Phán Thần Hệ Thống

Chương 223: Bí mật kinh thiên



Trần Dương và Hồng Hưng sau khi bái tế xong thì liền trở về.

Nhìn ra hôm nay cả hai người đều vui vẻ, cho nên trong bữa tiệc, Hồng Hưng hứng chí bừng bừng lấy ra một loại rượu quý giá lâu năm ra uống, hai người cùng chén chú chén anh đến tận đêm khuya mới say ngất ngưỡng trở về chỗ ở.

Mà Trần Dương hiện giờ thân phận khác xưa, dĩ nhiên đãi ngộ cũng khác, được đưa đến một căn nhà gỗ có chút khang trang hơn chỗ ở cũ, bất quá đồ đạc cũng tương đối đơn sơ mộc mạc.

Một đêm này, Trần Dương ngủ thật say, bên mũi còn có mùi hương nhàn nhạt.

Sáng hôm sau, mới vừa sáng sớm đã có tiếng chó sủa làm cho Trần Dương choàng tỉnh giấc.

Giương mắt nhìn ra bên ngoài, Trần Dương liền phát hiện một người một chó sớm đã đợi sẵn. Chính là Tiểu Tuyết và tiểu Hoàng.

Trên tay Tiểu Tuyết còn có bưng một chén súp nóng hổi.

- Nhị thúc, ngài tỉnh chưa? Ở ngoài này lạnh quá!

Tiểu Tuyết cảm nhận có ánh mắt đang quan sát thì giả vờ kêu lên.

Trần Dương thở dài, nói:

- Lạnh cái gì? Mới sáng sớm đã đến tìm ta, điệt nhi có gì cần nói hay sao?

Tiểu Tuyết nghe Trần Dương mới đây đã dùng giọng bề trên nói chuyện với mình thì trong lòng uỷ khuất, bất quá nàng cũng cố nén buồn bực mà nói:

- Nhị thúc, mẹ cháu sai cháu mang canh giải rượu đến cho ngài!

Trần Dương nghe vậy thì lấy tay xoa xoa trán, cũng không biết rượu kia là dùng linh dược linh thảo gì bào chế mà có thể làm cho một Kết Đan Kỳ như hắn say đến tối mắt tối mũi.

Phất tay một cái đem cửa mở, Trần Dương liền nói:

- Vậy lát nữa thay thúc cảm ơn mẹ cháu nhé!

- Dạ được! Thúc, nghe nói thúc tặng cho mẹ ta một cây linh dược rất quý phải không?

Tiểu Tuyết chúm chím môi nói, ánh mắt lấp lánh.

Trần Dương đang định húp tý súp, nghe vậy thì cười khổ biết tiểu nha đầu này chắc chắn là chạy đến đây đào bảo, vội vàng lấy ra một cây trâm ngọc có chút tinh xảo nói:

- Đây là cây trâm ngọc thúc vô tình có được, tuy không quý giá nhưng cũng có công năng tị thuỷ, cháu cầm lấy!

- Oa, đẹp quá, cảm ơn nhị thúc. Hay là ngài cài dùm ta có được hay không?

Tiểu Tuyết vỗ tay hoan hô nói, đột nhiên đem đầu đưa tới.

Trần Dương đột nhiên cảm thấy một luồng hương khí xộc vào mũi, đã thấy Tiểu Tuyết đưa đầu tới, bộ mặt dán sát mặt hắn.

Cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô, Trần Dương liền cố gắng niệm mấy ngàn câu thần chú tĩnh tâm rồi mới nói:

- Tiểu Tuyết, thúc thúc cảm thấy hơi mệt. Hay là ngươi về trước, ngày sau lại nói tiếp!

- Được rồi, nếu vậy thì ta không phiền thúc nghỉ ngơi! Tiểu Hoàng, chúng ta đi!

Tiểu Tuyết phụng phịu nói, gương mặt tỏ rõ vẻ thất vọng sau đó rời khỏi.

Trần Dương nhìn bóng dáng Tiểu Tuyết đi rồi mới thở phào, lắc đầu, thì thào nói:

- Nha đầu này thật là, tinh nghịch như thế, cũng không biết đại ca nuông chiều nàng đến mức nào!

Mà Trần Dương không biết, phía xa xa có một ánh mắt mơ hồ như có như không, sau khi nghe Trần Dương nói câu này liền xấu hổ đỏ mặt, triệt tiêu thần thức.

Chủ nhân ánh mắt này chính là Hồng Hưng.

Cũng không phải Hồng Hưng không tin tưởng huynh đệ của mình mà là muốn quan sát xem thái độ của Trần Dương ra sao, không ngờ vô tình nghe được mấy lời bình phẩm của Trần Dương, liền cảm thấy xấu hổ, nhất thời giận dữ truyền âm cho Tiểu Tuyết đến mắng cả buổi, sau đó mới phẩy tay áo bỏ đi.

Tiểu Tuyết khi không bị cha gọi đến mắng cho một trận, nói nàng hoành hành vô kỵ, không biết lớn nhỏ...

Tiểu Tuyết nghe mà lỗ tai ù ù, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bất quá nàng biết cha nàng rất hiếm khi nổi giận với nàng, nhất thời cảm thấy uỷ khuất chạy đi.

Mấy hôm sau, Hồng Hưng liền tự mình tìm đến Trần Dương.

Trần Dương thấy có một mình Hồng Hưng đến thì biết chắc chắn vị đại ca này có chuyện muốn nói. Bèn mời Hồng Hưng đi vào rồi hai người cùng ngồi trên ghế nói chuyện.

Cầm một chén trà Trần Dương đưa cho, Hồng Hưng cười khen:

- Đúng là trà ngon, không ngờ nhị đệ còn có tài nghệ trên trà đạo như thế này!

- Đại ca chê cười, chỉ là chút thú vui nho nhỏ mà thôi. Bất quá hôm nay đại ca đến tìm chắc chắn không chỉ để nói mấy lời khách sáo này đấy chứ?

Trần Dương cười nói.

Vốn Trần Dương định pha Luân Hồi Trà cho Hồng Hưng uống, thế nhưng cuối cùng lại suy nghĩ lại. Để đến lúc rời đi lại tặng thì tốt hơn, hiện giờ Hồng Hưng đến tìm chắc chắn có chuyện cần nói, cũng không nên làm xao nhãng.

Hồng Hưng nghe vậy thì cười một tiếng nói:

- Quyển sách ta đưa cho đệ, đệ đã xem chưa?

- Mấy hôm nay có chút mệt mỏi, đệ cũng muốn để thong thả rồi xem.

Trần Dương mỉm cười nói.

- Hắc hắc, định lực của đệ đúng là thật lớn. Còn nhớ lúc ta mới có được nó liền ngay lập tức tại chỗ lật xem, tò mò vô cùng. Bất quá, nếu như đệ chưa xem, vi huynh cũng sẽ giảng giải những điều ta biết cho đệ biết.

- Ồ, nếu như vậy thì còn gì bằng. Tiểu đệ xin rửa tai lắng nghe!

Trần Dương mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Hồng Hưng ho nhẹ một tiếng mới nói:

- Nhị đệ, ngươi đối với Tu Tiên Giới hiện nay, cảm thấy như thế nào?

Trần Dương đoán không ra ẩn ý của Hồng Hưng, thế nhưng ngẫm nghĩ một chút cũng nói:

- Luyện khí như mây, Trúc Cơ nhập môn, Kết Đan hiếm có, Hoá Thần không hiện, Nguyên Anh chí tôn!

- Ha ha, mấy chữ này nói rất hay, cũng rất đúng. Nói thật, đại ca đối với kiến thức và ánh mắt của đệ. Bất quá hiện giờ tu vi của đệ cũng đã là Kết Đan Sơ Kỳ, vi huynh nếu nói cùng đệ một ít sự tình cũng không sao.

Hồng Hưng cười nói, sau đó tằng hắng một cái nói tiếp:

- Thực ra, theo như những gì ta biết thì tu sĩ một khi đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ xem như là đỉnh phong của giới này rồi. Nếu như còn tiến cao hơn nữa chắc chắn gặp phải ‘thiên khiển’. Khi đó sẽ bị thiên đạo cưỡng ép giáng xuống thiên kiếp huỷ diệt tại chỗ. Bất quá, theo như các điển tịch xa xưa thì tu sĩ tu luyện đến cảnh giới Hoá Thần Kỳ thì phải được dẫn dắt phi thăng mới đúng. Chuyện tình này cực kỳ quỷ dị. Mãi sau này mới dần dần có lời đồn rằng Tu Tiên Giới của chúng ta bị một loại phong ấn, cho dù có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng bị áp chế tu vi ở mức Nguyên Anh Hậu Kỳ mà thôi. Nếu như người nào tiến giai Hoá Thần Kỳ thì phải dùng nhiều biện pháp tự mình phong ấn tu vi, bình thường cũng không tuỳ tiện hiển lộ thân hình càng đừng nói tới việc tuỳ tiện ra tay.

- Mà theo quyển sách này có nói, thì thực ra còn có một cách khác có thể giúp cho tu sĩ đến được giới diện cao cấp hơn trên kia, nơi này gọi là Linh Giới. Bất quá, lối đi này thực sự nằm ở đâu trong này cũng chỉ có nhắc đến hai chữ Hoang Địa. Bản thân ta, lúc còn ở môn phái cũng từng biết được trong phái có một cái Truyền Tống Trận cách giới xuyên đến Hoang Địa nọ. Tuy nhiên, theo ta thăm dò thì biết được Hoang Địa kia ở rất xa xôi, mà thiên địa kết giới nơi đó cũng cực kỳ yếu ớt, nếu như mang theo tu vi mạnh thì có nguy cơ làm cho nơi đó sụp đổ, cho nên nghe nói những Truyền Tống Trận này được các danh môn đại phái bảo vệ rất cẩn mật.

- Chắc đệ đang nghĩ nếu như vậy thì thông tin này làm sao lòi ra được. Thực ra, đứng sau những Truyền Tống Trận cách giới như vậy đều có bóng dáng của những lão quái Hoá Thần Kỳ, cho nên dù có người muốn tìm hiểu thực hư bên trong như thế nào thì cũng phải cân nhắc kỹ càng. Mà thông tin này, từ lâu đã được giới Nguyên Anh Kỳ tu sĩ đồn đãi, nhưng chưa người nào đi chứng thực rốt cuộc thông tin này là thật hay là giả. Chỉ biết, tu sĩ có tu vi càng cao thâm, một khi tiến vào Truyền Tống Trận cách giới thì Truyền Tống Trận sẽ không cách nào chịu nổi, chắc chắn sẽ rơi vào không gian loạn lưu, chết không chỗ chôn!

- Đây là những gì mà ta nghe ngóng được. Rất có thể bên trong còn nhiều ẩn tình khác, nhưng ta chỉ là một Nguyên Anh Sơ Kỳ nhỏ bé, chuyện tình biết được còn rất hạn chế. Nói với đệ cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đệ thật cẩn thận tu luyện, chú ý đến hành động của bản thân. Bởi vì hiện tại, Tu Tiên Giới rất phức tạp, chỉ cần một ngọn gió lay cỏ động cũng có thể gây nên những hiểm hoạ khó lường. Mà bên Yêu Tộc, hình như cũng đã biết được chút chuyện gì đó, mấy năm nay hành động càng ngày càng táo bạo. Chỉ sợ với tính tình của bọn họ, một khi biết được chuyện tình thiên đại bí mật này thì máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhân loại chúng ta có còn giữ được huyết mạch không mới là chuyện lớn.

Hồng Hưng trầm ngâm nói.

Trần Dương nghe xong thì biết còn rất nhiều chuyện Hồng Hưng chưa có nói hết ra, vì lý do nào đó. Thế nhưng Trần Dương chỉ nghe bao nhiêu đó tin tức cũng đã cảm thấy đi từ mơ hồ này đến mê hoặc khác, giờ phút này trong lòng cũng cảm thấy sóng gió ngập trời. Không ngờ thế giới ở Trái Đất những tưởng yên bình yếu ớt, nhưng không ngờ lại mang theo bí mật kinh thiên như vậy, làm cho Trần Dương rất là hoảng hốt.

Trước kia Trần Dương tưởng hắn đã biết rõ mọi thứ, còn tưởng quê hương của hắn được gọi là Hoang Địa thì chẳng qua có một loại thiên tài địa bảo nào đó cho nên mới được các đại phái ăn dầm nằm dề mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại, ý nghĩ của Trần Dương lúc đó là ngây thơ như thế nào, càng hiểu biết nhiều, Trần Dương càng cảm thấy thế giới quan trong đầu ầm ầm thay đổi, càng ngày càng trở nên thần bí khó lường.

Mà Trái Đất quê hương hắn, tưởng đâu là không có gì ngoài vẻ ngoài sáng tỏ, nhưng hiện giờ trong đầu Trần Dương càng ngày càng cảm thấy Trái Đất hết sức thần bí, tựa như có một đám sương mù bao quanh, che giấu hết thảy bí mật bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.