vật nuôi trong nhà chỉ có hai giá trị là thịt hoặc bán, hiển nhiên Vương Nguyên cho rằng đám chó kia không sống được lâu, lúc này không nghe chúng nó sủa cũng là chuyện bình thường.

Cậu mang mì bê lên bàn phòng khách, đang chuẩn bị ăn thì phát hiện trong tô có thêm ớt: ". . ."

Vương Nguyên không rõ chủ nhân trước của thân thể này có kiêng ăn cay hay không, đành phải nuốt xuống, cay tới nước mắt lệ nhoà.

Vương Tuấn Khải liếc thấy mắt cậu hồng hồng như một con thỏ, rất vô lương tâm nghiêng đầu nhìn cửa sổ: "Phòng này bao nhiêu một tháng?"

"Hai ngàn rưỡi." Vương Nguyên húp nước mì: "Điện nước tính riêng, không có internet."

Vương Tuấn Khải không nói gì, hiếm khi không phun lời cay đắng. Vương Nguyên cho rằng hắn khép nép như thế ắt hẳn có liên quan đến bát mì, cậu để ý thấy Vương Tuấn Khải rất là tiết kiệm, ăn sạch một giọt nước cũng không chừa.

"Đi ngủ sớm đi, nhà có tôi canh rồi." Hắn phất phất tay, vô cùng hào sảng: "Ngày mai dẫn cậu đi tìm việc nhẹ lương cao an toàn bảo đảm."

". . ." Khó mà tin người lúc nào cũng muốn dành hết tinh hoa khẩu nghiệp ra dè bỉu xã hội lại có ngày sẽ suy nghĩ cho tương lai của kẻ khác. Vương Nguyên không ngại từ chối ý tốt của hắn, nhỏ giọng nói: "Chúc ngủ ngon."

"Ai nói tôi sẽ ngủ?" Vương Tuấn Khải lập tức bật chế độ đồ sát, chỉ chỉ sofa: "Cậu để cho khách ngủ ở chỗ này sao? Đây là đạo đãi khách của cậu à?"

". . ." Rốt cuộc cũng ý thức được mình là khách. Vương Nguyên không muốn cãi nhau với hắn, gật đầu cái rụp rồi chạy trốn vào phòng.

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Dám – đùa – giỡn – hắn?!

Vương Tuấn Khải có muốn hất tung căn nhà này cũng vô dụng, hắn ôm tâm tình hậm hực vì bị người khác phũ phàng ngồi chình ình trên ghế như một pho tượng hung thần sát án, toả ra khí tràng chớ dại mà đến gần chờ đến hơn mười một giờ đêm, bên ngoài rốt cuộc có dị biến.

Tiếng sàn sạt sàn sạt từ xa đến gần như một bản hợp âm nửa đêm, cách đó không xa là một nhà KTV đang phát một bản 'người về từ lòng đất' u oán thê lương rền rĩ khiến người ta gục ngã, ánh đèn đường cam nhạt không thể rọi đến khu vực này, không khí cuối mùa như lắng đọng một tầng sương mờ u ám, làm cho tầm mắt con người bị che phủ không ít.

Một người trẻ tuổi vội vã rảo bước trên sàn đá vỡ nát, nhanh chân di chuyển về phòng trọ của mình. Dãy phòng gã ở nằm đối diện với cửa sổ phòng Vương Nguyên, chủ nhà đã đi ngủ từ lâu, cửa cổng cũng khoá. Gã thanh niên ngựa quen đường cũ leo tường vào, chân vừa đạp lên đống rác thải chất trước bức tường liền run lên, không cẩn thận ngã lăn quay.

"Mẹ nó cái gì vậy. . .?" Gã không nhịn được thô tục mắng, lồm cồm bò dậy chửi đống rác: "Khốn nạn, chất rác cao như vậy làm gì, chôn xác chết à!!"

Gã vừa dứt lời, một cánh tay từ đống rác thò ra: ". . ."

Đầu tiên là tay, kế tiếp là tóc, một kẻ ăn mặc rách rưới hôi hám dơ bẩn bò ra khỏi đống rác, thấp bé đến nỗi gã thanh niên có khom người cũng không thấy được mặt mũi đối phương ra sao. Gã thầm nghĩ, tóc tai kẻ này thật là kỳ quặc, càng nhìn càng giống miếng bông tắm sáng hôm nay bà chủ nhà vứt ra. . .

Kẻ kì dị kia cứ đứng đó, hai cánh tay thõng xuống, gã thanh niên vẫn cho rằng đối phương là hành khất qua đường, không thèm chú ý, tiếp tục phi vụ trèo tường của mình.

Lúc này, người nọ bắt đầu động đậy.

Dãy nhà cho thuê này được xây rất lâu rồi, chính bản thân bà chủ nhà cũng là người mua lại nên không rõ nó có niên đại từ năm nào. Nghe nói trước đây lúc thi công từng có người gặp tai nạn lao động chết đi, vốn phải là xây khách sạn liền biến thành xây nhà trọ, khi ấy chủ đầu tư còn khóc đến mức lên TV, tuy nhiên không bao lâu sao liền im lìm dọn đi thành phố khác, không biết vì sao.

Những câu chuyện than khóc lúc nửa đêm và giai thoại về một hồn ma không đầu đột nhiên xuất hiện trong trí óc gã thanh niên, gã vốn đang đưa lưng về phía kẻ kỳ dị kia, không có phòng bị, bắt đầu ớn lạnh sống lưng từng cơn từng cơn một.

Gã nghe thấy tiếng nỉ non xa xa gần gần.

Âm thanh kia như phả vào mặt nước phẳng lặng, gợn sóng lăn tăn, sau đó lan truyền đi khắp nơi, chui vào đầu óc gã, bao trùm và nhấn chìm gã. Trong cơn mê sảng đột ngột, gã thanh niên chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, thân thể mềm nhũn ngã về sau, tứ chi không nghe theo ý thức của gã, mà gã cũng không thể nghĩ ngợi được gì ngoài nhắm mắt xuôi tay. . .

"Bố cha đứa nào dám quỵt tiền phòng bà!!"

Tiếng hét chói lói cao độ không có báo hiệu trước xé rách cơn mộng mị của gã thanh niên. Vội vàng mở to mắt, gã phát hiện chính bản thân mình đang cầm một con dao sắc bén đặt lên cổ, đã sắp cứa vào động mạch chủ.

Trước mặt gã, kẻ kỳ dị hiện nguyên hình là một thân thể cao lớn với làn da xám ngoét loang lổ vết rạn cùng với một cái đầu đang biểu cảm há hốc kinh hãi, tròng mắt trợn trắng, cổ họng hét la: "Bố cha đứa nào dám quỵt tiền phòng bà!!"

Gã thanh niên: ". . ."

Gã thanh niên bắt đầu có xúc động muốn tự thôi miên rằng mình đang ngủ, bằng không tại sao gã lại thấy bà chủ nhà đòi tiền phòng vào lúc này?!

Một cánh tay nhanh nhẹn túm cổ áo gã ném về sau, con dao trong tay gã thanh niên bị đối phương chộp lấy, phóng một mạch vào cái miệng đang khép khép mở mở của kẻ kỳ dị kia. Lưỡi dao nhoáng lên một cái, xuyên qua cổ họng xọc thẳng tới phía sau gáy, làm cho tiếng hét cao vút tắt lịm trong giây lát.

Cái đầu cũng vì lực va chạm mạnh mà rơi xuống đất.

Gã thanh niên: ". . ."

Nhắm mắt ngất xỉu.

Vương Tuấn Khải ghét bỏ đá 'thi thể' gã thanh niên về sát cửa sổ phòng Vương Nguyên, đụng 'oành' một cái, Vương Nguyên hốt hoảng chạy ra vừa lúc đối diện với vẻ mặt sống không còn luyến tiếc của gã thanh niên nọ: ". . ."

"Mang cậu ta vào phòng đi!" Vương Tuấn Khải vung bút lông lên vẽ mấy đường, làn khói mờ ảo từ đầu bút lông như mực nước loang lổ di chuyển trong không trung, đột nhiên tăng tốc biến thành dây trói cột kẻ không đầu kia thành bánh chưng. Vương Nguyên vừa tha vừa kéo người vào phòng, lột giày của gã đưa lên mũi gã: ". . ."

"Cái, cái đệch, ôi chao, đạch mẹ, ôi ôi. . ." Người lạ vừa tỉnh một cái là phun châu nhả ngọc, nắm chặt ống quần Vương Nguyên như cọng cỏ cứu mạng: "Thứ gì, thứ gì vậy. . .? Ôi mẹ ơi lạy Đức Thánh, Nam mô Nam mô. . ."

Vương Nguyên: ". . ."

"Bịt miệng cậu ta lại, quá ồn!!!" Vương Tuấn Khải từ xa quát, Vương Nguyên lập tức đóng sập cửa. Sau đó hai cái đầu chen chúc nhau ở cửa sổ xem Vương Tuấn Khải quay cuồng.

Kẻ không đầu bị trói chặt không làm gì được, tứ chi phồng lên như bơm hơi, da dẻ đối phương bắt đầu chuyển thành màu đen sì, không ngừng bành trướng. Dây trói linh hoạt thay đổi kích cỡ, như cũ bám riết không tha khiến kẻ không đầu tức giận lăn lộn tứ phía, đạp đổ luôn bức tường trước nhà trọ.

Gã thanh niên, Vương Nguyên: ". . ."

Gã thanh niên yếu ớt nắm song sắt: ". . .Xong, ngày mai bà ta chắc chắn sẽ bắt bọn tôi bù tiền sửa chữa."

Vương Nguyên hảo tâm an ủi: "Không đâu, vừa nãy anh không phải nhìn thấy bà ta rồi sao, bà ta không đòi tiền sửa chữa."

Gã thanh niên: ". . .Hả?"

Vương Nguyên chỉ chỉ cái đầu lăn lóc dưới đất: "Nhất định không đòi."

Gã thanh niên lúc nãy không chú ý, bị Vương Nguyên nhắc mới nhớ chủ nhân cái đầu đó là ai: ". . ." Đôi khi, bị lừa dối cũng là một loại may mắn.

"Cậu không sợ sao?" Gã khiếp đảm nói, rất khâm phục thái độ tỉnh táo nghiêm túc của Vương Nguyên.

"Quen là tốt rồi." Vương Nguyên bình tĩnh đáp.

". . ." Loại chuyện này cũng có 'quen' với 'không quen' sao? Gã thanh niên run cầm cập.

Ngoài kia Vương Tuấn Khải không mất nhiều thời gian đã gói kẻ không đầu thành cái kén, ném vào bát, lại vứt vào túi, một loạt động tác nước chảy mây trôi vô cùng đẹp mắt.

Gã thanh niên đưa ra bình luận sau một hồi run rẩy: "Rất giống đám người bắt trộm chó."

Vương Nguyên gật đầu đồng tình.

Vương Tuấn Khải một thân hàn khí trở về không nghe thấy danh tiếng mình bị bôi bác, đắc ý nói: "Giải quyết xong!"

Vương Nguyên chỉ chỉ bức tường bị sập: "Giải quyết xong?"

Vương Tuấn Khải: ". . .Tóm lại tôi đã xử lí tên đó rồi, không còn gì đáng ngại."

Vương Nguyên gật đầu hiểu rõ, vì không có tiền đền đó.

"Đó là thứ gì vậy?" Gã thanh niên không dám bước ra khỏi phòng trọ Vương Nguyên, quyết tâm níu kéo tình thương đối với người không nhà của hai vị trước mắt, đầu tiên phải biết tham nhập câu chuyện lôi kéo đồng mình: "Nó tại sao xuất hiện ở nơi này?"

"Một oán hồn mà thôi." Vương Tuấn Khải vung tay, hớp trà: "Chết lúc nhà trọ đó đang xây, bị máy móc cắt đứt đầu mà chết."

"Là chết vì tại nạn sao? Không đúng." Vương Nguyên ngẫm nghĩ: "Trước đó anh có nói với tôi, nếu chết vì tai nạn đúng là tích oán khí không nhỏ, nhưng không có lý nào nhanh như vậy lại biến thành quỷ hiện hình ra trước mặt người khác."

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Có người mua mạng gã nọ, muốn gã phải chết trên công trường. Nếu như công trường đang thi công mà xảy ra án mạng, sau này mảnh đất cùng với công trình kiến trúc nằm trên công trường đó sẽ rất khó hoạt động, càng khó bán, chỉ có thể bán dưới giá thấp."

"Lúc đó hung thủ sau màn sẽ lợi dụng thời cơ mua vào với giá thấp, tiến hành kinh doanh." Vương Nguyên ngộ ra, không khỏi bất bình: "Vì lợi ích kinh doanh mà hại chết mạng người như thế, sẽ làm ăn phát đạt sao?"

"Thì bởi vì không phát đạt mới đành phải xây nhà trọ cho thuê rồi sang tay hết chủ này đến chủ khác đó!" Hắn nhíu mày, đánh hơi lâu, trà lạnh mất rồi: "Đi, đi xuống nấu nước nóng cho tôi!"

Vương Nguyên ngoan ngoãn cầm ấm đi rồi.

Gã thanh niên hiu quạng không dám đứng một mình trước cửa nhà, nhỏ nhẹ như cô vợ mới cưới, sợ sệt hỏi Vương Tuấn Khải: "Vậy. . .vậy bà chủ nhà của tôi. . ."

Vương Tuấn Khải phủi tay, gật đầu.

Gã thanh niên: "???"

"Ý là để cảnh sát xử lí đó!! Chuyện này tôi làm sao mà quản lý được!!" Vương Tuấn Khải gắt gỏng: "Cậu cũng nên chuyển khỏi nhà trọ đó đi, nhìn dáng vẻ xập xệ của cậu là biết tháng này làm việc không suôn sẻ rồi, ở trên mảnh đất đó làm sao suôn sẻ được chứ, hừ!"

Gã thanh niên cuối cùng cũng toại nguyện được ở lại phòng trọ của Vương Nguyên, tự giới thiệu bản thân tên là Quách Trì Kinh, nhà ở đông bắc hắc long giang, ba mẹ tên là-. . .

"Tranh thủ về nhà thăm ba mẹ cậu đi, tiền kiếm nhiều cũng là vật ngoài thân." Vương Tuấn Khải vừa uống trà nghi ngút khói vừa nói như một ông già, sau đó hắn bỗng dưng cáu kỉnh lên: "Mấy giờ rồi?!"

"Một giờ sáu phút."

"Tối nay hai người nghỉ ngơi đi, không có gì nữa đâu." Hắn đứng dậy, vội vàng ra khỏi cửa, trước khi đi còn đem bút lông để lại.

Hết Chương 7


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.