Phán Thần Hệ Thống

Chương 111: Có mùi thơm



Cứ cách năm năm một lần, ngoại môn lại một hồi lao xao nhốn nháo vì những tân môn đệ tử.

Tất nhiên, sau ba tháng làm quen thì khắp nơi lại trở về vẻ yên tĩnh thường ngày.

Mặc dù trên bầu trời ngoại môn vẫn có từng luồng hào quang bay tới bay lui không ngừng, nhưng ở nơi dành cho các đệ tử ngoại môn cũng đã bớt đi một phần náo nhiệt ban đầu.

Mà lúc này, Sự Vụ Phòng lại là nơi tấp nập nhất.

Vô số đệ tử đến đây nhìn những tấm bảng cao cao có ghi chép các loại nhiệm vụ kèm theo điểm cống hiến tương ứng đạt được.

- Này, ngươi nhìn xem. Nhiệm vụ gì mà tìm hạt giống của Thanh Linh Mộc. Nghe nói đây là một loại cây khi trồng lâu năm có thể sử dụng làm pháp bảo a. Loại này mà muốn tìm hạt giống, nằm mơ sao? Bất quá điểm cống hiến hai trăm thì đúng là con số không nhỏ.

- Cái gì đây? Chăn nuôi một đàn Thổ Khí Trư ba tháng, điểm cống hiến nhận được là sáu mươi. Khà khà, ta trước khi nhập môn vốn là xuất thân từ nhà ba đời chăn nuôi heo. Nhiệm vụ này ta muốn rồi!

- Trời ơi, nhìn xem... Mai đan sư đang tuyển luyện đan dược đồng, điểm cống hiến tuy hơi thấp chỉ có hai mươi nhưng lại được hàng tháng nhận một viên Tụ Khí Đan. Mau mau chạy đến thôi.

...

Sự Vụ Phòng là một gian thạch ốc nhỏ, nhưng phía trước nó là một cái sân rộng có dựng mấy tấm bảng lớn.

Lúc này, rất nhiều đệ tử mặc phục sức ngoại môn đệ tử đang chen chúc nhìn xem những nội dung nhiệm vụ bên trên.

Đám tân môn đệ tử không hề biết rằng, những nội dung nhiệm vụ được ghi bên trên đa phần là do các tu sĩ bên trong Nam Nhạc Phái xuất ra. Phần thưởng thì dĩ nhiên do người ra nhiệm vụ xuất ra.

Trong Nam Nhạc Phái có một cái môn quy, đó là phàm là đệ tử trong môn phái, chỉ cần hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ ban đầu thì từ sau có thể dùng điểm cống hiến của bản thân để đề xuất nhiệm vụ cho người khác làm. Ngoài số điểm cống hiến treo thưởng thì còn phải nộp thêm một số điểm cống hiến khác nộp cho Sự Vụ Phòng làm phí tổn thông báo.

Cũng không biết ai nghĩ ra chuyện này, nhưng quả thật nó đã mang rất nhiều tác dụng tích cực.

Chẳng những giúp cho việc tu luyện của đệ tử môn phái càng ngày càng tiến bộ nhanh chóng, mà tạo cho họ động lực để tu luyện, đồng thời ma luyện tâm tính, trải nghiệm thực tế chiến đấu, tích luỹ kinh nghiệm.

Cũng chính nhờ những điều này mà Nam Nhạc Phái mới duy trì không ngã, dù trải qua bao thăng trầm nhưng nội tình vẫn như trước hùng hậu cuồn cuộn.

Nam Nhạc Phái là một môn phái trong quá khứ từng nổi danh với kiếm trận và hợp kích.

Nghe nói tổ sư khai phái có đến ba người, am hiểu một loại hợp kích tuyệt đỉnh gọi là ‘Tam Thiên Sát Trận’, vừa thi triển lập tức chém giết chung quanh cả nghìn dặm, uy lực vô biên. Từ đó mới chiếm lĩnh Hoàng Liên Sơn Mạch, đặt sơn môn ngay chỗ này.

Cũng có một lời đồn khác, đó là nghe đâu Hoàng Liên Sơn Mạch này bên dưới có giấu một bảo vật tuyệt thế. Nam Nhạc Phái bao đời đều muốn lấy nên chết sống cũng muốn tử thủ chỗ này.

Chuyện đó có thật hay không, hay là do địch nhân tung tin đồn thất thiệt thì không ai chứng minh được. Nhưng có một điều rất rõ ràng, đó là bên dưới nơi mà Nam Nhạc Phái đặt sơn môn chính là nơi hội tụ linh mạch bát phương, hình thành một khu vực tràn đầy linh khí, cực kỳ thích hợp để tu luyện.

Lại thêm siêu cấp đại trận môn phái ngày ngày vận chuyển, tích luỹ, nơi này vốn đã tự động hình thành một loại khí chất như tiên cảnh nhân gian, hoa thơm cỏ lạ, tiên hạc tiên cầm bay tới bay lui trên bầu trời làm cho người người nhìn qua đều như si như say.

Mà lúc này, trên một con đường nhỏ có một thanh niên tầm hai mươi tuổi, nét mặt bình phàm nhưng da dẻ trắng trẻo đang bước đi.

Thanh niên này mặc phục sức ngoại môn đệ tử Nam Nhạc Phái, là một bộ y phục màu xám, trên ngực còn có thêm một thanh kiếm là tiêu ký của Nam Nhạc Phái.

Người này chính là Trần Dương đang trên đường đi đến Sự Vụ Phòng.

Thời gian ba tháng đã qua, trong thời gian này, Trần Dương cũng phát hiện trong lệnh bài của hắn có thêm một nghìn điểm cống hiến. Đây là phần thưởng của Phạm chưởng môn khi trước có nói tới.

Trần Dương cũng biết sự quý giá của điểm cống hiến, nhất thời cũng cảm thấy cao hứng.

Hôm nay đã hết kỳ hạn ba tháng làm quen, Trần Dương tất nhiên là muốn đến Sự Vụ Phòng nhận lãnh nhiệm vụ.

Theo như Trần Dương được biết, cái nhiệm vụ đầu tiên này chính là bắt buộc. Hầu như đệ tử ngoại môn mới nhập môn nào cũng phải đến nhận. Nếu không thì chỉ cần lệnh bài quá sáu tháng mà không có điểm cống hiến nào thì nhẹ sẽ bị trách phạt đánh vài trăm côn cảnh cáo, nặng thì trực tiếp bị đuổi khỏi sơn môn.

Nam Nhạc Phái đối với chuyện này rất không nương tay, nói là môn phái không thể không công nuôi một đám ăn bám không biết cầu tiến.

Theo lý mà nói, Trần Dương đã có trong tay một nghìn điểm, dù hắn không đến làm thì đệ tử ngoại môn nhiều như vậy, chắc cũng không ai chú ý tới hắn.

Nhưng nếu có người hữu tâm, chắc chắn nói ra nói vào rất là khó xử. Hơn nữa, Trần Dương đối với thế lực tu tiên như Nam Nhạc Phái cũng rất tò mò, cũng muốn đến xem xem việc nhận nhiệm vụ là diễn ra như thế nào.

Trên đường đi, Trần Dương cũng phát hiện linh khí nơi này cũng rất nồng đậm, mặc dù còn thua kém bên trong Phán Thần Hệ Thống một chút nhưng đối với nơi được mệnh danh là ‘Hoang Địa’ như thế giới trước kia thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Mà sinh trưởng trong điều kiện như thế này, làm cho các loại hoa cỏ bình thường cũng trở nên sinh động đẹp đẽ khác thường, làm cho Trần Dương vốn có sự yêu thích đặc biệt với cây cối cũng không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.

- Này sư tỷ, nhìn kìa, bên kia có một tên ngốc đang ngắm hoa. Chẳng lẽ là... Ấy ấy.

- Suỵt, khẽ thôi. Nghe nói những người như vậy rất ghét người ta bàn tán về giới tính của mình đó!

- Đa tạ sư tỷ nhắc nhở!

...

Một tràng âm thanh truyền vào tai làm cho Trần Dương choáng váng, vội vàng nhìn tới thì thấy hai cô gái cũng mặc y phục ngoại môn đệ tử như hắn đang đi ngược chiều lại.

Nhìn dáng vẻ hai người này thập thò, Trần Dương chỉ cần động não một chút liền biết vừa rồi nói xấu chắc chắn là sợ hắn nghe được rồi dẫn đến loại cử chỉ biến thái nào đó.

Trần Dương cũng không tiện so đo gì với hai người này mà lắc đầu cười khổ đi sượt qua.

Hai người thấy Trần Dương đi ngang thì cũng biết điều im lặng không nói gì.

Nhưng ngay khi Trần Dương vừa đi qua được hai bước thì một người trong đó liền đưa cái mũi ngửi ngửi rồi kêu lên:

- Có mùi thơm, đúng là biến thái...

Người này nói tới đây liền bị cô gái kia đưa tay bịt miệng lại.

Nhưng hiển nhiên là Trần Dương đã nghe được. Hắn nhíu mài dừng chân, quay đầu lại nói:

- Vị đồng môn này, ngươi vừa nói cái gì?

Nhìn ra thái độ bất mãn của Trần Dương, một cô gái trong đó liền nói:

- Sư đệ, ta là Thẩm Lan, còn đây là sư muội của ta Thẩm Hằng. Sư muội của ta vừa rồi lỡ miệng chứ không có ý gì khác, mong rằng sư đệ không để bụng.

- Sư tỷ. Cũng không phải ta không nể mặt ngươi. Mà chỉ đơn giản muốn nghe xem vị sư tỷ này nói ta ‘biến thái’ là có ý gì?

Trần Dương lãnh đạm nói.

Tu vi hắn thể hiện ra ngoài chỉ có Luyện Khí Kỳ tầng một, nhưng sớm đã khôi phục về tới Trúc Cơ Trung Kỳ rồi. Hơn nữa, cho dù không có tu vi cao thì mặt mũi một nam nhi cũng không cho phép hắn tuỳ ý để người khác đàm luận khinh nhờn như vậy.

Thẩm Lan nghe Trần Dương nói vậy thì sắc mặt có chút xấu hổ. Nàng biết rõ Trần Dương nói như vậy hoàn toàn có lý. Vừa rồi là hai người nàng nói lời không hay trước.

Trong bụng Thẩm Lan còn đang suy nghĩ giải thích thế nào thì Thẩm Hằng đã bực tức bước tới nói:

- Hừ, ngươi chắc là tân môn đệ tử đi. Ta chính là nói ngươi đó, thích thú ngắm hoa, trên người thơm lừng, da dẻ thì láng mịn, không phải loại thân xác nam nhi nhưng tâm hồn thục nữ thì là cái gì? Chúng ta nói như vậy đã là nhẹ nhàng rồi. Hay là muốn tất cả đệ tử ngoại môn đều biết đây?

Thẩm Hằng này dĩ nhiên không có sự trầm ổn cũng như ánh mắt của Thẩm Lan.

Thẩm Lan khi nói chuyện với Trần Dương, để ý thấy ánh mắt hắn trước sau trầm ổn như nước, không hề có dáng vẻ gì tức giận hay hỉ nộ ái ố lộ ra ngoài. Người như vậy chắc chắn không phải hạng bình thường.

Nhưng Thẩm Hằng thì không nhìn ra được. Trong mắt nàng, Trần Dương là tân môn đệ tử, còn nàng là người cũ, hơn nữa tu vi của Trần Dương nhìn qua mới là tầng một. Sao có thể được nàng đặt vào trong mắt.

Trần Dương nghe Thẩm Hằng nói thì mặt không lộ ra vui buồn, ngược lại lãnh đạm hỏi:

- Nếu nói như vậy, sư tỷ ngươi đây là ỷ vào tu vi mà có thể tuỳ tiện vũ nhục đồng môn? Cố ý gây hấn, không xem môn quy ra gì?

- Hả? Còn đem môn quy ra hù doạ ta? Chán sống rồi chắc. Ngươi là cái thá gì, lão nương thích làm gì thì làm, xem ai cản được ta. Ta thích nói ngươi biến thái, bê đê, ẻo lả đó, thì làm gì được ta nào?

Thẩm Hằng nhìn thấy bộ dáng trầm tĩnh của Trần Dương thì không hiểu sao nộ hoả càng cao, không nhịn được lớn tiếng thoá mạ.

Thẩm Lan thấy vậy nhào lên can ngăn, kéo Thẩm Hằng về phía sau trừng mắt để cho nàng im miệng rồi mới chắp tay với Trần Dương nói:

- Sư đệ, xin ngươi thông cảm. Muội muội ta tính tình nóng nảy, lời nói như vậy nhưng thực ra tâm địa lương thiện, không có ý xấu. Để ta về chậm rãi khuyên bảo rồi sẽ dẫn nàng đến chỗ sư đệ bồi tội!

Trần Dương nghe vậy thì lắc đầu, mỉm cười:

- Thẩm sư tỷ, chuyện này không cần nhắc. Bản thân ta cũng không phải như lời Thẩm Hằng sư tỷ nói cho nên không có gì tổn thương, không cần bồi tội gì hết. Thế nhưng Thẩm Hằng sư tỷ đây mạt sát đồng môn, chà đạp môn quy, coi trời bằng vung, loại lời nói phản nghịch như vậy cũng dám nói ra xem ra bản lĩnh không nhỏ. Vừa rồi ta đã tiện tay dùng phương pháp ấn ký ghi toàn bộ vào ngọc giản. Để ta đem tới Hình Pháp Đường cho các vị ấy quan sát để cho vị Thẩm Hằng sư tỷ cái công đạo. Hai vị, xin thứ lỗi không bồi tiếp, ta xin đi trước!

Nói xong, Trần Dương liền nhẹ nhàng chắp tay cáo từ, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.