Phán Thần Hệ Thống

Chương 123: Thuỷ Dong Thạch



Trần Dương thấy vậy bèn chạy theo, nói:

- Vị huynh đài, cảm ơn vừa rồi đã cho ta mượn một phân tiền. Xin cho hỏi cao danh quý tính để sau này ta đến trả lại.

- Ha ha, tiện tay mà thôi. Không cần khách khí.

Trung niên nọ tựa hồ rất hào sảng, phẩy tay nói.

Trần Dương đảo mắt một cái, liền cười:

- Nếu như vậy thì ta nơi này cảm ơn huynh đài một lần nữa. Ngày sau nếu có duyên nhất định hoàn trả đầy đủ.

Nói xong, liền không dây dưa nữa mà hoà vào dòng người đi vào trong thành.

Người kia thấy Trần Dương dứt khoát như vậy thì giật mình, nhưng sau đó lắc nhẹ đầu, đem việc này quăng ra sau lưng.

Nói đùa sao, bản thân gã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn chờ nhân tình của một người thanh niên vắt mũi chưa sạch làm gì. Vừa rồi chỉ là tiện tay mà thôi. Bởi vì chính gã khi xưa cũng từng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Khi ấy cũng được một người xa lạ giúp đỡ.

Cuộc sống vốn là tuần hoàn nhân quả như vậy!

Trần Dương sau khi đến gần cửa thành thì cảm nhận bên trong một căn phòng bí mật trong trường thành có hai đạo thần thức liên tục đảo tới đảo lui kiểm tra những người ra vào thành.

Sắc mặt Trần Dương trước sau vẫn thong thả đi vào bên trong cửa thành.

Binh lính gác cổng cũng chỉ nhìn qua Trần Dương một chút, sau khi thấy dáng vẻ văn nhã cộng thêm khí chất đường đường chính chính trên người Trần Dương thì không chút ngăn trở nào, cho hắn đi vào bên trong.

Đường thành bên trong được lát đá, hai bên là những hàng quán kéo dài tới khuất tầm mắt.

- Không hổ danh lời đồn, nhân khí quả nhiên tấp nập.

Trần Dương không nhịn được cảm thán.

Về cơ bản, nơi đây cũng giống như trong miêu tả của các bộ phim, cũng có các loại quầy hàng, người đến kẻ đi, các cửa hàng buôn bán, ăn uống nối tiếp nhau.

Trần Dương trước khi đến đây đã nhân tiện hỏi thăm một chút.

Ở Nam Nhạc Thành này đi về phía Bắc thành là một khu vực rộng rãi.

Nơi này chính là sản nghiệp do Nam Nhạc Phái chống đỡ, hàng năm có rất nhiều môn nhân đệ tử của Nam Nhạc Phái đến nơi này để trao đổi giao dịch.

Nhất là những đệ tử kiếm ăn bằng nghề săn giết lấy tài liệu yêu thú thì càng hay ra vào nơi này.

Mà bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch cũng có những thứ sản vật rất là đặc biệt, cho nên dần dần cũng thu hút rất nhiều tu sĩ tán tu cũng như tu sĩ của các thế lực khác đến đây giao dịch.

Dần dần tạo thành một cái phường thị có quy mô tương đối, cũng được nhiều thế lực thương hội chú ý mà đặt cơ sở cửa hàng làm ăn tại đây.

Trần Dương sau khi vào Nam Nhạc Thành thì nhanh chóng đến nơi phường thị này.

Mặc dù chỉ là một khu vực của Nam Nhạc Thành, nhưng phường thị này cũng rất rộng lớn.

Trước mắt Trần Dương hiện lên từng dãy cửa hàng bày bán nào là phù lục, pháp khí, nguyên liệu. Nhưng phần nhiều là nơi buôn bán các loại tài liệu yêu thú cũng như sản vật từ bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch đào ra.

Tất nhiên, những cửa hàng như vậy luôn có người ra người vào.

Trần Dương cũng thấy có nhiều đệ tử mặc y phục của Nam Nhạc Phái đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn có cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ của Nam Nhạc Phái cũng đi trên đường.

Tất nhiên, đối với những tu sĩ này thì những người khác đều nhìn bằng ánh mắt kính nể xen lẫn thèm khát.

Dĩ nhiên, làm môn nhân đệ tử của Nam Nhạc Phái cũng là một sự tình đáng nở mặt nở mài.

Trần Dương đi một vòng quanh liền đã cơ bản nắm được kết cấu cơ bản của nơi này.

Ngoại trừ các cửa hàng buôn bán các loại tài liệu, phù lục, pháp khí thậm chí là pháp quyết thư tịch thì còn có một khu vực khá tấp nập dành cho những cá nhân có đồ vật muốn buôn bán nhưng không muốn thuê cửa hàng hoặc bán cho các cửa hàng có sẵn.

Dĩ nhiên, những người bày bán tự do này cũng phải trả một ít phí tượng trưng. Số tiền này sẽ do đội chấp pháp thu lấy.

Mà trong phường thị này, Trần Dương vẫn như có như không cảm thấy có vài đạo thần thức của Kết Đan Kỳ thỉnh thoảng quan sát, giữ gìn trật tự phường thị, phòng ngừa xảy ra chuyện ép mua ép bán hoặc là có người cố tình gây sự.

Nói chung, Nam Nhạc Phái đối với nơi này cũng rất chịu đầu tư bỏ ra vốn liếng, làm cho trật tự trị an chẳng những bảo đảm mà hoàn cảnh buôn bán trao đổi của những thương nhân tu sĩ nơi này cũng rất được đảm bảo.

Hơn nữa, bởi vì hoàn cảnh đặc thù cho nên thỉnh thoảng lại xuất hiện một số sản vật phong phú quý hiếm của Hoàng Liên Sơn Mạch, làm cho số tu sĩ ôm tâm tư tầm bảo đến đây càng nhiều.

Trần Dương từ khi ở ngoài thành đã cố tình thu liễm khí tức lại thành một tu sĩ Luyện Khí Trung Kỳ, hơn nữa cải biến dáng vẻ thành một thanh niên gầy gò, da ngăm đen, sắc diện lạnh lùng.

Cho nên cho dù có gặp phải người quen ở đây thì dưới tình huống đối mặt cũng chưa chắc nhận ra được thân phận của Trần Dương.

Cũng không phải Trần Dương sợ hãi, mà hôm nay hắn mang tài bảo trong người, cho nên có thể cẩn thận bao nhiêu liền cẩn thận bấy nhiêu.

Bởi vì số người vì bảo vật mà trở mặt với nhau, lấy ân báo oán, vong ân phụ nghĩa thì Trần Dương thực sự đã thấy qua nhiều rồi.

Trần Dương cũng không vội vàng tiến vào các cửa hàng mà trước tiên đi dạo các sạp nhỏ buôn bán tự do.

Mà cũng không chỉ mình Trần Dương làm chuyện này, hầu như các tu sĩ khi mới đến nơi này đều đi chung quanh các sạp nhỏ để đào bảo.

Hoạt động mua bán nơi này cũng không giống như khi đi vào cửa hàng, mà là hoàn toàn dựa vào nhãn lực của mỗi người. Bào vật tài liệu có tốt có xấu, nếu có tốt thì cũng phải trải qua sự tra xét kỹ lưỡng của người bán rồi, cho nên muốn tìm được bảo vật có giá trị ở nơi này thì ánh mắt nhất định phải rất cao.

Nhưng cũng từng có người ở trong một cái sạp nhỏ phát hiện một loại tài liệu quý hiếm với giá rẻ mạt, làm cho vô số người đỏ mắt điên cuồng, cơn sốt đào bảo từ đó cũng được hâm nóng lại.

Trần Dương đi đến khu sạp hàng tự do này thì cũng đã vào xế chiều. Tuy nhiên số người đi dạo vẫn không có dấu hiệu giảm xuống.

Thỉnh thoảng lại có mấy người nhìn thấy vật mình cảm thấy hứng thú, bèn ngồi xuống xem xét, dáng vẻ chăm chú.

Trần Dương đi hết sạp này đến sạp khác, nhưng thậm chí còn không dùng đến Pháp nhãn thì hắn vẫn nhận ra đẳng cấp đồ vật nơi này thật sự quá khó coi. Chẳng những thấp mà có một vài thứ còn là hàng giả.

Ví dụ như một ông lão giả vờ cao nhân ngồi im tại chỗ, trước mặt lão là một khối tinh thiết có chút bất phàm. Nhưng người có chút kiến thức đều biết khối tinh thiết này đã bị tổn hại đến không thể tổn hại hơn nữa, chỉ có thể dùng để gạt những kẻ mới vào nghề.

Mặc dù vậy, khi Trần Dương đi qua thì cũng đã thấy có mấy người đang cúi đầu xuống xem xét rồi.

Trần Dương cũng không tiện ngăn cản, bởi vì quy củ vẫn là quy củ, tất cả đều dựa vào ánh mắt. Ông lão kia cũng không có cưỡng ép mua, những người này đều là tự đâm đầu vào mà thôi, không ai làm gì được.

Trần Dương xem một hồi thì cảm thấy có chút chán, xoay người định rời đi thì thấy phía xa xa, ở một góc có một thanh niên xanh xao vàng vọt đang bày bán một ít khoáng thạch.

Ánh mắt Trần Dương chớp loé liền có hứng thú, bước lại gần.

Thanh niên kia thấy Trần Dương lại gần, lại cảm nhận tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí Trung Kỳ thì thái độ cũng không có niềm nở mà tiếp tục xem một quyển sách cũ kỹ trong tay.

Trần Dương cũng không để ý mà hứng thú xem hàng hoá được bày trước mặt người này.

- Thứ này giá bao nhiêu?

Trần Dương chỉ một viên tinh thạch bằng nắm tay, có màu xanh lá nhạt, hỏi.

- Mộc Tinh Khoáng, giá trị hai mươi Hạ phẩm linh thạch.

- Còn vật này?

- Huyền Thiết, giá trị hai mươi lăm Hạ phẩm linh thạch.

- Cái kia?

...

Trần Dương một hơi hỏi bốn năm thứ.

Ban đầu thanh niên nọ còn rất kiên nhẫn trả lời, cuối cùng nhịn không được nhíu mài nói:

- Đạo hữu, ngươi có mua hay không? Nếu không mua xin đừng ở đây làm mất thời gian của ta.

Nếu không phải nhìn xem tu vi của Trần Dương là Luyện Khí Trung Kỳ ngang bằng với gã thì thanh niên này đã trực tiếp hô cút rồi!

Trần Dương nghe vậy thì không có nửa điểm phật ý mà còn cười nhẹ nhàng nói:

- Ta là muốn mua, nếu không đã không đến đây. Những thứ vừa rồi ta hỏi đều là có ý muốn mua, nhưng ngược lại đạo hữu ra giá không thấp nên ta mới như vậy. Ví dụ như khối Mộc Tinh Khoáng này, nếu là bình thường thì cái giá đạo hữu đưa ra chẳng những đúng giá mà còn có chút rẻ nữa. Nhưng khối tài liệu này nếu nhìn kỹ, ở giữa tâm đã xuất hiện một vết nứt như sợi tóc. Phỏng chừng đã bị tổn hại một phần. Ta không tin lấy ánh mắt của đạo hữu lại không nhìn ra, thứ này, mười Hạ phẩm linh thạch đã là được giá. Còn khối này...

- Ta nói, vốn dĩ ta có ý muốn mua, nhưng thấy giá không hợp nên thôi, cũng không nói ra nói vào cái gì. Đạo hữu là người bán, chẳng lẽ phường thị này còn có quy định người bán không được hỏi giá? Hay đạo hữu vốn chẳng muốn buôn bán mà cố tình đến đây hí lộng khách nhân?

Thanh niên nọ nghe vậy thì kinh hãi nhìn Trần Dương như nhìn thấy quỷ. Ấp úng nửa ngày trời liền cười khổ chắp tay nói:

- Vừa rồi là ta có lỗi, mong đạo hữu thứ lỗi. Những thứ kia, nếu đạo hữu thích thì cứ theo giá đạo hữu đưa ra đi.

- Thôi được rồi, ta cũng chỉ là nói như vậy mà thôi. Những khối kia xem ra không cùng ta có duyên, thôi vậy. Đạo hữu xem giùm ta khối tài liệu này thì sao?

- Khối này? Khối này là một khối Thuỷ Dong Thạch, trị giá mười Hạ phẩm linh thạch.

Thanh niên đã trải qua một lần, lúc này cũng không ra hoa chiêu gì nữa mà sảng khoái nói.

Trần Dương thấy vậy cười đáp:

- Được, khối này ta mua.

Nói xong liền lấy ra mười viên Hạ phẩm linh thạch thu lại viên Thuỷ Dong Thạch nọ.

- Hoan nghênh đạo hữu lần sau lại đến.

Thanh niên bán được hàng thì vui vẻ chào, nhìn Trần Dương rời đi mà nụ cười thu lại, sau đó thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.