Viên Tử Nguyệt thu lại pháp bảo trong tay, đồng thời nhẹ nhàng chỉnh đốn một chút rồi nhẹ nhàng đi về phía Trần Dương.
Khi đến cách Trần Dương chừng mười trượng thì Viên Tử Nguyệt dừng lại, nàng vén tay áo thi lễ nói:
- Đa tạ Trần huynh ra tay trợ giúp, lúc trước có điều không phải, xin đạo hữu bỏ qua!
- Viên tiên tử thần thông cái thế, khi ấy ta chỉ là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ nho nhỏ, tự bản thân học nghệ chưa thông cũng không trách ai được.
Trần Dương bình tĩnh nhìn Viên Tử Nguyệt mấy lần sau đó nhẹ nhàng nói.
Viên Tử Nguyệt nghe vậy thì cười khổ trong lòng, bất quá ánh mắt nhìn Trần Dương lại có điểm khác lạ.
Trần Dương lại hỏi:
- Lúc trước nghe nói tiên tử đã tìm được lối đi vào bên trong, không biết lời ấy thật hay giả?
Viên Tử Nguyệt nghe vậy thì bộ dạng có chút xấu hổ, lần đầu tiên nàng cảm thấy trên mặt có chút nóng bừng.
Thực sự vừa rồi Viên Tử Nguyệt chỉ là nói như vậy để giải quyết tình huống trước mắt, chứ lối vào chỗ kia cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, chưa có biện pháp chứng thực. Lúc này nghe Trần Dương hỏi lại, lập tức nàng lúng túng.
Viên Tử Nguyệt thừa biết, đối với dạng tu sĩ như Trần Dương, nếu như nói lời qua loa hòng lừa gạt thì chắc chắn bị hắn nhận biết, khi đó còn bị hắn hiểu lầm thì còn khó xử hơn. Nhưng nói lời thật thì...
Trần Dương thấy bộ dạng bối rối của Viên Tử Nguyệt thì lắc nhẹ đầu, sau đó xoay người bỏ đi, bộ dáng không có chút trì hoãn nào.
Viên Tử Nguyệt thấy vậy thì giật mình, vội hô:
- Trần đạo hữu, xin dừng bước. Ta... Ta còn chưa tạ ơn cứu mạng của đạo hữu mà?
Trần Dương đầu cũng không thèm quay lại, lạnh nhạt truyền âm trả lời:
- Hắc hắc, đường đi đã không biết mà còn phùng má giả làm người mập. Hay là tiên tử muốn lấy thân báo đáp? Tại hạ cũng không có hứng thú nơi rừng thiêng nước độc này. Cáo từ!
Lời vừa nói xong, thân ảnh của Trần Dương đã đi ra xa xa, thân pháp triển khai càng thêm nhanh chóng rời đi.
Viên Tử Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt.
Trên đường đến đây pháp bảo của nàng đã hao tổn quá nhiều, hơn nữa nơi này không an toàn, nàng muốn tìm một chỗ bế quan phục hồi linh lực cũng không an tâm. Mà hiện giờ nếu như đi tới thì chỉ có đi với Trần Dương là an toàn nhất, cho nên tự nhiên sẽ không thể nào buông tha hắn được.
Nghĩ vậy, Viên Tử Nguyệt lại chạy theo, cố gắng dùng lời nhỏ nhẹ nhất truyền âm vài tiếng nũng nịu nhưng Trần Dương cũng không có trả lời mà thân ảnh ngày càng xa.
Nhìn thấy Trần Dương tâm địa sắt đá, tất cả những lời cầu khẩn của nàng mặc cho có vô số lời ngon tiếng ngọt nhưng hắn vẫn không thèm để ý gì đến thì vẻ mặt lo âu, không thể làm gì khác hơn liền truyền âm nói với Trần Dương:
- Trần huynh! Chỉ cần huynh cho ta chút thời gian, ta tin rằng sẽ tìm ra lối đi vào trung tâm nội phủ. Mặc dù ta chưa thật sự tìm ra nhưng đã có điểm nắm chắc, chỉ cần Trần huynh hộ pháp cho ta mà thôi, tuyệt không làm gánh nặng cho đạo hữu!
- Có điểm nắm chắc?
Trần Dương thân ảnh dừng lại, dường như có chút hứng thú.
Viên Tử Nguyệt cảm nhận được điều này thì vui mừng, không dám chậm trễ nói:
- Đúng vậy. Chỉ là lối đi kia rất có thể còn vướng phải một chút phiền phức. Bất quá chỉ cần đạo hữu hộ pháp, Tử Nguyệt nhất định cố gắng hết sức đưa người vào bên trong nội phủ.
Trần Dương nghe lời này liền như cười như không trả lời:
- Một chút phiền phức? Tại hạ sẽ cố gắng. Bất quá chỉ mong tiên tử đừng tìm cách rút hồn ta là được.
Thực ra Trần Dương nhìn bộ dáng của Viên Tử Nguyệt đã nghi ngờ từ đầu rằng nàng có thể nhìn ra chút gì đó. Dù sao, nàng dù chỉ là một hồn ba phách nhưng lịch duyệt cũng không phải tầm thường. Nếu nàng nói đã nhìn ra như vậy thì tất nhiên có chút nắm chắc.
Mà Trần Dương một khi ra tay cứu nàng tự nhiên cũng nhìn ra được điểm này. Thái độ vừa rồi hơn phân nửa là lạt mềm buộc chặt mà thôi. Hiện giờ mục đích đã đạt được, tự nhiên nhoáng một cái thân ảnh liền quay trở lại.
Mà Viên Tử Nguyệt sau khi nhìn thấy Trần Dương nhanh như vậy đã quay lại, hơn nữa nhìn bộ dáng như cười như không thì cũng rõ ràng ý đồ của Trần Dương.
Tuy nhiên, dù cho có hiểu rõ thì Viên Tử Nguyệt cũng không có đi vạch trần, mà cho dù Trần Dương có làm giá hơn nữa thì nàng cũng phải cắn răng chịu đựng. Bởi vì cho dù là hộ pháp cho nàng tìm lối đi vào hay là ơn cứu mạng vừa rồi của Trần Dương, cái nào cũng làm cho nàng có lý do không thể không chấp nhận điều kiện của hắn.
- Trần huynh, hay là chúng ta tìm một chỗ an toàn rồi nói chuyện. Nơi này có điểm cổ quái!
Trần Dương nghe lời này thì thần thức đảo chung quanh, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người liền một trước một sau đi tới.
Sau khi tìm được một cái sơn cốc nhỏ hẹp thì hai người liền đi vào bên trong.
Mặc dù ở nơi này nếu gặp nguy hiểm thì chút cấm chế không có tác dụng gì lớn, thế nhưng cũng có thể báo động trước một chút để chuẩn bị.
Cho nên Trần Dương sau khi tiện tay bố trí một vài cấm chế có tác dụng cảnh giới thì mới đi đến chỗ Viên Tử Nguyệt.
Huynh đệ, ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng đừng hiểu lầm, hai người này chỉ muốn trao đổi con đường phía trước mà thôi.
Lúc này Trần Dương mới nói:
- Tử Nguyệt cô nương có lời gì cứ nói. Nơi này tin rằng cũng có chút an toàn rồi.
- Trần huynh đúng là chu đáo. Ta cũng không muốn dong dài, theo tiểu nữ được biết thì nơi này có thể là thuộc ngoại phủ của cổ tu sĩ. Nơi này cho dù có đi mãi thì cũng chỉ gặp nguy cơ mà thôi. Chân chính đồ tốt đều nằm ở nội phủ. Tuy nhiên, nội phủ này ngoại trừ pháp quyết của chủ nhân động phủ thì chỉ có thể tìm được thông đạo bị che giấu sau đó đi vào mà thôi. Tuy nhiên, chắc chắn sẽ có cơ quan hoặc là thứ gì đó bảo vệ. Ta lúc trước gặp phải một con Hư Không Xà, sau khi bị nó truy đuổi vô tình phát hiện ra một chỗ rất có thể là đường dẫn đến nội phủ.
Viên Tử Nguyệt khẽ đưa tay vén mấy sợi tóc mai trên trán, nhẹ giọng nói.
Trần Dương chăm chú lắng nghe, thấy dáng vẻ này của Viên Tử Nguyệt thì trong mắt không kìm được mà hơi rung động, sau đó kinh ngạc nói:
- Hư Không Xà? Nghe nói con rắn này có thể nuốt cả hư không, sau cô nương chạy thoát được?
- Tiểu nữ có một ít bí bảo tạm thời làm chấn động không gian, nhân cơ hội đó mà đào thoát. Bởi vậy cho nên mới bị đám ong kia làm luống cuống chân tay như vậy. Cũng may có Trần huynh kịp thời trợ giúp, ân cứu mạng này không biết lấy gì đền đáp cho huynh đây!
Viên Tử Nguyệt vừa nói, ngón chân hơi điểm thì hai quả núi trước ngực liền hơi nhô ra có vẻ rất sung mãn, mắt thì mơ màng toát ra một loại khí chất kỳ diệu, cả người nàng liền toát lên một vẻ quyến rũ hồ mị.
Trần Dương ánh mắt chớp động nhìn dáng vẻ của Viên Tử Nguyệt, sau đó không chút khách khí quét lên quét xuống như máy dò như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay tại chỗ.
Cảm nhận được ánh mắt này của Trần Dương, Viên Tử Nguyệt gương mặt đỏ bừng, hít thở cũng có chút dồn dập hẳn lên, ánh mắt như tràn ra mật ngọt, nhu tình tràn lan.
- Tử Nguyệt tiên tử dung mạo xinh đẹp, quả nhiên để cho người ta kinh thán. Bất quá, dường như mị công này không phù hợp với tiên tử cho lắm, sau này vẫn nên để tự nhiên thì tốt hơn, nói không chừng sẽ tìm được người biết thưởng thức. Còn hiện tại, ta thấy tiên tử vẫn nên giữ lại chút pháp lực để tìm đường vào nội phủ thì tốt hơn. Thứ lỗi tại hạ ánh mắt thô thiển!
Trần Dương sờ sờ mũi, sau đó bâng quơ nói ra.
Viên Tử Nguyệt nghe xong lời này thì vẻ nhu tình cũng theo đó chợt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tức giận:
- Hừ! Thật sự không hiểu phong tình, không biết trái tim ngươi được làm bằng gì...
Lần này là Viên Tử Nguyệt thực sự tức giận. Nàng mặc dù hiện tại còn chưa khôi phục, bất quá bộ dáng cũng cực kỳ xinh đẹp, da trắng môi hồng, có lồi có lõm, đặc biệt thứ kia còn rất ngạo nhân, vừa rồi kết hợp với một tia mị công nhưng vẫn bị Trần Dương khám phá ra, làm cho nàng vừa thẹn vừa giận, nhịn không được mắng.
Nhưng mắng xong rồi thì Viên Tử Nguyệt mới thấy mình có chút thất thố, bèn chữa lời:
- Được rồi, chỗ kia cách đây cũng không xa. Trước xin Trần huynh cho ta mấy ngày để khôi phục chút ít pháp lực rồi ta sẽ dẫn huynh đến đó.
Trần Dương thấy dáng vẻ của nàng như vậy thì cũng cười cười, không nói gì mà đi đến lối ra vào sơn cốc, ngồi xuống hộ pháp.
Nếu đã đáp ứng với Viên Tử Nguyệt, vậy thì tự nhiên Trần Dương cũng sẽ không nuốt lời.
Tuy nhiên, mặc dù bộ dáng bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng Trần Dương âm thầm kêu may mắn. Vừa rồi dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của Viên Tử Nguyệt đúng là làm cho hắn xém chút nữa tinh thần thất thủ, bị nàng mê hoặc. Nhưng cũng may định lực của hắn khá tốt, cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại, hơn nữa còn cố tình nói ra lời đả kích để che giấu một tia xấu hổ mà thôi.
Mà lúc này Viên Tử Nguyệt đứng phía sau, nhìn bóng lưng Trần Dương đang chậm rãi thủ hộ phía trước thì trong mắt ánh lên quang mang kỳ lạ, thần sắc có chút phức tạp.
Qua một lúc, Viên Tử Nguyệt thở dài sâu lắng, cũng lấy ra mấy viên đan dược và linh thạch bắt đầu đả toạ phục hồi linh lực.
Trần Dương mặc dù quay lưng lại, thế nhưng vẫn thả thần thức quanh thân, tuỳ thời phản ứng. Ánh mắt phức tạp vừa rồi của Viên Tử Nguyệt hắn cũng thấy, lúc này trong lòng Trần Dương không hiểu sao cũng có một tia phức tạp loé lên, bất quá liền bị hắn dồn ép xuống, chậm rãi điều tức, thu liễm tâm tình.