Đan được của Vương Thanh cũng không biết bào chế từ thứ gì mà quả thật có công hiệu mạnh mẽ, chỉ trong nửa ngày thì Trần Dương đã cảm thấy khôi phục một phần sức lực, mà vết thương ngoài da cũng bắt đầu kéo da non, hết sức thần kỳ.
Trần Dương sau khi khoẻ liền cung kính vái Vương Thanh một cái thật sâu nói:
- Đa tạ ân cứu giúp của tiên sư!
- Ồ, ngươi biết ta là tiên sư?
Vương Thanh ngạc nhiên hỏi.
- Ta chỉ là một phàm nhân sao lại có ánh mắt đó. Chỉ là đan dược quý giá như vậy chỉ có thể tiên sư mới có thể làm ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ ngài tiên phong đạo cốt, rất là bất phàm nên ta mới mạo muội suy đoán như vậy, nếu sai xin tiên sư bỏ qua!
Trần Dương rất cung kính nói.
Hiện giờ ở nơi này không biết nơi nào, người trước mắt mặc dù cứu mạng hắn nhưng cũng không nắm rõ thân phận. Cho nên Trần Dương chọn cách làm đối phương vui vẻ một chút thì cũng không có hại gì.
- Tốt, hảo nhãn lực. Ta đúng là không nhìn lầm. Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta chính là người của một tiên phái gần đây, đang tìm kiếm môn nhân đệ tử có tư chất để thu đồ. Hôm nay gặp ngươi tại đây xem như hữu duyên, ta cho ngươi một cơ hội.
- Tiên phái? Thu đồ?
Trần Dương không nhịn được hỏi lại.
Vương Thanh nghe vậy thì khó hiểu.
Người khác nghe đến chuyện tốt này thì hưng phấn nhảy cẫng lên, gương mặt đỏ bừng kích động, còn Trần Dương này thì mặt ủ mài chau.
Thấy vậy, Vương Thanh liền cau mài.
Trần Dương giỏi nhất là quan sát sắc mặt, thấy sắc mặt của Vương Thanh bất thiện thì trong lòng mặc dù không rõ đầu đuôi ra sao, nhưng vẫn cung kính nói:
- Ân nhân, không phải ta không đồng ý, mà chỉ sợ bản thân tư chất thấp kém, ngộ tính không cao, sợ làm mất mặt của ngài. Ngài anh minh thần võ như thế này, nếu dẫn tiến một người có tư chất thấp kém thì chắc cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến mặt mũi của mình a!
Trần Dương xem như hết lời khuyên nhủ rồi.
Vốn là muốn làm một gã tán tu phiêu diêu khoái hoạt, tìm một ít ác bá cường hào chậm rãi thu thập công đức rồi dần dần tiến lên. Không ngờ ngay tại đây đã gặp phải việc ép buộc như thế này.
Trong lòng của Trần Dương có bao nhiêu nỗi khổ thì trong dạ của Vương Thanh cũng có bấy nhiêu buồn bực.
Những chuyện mà Trần Dương vừa nói thì Vương Thanh sau khi nghe xong đều cảm nhận được có ý đúng. Hơn nữa, gã cũng nghe ra Trần Dương không phải là chê khen gì mà hoàn toàn suy nghĩ cho mặt mũi của gã, nhất thời tâm tư của Vương Thanh càng muốn ‘báo đáp ân tình’ của thanh niên trước mắt này.
Trần Dương nếu biết chỉ vì lời nói khéo của mình mà làm cho Vương Thanh càng quyết tâm hơn thì chắc chắn tâm tự sát cũng có.
Chỉ thấy Vương Thanh mỉm cười hoà ái như một bậc trưởng bối nhìn Trần Dương nói:
- Hảo hài tử, sau này ngươi không cần phải lo. Ta sẽ không để mắt tới những lời dị nghị kia, là một tu sĩ, chút danh tiếng tuy cần nhưng da mặt cũng không cần quá mỏng a! Đây là một bộ quần áo mới, ngươi thay đi rồi ta mang ngươi lên đường kẻo không kịp!
Trần Dương nghe vậy thì khoé miệng đắng chát, không còn cách nào khác là đi thay đồ mà Vương Thanh đưa cho.
Đây là một bộ bạch y trắng tinh, tinh xảo. Chỉ có điều không có dấu hiệu của Nam Nhạc Phái.
Mặc dù là đồ này rất đẹp, rất khí phách, mặc vào làm cho Trần Dương cả người tựa như thoát thai hoán cốt, khí chất xuất trần, nhưng vẫn không làm cho hắn vui nổi.
Trần Dương rất muốn hét lên với Vương Thanh một vài câu, đại loại như:
- Đại thúc, cầu ngươi cho ta làm phàm nhân đi có được hay không?
- Cầu ngài bỏ mặc ta đi!
...
Tất nhiên, Vương Thanh không hề nghe thấy tiếng lòng da diết của Trần Dương, mà có nghe thấy đi nữa cũng giả điếc mà mang theo Trần Dương chạy trở về sơn môn Nam Nhạc Phái.
Nam Nhạc Phái mặc dù nói đã trải qua lưu lạc, nhưng môn nhân đệ tử bình thường cũng đạt con số mấy vạn người. Trong số đó, đa phần là những đệ tử Luyện Khí Kỳ, còn đệ tử Trúc Cơ Kỳ cũng chỉ hơn một nghìn mà thôi.
Trong đó, ngoài những người có mang trong mình nhiệm vụ phải đi ra ngoài hoặc là có chuyện đặc biệt, còn lại đều tập trung cho nhiệm vụ dẫn tiến.
Mà thời gian kết thúc nhiệm vụ dẫn tiến cũng là lúc bắt đầu cuộc khảo hạch tuyển chọn đệ tử mới của môn phái.
Y theo số lượng hơn nghìn người ra ngoài làm nhiệm vụ, thì chỉ có gần nghìn người là mang được người về.
Dù sao, người phù hợp cũng không đến mức nhiều như vậy.
Cho nên, trên quảng trường nơi tổ chức buổi khảo hạch của Nam Nhạc Phái hiện giờ chỉ có khoảng tám chín trăm người mà thôi.
Những vị đệ tử Nam Nhạc Phái chịu trách nhiệm dẫn tiến sau khi dẫn người đến nơi này, lại báo danh xong thì đều rời đi, để lại cho những quản sự phụ trách chuyên môn lo liệu.
Đám quản sự lúc này cũng nhàn nhã đứng đó, chờ thời gian đến liền bắt đầu thực hiện khảo hạch.
Dĩ nhiên, sở dĩ có chuyện khảo hạch như vầy cũng chỉ là một hình thức tổng duyệt.
Bởi vì trong lịch sử của Nam Nhạc Phái không thiếu trường hợp các vị môn nhân đệ tử vì không tìm được chó liền bắt mèo ăn cứt, dẫn đến một phàm nhân không có linh căn, càng không có chút ngộ tính gì, cả thần trí cũng lù khù lờ khờ.
Việc này làm kinh động tới cả chưởng môn nhân lúc đó.
Lão chưởng môn lúc đó nghe vậy thì tức nổ phổi, tại chỗ đập bàn mắng:
- Vô sỉ, ngu ngốc. Dù tìm cái thế thân cũng nên tìm loại thông minh một chút, thế nhưng dẫn một tên đại ngốc về. Thật tức chết ta!
Thế là từ đó bắt đầu có thêm một bước khảo hạch này, nhằm sàng lọc lại đầu vào.
Mà việc làm này rõ ràng hiệu quả, thanh lọc được một số thành phần bất hảo xen lẫn vào kiếm chác.
Mà ngay khi thời điểm khảo hạch vừa đến, liền có một người hồng hộc chạy đến, theo sau hắn còn có một người mặt không đổi, hơi thở không gấp, chính là Trần Dương và Vương Thanh.
Vương Thanh sau khi mang Trần Dương đến nơi vừa kịp lúc thì mừng rỡ, quay về Trần Dương nói:
- Từ bước này tất cả dựa vào bản thân ngươi. Nếu như may mắn nhập môn thì có thể đến Dược Hoa Phong tìm ta.
Trần Dương gật đầu đồng ý, lại nói cảm ơn hai câu.
Vương Thanh mỉm cười hài lòng chạy đi báo cáo hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi.
Trần Dương lúc này mới quan sát dòng người đang háo hức chờ buổi khảo hạch bắt đầu.
Người nơi đây quả thật rất đông, Trần Dương cũng không có chú tâm quan sát người khác mà tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, trầm tư dửng dưng.
Thực sự đối với cuộc khảo hạch này Trần Dương chỉ có hứng thú quan sát, chứ không hề có hứng thú tham gia, cho nên thà dành thời gian để kiểm tra tình trạng thân thể còn hơn.
Thân thể Trần Dương hiện tại đúng là như một cái bình rỗng, tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ cũng bị hút sạch không còn đọng lại chút nào. Tình trạng này, Trần Dương cần phải tìm một nơi bế quan rồi tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống tu luyện thì mới hồi phục kịp thời, nếu không sẽ để lại di chứng, ngày sau sẽ có nhiều hậu hoạn cản trở tu vi tinh tiến.
Đang lúc suy nghĩ vu vơ thì bên kia, một vị đại hán mặc thanh bào chắc là người chủ trì đứng dậy nói:
- Thời gian đã đến, hiện tại khảo hạch bắt đầu!
Lời này không lớn, nhưng mang theo âm thanh rõ ràng truyền vào tai mỗi người trên quảng trường. Ngay cả Trần Dương ngồi ở góc hẻo lánh và xa nhất cũng nghe rõ ràng rành mạch.
Nói là khảo hạch, nhưng thực ra cũng đơn giản là tiến hành hai cái hạng mục.
Một, khảo hạch linh căn.
Người tham gia khảo hạch kiểm tra linh căn sẽ đặt tay lên một quang cầu thuỷ tinh rồi tuỳ theo màu sắc của quang cầu hiển hiện mà phán định tư chất linh căn của mỗi người.
Quang cầu không có động tĩnh thì đúng là phàm nhân không linh căn.
Quang cầu có màu sắc thì là có linh căn, khi đó dựa vào độ đậm nhạt lại tiến hành phán định tư chất linh căn.
Những người làm cho màu sắc quang cầu thay đổi thì tất nhiên mừng rỡ, đi sang một bên báo danh chờ sắp xếp tiếp theo.
Còn những người không làm quang cầu đổi màu thì cũng chưa hết cơ hội mà tiến hành nội dung khảo hạch thứ hai.
Khảo hạch thứ hai, thể chất!
Trong Tu Tiên Giới từng có một cái thuyết pháp, đó là thiên đạo mênh mông, không chỉ có mình tu sĩ tham ngộ thiên cơ, tìm hiểu huyền diệu chân lý mới tiếp cận được thiên đạo mà thông qua tu luyện thân thể đến cực hạn cũng có thể dùng võ nhập đạo, tương tự cũng đạt được kết quả.
Tu Tiên Giới gọi những người dùng võ nhập đạo này là Luyện Thể Sĩ, mà thứ mà họ luyện được mệnh danh là Luyện Thể Thuật.
Chưa ai chứng minh Luyện Thể Thuật có thể dẫn đến tận cùng chí cao thiên đạo hay không, nhưng những Luyện Thể Sĩ luôn có những vị trí nhất định trong Tu Tiên Giới.
Thậm chí, còn có một số Luyện Thể Sĩ dùng võ nhập đạo, khi tu luyện đến cảnh giới cao còn có thể sử dụng nhiều loại pháp môn thần thông kinh thiên động địa, tuyệt không thua kém so với tu sĩ bình thường.
Mà trải qua hai bước sàng lọc này, số người bị loại vẫn có đến mấy trăm người.
Một số người bị loại thì mặt ủ mài chau, buồn bực nhìn trời thở dài.
Cũng có một số người khác thì đấm ngực giậm chân, oán trách nói ‘Nơi này không thu ta thì chắc chắn có nơi khác thu ta! Ta không tin cũng chỉ có mỗi Nam Nhạc Phái!’
Tất nhiên, mặc dù nói vậy nhưng vẻ tiếc hận trong mắt thì không thể che giấu.
Cũng có không ít người nước mắt rưng rưng, kêu gào khóc lóc. Đặc biệt là một vài tiểu thư ăn mặc sang trọng có vẻ yểu điệu thục nữ.
Nhất thời bầu không khí trên quảng trường cũng hết sức sôi nổi.
Mà Trần Dương thì nhìn những người bị loại bằng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen ghét như muốn nói:
- Thật hâm mộ, được loại ra nhẹ nhõm như vậy, các ngươi trở về, ta cũng thật muốn đi theo a!
Những người kia nếu biết Trần Dương có loại suy nghĩ này, chắc chắn mỗi người sẽ thiêu đốt sinh mệnh, biến nỗi đau thành sức mạnh mà bộc phát ra lực lượng tiềm ẩn nào đó vây công Trần Dương, khiến cho hắn thành một cái đầu heo không chừng!