Áo Khắc La nghe lời nói của cô gái này thì liền nhíu mài:
- Đi, dẫn ta đến đó xem. Ba Thủ Lạp, ngươi cũng cùng đi đi.
Áo Khắc La nhìn đại hán nọ nói.
Đại hán này nghe vậy gật đầu, liền đi theo.
Ba người rất nhanh men theo một con đường mòn nhỏ xuyên qua cánh rừng rậm rạp chằng chịt, đi thẳng ra bãi đá.
Vừa đi, cô gái vừa kể lại:
- Gia gia, lúc sáng con đến đây hái nấm, khi đi tới gần bờ biển thì thấy có một người nằm trên bãi đá, cả người đầy máu. Con quá sợ hãi nên định chạy đi thì thấy có sóng to ập đến. Lúc ấy con sợ chạy về thì sóng sẽ đánh hắn đi xa, vậy thì nếu như người này còn sống thì cũng chắc chắn sẽ chết nên mới chạy lại gần thì thấy y vẫn còn thoi thóp, cho nên con liền kéo y lên bờ cát, chạy lại báo tin cho gia gia và Khắc Lạp thúc biết.
Áo Khắc La nghe vậy thì trong lòng có suy nghĩ, nhưng vẫn mở miệng ôn nhu nói:
- Tiểu Nhu, tâm địa con thật lương thiện. Thần linh chắc chắn phù hộ cho con!
Cô gái nghe vậy thì khiêm tốn đáp:
- Gia gia, con nghĩ dù là ai thì cũng sẽ hành động như con mà thôi, thần linh chứng giám!
...
Ba người rất nhanh đi đến gần bờ biển.
Trên bờ biển, có một thanh niên quần áo tả tơi có nhiều vết rách, quanh người máu đã khô thành màu đen, tóc tai rũ rượi, sắc mặt không có tý huyết sắc nào.
Áo Khắc La đi đầu tiên, vừa nhìn liền nhíu mài đưa một ngón tay lên lỗ mũi thanh niên này.
- Còn hơi thở, Ba Thủ Lạp, ngươi đưa người này đến chỗ ta. Người này ăn mặc quần áo kỳ dị, chắc có thể là người từ bên ngoài đến.
Ba Thủ Lạp nghe vậy không nói một lời, tiến lên đưa hai tay ôm lấy thanh niên này rồi cất bước đi vào trong làng.
...
- Khắc Nhu, Đại Ngốc đâu rồi?
Một cô gái khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, mỉm cười mang theo một cái gùi thô sơ trên vai, vừa hái rau vừa cười hỏi.
Mà cô gái được hỏi hai mắt trong suốt, gương mặt bầu bĩnh xinh đẹp, chính là cô gái gọi Áo Khắc La bằng gia gia.
Chỉ thấy Khắc Nhu nghe người kia hỏi liền nhoẻn miệng cười:
- Đại Ngốc cái gì, người ta có tên mà, bất quá vì hắn chưa nói được mà thôi. Ngoa Lạp, ngươi cũng không nên gọi người ta bằng cái tên như vậy nha!
- Khắc Nhu, ta nghe mọi người trong làng đều gọi hắn bằng cái tên như vậy mà. Người này cái gì cũng không biết, vuốt một mũi tên cũng không xong, chỉ biết ăn rồi ngẩn người, không phải Đại Ngốc thì là cái gì?
Ngoa Lạp bĩu môi nói.
Khắc Nhu nghe vậy thì không nhịn được nhíu mài, đang muốn cãi lại thì bỗng nhiên nghe bước chân dồn dập vang lên.
Hai người đồng thời nhìn lại thì thấy sáu người thanh niên lực lưỡng đang kéo một cái bè gỗ lên bờ cát rồi mang theo những cái túi nặng trĩu sau lưng, cười nói đi theo con đường mòn tiến về phía trong làng.
Dẫn đầu là một thanh niên cao ráo khoẻ mạnh, một bên mặt còn có một vết sẹo dài do thứ gì đó sắc nhọn tạo thành.
Bất quá, vết sẹo này chẳng những không làm cho người này xấu xí mà càng làm tôn thêm vẻ khoẻ khoắn và lực lưỡng trên người gã.
Đám người này nói cười cái gì đó, liền thấy Khắc Nhu và Ngoa Lạp đang mang gùi sau lưng, đứng ở một bên. Gã thanh niên mặt sẹo liền nở nụ cười, tiến lên nói:
- Khắc Nhu, Ngoa Lạp, hai người đi hái nấm sao? Chúng ta vừa bắt được một mẻ cá lớn, tối nay chúng ta nấu canh nấm, nướng thịt cá, đốt lửa nhảy múa ăn mừng đi, có được hay không?
Ngoa Lạp nghe vậy thì vỗ tay, hào hứng đáp:
- Hay lắm, cũng lâu rồi chúng ta chưa nhảy múa.
Khắc Nhu nghe vậy cũng mở miệng định đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền nói:
- Không được, tối nay ta phải giúp A Lạc đi ngâm nước thần, không cùng mọi người nhảy múa được. Bối Ca, xin lỗi.
Thanh niên mặt sẹo được gọi là Bối Ca, nghe vậy thì gương mặt thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng sau đó hào sảng nói:
- Được rồi, vậy ngươi cứ chăm sóc tốt cho A Lạc đi, chờ khi nào ngươi rãnh rồi sẽ cùng mọi người tham gia. Khắc Nhu, tối nay nhớ đến đấy nhé.
Nói xong, Bối Ca khoát tay, dẫn theo đám người mang theo mấy túi nặng trĩu đầy cá đi vào trong làng.
Chờ cho mấy người đi khuất dạng, Ngoa Lạp mới thở dài nhìn Khắc Nhu nói:
- Hừ, A Lạc cái gì chứ? Chi bằng cứ gọi hắn là Đại Ngốc còn hay hơn. Khắc Nhu, ngươi nhảy giỏi như vậy, nếu không tham gia thì còn gì là vui nữa?
- Ngoa Lạp, A Lạc mặc dù câm điếc, nhưng cũng không làm hại đến ai, ngươi nếu còn như vậy thì sau này ta sẽ không đi hái nấm chung với ngươi nữa.
Khắc Nhu tỏ vẻ giận dữ, phùng má nói một câu rồi nhấc chân đi về một hướng.
Ngoa Lạp thấy vậy thì vội vàng đuổi theo, nói:
- Xin lỗi Khắc Nhu, ta cũng không cố ý muốn trêu chọc A Lạc. Ngươi cũng biết, hiện giờ cả làng chúng ta đều quan tâm tới hắn, ta cũng không có ý xấu mà, đừng giận nhé.
Khắc Nhu nghe vậy thì nhoẻn miệng cười:
- Lần này thôi đó! Ngoa Lạp, chúng ta đi đến gần chỗ hồ sâu hái nấm đi!
- Được, đi thôi.
Tiếng bước chân của hai cô gái cũng dần đi xa.
Mà lúc này, Bối Ca dẫn theo mấy người rốt cục đã về đến làng. Người trong làng chạy ra mừng rỡ, tiếp theo là Bối Ca và mấy người nữa bắt đầu chia cá đến từng nhà.
Đây là tập tục của bộ lạc này, cho dù có bắt được thứ gì thì cũng đều chia ra nhiều phần cho những người trong làng. Những nhà của người đánh bắt thì được chia nhiều hơn một ít.
Bởi vậy, mỗi khi những người đánh bắt đi về thì cả làng lại hô hào mừng rỡ, ánh mắt vui vẻ cuồng nhiệt nhìn những thanh niên khoẻ mạnh trước mắt.
Loại thịnh hội chia thực phẩm này, tất nhiên thu hút toàn bộ gia đình trong làng.
Chỉ trừ...
Bối Ca chia cá xong thì bước chân đi tới chỗ Ba Thủ Lạp đang dạy dỗ đám trẻ, đặt tay lên ngực làm một dấu hiệu cúi chào rồi nói:
- Ba thúc, lần này đánh bắt được nhiều cá. Con mang đến một con ngon để tặng cho thúc!
- Ha hả, Bối Ca, cá này vẫn nên mang về cho Bối lão bồi dưỡng đi. Ta có khẩu phần của mình rồi!
Ba Thủ Lạp mở miệng nói lời từ chối nhưng ánh mắt thì đầy vẻ hài lòng nhìn Bối Ca.
Bối Ca nghe vậy thì cung kính nói:
- Ba thúc, nhà con đã có rồi, ngài cứ an tâm. Đây là con dành riêng cho ngài, xin ngài nhận cho.
- Được rồi, nếu đã vậy thì cứ để đó đi.
Ba Thủ Lạp lắc đầu, lộ ra nụ cười hiếm thấy, nói.
Bối Ca đặt con cá sang một bên, lại trò chuyện một chút với Ba Thủ Lạp một lúc.
Lát sau, khi gần rời đi, ánh mắt Bối Ca nhìn tới một thanh niên mặc khố, cả người đầy sẹo, đang ngẩn ngơ ngồi giữa đám trẻ, hỏi:
- Ba thúc, A Lạc thật sự câm điếc sao?
Ba Thủ Lạp nhìn qua thanh niên nọ, thở dài một tiếng rồi gật nhẹ đầu nói:
- Đúng như vậy. Người này hiện giờ còn thua một đứa trẻ, chỉ làm mọi việc theo bản năng. Mặc kệ hắn đi...
Bối Ca ánh mắt xẹt qua một vẻ yên tâm, gật đầu chào Ba Thủ Lạp rồi rời đi.
Ba Thủ Lạp nhìn Bối Ca rời đi, lại nhìn thanh niên tên A Lạc, ánh mắt hơi ý vị thâm trường, rồi tiếp tục dạy lũ nhỏ cách làm mũi tên.
Mà thanh niên tên A Lạc thì ánh mắt thuỷ chung luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, tay cầm một cái vỏ sò khéo léo vuốt một thân cây, nhưng rồi hình như sức lực không đủ, tay hắn tuột một cái liền làm cho vỏ sò cứa vào tay. Bất quá, vỏ sò mặc dù cứa vào, nhưng tay hắn chỉ bị một vết trầy nhẹ, không hề đủ để chảy máu ra.
Một đứa nhỏ bên cạnh thấy thế liền xì mũi một cái, đi tới cầm tay A Lạc nói:
- A Lạc, làm như vậy là sai rồi. Làm như vầy mới đúng nè...
Vừa nói, cậu bé thành thạo vót cành cây rất thuần thục.
A Lạc vẫn như cũ không nghe gì, càng không có phát ra bất cứ thanh âm nào, ngơ ngác cầm cành cây đã gãy trong tay ném đi, lại nhặt một cành khác lên vót.
Cậu bé kia thấy vậy thở dài, lắc lắc đầu như một người lớn, nói:
- Tội nghiệp, vừa câm vừa điếc, không biết người thân của ngươi ở đâu.
Đang lúc bày ra dáng vẻ thâm sâu lão luyện này thì bên tai nó bỗng nghe tiếng quát như thiên lôi giáng xuống:
- Tiểu Lạp, ngươi đang làm gì đó? Mau trở về chỗ luyện tập.
Đứa nhỏ tên tiểu Lạp nghe tiếng quát này xong liền run như cầy sấy đi về chỗ, không dám hé răng nửa lời.
Bất quá, qua một chút, tiểu Lạp lại len lén nhìn sang chỗ A Lạc với vẻ tiếc hận, chậc chậc hai tiếng than thở:
- Ài, câm điếc cũng có cái hay của câm điếc. Đỡ phải nghe mắng!
Tiếc hận xong, lại cặm cụi vuốt mũi tên.
A Lạc vuốt mấy cành cây xong, liên tục không được nên có vẻ chán, lạnh nhạt đứng dậy xoay người rời đi.
Ba Thủ Lạp thấy cảnh này, nhưng cũng không nói gì mà mặc kệ hắn tuỳ ý rời đi.
A Lạc gương mặt vô hồn đi theo con đường mòn, bước chân đi một cách vô định không có mục đích.
Trên đường đi, có nhiều người cũng nhìn thấy hắn, nhưng ai cũng không nói gì, càng không có trêu chọc gì cả, chỉ để mặc cho hắn đi qua.
Bởi vì bộ dạng ngơ ngẩn này của A Lạc thì bọn họ đã quá quen.
Tính từ thời gian mới xuất hiện đến hiện tại cũng đã ba tháng, trừ thời gian một tháng nằm liệt giường thì thời gian còn lại A Lạc này lúc nào cũng ngơ ngẩn như vậy.
Ban đầu còn có người thấy kỳ lạ, chạy theo xem.
Dần dần, mỗi một ngày A Lạc đều lặp lại y chang một hành động như cũ thì mọi người bắt đầu thấy chuyện đó hết sức bình thường.
Bây giờ, nếu ngày nào mà không thấy A Lạc buổi sáng đến chỗ lũ trẻ học tập, sau đó đi theo đường mòn ra bờ biển dạo một vòng, trưa về ăn cơm rồi nằm thẫn thờ trong căn phòng đá của hắn thì đó mới là chuyện lạ.