Trong lúc Trần Dương còn đang do dự thì bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng kinh hô:
- Linh Tuyền?
Trần Dương quay lại, người đến quả nhiên chính là Viên Tử Nguyệt.
Chỉ là giờ phút này nàng cũng không còn vẻ phiêu nhiên diễm lệ, không nhiễm bụi trần nữa mà là mặt hơi đỏ ửng, quần áo trên người hơi nhăn nhúm, còn dấu vết pháp thuật ba động, hiển nhiên là mới điều chỉnh lại.
Mà Viên Tử Nguyệt giờ phút này cũng nhìn thấy Trần Dương đang đứng đó thì ánh mắt liền hơi híp lại đề phòng.
Mà Trần Dương cũng không làm ra bất cứ hành động gì, chỉ bình tĩnh nhìn Viên Tử Nguyệt đang tiến tới.
Viên Tử Nguyệt đi đến bên cạnh cái đầm, vị trí của nàng cách xa Trần Dương chừng hai trăm mét, sau đó mới cẩn thận đánh giá tới dòng thác.
Đột nhiên, Viên Tử Nguyệt kinh hô:
- Kim Thân Ngọc Cốt? Ha ha, không ngờ ở nơi này lại có vật này!
Nàng vui mừng thất thanh, bất quá ngay sau đó liền nhìn tới Trần Dương, sau khi thấy hắn vẫn một bộ dửng dưng lạnh nhạt thì nàng liền tiếp tục đánh giá chung quanh.
Mà nhãn lực của nàng cũng không phải tầm thường, nhìn một chút liền biết một mình nàng căn bản không thể nào lấy được bộ xương kia ra.
Nói về giá trị, chỉ riêng bộ xương này cũng có thể xưng là chí bảo, giá trị vô cùng to lớn.
Trong lúc Viên Tử Nguyệt đang nghĩ cách làm thế nào để tới tay được bộ xương nọ thì Trần Dương lại đối với chiếc nhẫn và bộ nội giáp cảm thấy hứng thú.
Lúc này, hai người đều xảo diệu cách xa nhau ra, hơn nữa thần thức lúc nào cũng cẩn thận đề phòng.
Viên Tử Nguyệt suy nghĩ một hồi liền nói:
- Trần đạo hữu, ngươi đến đây trước ta, nói vậy đối với nơi này cũng đã nhận biết. Không biết đạo hữu có ý tưởng gì hay không?
- Hắc hắc, ý tưởng? Ý tưởng gì? Tiên tử không cần vòng vo, ở nơi này đã không có người ngoài nữa rồi. Bộ xương cốt trên kia ta không cần, nhưng chiếc nhẫn trên tay và bộ nội giáp thì ta có chút hứng thú.
Trần Dương bá đạo nói, phối hợp với hình dáng lãnh ngạo của hắn hiện tại quả thật như thiên y vô phùng.
Viên Tử Nguyệt thấy Trần Dương thẳng thắn như vậy thì cũng gật nhẹ đầu:
- Sảng khoái, Trần huynh. Ta thì ngược lại rất có hứng thú với bộ xương kia. Tuy nhiên, chiếc nhẫn kia chắc là nhẫn trữ vật của người nọ, tài phú bên trong không biết phong phú đến mức nào, mà cái nội giáp kia cũng không phải vật tầm thường a~
- Ha hả, tiên tử nghĩ thật hay. Hay là như vầy, chúng ta hợp tác, ta lấy bộ xương kia, còn tiên tử lấy nội giáp và chiếc nhẫn nọ. Thế nào?
Trần Dương cười giễu cợt.
- Trần huynh, ngươi nghĩ ta không dám?
- Dám hay không ta chưa biết, nhưng bộ xương kia là Kim Thân Ngọc Cốt, đừng nói là có thể có nhiều tác dụng không ngờ, nếu có thể đề luyện rồi tuỳ tiện dung nhập thân thể cũng có thể làm cho xương cốt cứng đến không ngờ. Lợi ích trong đó, tiên tử không nghĩ sẽ đáng giá hơn là một chiếc nhẫn cũ kỹ chưa biết bên trong có thứ gì và một cái nội giáp rách nát chứ?
Trần Dương hừ một tiếng cười lạnh.
Dĩ nhiên, nội giáp nó quang mang lấp lánh, nào đâu phải là rách nát như lời Trần Dương nói. Bất quá nếu so về giá trị thì bộ xương cốt dĩ nhiên quý giá hơn nhiều lắm.
Mà Viên Tử Nguyệt nghe Trần Dương nói thì cũng cười nhạt:
- Dung hợp? Nói nghe thật hay, chuyện dung hợp một bộ xương cốt cũng không thể nhẹ nhàng như lời đạo huynh nói. Hay là như vậy đi, nếu như chúng ta hợp tác thì bộ xương kia ta thu, chiếc nhẫn đó đạo hữu giữ lấy, còn cái nội giáp thì tuỳ theo xuất lực của mỗi người mà sẽ quyết định. Ngươi thấy sao?
- Không được. Chuyện này không thể thương lượng. Nếu như tiên tử tự tin như vậy, không ngại tiến đến lấy, ta tuyệt không ngăn cản! Đến khi đó thì ngươi có thể độc chiếm tất cả, không tốt sao?
Trần Dương chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói.
Viên Tử Nguyệt nghe vậy thẹn quá hoá giận, răng ngà cắn chặt như muốn nói gì đó, đột nhiên một ý tưởng nảy sinh trong đầu, liền nở nụ cười nói:
- Được. Nếu như Trần huynh nói như vậy thì ta đồng ý. Bất quá, không biết ngươi có phương pháp gì lấy bộ cốt đó ra ngoài hay không? Huynh cũng không nghĩ sẽ xông thẳng vào linh tuyền này lấy nó ra đó chứ?
- Chuyện đó thì ta cũng chưa muốn tìm chết. Bất quá nếu như tiên tử có cách gì đó làm cho thiên địa linh khí chỗ này ổn định lại hoặc là làm cho Linh Tuyền này có thể chậm lại một chút thì ta tự dưng có cách lấy bộ xương kia ra!
Trần Dương mỉm cười tự tin nói.
Sở dĩ Trần Dương nói câu này là vì hắn biết rõ nàng có thần thông Định Thân Thuật, cho nên muốn nhân cơ hội này để nàng thi triển nó ra. Trần Dương biết rõ, thuật pháp kia không phải thần thông mà giới diện này nên xuất hiện, nếu như cố tình cưỡng ép thi triển thì sẽ sinh ra phản phệ không nhỏ. Như vậy thì Trần Dương cũng đỡ phải suốt ngày lo sợ đề phòng nàng này đánh chủ ý với hắn.
Trần Dương đã quá chán ngán cảm giác làm một người câm điếc ngẩn ngơ rồi!
Viên Tử Nguyệt nghe Trần Dương nói xong thì trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu.
Nàng nhìn Trần Dương thật sâu như muốn quan sát thật kỹ xem có gặp qua lần nào chưa? Nhưng cuối cùng nàng vẫn lắc đầu.
Những người nàng gặp, đa số đã bị rút đi một phần hồn phách, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nào đâu có bộ dạng mạnh khoẻ như thế này được.
Vả lại, cho dù có người quen đi nữa thì cũng làm sao biết nàng có khả năng làm cho dòng linh tuyền này chậm lại một chút?
Sau khi nhìn Trần Dương thật sâu, Viên Tử Nguyệt vẫn không thấy điều gì khác lạ, giống như mới vừa rồi chỉ là thuận miệng trêu chọc mà thôi.
Viên Tử Nguyệt trong lòng tạm thời dẹp đi nghi vấn, suy nghĩ một chút thì cắn răng đáp:
- Được rồi, nếu đã như vậy thì chiếc nội giáp nọ cần phải chờ lúc sau định đoạt. Nếu như Trần huynh không đồng ý thì xem như xong, ta cũng sẽ bỏ qua. Dù sao nơi này mới đến đã có loại kỳ vật này, chưa biết chừng nơi khác càng có nhiều bảo vật khác không kém.
- Được, ta đồng ý.
Trần Dương mỉm cười đáp.
Viên Tử Nguyệt thấy Trần Dương dứt khoát như vậy thì hơi giật mình, nàng còn đang suy nghĩ Trần Dương sẽ kỳ kèo một chút nữa, ai ngờ hắn thống khoái như vậy khiến cho nàng không khỏi suy nghĩ lăn tăn.
Bất quá, Viên Tử Nguyệt cũng rất tự tin với bản thân, cho nên cũng không tin một tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ có thể có mưu ma chước quỷ gì.
Viên Tử Nguyệt vén mái tóc dài qua một bên, bước tới vung tay thả một chiếc kính bát quái có hai màu đen trắng hướng về đỉnh đầu tung ra.
Nàng giơ tay ngọc điểm lên kính bát quái này một cái, nhất thời một luồng quang mang hai màu đen trắng toả ra bao bọc lấy toàn thân nàng, đem cơ thể nàng bảo vệ trong đó. Hiển nhiên, nàng cũng không hoàn toàn an tâm trong lúc nàng thi pháp thì thanh niên bên cạnh có giở trò gì hay không.
Nhìn thấy Viên Tử Nguyệt cẩn thận như vậy, Trần Dương cũng chỉ lặng yên khoanh tay trước ngực, bộ dáng lãnh đạm không để ý.
Viên Tử Nguyệt sau khi chuẩn bị xong tất cả thì liền lật tay lấy ra một cái lệnh bài có màu bạch sắc, bên trên mơ hồ có phù văn chi chít ẩn hiện chớp loé.
Vừa lấy ra lệnh bài này, Viên Tử Nguyệt ngay lập tức thúc giục ném tới.
Chỉ thấy lệnh bài theo sự thúc giục của Viên Tử Nguyệt lập tức bùng phát phù văn, huyễn hoá thành một bàn tay trong suốt kéo tới.
Bàn tay này thanh thế cực kỳ lớn, vừa bay tới liền vươn ra chụp vào dòng thác do linh tuyền tạo thành.
Chỉ thấy ‘Ùm’ một tiếng, linh tuyền vậy mà lại có xu hướng chậm lại.
Trong sát na này, Trần Dương đứng bên cạnh cũng không chờ cho Viên Tử Nguyệt thúc giục, ngay lập tức mạnh mẽ xuất sử Cầm Long Thủ trong ta.
Chỉ thấy Cầm Long Thủ dưới sự thúc giục mạng mẽ của Trần Dương thì tựa như có năm con mãng xà rít gào tựa như một bàn tay năm ngón lao thẳng vào bên trong phía sau linh tuyền rồi quấn lấy bộ xương.
Trần Dương thấy cảnh này thì cũng không do dự bóp lại kéo ra.
Bất quá ngay khi Trần Dương vừa kéo ra thì bên kia Viên Tử Nguyệt cũng hét lớn:
- Trần huynh nhanh lên, ta sắp không giữ được nữa.
Viên Tử Nguyệt lúc này sắc mặt có chút tái xanh, lớn giọng la lên.
Trần Dương đang kéo lại bỗng dưng cảm thấy một luồng cự lực thật lớn như muốn đánh gãy thần thông của hắn.
Cắn răng một cái, Trần Dương lập tức bàn chân đạp về phía sau, linh lực trong cơ thể không giữ lại chút nào toàn lực kéo ra.
- Ra cho ta!
Theo tiếng hét này, Trần Dương tay trái điểm qua tay phải, gân xanh nổi lên như muốn một luồng cự lực đang tràn tới.
‘Phanh!’
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Lệnh bài của Viên Tử Nguyệt rốt cục không giữ được nữa mà vỡ nát thành nhiều điểm tinh quang tiêu tán tại chỗ. Còn Trần Dương thì khoé mặt đỏ bừng, bàn tay truyền đến một cơn đau nhức.
Tuy nhiên, bộ xương cũng vừa lúc linh tuyền giáng xuống mà ngay lập tức được kéo ra đến giữa mặt đầm.
Viên Tử Nguyệt thấy cảnh này thì sắc mặt vui mừng, đang muốn nói gì đó thì bỗng dưng kinh hoảng dậm chân nhanh chóng lui về phía sau.
Mà Trần Dương cũng cảm nhận được gì đó, động tác trong tay càng nhanh hơn.
Bất quá, từ giữa mặt đầm lúc này đột nhiên có một bóng đen.
Bóng đen này từ phía dưới lao lên với tốc độ kinh khủng, chỉ trong chớp mắt liền lao tới mặt nước.
‘Grào~~~’
Một âm thanh gào thét vang lên.
Trần Dương lúc này kinh hãi, vội vàng lùi lại.
Mà sinh vật kia vừa lao lên lập tức há cái mồm khổng lồ lao tới bộ xương, như muốn đem một ngụm nuốt gọn.
Mà khi Trần Dương nhìn kỹ sinh vật này, liền không nhịn được gương mặt biến sắc thất thanh kêu lên: