Nhất thời, hai người cách nhau một khoảng lẳng lặng đánh giá đối phương.
- Không biết Trần đạo hữu nữa đêm đến đây có việc gì? Sao không báo trước để lão hủ tự mình tiếp đón a.
- Điền đạo hữu tu vi cao thâm, tại hạ chỉ là mộ danh mà đến, nhân đó muốn hỏi thăm một vài sự tình nhỏ nhặt mà thôi, mong rằng đạo huynh không lấy đó làm phiền lòng.
Trần Dương mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Điền Thiên hơi mỉm cười, dường như đã dự liệu trước Trần Dương sẽ nói câu này cho nên liền đáp:
- Hắc hắc, nếu như Trần đạo hữu đã đến thì ta cũng có vài lời muốn nói. Bất quá nếu đạo hữu có thắc mắc gì cứ nói, tại hạ nhất định không biết thì thôi, biết thì nói hết. Thế nhưng ta cũng có một cái điều kiện.
- Tốt, có điều kiện gì mời đạo huynh cứ nói.
- Hai chúng ta cũng vừa mới gặp mặt. Như vầy đi, mỗi người hỏi đối phương một câu, luân phiên nhau hỏi, như vậy để công bằng, đạo hữu thấy sao?
Điền Thiên nhẹ nhàng mỉm cười nói ra.
Trần Dương có chút ngoài ý muốn, không ngờ người này lại nghĩ được chủ ý như vậy. Thế nhưng Trần Dương cũng không có do dự quá lâu liền gật đầu đáp ứng.
Điền Thiên thấy vậy gật đầu nói:
- Vậy tiên khách hậu chủ, mời Trần đạo hữu hỏi trước.
Trần Dương nghe vậy thì nhàn nhạt mở miệng:
- Phải chăng diệt môn Tam Linh Phái là do Điền gia chủ trì gây ra?
Điền Thiên hầu như không chút do dự, thẳng thắn thừa nhận:
- Đúng vậy. Đạo hữu là người của Tam Linh Phái?
- Không phải. Thi Dung có quan hệ gì với Điền Gia?
Điền Thiên nghe Trần Dương hỏi câu này thì hơi giật mình, sau đó nói:
- Xin thứ lỗi, câu hỏi này ta không thể trả lời.
- Được, vậy ta hỏi câu khác. Đạo hữu đồ sát cả một tông môn, phải chăng có ân oán từ trước?
Trần Dương thấy Điền Thiên không nói thì trong lòng dường như đã có đáp án, bèn đổi một câu hỏi khác.
Điền Thiên nghe Trần Dương hỏi, đầu hơi nghiêng, dường như hơi ngẩn ra rồi có chút khó hiểu đáp:
- Điền gia ta với Tam Linh Phái trước đó không có ân oán gì. Chẳng lẽ đạo hữu muốn vì bọn họ báo thù?
- Hắc hắc, ta cũng với Tam Linh Phái không có liên hệ gì, không thể gọi là báo thù được.
Trần Dương không chút do dự lắc đầu.
Đây là Trần Dương nói sự thật, hắn cùng với Tam Linh Phái đúng là không có liên quan gì, cũng xác định ngay từ đầu là không phải vì bọn họ trả thù. Đơn giản chỉ là có người kiện cáo thì hắn đến tra án, đơn giản như vậy mà thôi. Còn chuyện ai thù oán ai như thế nào Trần Dương không quá quan tâm.
Mà Điền Thiên nghe Trần Dương chính miệng xác nhận thì dường như có chút buông lỏng, tâm tư xoay chuyển liền nói:
- Nếu như vậy, không biết đạo hữu là người của tông môn gia tộc nào?
- Đạo hữu không nên hiểu lầm, ta không có ý tứ thăm dò đạo hữu. Chỉ muốn cùng đạo hữu làm một cái giao dịch mà thôi. Không biết đạo hữu có hứng thú hay không?
- Giao dịch nhỏ? Được, nếu đạo huynh không ngại thì có thể nói thử.
- Ha hả, nhìn Trần đạo hữu cũng đã là tu sĩ Kết Đan Kỳ. Ngươi cũng biết, đạt tới cấp độ như chúng ta thì mục đích duy nhất cũng là muốn sớm ngày tiến thêm một bước vào Kết Đan Kỳ mà thôi. Nếu như đạo hữu không chê, xin mời ở lại làm Khách khanh trưởng lão cho Điền gia chúng ta. Cái khác không nói, nhưng về phương diện tài nguyên thì tuyệt đối có thể thoả mãn đạo hữu.
Điền Thiên cười cười nói ra.
Sở dĩ lão động tâm tư này chính là vì vừa rồi phát hiện tu vi của Trần Dương cực kỳ thần bí, mặc dù uy áp toả ra chỉ dừng ở mức Kết Đan Kỳ, thế nhưng có lúc nhìn qua lại có vẻ như toàn thân trong suốt, cứ như hoà vào cùng thiên địa làm một thể vậy, cực kỳ tinh diệu. Điền Thiên tin rằng, dưới trường hợp không có Hắc Tháp hỗ trợ hoặc là sơ suất không đề phòng, chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Một tu sĩ Kết Đan Kỳ mà có thể qua mặt một tu sĩ Kết Đan Kỳ khác, lẳng lặng tiếp cận, chuyện này có ý vị như thế nào, một lão cáo già cầm lái Điền Gia bao nhiêu năm qua chắc chắn hiểu rõ, cho nên mới nói lời này.
Đáng tiếc, Trần Dương nghe xong thì gần như không có do dự, lắc đầu nói:
- Điền huynh thông cảm, nếu là bình thường, chắc chắn tại hạ sẽ suy nghĩ một chút. Thế nhưng ngày hôm nay thì không được.
- Không được? Trần đạo hữu suy nghĩ kỹ chưa?
Điền Thiên thấy Trần Dương từ chối, một mắt lành lặn mở ra đảo một cái, cười âm trầm hỏi.
Trần Dương thấy dáng vẻ của Điền Thiên thì cười nhạt:
- Thế nào? Chẳng lẽ đạo hữu muốn mạnh mẽ giữ ta lại làm khách khanh trưởng lão cho quý tộc?
- Hắc, chuyện đó không cần. Nếu như đạo hữu đã không muốn làm khách khanh trưởng lão vậy thì có thể rời đi, bất quá trước khi rời đi, làm phiền đem Kim Đan để lại đây!
Điền Thiên cũng chưa đứng dậy, lục giác trong mắt xoay tròn lạnh lẽo nói.
Mà đúng lúc này, một cỗ áp lực ầm ầm chuyển tới, Trần Dương còn chưa kịp quan sát thì đã thấy sau lưng có hai bóng đen âm sâm xuất hiện như u hồn quỷ ảnh.
Phát giác hai thứ này vậy mà lại là hai cỗ khôi lỗi cấp bậc Kết Đan Sơ Kỳ, Trần Dương cũng có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn. Bởi trước khi vào đây, Trần Dương đã chú ý dùng Pháp nhãn quan sát nhưng không có phát hiện sinh vật nào ngoài Điền Thiên. Không ngờ một gia tộc như Điền gia lại có thể xuất ra cùng lúc hai cỗ khôi lỗi Kết Đan Kỳ, đúng là không ngờ.
Mà đặc thù của khôi lỗi vốn chỉ là một con rối, hoàn toàn không có dao động linh hồn, cũng không được tính là một sinh linh, cho nên vừa rồi Trần Dương không thể dùng Pháp nhãn để nhìn ra cũng là chuyện có thể hiểu được.
Bất quá, Trần Dương cũng không kinh hoảng mà ngược lại còn cười rộ lên nói:
- Tại hạ tu đạo bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nghe có người đánh chủ ý tới Kim Đan của ta. Chẳng lẽ đạo hữu không biết, chuyện này nếu truyền ra, thì kết quả của Điền Gia này là như thế nào hay sao?
- Diệt tộc sao? Hắc hắc, chuyện này để sau khi ngươi có thể thoát khỏi nơi đây hẵng nói đi.
Điền Thiên rất tự tin.
Không tự tin không được, phía sau lưng Trần Dương là hai cỗ khôi lỗi Kết Đan Sơ Kỳ, còn lão một khi thi triển sát chiêu thì cũng tương đương tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ.
Mà Điền Thiên còn có một chỗ khác để dựa dẫm, cũng nhờ thứ này mà lão hoàn toàn tự tin nói ra những lời tán nhảm cùng với Trần Dương khi nãy.
Mà vừa lúc nói hết câu, rốt cục hai cỗ khôi lỗi phía sau lưng Trần Dương cũng đã hành động.
Một cỗ thì há mồm phun ra một quả cầu sáng bay thẳng đến chỗ Trần Dương, một cỗ thì phun ra một đạo lam quang. Đạo lam quang này vừa bay ra khỏi miệng cỗ khôi lỗi lập tức loé lên ánh sáng chớp động rồi ‘vù’ một tiếng biến mất không thấy bóng dáng.
Nhìn thấy hai con khôi lỗi hình dạng thô sơ này lại có động tác phối hợp chặt chẽ như vậy, gần như một trước một sau đem hai bên phương hướng của Trần Dương khoá chặt thì hắn hừ lạnh một tiếng trên người hiện lên một bộ giáp tràn ngập ngân quang.
Bộ giáp này vừa xuất hiện liền được Trần Dương bắt quyết điểm lên ngực một điểm.
‘Xoẹt’
Chỉ thấy lôi quang bên trên Chiến Giáp chợt loé lên rồi cuộn trào mà ra, hình thành một tầng lôi vụ dày đặc hình tròn che chắn trước người Trần Dương. Còn bản thân hắn thì dậm chân lùi về phía sau.
‘Bùm~’
Chỉ thấy quả cầu ánh sáng sau một khắc liền xuất hiện trước mặt Trần Dương, nặng về va chạm lên lớp màng lôi vụ, phát ra âm thanh muộn hưởng.
Mà đúng lúc này, đột nhiên từ phía đỉnh đầu Trần Dương xuất hiện một đạo lam quang đâm thẳng xuống, cực kỳ chuẩn xác như sớm đoán được vị trí của Trần Dương mà phát ra một kích đoạt mệnh.
Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt hơi đổi vung tay đánh lên một đạo kiếm quang.
Đạo kiếm quang này mang theo kim quang loé sáng, lập tức va chạm với lam quang phát ra âm thanh trầm đục.
Mà Trần Dương cũng nhân cơ hội này tránh qua một bên.
Trước mặt Trần Dương lúc này có một thanh kiếm màu vàng đang bay lượn quanh người cực nhanh, tựa như muốn đem toàn thân hắn bảo vệ gắt gao.
Lúc này, Trần Dương mới nhìn rõ lam quang nọ là một thanh đoản kiếm đặc chế, chỉ có lưỡi kiếm không có chuôi kiếm, bên trên có hàn quang lập loè cùng khi tức trận pháp rung động.
Trần Dương cũng không có chần chừ, lập tức hướng về một cỗ khôi lỗi điểm một cái, hô khẽ:
- Trảm!
Chỉ thấy một thanh tiểu kiếm xanh biếc vô thanh vô tức loé lên rồi chẻ từ trên đỉnh đầu xuống.
‘Rắc... Rắc...’
Chỉ thấy một tia lửa loé lên, Mộc Kiếm dường như chém phải vật gì đó rất cứng, tốc độ không khỏi chậm lại một chút.
Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, ngón tay vẽ một đạo phù ấn kỳ lạ rồi hô khẽ:
- Giải Phong!
Chỉ thấy Mộc Kiếm loé lên, sắc xanh càng thêm nồng đậm mà thể tích của tiểu kiếm càng lớn hơn một vòng, khí tức càng thêm trầm trọng.
‘Ca sát...’
Âm thanh chói tai vang lên, Mộc Kiếm chỉ trong tích tắc lập tức đem khôi lỗi chém ra làm hai nữa, ngã sang một bên, ánh sáng chớp động vài lần rồi không hề nhúc nhích.
Điền Thiên đứng một bên, vốn tưởng chỉ cần đoạn hậu, còn việc xử lý thì để cho hai cỗ khôi lỗi này đi làm là được. Cũng không phải lão không muốn tự tay tham chiến, nhưng bản thân lão có một bí mật mà người ngoài không ai biết, đó chính là một bí mật khiến lão muốn xuất thủ thì phải suy nghĩ thật cẩn thận, bình thường đều tận lực ngồi ở nơi đây tránh tự tay động thủ bất cứ chuyện gì.
Hai cỗ khôi lỗi Kết Đan Kỳ này là căn cơ của Điền Gia, nếu như mất cả hai con, một khi tin tức lọt ra thì chờ đợi Điền Gia đúng là hoạ diệt tộc. Không ngờ mới giao thủ hai chiêu thì Trần Dương đã đem một cỗ khôi lỗi chém làm hai, nhất thời vừa sợ vừa giận, lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều liền xuất thủ.
Chỉ thấy Điền Thiên không chút do dự gập tay lay, bên trong lòng bàn tay xuất hiện một tiểu phiên loé lên tử sắc quang mang vô cùng bất phàm.
Ngay cả Trần Dương một bên vừa phất tay thu lại Mộc Kiếm, ánh mắt đảo qua nhìn thấy tử phiên này thì ánh mắt cũng hơi đổi.