Phán Thần Hệ Thống

Chương 167: Lối đi dưới đáy biển



Trần Dương thân ảnh vừa ra khỏi Phán Thần Hệ Thống liền đi tới trên đầu thuyền.

Lúc này, Đại Đao sớm đã lấy thanh đao sau lưng bắt đầu đánh với đám hải thú đang nhao nhao bắn lên.

Trần Dương thấy Đại Đao vẫn còn dư lực ứng phó thì cũng chưa ra tay mà lặng yên đứng một bên quan sát.

Lão Ngư sớm đã chạy vào bên trong tránh né, chắc hẳn là do Đại Đao yêu cầu.

Trần Dương đứng ở nơi này liền thấy rõ ràng, bên hông thuyền là một đàn cá ước chừng mấy trăm con, mỗi con có kích thước bằng một đứa trẻ con đang dùng đầu húc vào mạn thuyền.

Mà mỗi con cá này trên người mọc đầy gai, lớp vảy trên thân thuần một màu đen tuyền phản chiếu ánh mặt trời tạo nên một cảnh tượng loá mắt.

Mà công kích của mỗi con cá đa số đều là há mồm phun ra một dịch thể màu đen.

Đại Đao dùng thanh đao trong tay vừa chém ra liền chém một con cá làm hai nửa, đồng thời cũng tạo nên một luồng đao kình bao bọc toàn thân, nhất thời đối phó với lũ cá có phần dư lực.

Trần Dương thấy đao pháp của Đại Đao thì trong lòng thầm khen ngợi.

Mặc dù đao pháp của Đại Đao rất đơn giản, nhưng chính loại đơn giản không hoa mỹ này lại tạo ra hiệu quả phản phác quy chân.

‘Nếu cho người này thời gian, chắc chắn có thể tiếp cận đến cảnh giới lĩnh ngộ Đao ý.’

Trần Dương thầm khen.

Đang lúc này, đột nhiên từ sâu dưới mặt nước có một bóng đen cực lớn lao lên, chỉ trong chớp mắt liền nhô lên khỏi mặt nước.

Trần Dương nhìn thấy rõ ràng đây là một con đại kính ngư to gấp hai lần con thuyền, mà Đại Đao sau khi nhìn rõ thứ này thì khuôn mặt xanh mét, thất thanh kêu lên:

- Ngư Vương!

Thông thường, mỗi một đàn cá đều có một con dẫn đầu, thực lực cũng mạnh mẽ nhất mới có thể chấn nhiếp đám cá nhỏ, mà theo Trần Dương thấy, con Ngư Vương này đã có thực lực Trúc Cơ Sơ Kỳ rồi, vô cùng mạnh mẽ, nếu để cho Đại Đao đánh với nó chắc chắn ăn thiệt thòi.

Trần Dương nhún mình một cái tới trước, không nhìn Đại Đao mà lao tới chỗ con Ngư Vương, nói:

- Để cho ta.

Trần Dương tựa như sao băng, không nói hai lời vừa lao tới liền xuất hiện một thanh kiếm trên tay, không nói hai lời chém xuống.

Con Ngư Vương này cũng không hiểu ra sao, vừa từ dưới mặt nước chui lên lập tức nhìn thấy một bóng đen cầm kiếm chém xuống.

Dưới sự hoảng hốt, nó chỉ kịp há mồm phun ra một cột sáng màu đen, cái đuôi cũng nhanh như chớp quật tới người Trần Dương.

Trần Dương kiếm quang trong tay chợt loé liền thu lại kiếm quang, thân ảnh uốn éo một cái tránh né cái đuôi của con Ngư Vương, vừa loé lên đã xuất hiện ở bên cạnh đó không xa, miệng quát:

- Lưu Tinh Phi Vũ!

Kiếm quang như hồng, vừa chém ra lập tức phân ra làm mấy trăm đạo kim quang li ti như mưa sa bão tố ầm ầm lao xuống.

Con Ngư Vương vùng vẫy một cái liền muốn tránh sang nhưng thân hình quá lớn, lập tức bị mấy chục đạo kiếm quang ghim như một con nhím.

Tuy nhiên, so với thể hình của con cá này thì những đạo kiếm quang này hết sức nhỏ bé, con cá phỏng chừng cũng thấy như vậy nên cũng muốn dùng lớp lân phiến cứng rắn chống đỡ.

‘Phanh Phanh Phanh~~’

Liên tục những âm thanh trầm đục truyền đến, kiếm quang mặc dù nhỏ bé nhưng lại xuyên qua lớp vảy của Ngư Vương không chút khó khăn.

Lập tức mấy chục cái lỗ bị khoét ra, máu đen bên trong trào ra. Con cá khạc khạc mấy cái ra vẻ đau đớn.

Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt vui mừng, đột nhiên, không biết từ nơi nào, một con quái ngư bỗng nhiên bay lên, rớt ngay vào họng con Ngư Vương.

Con Ngư Vương thấy vậy thì giật mình, há mồm càng to định phun ra thì hai ba con khác bỗng nhiên bay tới, hình như là bị một thứ gì đó trong mồm của con Ngư Vương thu hút tới, chen chúc nhau bay vào.

Đại Đao đứng bên cạnh vừa đánh giết những con nhỏ hơn vừa quan sát cuộc chiến, thấy cảnh này thì nghệch mặt ra.

Mà Trần Dương lúc này cũng không hiểu nổi.

Chỉ thấy con Ngư Vương vốn đang hừng hực khí thế bỗng dưng bị mấy chục con cá bay vào trong họng, khạc khạc khè khè, lắc đầu buồn bực rớt xuống mặt nước vùng vẫy bơi ra xa.

Thế nhưng nó bơi chưa được mấy dặm thì đột nhiên có một cái lốc xoáy phun lên trúng ngay bụng nó, làm cho nó văng ra khỏi mặt nước, bụng bị xé một mảng lớn.

Ngư Vương nước mắt lưng tròng, cố nén đau dồn sức bơi đi, nhưng chưa được mấy trăm mét thì va đầu vào một cột đá ngầm, thân hình đơ lại giật giật mấy cái rồi chìm vào bên trong mặt nước tăm tối.

Thấy thủ lĩnh như vậy, đám quái ngư chung quanh cũng theo đó trốn chạy, còn Trần Dương thì không hiểu ra sao mà nhìn thân ảnh con Ngư Vương co giật chìm vào trong mặt nước.

‘Chẳng lẽ lũ cá nhỏ làm phản? Nhưng nếu làm phản thì cũng không cần liều mạng như vậy đi?’

Trần Dương buồn bực thu lại Kim Kiếm rồi tung người đáp xuống mặt thuyền.

Lúc này Đại Đao dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn Trần Dương, bàn chân không tự chủ tránh xa một chút rồi nói:

- Đại ca, ngươi sử dụng... Ma thuật sao?

Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai đây?

Trần Dương đúng là đang rất buồn bực, chuyện vừa rồi làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, tới cho cùng cũng chỉ có thể giải thích là con Ngư Vương kia gặp xui mà thôi.

Nhìn ánh mắt sợ hãi của Đại Đao, Trần Dương không nhịn được thở dài một cái ra vẻ cao thâm mặc dù chính hắn cũng mù tịt, sau đó khoát tay áo đi vào bên trong không nói một lời.

Còn Đại Đao thì âm thầm thề sau này cách xa vị khách nhân này một chút, kẻo có ngày mang hoạ vào thân.

Mà cũng từ hôm đó, Lão Ngư không biết nghe được Đại Đao nói những gì, mỗi khi nhìn về phía khoang thuyền nơi có Trần Dương trú ngụ thì ánh mắt đều sợ hãi vô cùng.

Mà không biết có phải do vận khí hay không mà chỉ qua một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, còn tuyến đường phía sau thì lại rất an toàn.

Trần Dương nhân dịp này lại có thời gian mà dành nghiên cứu thêm những thâm ảo bên trong Trừu Hồn Lục Kiếm.

Đệ nhất kiếm Đoạt Mệnh Trần Dương đã tìm hiểu xong, mặc dù đệ nhất kiếm nhưng Trần Dương cảm giác được đây cũng giống như một loại chuẩn bị, một chiêu thức làm quen mà thôi, chân chính uy lực của Trừu Hồn Lục Kiếm bắt đầu thể hiện là từ đệ nhị kiếm trở đi.

Đệ nhị kiếm Câu Hồn, dường như không còn là sự hữu hình mà dần thiên về khái niệm vô hình, cần sự cảm nhận của người thi triển đối với kiếm hồn. Thi triển kiếm này, trước hết người thi triển cần có thần thức cực mạnh, mà đối với dao động linh hồn sinh mệnh của kẻ địch cũng phải có sự cảm ngộ nhất định. Luyện đến tiểu thành, có thể nhắm mắt phát chiêu, cho dù kẻ địch chỉ thông qua thần thức dò xét thì Trần Dương cũng có thể dựa vào một tia liên hệ thần thức này mà phát ra vô hình kiếm chiêu, câu hồn đối phương trong nháy mắt, nhất chiêu liền có thể huỷ diệt thần hồn kẻ địch.

Mà khi lĩnh ngộ được đệ nhị kiếm Câu Hồn, tức là đã có thể lĩnh ngộ kiếm ý, vô chiêu thắng hữu chiêu, cực kỳ lợi hại.

Trần Dương trước sau đọc những pháp quyết thâm ảo của đệ nhị kiếm mà chìm trong mê hoặc.

Thời gian trôi thoáng qua một cái thì cuối cùng một sáng nọ, lão Ngư sau khi quan sát một chút liền nói lớn:

- Đại Đao, sắp đến nơi rồi, mau thông tri cho Trương tiền bối!

Lão Ngư đã bị Đại Đao nói gì đó hù chết, cho nên tận lực tránh tiếp xúc với Trần Dương.

Đại Đao nghe vậy thì khoé miệng hơi giật giật, nhưng cũng đi tới cửa phòng Trần Dương gõ gõ vào nói:

- Đại ca, đến nơi rồi.

Chỉ nghe trong phòng yên tĩnh lạ thường, chừng nửa nhịp thở sau mới có tiếng nói:

- Ừm, ta đã biết!

Đại Đao nghe vậy thì đi về phía lão Ngư, cùng nhìn về phía xa.

Chỉ thấy xa xa, có một vách đá nhô lên, bị sóng biển vỗ vào làm tung lên từng đợt bọt biển trắng xoá.

Lão Ngư sau khi điều khiển thuyền tới thì neo đậu vào một bên vách đá này, sau đó nhìn thấy Trần Dương chậm rãi bước ra.

Đại Đao thấy Trần Dương bước ra thì đi đến gần, giữ một khoảng cách rồi chỉ tay về một vùng nước cách đó chừng hai dặm, nói:

- Trước đây nơi này là một hòn đảo, nhưng sau đó bị sụp xuống. Men theo vách đá này đi xuống thì có thể đi đến nơi có khu mỏ Thanh Mặc Thạch nằm sâu dưới lòng đáy biển.

Nói xong, Đại Đao móc từ trong mình ra một viên ngọc màu xanh nói:

- Đây là Tị Thuỷ Châu, có thể giúp cho tối đa ba người chống lại áp suất của nước phía dưới. Tuy nói tu sĩ chúng ta có thể bế khí lặn xuống, nhưng bên dưới có thể có gì đó, tiết kiệm một chút linh lực vẫn hơn.

Trần Dương thấy Đại Đao chu đáo như vậy thì gật đầu hài lòng.

Trần Dương và Đại Đao nhảy một cái đứng trên mép đá.

Đại Đao lấy Tị Thuỷ Châu rồi truyền linh lực vào bên trong, sau đó ném ra phía trước cho nó huyền phù trước mặt.

Tị Thuỷ Châu lúc này phát ra một vòng sáng nhu hoà đem thân thể hai người bao bọc lại, tựa như một cái lồng kính bao quanh.

Đại Đao thấy vậy gật đầu với Trần Dương nói:

- Đại ca, xuất phát thôi!

- Được!

Trần Dương mỉm cười, song song với Đại Đao bắt đầu lặn xuống dưới nước.

Chỉ thấy thân hình hai người trầm xuống liền cảm thấy hơi rung lắc một chút, nhưng nhanh chóng được màng sáng do Tị Thuỷ Châu phát ra che chắn lại.

Hai người chìm chưa được bao lâu liền thấy một vết sạt lở kéo thật dài bên dưới liền đạp chân đáp xuống.

Đại Đao thấy vậy giới thiệu:

- Vết sạt lở này là khi khu mỏ chìm xuống kéo theo đất đá chung quanh mà tạo thành, vô tình tạo thành một lối đi dưới nước. Đa số người đến nơi này thử thời vận đều dựa vào lối đi này mà tìm đến chính xác miệng Mỏ. Thực ra nếu đại ca muốn tìm Thanh Mặc Thạch thì cũng không cần tự mình xuống mà có thể thuê người đến tìm, tuy giá cả hơi cao một chút nhưng đỡ mất công.

Trần Dương nghe lời này thì lắc đầu không nói.

Mà Đại Đao có chút ý tứ thăm dò nhưng thấy Trần Dương không trả lời thì cũng không hỏi tiếp mà chậm rãi đi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.