Phán Thần Hệ Thống

Chương 235: Mưu hèn kế bẩn



Trải qua một đêm bên trong Phán Thần Hệ Thống, chiều hôm sau Trần Dương lại mang theo túi vải đi đến chỗ cũ.

Bất quá, vừa đi đến, Trần Dương liền thấy có một người đang ngồi ở chỗ của hắn.

Nhíu mài, Trần Dương liền đi đến trước mặt người này hỏi:

- Huynh đài, có phải nhầm lẫn hay không? Đây là vị trí của ta a!

- Vị trí của ngươi? Hắc, ai làm chứng? Đây là vị trí quan sai giao cho ta, ngươi đừng ở chỗ này xàm ngôn coi chừng ta báo quan!

Người kia cao giọng đắc ý nói.

Trần Dương nhíu mài. Hắn thật sự cũng không cần buôn bán hay gì, chỉ muốn yên yên ổn ổn ở đây cho hết ba năm là được.

Tuy vậy, việc yên ổn không có nghĩa là ai muốn làm gì Trần Dương cũng được, hắn cũng có tôn nghiêm của chính mình.

Đang lúc Trần Dương định xoay người đi tìm quan sai thì trước mắt liền thấy một trung niên mặc quan phục đi tới.

Người này thân hình thấp bé, trên mép có mấy sợi râu dê, sau khi đi về hướng này liền nhìn người chiếm chỗ của Trần Dương cười nói:

- Tiểu Tiền, vị trí này có hợp hay không? Có cần ta sắp xếp vị trí khác tốt hơn hay không?

- Ha ha, đa tạ đại nhân, chỗ này là được! Ha ha...

Người kia vừa nói, vừa đắc ý liếc nhìn Trần Dương.

Trần Dương nhíu mài, nhìn quan sai này hỏi:

- Đại nhân, vị trí này...

- Ài, Trần lão bản, ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp cho ngươi một vị trí khác tốt hơn chỗ này rồi! Xin mời theo ta.

Gã quan sai râu dê khẽ cười, dường như đã tính toán xong tất cả lời nói của Trần Dương, bèn giơ tay ngăn cản lời nói của Trần Dương mà cười nói.

Trần Dương nghe vậy nhíu mài, ánh mắt thoáng hiện lên chút lạnh lẽo nhìn qua kẻ cướp chỗ kia, nhưng cũng gật đầu một cái đi theo quan sai.

Trần Dương cũng muốn xem xem những người này sẽ dành cho hắn vị trí như thế nào.

Quả nhiên, sau khi đi đến một góc phố vắng vẻ, gã quan sai liền chỉ vào một chỗ dơ bẩn gần một đống rác nói:

- Trần lão bản, chỗ này dành cho ngươi!

- Đại nhân, có phải ngươi nhầm lẫn hay không? Đây là nơi đặt rác mà?

Trần Dương cố nén giận, cười lạnh hỏi lại lần nữa.

Gã quan sai thấy vẻ tức giận trong mắt Trần Dương thì càng trở nên đắc ý, ưỡn cái bụng mỡ lên đáp:

- Đúng vậy, ngươi là thứ rác rưởi, ở đây chẳng phải là hợp lý rồi hay sao! Cũng không nhìn xem đắc tội với người không nên đắc tội, rác rưởi cũng không bằng!

Nói xong, gã hất hàm một cái bỏ đi, trước khi đi còn nói vọng lại:

- Ngươi có thể không bán, không bán thì xem như xong, thời hạn ba năm coi như không cần bán nữa, tư cách lập tức huỷ bỏ.

Lời vừa nói xong thì bóng dáng của gã cũng đi khuất sau một góc phố gần đó.

Trần Dương ánh mắt híp lại đánh giá, đột nhiên tức giận tan biến, thay vào đó là một nụ cười bí hiểm.

- Hôm nay nghỉ phép năm!

Trần Dương tự mỉm cười nói một câu, sau đó hơi kéo túi vải lên rồi đi đến một quán rượu gần đó.

- Lão bản, cho ta một ít đồ nhắm và rượu!

Trần Dương nhìn một người đang gật gù ngồi sau quầy, cười nói.

Người kia vừa nghe thì ánh mắt liền thanh tỉnh, vội vàng vâng dạ rồi sai người chuẩn bị. Riêng phần Trần Dương thì đến một cái bàn ngồi xuống, vừa mỉm cười vừa chờ đợi.

Sau khi tiểu nhị mang ra mấy dĩa thức ăn và một bình rượu, một cái chén thì Trần Dương liền căn dặn:

- Mang thêm cho ta hai cái chén!

Tiểu nhị vội hỏi:

- Khách quan, có cần mang theo rượu hay thức ăn gì không?

- Không cần, như vậy là đủ. À, bằng hữu của ta không thích ngồi, chỉ thích đứng, đem ghế kia dẹp qua một bên đi!

Trần Dương mỉm cười thần bí nói.

Tiểu nhị nghe vậy thì trong lòng kêu kỳ lạ, nhưng cũng gật gù vội vàng chạy đi làm. Dù sao, có tiền thì có quyền, đừng nói là dẹp ghế, chỉ cần có đủ tiền, bắt hắn làm ghế ngồi cũng còn được.

Chờ cho tiểu nhị lại đem ra hai cái chén và hai đôi đũa, Trần Dương liền gật đầu rồi bắt đầu ăn uống.

Thức ăn rất ngon, gồm có thịt bò xào, thịt gà luộc chấm muối tiêu chanh, một đĩa rau xào và mấy cái bánh bao.

Trần Dương là tu sĩ, thế nhưng vẫn còn có sở thích ăn uống không bỏ được, cho nên một bên chậm rãi tự mình rót cho mình một ly rượu, vừa chậm rãi uống vừa thưởng thức đồ ăn.

Bất quá, Trần Dương cũng không có uống nhiều, bộ dáng hết sức thong dong như muốn chờ đợi ai đó.

Trần Dương cứ ngồi như vậy cho đến chừng một canh giờ sau thì quả nhiên có một người bước vào.

Người này đúng là gã quan sai béo ị nọ.

Gã này vừa bước vào liền cười lạnh:

- Trần lão bản, ngươi không buôn bán, chạy đến đây uống rượu, phải chăng xem luật lệ Thiên Phong Thành không ra gì?

Vừa bước vào đã đem bô cứt ụp lên đầu Trần Dương, quả nhiên công phu miệng lưỡi của người này cũng không phải dạng vừa.

Bất quá Trần Dương cũng không phải ăn chay niệm phật gì, nghe vậy cười nhạt:

- Luật lệ Thiên Phong Thành bao giờ đến phiên một quan sai như ngươi phán quyết? Hơn nữa, việc quyết định khu vực buôn bán chỉ được một lần, phía sau nếu muốn thay đổi cần đến sự đồng ý của người bán. Nói đến việc này, ta còn đang định đến nha môn một chuyến, hỏi xem tại sao ta chưa đồng ý nhưng đại nhân lại tuỳ tiện quyết định như vậy? Hay là một quan sai nho nhỏ đã có thể xem mình là bá vương nơi này, hoàn toàn xem luật lệ do chính tay Thành Vương phê chuẩn là một cái rắm không kêu? Hắc hắc, đại nhân, bộ dạng oai phong của ngươi xem ra Thành Vương chắc chắn rất muốn chứng kiến!

Trần Dương nhẹ nhàng đáp, chẳng những đem bô cứt kia ụp lại mà còn thuận tiện dìm gã luôn vào hầm xí, cả đời này cũng đừng mong hết thối.

Gã quan sai nghe Trần Dương nói xong thì ánh mắt hoảng sợ, bất quá ngay sau đó nghĩ tới chuyện gì liền cười lạnh, thách thức:

- Thành Vương? Ngươi nghĩ mình là ai? Thành Vương lão nhân gia ngày bận trăm công nghìn việc, rãnh rỗi nghe ngươi nói sao? Ngày hôm nay ngươi có ra khỏi được nơi này hay không còn chưa biết đây!

Trần Dương nghe gã này nói như vậy thì cười nhạt nói:

- Bớt diễn kịch đi, mau gọi chủ nhân ngươi đến đây, nếu không, ta đánh chó cũng không cần ngó mặt chủ đâu!

Gã quan sai nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lựng vì tức, đang muốn rút trường đao bên hông nhào tới thì liền nghe tiếng vỗ tay ‘Bộp bộp bộp’:

- Hắc hắc, ánh mắt cũng có chút môn đạo. Trần lão bản, nhìn ngươi cũng có chút bản lĩnh, hay là từ nay đi theo bản thiếu gia kiếm cơm, đảm bảo đãi ngộ của ngươi cũng không kém hắn là bao!

Người vừa nói những lời này chính là thanh niên cẩm bào mà tối hôm trước đi đến cùng với cô gái hỏi mua đồ của Trần Dương.

Tuy nhiên, Trần Dương nghe lời người này nói thì không có chút bất ngờ gì, sắc mặt ngược lại rất bình tĩnh gắp một miếng thịt bò cho vào miệng nhai nhóp nhép rồi nhấp một hớp rượu.

Nhìn bộ dáng Trần Dương thong dong, hơn nữa cũng không xem lời nói của mình ra gì, gã thanh niên liền có cảm giác một đấm cực mạnh đấm vào không khí, uất nghẹn trong lòng càng thêm dâng trào, tức tối quát:

- Hỗn...

Nguyên vốn gã định quát ‘hỗn đãn’, thế nhưng chữ ‘đãn’ còn chưa kịp nói thì bỗng dưng cảm giác thân thể cứng ngắc, ngay cả một tiếng nói cũng không phát ra được.

Không riêng gì gã thanh niên cẩm bào, ngay cả gã nha sai đứng kế bên cũng cứng ngắc đứng tại chỗ, không thể di động mảy may, càng không có phát ra được tiếng nói nào.

Giờ phút này, thanh niên cẩm bào khoé miệng cười lạnh bộ dáng muốn nói gì đó, gã nha sai thì hếch mặt đắc ý, bộ dáng vẫn còn nguyên như vậy.

Mà kẻ làm ra chuyện này chính là Trần Dương thì lại đang nhàn nhã ăn uống, bộ dáng hờ hững.

Trần Dương cũng không có học qua Định thân thuật, càng không có khả năng thi triển loại thần thông mạnh mẽ kia. Thứ Trần Dương vừa sử dụng chẳng qua là một loại thủ pháp dùng linh lực hoá thành kim châm để thực hiện ‘cách không châm huyệt’, khiến cho các loại cơ năng của đối phương bị phong toả tạm thời.

Phương pháp này cũng gần giống như giang hồ võ lâm thường dùng chân khí để điểm huyệt đối phương. Nhưng phương pháp của Trần Dương còn cao minh hơn rất nhiều lần.

Với thủ pháp này, Trần Dương tự tin cho dù có cao thủ Kết Đan Kỳ đến nơi này, muốn để cho những người này cử động lại cũng phải cầu Trần Dương gật đầu mới được. Dù sao, linh lực của Trần Dương đang khoá lại những huyệt vị bên trong kinh mạch của mấy người này. Tuỳ tiện động tay động chân, chẳng những chưa chắc giải khai được mà còn làm cho bọn chúng bị phế bỏ cũng không chừng.

Mà dĩ nhiên, cảnh này chắc chắn cũng thu hút không ít ánh mắt người đi qua đi lại, nhưng đều nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của thanh niên cẩm bào và nha sai, hơn phân nửa là đang định mắng chửi và ức hiếp người. Vậy cho nên không ai dám dính vào, nếu như để đám người có quyền có thế nhớ mặt thì đúng là không có chuyện gì tốt.

Cảnh kỳ lạ này cứ vậy diễn ra cho đến khi hoàng hôn buông xuống, thức ăn trên bàn cũng được dọn lên một bàn khác, Trần Dương cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa mà hai mắt khép hờ, ngón tay gõ nhịp trên bàn như chờ đợi gì đó.

- Nếu hai canh giờ nữa không ai đến tìm các ngươi, thì cứ đứng đây ba ngày nữa thì mới được di chuyển. Nếu như tuỳ tiện di chuyển hoặc nhờ người khác mang đi, sống chết tự liệu!

Trần Dương mở miệng lãnh đạm nói.

Theo suy đoán của Trần Dương, đáng lẽ cô gái kia nghe tin thì phải chạy đi tìm rồi mới đúng. Nếu không có đến thì chỉ có thể cho hai người này ăn ít đau khổ, tự biết khó mà lui.

Dù sao, mặc dù hai người này thông đồng bày mưu tính kế, nhưng Trần Dương cũng không có hạ sát thủ, vẫn chừa lại cho họ một con đường. Hết thảy tuỳ vào lựa chọn của chính bản thân bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.