Ba ngày sau, Trần Dương được phân đến một nơi ở được dựng tạm nghỉ ngơi chờ xuất chiến.
Trong ba ngày, Trần Dương thông qua trò chuyện cũng nắm được sơ bộ tình hình nơi này.
Lúc mới đến đây thì chủ yếu là Nam Nhạc Phái chủ động xuất kích, chia thành từng nhóm tiến lên diệt địch. Nhưng hiện giờ thì lâm vào thế giằng co phòng ngự và phản công.
Mà ngoại trừ Trần Dương mới đến và đội trưởng Tôn Quang hay đi hội họp cùng các vị đội trưởng khác bàn thảo kế sách, thì năm người còn lại trong đội số bốn hay cũng không hợp nhau lắm. Nhất là người tên gọi là Vũ Cát kia. Ngày thường gã đều lầm lì ít nói, nhưng khi chiến đấu thì bộc phát ra chiến lực to lớn, cho nên cũng không ai dám nói gì tới gã, cứ để mặc như vậy.
Trần Dương cũng được biết, trước khi hắn đến đây thì đội số bốn từng ra ngoài chiến đấu với yêu thú ba lượt. Mà trong ba lượt đó nhân số bọn họ cũng chỉ còn lại năm người mà thôi, còn năm người đội viên khác đã táng thân trong thú triều rồi.
Bất quá, bọn họ cũng không phải chỉ toàn mất mát, hầu như ai cũng có thu hoạch lớn. Vũ cát còn thu thập được cả yêu thú tam cấp.
Đừng nhìn tam cấp là nhỏ bé, bên trong thú triều, chẳng những nhiều yêu thú cùng với nhau ở một chỗ mà còn trợ giúp nhau nữa, cho nên muốn giết một con yêu thú tam cấp, nói thì dễ nhưng khi làm liệu có dễ dàng như trong tưởng tượng?
Mà theo Trần Dương quan sát, khí tức trên người những đội viên này đều phát tán mạnh mẽ, hiển nhiên đều có thu hoạch và tiến bộ từ trong thực chiến.
Trần Dương lúc này cầm thanh kiếm ‘quân nhu’ được cấp, tay khẽ vuốt, mắt híp nhìn.
- Thứ này mặc dù phẩm chất hơi thấp nhưng nếu cẩn thận dùng cương khí bao quanh thì chắc cũng có thể tạm sử dụng. Chỉ là không biết nếu thi triển ra đệ nhị kiếm ‘Câu hồn’ thì nó có chịu nổi hay không...
Trừu Hồn Lục Kiếm có sáu kiếm.
Đệ nhất kiếm ‘Đoạt Mệnh’
Đệ nhị kiếm lại chính là ‘Câu Hồn’.
Trần Dương đã luyện đệ nhất kiếm đến tiểu thành, có thể dùng một cành trúc khi triển ra bốn phần uy lực. Hiện giờ chỉ cần tìm một thanh kiếm tốt để phối hợp mà thôi.
Còn Câu Hồn đệ nhị kiếm thì Trần Dương cũng chỉ mới chạm đến da lông, tuy vậy uy lực của nó cũng làm cho Trần Dương cảm thấy sợ hãi.
Trần Dương nhớ rất rõ, khi hắn thử đánh ra đệ nhị kiếm thì kiếm thức còn chưa thi triển thì cành trúc đã vỡ thành bột phấn rồi.
Từ đó có thể thấy đệ nhị kiếm này có uy lực như thế nào, nếu tuỳ tiện cầm một thanh kiếm bình thường tất nhiên không thể phát huy ra hết.
Trong lúc còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì từ bên ngoài bỗng vang lên âm thanh trống trận dồn dập ba hồi.
Trần Dương đang ngồi dưỡng thần, nghe ba tiếng trống này liền không nhịn được đứng dậy, đi ra ngoài nghe ngóng.
Bên ngoài căn lều có tiếng bước chân người chạy dồn dập về một hướng, cả tiếng binh khí loảng xoảng va chạm vào nhau.
- Yêu thú tập kích, các đội từ năm mươi đến một trăm ngay lập tức tập hợp. Còn những người khác quay trở lại vị trí, không được rối loạn.
Một âm thanh quát lớn vang lên làm cho đám người liền ổn định lại.
Trần Dương chỉ đứng nhìn chứ không vội vã chen chúc đi như những người khác.
Trần Dương thấy rất rõ, trong số những người chạy đi thì có những người trên mặt ẩn chứa vẻ chờ mong cùng hưng phấn, cũng có vài người trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ sợ hãi, sắc mặt xanh mét khó coi.
Trần Dương sau khi nhìn qua một hồi thì cũng chậm rãi trở lại chỗ ở, tiếp tục nghỉ ngơi.
Chừng nửa giờ sau, bên tai Trần Dương vang lên âm thanh ào ào. Dĩ nhiên đại quân của nhóm quân số ba chuyến này đã bắt đầu xuất phát.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa lều nơi Trần Dương trú ngụ có tiếng bước chân, sau đó là tiếng gọi:
- Trần Dương, Trần huynh đệ, ngươi có trong này chứ?
Người bên ngoài đến là không ai khác mà chính là một tu sĩ cùng chung trong đội số bốn tên là Lâm Hưng.
Lâm Hưng này là người khá nhiệt tình cởi mở, mấy ngày trước Trần Dương từ chỗ người này nhận được không ít thông tin hữu ích. Cho nên lúc này thái độ của Trần Dương cũng rất khách khí nói:
- Lâm huynh mời ngồi!
- Ha ha, ngồi cái gì, ta đến đây chính là muốn mời Trần huynh đệ cùng ta đi quan sát một chút tình hình chiến đấu bên kia, thuận tiện khi đến lượt chúng ta ngươi tránh phải bỡ ngỡ.
- Nếu được như vậy thì còn gì bằng. Tiểu đệ đây đành làm phiền sư huynh một lát vậy.
Trần Dương mỉm cười nói.
Trong Thú triều chi chiến, dù là ai thì cũng không dám tự nói sẽ an toàn. Cho nên việc đi quan sát trước tình hình chiến đấu, thuận tiện để ý một vài điểm cần thiết thì lúc lâm trận sẽ phát huy hiệu quả không ngờ. Loại chuyện tốt như thế này Trần Dương cũng không hề ngại nhiều, tất nhiên sẽ không nói lời từ chối.
Mà Lâm Hưng thấy Trần Dương đồng ý thì cũng gật gù, sau đó hai người cùng nhau đi ra khỏi căn lều.
Lâm Hưng cùng Trần Dương vừa đi ra ngoài thì gặp ngay một toán cảnh vệ đang đi tuần tra chung quanh.
- Hai người kia, làm gì đó?
Một trong số cảnh vệ sau khi nhìn thấy hai người Lâm Hưng và Trần Dương thì lớn tiếng quát.
Lâm Hưng liền tiến lên nói vài câu gì đó, người kia lại nhìn về phía Trần Dương một cái rồi gật nhẹ đầu.
Lâm Hưng liền chạy tới kéo tay Trần Dương nói:
- Đi thôi, bên kia phỏng chừng chuẩn bị phát sinh chiến đấu rồi.
Trần Dương bèn vội vã chạy theo sau lưng Lâm Hưng.
Hai người chạy đi khoảng nửa giờ thì nghe phía trước có âm thanh gầm thét gào rú.
Mà cách vị trí của Trần Dương không quá xa là một cảnh tượng đồ sộ.
Một bên là vô số yêu thú đang ùn ùn kéo tới, chia thành từng lớp một nhào tới bên cạnh một cái chiến hào rộng cả trăm mét, bên dưới tràn đầy cạm bẫy và lửa đỏ.
Cái chiến hào này dấu vết còn rất mới, hiển nhiên là mới vừa được xây dựng không lâu.
Mà đứng phía bên này chiến hào là hơn năm trăm tu sĩ của Nam Nhạc Phái dàn thành một hàng dài. Đứng phía sau là một tu sĩ Kết Đan Kỳ và một đám tu sĩ bạch y Trúc Cơ Kỳ.
Nguyên cả đám lúc này đều sắc mặt hết sức âm trầm.
- Sư thúc, đợt tiến công thú triều lần này có điểm khác lạ. Tuy là số lượng vẫn như vậy nhưng đẳng cấp hình như có chút thấp. Đa số đều là cấp một cấp hai, ở phía sau có một đám yêu thú cấp ba mà thôi.
Một tu sĩ tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ ánh mắt nhìn về phía trước, trầm giọng nói.
Mà kế bên hắn là một đại hán mặc cẩm bào đang đứng chắp tay nhìn về phía trước, nghe vậy liền đáp:
- Ngươi nhìn về phía xa kia!
Nghe tiếng nói này, toàn bộ đám người liền dồn sức tập trung nhìn về phía xa.
Vừa nhìn, cả đám liền trợn mắt há hốc mồm:
- Cái gì... Bọn yêu thú kia sao kỳ lạ như vậy? Khí tức đó...
- Bọn chúng chính là yêu thú biến dị. Còn khó đối phó hơn yêu thú thông thường nhiều lần!
Đại hán cẩm bào nhẹ giọng nói, ánh mắt ẩn hiện hàn quang.
Mà ngay lúc này, đám yêu thu đợt đầu tiên rốt cục cũng nhào tới, bất chấp chiến hào mà ầm ầm lao về phía trước.
Vô số tiếng kêu gào, gầm thét vang lên.
Cũng có rất nhiều yêu thú bị trúng cạm bẫy làm cho máu thịt tung toé, hoặc bị lửa đốt mà kêu gào đau đớn, nhưng chiến hào theo đó cũng bị chính máu thịt của chúng lấp dần.
Đúng lúc này, mấy chục gã Trúc Cơ Kỳ đội trưởng liền trở về chỗ đội của mình.
- Hoả tiễn thuật, chuẩn bị!
Theo tiếng hét của đám đội trưởng, một đám tu sĩ liền bước lên phía trước lấy ra một bộ cung tên. Sau khi truyền linh lực vào liền làm cho mũi tên rực cháy hừng hực.
Nhìn đám yêu thú đang hừng hực gào thét giơ nanh múa vuốt tiến tới, trong mắt đám đội trưởng đều hiện ra vẻ hung ác, trầm giọng quát:
- Bắn!
‘Xoẹt xoẹt~~~Chíu chíu~~~’
Nhất thời mấy trăm mũi tên rực lửa ầm ầm lao ra, tạo thành một cơn mưa mũi tên ào ào bắn tới, vô số yêu thú cấp thấp chỉ trong một mũi tên này liền rầm rầm ngã ra mặt đất.
Trần Dương sớm đã đến một bên yên lặng quan sát.
Cũng lần đầu tiên hắn được chứng kiến tu sĩ chiến đấu quy mô lớn thế này, ánh mắt có chút ngây dại.
Mà sau khi đám cung tiễn thủ này bắn ra, thì một dàn người phía sau tay cầm kiếm và đao, thậm chí phù lục cũng tiến lên phía trước, tập trung linh lực toàn thân, chuẩn bị đối chiến.
Trong mắt những người này đều mang theo vẻ quyết tâm lạnh lùng.
- Grào~~~
- Nghiệt súc, chết đi~~~A~~~
Một con yêu thú cấp hai hình dáng tựa như một con sói lớn, hình thể to lớn, trên bụng của nó có dính một mũi tên lủng lẳng, máu chảy đầm đìa nhưng chưa có chết.
Lúc này nó vất vả mới đạp lên xác thịt bầy nhầy của những yêu thú khác mà vượt qua khỏi chiến hào liền thấy một tu sĩ cầm đại đao xông tới.
Đại đao trong tay người tu sĩ này rất nhanh nhẹn, uy lực mười phần, mỗi đao chém ra rất đơn giản chỉ có bổ, đâm, chém ngang, nhưng cũng làm cho một con yêu thú cấp hai đã bị thương rất chật vật.
Cuối cùng tu sĩ này nhân lúc con yêu thú sơ hở liền bổ một kích hiểm ác, chém đầu con yêu thú ra làm hai, óc văng tung toé.
Hắn hưng phấn cười lớn đang định tiến lên thì cảm thấy trước mắt tối sầm, một con cự đại mãng xà đã dùng đuôi quật hắn bay sang một bên, thất khiếu chảy máu vô cùng thê thảm.
Cảnh tượng chiến đấu này nhìn khắp chiến trường đều có thể thấy.
Lúc này khắp mặt đất đều là một mảnh kêu gào la hét, tiếng binh khí va chạm vào xương thịt, tiếng yêu thú gầm gừ, tiếng cười hưng phấn và tiếng hét sợ hãi trộn lẫn vào nhau.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một mùi máu tanh theo cơn gió lan khắp mọi nơi.
Tu sĩ mặc dù mạnh, nhưng nhân số thật sự quá ít.
Mà sau khi đẩy yêu thú đến một mức thì liền được lệnh lùi lại, cũng không có mạnh mẽ tiến công, ý đồ cầm cự phòng thủ mà thôi.
Đang lúc này, Trần Dương bỗng quay đầu nhìn về một phương hướng.