Trần Dương thấy cảnh này, thu lại phi kiếm trước mặt, nghiêm túc nhìn thanh niên họ Yến, bàn tay vừa thu hồi lại phi kiếm, kiếm quyết vũ động liền hình thành một tầng kiếm quang bao bọc toàn thân.
Yến sư huynh thấy cảnh này thì trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, hét lớn một tiếng, mười ngón tay biến ảo, nhất thời không biết đã đánh ra bao nhiêu đạo pháp quyết, kiếm quang màu xanh mơ hồ một cái rồi điên cuồng hợp lại, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một con cự mãng màu xanh dài gần mười trượng.
Chưa dừng lại, sau khi con cự mãng này xuất hiện, Yến sư huynh liền há mồm cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, hoà theo linh lực điểm tới.
Con cự mãng cảm nhận linh lực cuồn cuộn này liền có vẻ hưng phấn hấp thu, chỉ trong chốc lát hình thể đã đạt tới gần mười lăm trượng mới dừng lại.
Nhìn lại, hình thể Trần Dương lúc này vô cùng nhỏ bé so với con cự mãng này.
Mà cự mãng ngay lúc này liền há mồm lao tới, cái đuôi to lớn lại tạt qua bên cạnh như muốn ngăn chặn đường lui của Trần Dương.
Nhất thời cát bay đá chạy văng tung toé khắp nơi.
‘Phanh Phanh!’
Cái đuôi của cự mãng vừa va chạm với kiếm quang quanh thân Trần Dương liền tạo thành âm thanh ma sát chói tai, sau đó kiếm quang như có điểm ảm đạm.
Yến sư huynh thấy cảnh này thì ánh mắt sáng lên, không chút do dự điểm tới một cái, linh lực toàn thân không hề giữ lại. Cơ hội tốt như thế này, nếu không tận dụng thì còn đợi đến khi nào!
Ngay khi kiếm quang quanh thân Trần Dương có dấu hiệu ảm đạm thì cự mãng liền hung hăng mở cái miệng đầy răng nanh lởm chởm cắn về phía đỉnh đầu Trần Dương.
Đầu là nơi quan trọng nhất của người tu sĩ, chỉ cần một ngụm cắn trúng đầu, chắc chắn thần tiên khó thoát.
Đúng lúc này, khoé miệng Trần Dương nổi lên một vệt cười nhạt, đầu vai hơi nhoáng lên một cái thì thân ảnh liền mơ hồ, biến mất tại chỗ.
Cự mãng đang hung hăng cắn tới, ai ngờ cắn vào khoảng không, nhất thời tức giận gào thét.
Mà Yến sư huynh thấy vậy liền khoé mắt co giật, không nhịn được lùi lại phía sau, đồng thời mở hộ thân linh khí bao bọc toàn thân.
Sau một khắc, một thân ảnh phía trên đỉnh đầu của Yến sư huynh đột ngột xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này vừa xuất hiện lập tức không chút do dự cầm một thanh kiếm trong tay chém xuống, quát:
- Đoạt Mệnh!
Không có hoa mỹ, không có kiếm quang, chỉ có một kiếm bình thường chém xuống, lập tức tựa như cắt lấy đậu hũ chém xuyên qua người Yến Sư huynh. Mà hộ thân linh khí của gã cũng không ngăn cản được mảy may.
Chỉ thấy một đạo tàn ảnh loé lên, lập tức nghạnh sanh sanh chém xuyên qua người Yến sư huynh thành hai nửa, không có chút gì ngăn trở.
Thẩm Lan vốn quan chiến từ đầu đến cuối, thấy Trần Dương vậy mà ra tay gọn gàng như vậy thì gương mặt co giật, có chút sợ hãi.
Tiếp sau đó, Trần Dương không chút do dự đi đến mỗi một người chém xuống một kiếm, sau đó tiện tay bắn ra mấy cái hoả cầu thiêu đốt toàn bộ, thu lại tất cả túi trữ vật lại rồi xử lý hiện trường. Sau khi toàn bộ bảy người không còn chút dấu vết nào nữa thì Trần Dương mới đi đến bên Thẩm Lan, nhìn tới, không nói một lời.
Thanh tiểu kiếm của Yến sư huynh vốn hoá thành cự mãng, sau khi mất hết linh lực liền rớt xuống một bên, cũng bị Trần Dương thu lấy.
Thẩm Lan nhìn dáng vẻ Trần Dương tựa như mây trôi nước chảy, hết sức bình tĩnh giết người rồi dọn dẹp hiện trường thì không nhịn được cả người lạnh toát.
Đặc biệt, nhìn thấy Trần Dương sau khi dọn dẹp xong liền đi tới chỗ nàng thì càng làm cho nàng kịch liệt hoảng sợ, vội nói:
- Trần sư huynh, ta Thẩm Lan tại đây phát thệ nếu như có nửa lời tiết lộ chuyện hôm nay chắc chắn trời tru đất diệt, vạn ma cùng xé, chết không chỗ chôn.
Thẩm Lan phát thệ xong thì cắn răng nhìn Trần Dương. Đây đều là những gì độc ác nhất mà nàng có thể nghĩ ra, hi vọng Trần Dương sẽ không ra tay.
Nàng cũng âm thầm vận lực chỉ cần Trần Dương có cử động lạ liền ném ra Phượng Mao Phiên.
Trần Dương nhìn nàng phát thệ, sau đó chậm rãi nói:
- Chuyện hôm nay giấu giếm không được lâu, những người này là do người khác phái đến, nếu không trở về sẽ bị phát giác. Khi đó... Hắc hắc.
Thẩm Lan thở dài, nàng cũng biết điều này, nhất thời không tìm ra đối sách.
Trần Dương thấy vậy thì nói:
- Người kia sau khi phát giác, chắc chắn tìm tới nàng. Cho dù có sử dụng cách gì thì cũng vô dụng, mà sư phụ của nàng, chắc chắn cũng không bảo đảm nổi cho nàng.
Thẩm Lan sắc mặt lúc trắng lúc xanh, suy nghĩ một chút liền đáp:
- Bất quá thì ta cao chạy xa bay...
Nàng khi nói ra lời này thì khuôn mặt có chút buồn bã. Dù sao mất nhiều công sức như vậy mà chưa được mấy ngày đã gặp phải chuyện như vậy.
Trần Dương suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói:
- Nếu đã như vậy, ta hiện tại có một phương pháp. Chẳng những giúp nàng tránh khỏi phiền phức, mà sau này cũng có thể từ từ trở về môn phái mà không ai dị nghị.
- Sư huynh, là cách gì?
Thẩm Lan đôi mắt đẹp sáng lên, liền hỏi.
Trần Dương mỉm cười thần bí, lập tức truyền âm cho nàng:
-...
Thẩm Lan mới ban đầu nghe thì nhíu mài, nhưng càng ngày càng tỏ ra vui mừng, cuối cùng vái Trần Dương một cái thật sâu nói:
- Xin đa tạ sư huynh giúp đỡ, ngày sau chỉ cần Thẩm Lan còn một hơi, chắc chắn báo đáp ân tình này.
- Được rồi, thời gian cũng không nhiều, trước hết nên đi thôi.
Trần Dương phất tay áo nói.
Thẩm Lan nghe vậy gật đầu, vội vàng nén thương thế trong người đi về phía Nam.
Trần Dương khép hờ hai mắt nhìn Thẩm Lan rời đi, thở ra một hơi, bàn tay vừa lật liền lấy ra mấy tấm phù lục.
Vung tay lên kích phát những tấm phù này làm cho toàn bộ không gian nhộn nhạo một trận, Trần Dương cảm nhận một chút mới hài lòng rời đi.
Hai ngày sau, có một người ăn mặc bạch y chạy đến nơi này, nhíu mài sau đó triển khai một cái pháp quyết khó hiểu.
Chỉ thấy pháp quyết trong tay người vừa động thì bốn phía như có từng làn sương mù kéo tới bao bọc toàn bộ chỗ này.
Chừng nửa canh giờ sau, người này mở hai mắt ra, lẩm bẩm:
- Không gian nơi đây rõ ràng trải qua đấu pháp, nhưng hình như bị người dùng phương pháp nào đó quấy rối, xoá sạch những vết tích còn lưu lại. Người này rốt cục là ai? Còn đám người kia không biết đã đi đâu...
Người này thì thào một chút liền xác định một phương hướng rồi nhanh chóng chạy đi.
Mà Trần Dương sau khi trở về dược viên thì an ổn chờ đợi, sau hơn nửa tháng mà không có phát sinh vấn đề gì, càng không ai tới tìm thì thở ra một hơi.
Mà bảy người kia lần nữa trở thành lực lượng lao động bên trong Nông Trang, đồng thời cung cấp cho Trần Dương một số điểm công đức thật lớn, khiến cho hắn vô cùng vui vẻ.
Tình hình chiến đấu lúc đó quả thật cũng làm cho Trần Dương rất nhiều gợi ý. Nhất là kiếm khí hoá hình của Yến sư huynh nọ càng có uy lực khó lường.
Thấm thoát qua một tháng, Trần Dương trước sau bế quan bên trong dược viên không đi ra ngoài. Mà dường như vị Nhị ca kia cũng không có điều tra được gì, cho nên Trần Dương trước sau vẫn yên ổn bế quan.
Nhưng mà thế sự vốn luôn không như ý.
Trần Dương bế quan được một tháng thì bên trong tông môn liền truyền ra mệnh lệnh:
- Những tu sĩ trong Trúc Cơ Chiến từ hạng bốn mươi đến hạng năm mươi sẽ được điều đi Hoang Địa để thường trú nơi đó.
Trần Dương sau khi được một tu sĩ chấp sự đến thông báo việc này, thuận tiện cho thời gian ba tháng để chuẩn bị thì mặt không dị sắc mà đồng ý.
Chuyện này làm cho Trần Dương hết sức ngoài ý muốn.
Dĩ nhiên, điều đi như vậy thì tông phái cũng tặng thưởng cho nhiều thứ, thậm chí chỉ có mười năm nhưng mỗi người đến Hoang địa bên kia trú đóng cũng sẽ nhận được mười nghìn điểm cống hiến.
Đối với một đệ tử, số này phải nói là một con số khổng lồ.
Trần Dương vừa được thưởng, vừa tích luỹ mà mãi chỉ có gần năm nghìn điểm, đó là dưới tình huống hắn trong công tác đạt được thành tích tốt, lần trước lại lập được đại công thì mới như vậy, chứ đám đệ tử bình thường thì đừng có mơ.
- Vừa chạy qua đây, hiện giờ lại phải trở về? Có phải là có chút nhanh hay không? Hơn nữa... Mười năm... Cũng không phải là thời gian dài, tuy nhiên nếu sang bên đó chắc chắn mang theo sự vụ trong người, khó lòng yên ổn tu luyện được.
Trần Dương trầm ngâm, thân ảnh chợt loé liền đến Bảo Khố của Nam Nhạc Phái.
Với thân phận nội môn đệ tử của Trần Dương hiện nay, có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy bảo vật bên trong bảo khố ở tầng hai thậm chí tầng ba của Bảo Khố.
Trần Dương đã hạ quyết tâm không muốn trở về bên kia, cho nên chỉ có một con đường duy nhất là tìm đường thoát khỏi nơi đây, tự tìm một nơi yên ổn tu luyện.
Lần trước, Trần Dương từ chỗ tiểu Cát đã nhận được một cái ngọc giản có chứa thông tin về Thanh Mặc Thạch. Nhưng khi ấy, Trần Dương sau khi đọc xong, qua tra xét liền thấy nơi kia quả thật quá xa, cho nên không có hạ quyết tâm.
Lần này đột nhiên có một cơ hội, Trần Dương cũng muốn đến nơi kia tìm hiểu một lần xem có thể còn phát hiện thêm Tử Tinh Kim hoặc là tài liệu khác hay không.
Dù sao, đối với tài liệu luyện chế phi kiếm chính thức của mình thì Trần Dương vẫn còn thiếu khuyết rất nhiều thứ, cho nên hắn cũng muốn nhân cơ hội này mà sưu tầm một hai.
Trong đầu vừa suy nghĩ, cước bộ dưới chân Trần Dương lại không chậm chút nào, chỉ thoáng cái đã nhìn thấy Bảo Khố phía xa xa.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Trần Dương sau khi trình ra lệnh bài của mình là lý do muốn tới thì liền trực tiếp bỏ qua tầng một mà ngông nghênh đi lên lầu hai.