Đoạn đường từ chân núi đi lên tới đỉnh Tuyển Trạch Sơn này thường được mọi người kháo nhau gọi là Thăng Tiên Lộ.
Lý do là bởi vì nếu đi được lên tới bên trên thì có cơ hội trở thành tiên nhân, còn không đi được thì tất nhiên sẽ quay trở về làm người phàm, cả đời cứ bình bình an an trôi qua như vậy.
Thăng Tiên Lộ nhìn qua cực kỳ bình thường, thế nhưng nếu đi lên thì sẽ phát hiện theo bước chân lên càng cao, thì bước chân càng nặng, hơn nữa trong đầu cũng xuất hiện đủ loại hình ảnh quấy nhiễu.
Phàm nhân thì còn đỡ, nếu là tu sĩ có tu vi trong người thì tu vi càng mạnh, sự quấy nhiễu càng thêm ngưng thật.
Những quấy nhiễu này có khi là những hình ảnh hung thần ác sát, có khi là kiều nữ xinh đẹp dụ hoặc, cũng có khi là quái vật yêu thú ầm ầm lao tới.
Mà điều kỳ diệu là chỉ cần lui một bước, lập tức sẽ không thể nào bước lên bước nào nữa, mà những sự quấy nhiễu cũng biến mất, khi đó thì người thất bại sẽ thấy bản thân đứng ở chân núi, từ nay mất cơ hội đi lên.
Đây là những gì mà những người từng đi lên kháo nhau.
Trần Dương trước khi bước lên con đường này cũng đã quanh quẩn khu vực này một thời gian. Mà bởi vì để tránh sự chú ý của người khác cho nên Trần Dương lựa chọn hình ảnh quê mùa cục mịch, như vậy sẽ đỡ phải thu hút chú ý cũng như vô số rắc rối khác.
Đầu năm nay làm minh tinh chói mắt được vạn người kính ngưỡng vẫn không thoải mái bằng cảm giác giả heo ăn thịt hổ!
Trần Dương vừa đi, vừa nhìn lên bóng lưng thanh niên có khí chất phiêu dật phía trước, cảm giác có một tia quen thuộc, thế nhưng Pháp nhãn quét qua chỉ thấy một lớp mờ mờ nhìn không ra chân thực bên trong.
Trần Dương thấy vậy thì giật mình, hiểu rằng thanh niên này chắc hẳn là có vấn đề. Vì nếu như đây bộ dạng thật của thanh niên kia thì Pháp nhãn sẽ có hiện tượng cấp bậc không đủ chứ không phải là hiện ra mờ mờ như vậy. Trường hợp này chỉ có thể là người kia có thủ đoạn hoá trang cực kỳ cao minh, khiến cho ngay cả Trần Dương cũng không thể nhìn ra.
Mà thanh niên nọ đang bước đi, đột nhiên thân hình sững lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía sau.
Trong mắt thanh niên, phía sau ngoài mấy cô gái đang đi theo thì chỉ có lác đác mấy người cũng đang đi lên, trong đó có một thanh niên quê mùa cục mịch, đầu tóc loà xoà buộc lại hết sức tuỳ tiện.
Một tia nghi hoặc dâng lên trong lòng, thanh niên này liền nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó chậm rãi bước lên.
Trần Dương thấy thanh niên phía trước hình như kinh nghi thì trong lòng liền trầm xuống.
‘Người kia chắc chắn có vấn đề, Pháp nhãn vừa quét qua liền bị hắn cảm nhận được. Dù không biết mục đích người này là gì nhưng sau này tốt nhất nên tránh xa y một chút...’
Trong lòng vừa âm thầm quyết định, Trần Dương vừa chậm rãi đi lên.
Nửa đoạn đầu là khảo thí trọng lực, đối với Trần Dương, mặc dù hiện giờ hoàn toàn thu liễm toàn bộ tu vi thì chỉ dùng nhục thân cường hãn của hắn cũng đã dư sức vượt qua.
Mà huyễn cảnh chỉ bắt đầu từ nửa trên của đoạn đường này mà thôi.
Trần Dương rất nhanh vượt qua mấy cô gái đang sứt mồ hôi trán leo lên, còn hắn thì mặt mài nhẹ nhàng bước lên, miệng còn khẽ ngân nga huýt sáo nữa.
Nhìn dáng vẻ thong dong này của Trần Dương, nguyên một đám liền cảm thấy căm tức, thậm chí còn lầm bầm mắng mỏ.
Thế nhưng Trần Dương cũng không quan tâm chút nào, ngược lại thứ mà hắn quan tâm chính là nữa đoạn đường còn lại phía trước.
Vừa bước lên hai bước, đột nhiên Trần Dương nhìn thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi, từ phía trên có một ông lão tiên phong đạo cốt đạp mây bay xuống đáp trước mặt hắn, cười hỏi:
- Tiểu tử, có đồng ý làm đồ đệ của bổn tiên hay không?
Trần Dương nhìn thấy ông lão này, lại nhìn bộ dáng tươi cười thân mật xen lẫn ôn hoà của ông lão kia, Trần Dương liền mỉm cười hỏi:
- Thần tiên gia gia, nếu làm đồ đệ của ngài, ta được chỗ tốt gì?
Ông lão tiên phong đạo cốt nọ vẫn không tức giận, dường như đã tiên đoán được Trần Dương sẽ hỏi câu này, cho nên vuốt râu nói:
- Nếu làm đồ đệ của ta thì cùng ta rời khỏi tiểu môn phái bé nhỏ này cùng ta ngao du thiên hạ, ngươi sẽ được học tập tiên đạo, phi thăng tiên giới, trở thành tiên nhân vĩnh sinh trường tồn cùng thiên địa!
- Ồ, vậy thì được. Nhưng ta muốn hỏi ngài một câu trước khi bái ngài làm sư phụ. Có được hay không?
Trần Dương mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
Ông lão ánh mắt vẫn hiền từ nhìn Trần Dương, ấm giọng nói:
- Được, ngươi cứ hỏi!
- Thần tiên gia gia, ngài nói ta bái ngài làm sư phụ rời khỏi chỗ này sẽ được học tập tiên đạo, vậy ngài có thể cho ta biết, Đạo là gì hay không?
Trần Dương nhẹ nhàng hờ hững hỏi.
Ông lão vốn đang thong dong bình tĩnh vuốt râu, nghe câu hỏi của Trần Dương liền theo bản năng muốn trả lời thì bỗng nhiên nụ cười chợt tắt, nghiêm túc nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của ông lão nhìn mình mà không trả lời, Trần Dương nhẹ lắc đầu nói:
- Đạo khả đạo phi thường đạo! Danh khả danh phi thường danh!
Ông lão nghe hai câu này, đột nhiên không khống chế được ánh mắt sáng lên, miệng lẩm nhẩm đọc theo. Một lúc sau, ông lão ngạc nhiên thâm ý quay sang nhìn Trần Dương nói:
- Đạo hữu, hôm nay được khai sáng, xin nhận của lão phu một vái!
- Tiền bối, ngài đừng làm như vậy. Ta cũng chỉ là được đọc qua nhiều sách vở một chút, nào có tư cách gì nhận của ngài một vái này. Ta không biết ngài là vị đại năng thượng cổ nào, bất quá qua bao nhiêu năm vẫn giữ lại ở đây một đạo tàn hồn vì môn phái mà tự mình tuyển lựa môn nhân đệ tử. Thật làm cho vãn bối cảm thấy hổ thẹn! Hôm nay vãn bối đã mạo phạm, mong rằng tiền bối không phiền lòng!
Trần Dương thở dài, chắp tay một tiếng nói. Vừa nói, bước chân cũng muốn lùi lại phía sau, rời khỏi nơi này.
Mà ông lão kia nghe những lời Trần Dương nói, đột nhiên ánh mắt bùng lên quang mang mãnh liệt chưa từng có, vội nói:
- Tiểu hữu, chậm đã!
Trần Dương nghe tiếng gọi này thì sắc mặt có chút khó coi, quay lại hỏi:
- Tiền bối, không biết ngài còn có việc gì?
- Tiểu hữu, ngươi đây là muốn đi đâu?
Ông lão đột nhiên hỏi một câu, cười cười.
- Vãn bối một tán tu, bốn bể là nhà. Không biết tiền bối hỏi như vậy là có ý gì?
Trần Dương mặc dù cẩn thận trả lời, thế nhưng trong lòng không có nửa điểm sợ hãi. Bởi vì đối với hồn phách hoặc tàn hồn, thì Trần Dương chưa bao giờ phải sợ hãi. Nếu không phải ngay từ đầu phát hiện ông lão này chỉ là một đạo phân hồn, dùng cấm chế phong ấn lại nơi đây để khảo hạch đệ tử, hơn nữa thái độ đối với Trần Dương rất tốt thì hắn đã tiện tay thu ông lão này lại rồi.
Chỉ thấy ông lão này cũng không đạp mây nữa mà phất tay đem đám mây triệt thoái đi tới trước mặt Trần Dương.
Lúc này, Trần Dương mới nhìn thấy thì ra hai chân của ông lão này đã hết sức mơ hồ, bộ dáng tuỳ thời lan rộng lên trên.
Trần Dương thấy vậy thì nheo mắt, cũng chưa nói gì.
Ông lão thấy dáng vẻ bình tĩnh của Trần Dương thì ý cười trong mắt càng đậm, mở miệng hỏi:
- Tiểu hữu, tình trạng của ta hiện giờ chắc ngươi cũng nhìn ra vài phần rồi. Không biết tiểu hữu có nhận xét gì hay không?
- Tiền bối hai chân mơ hồ, tuỳ thời lan rộng, nhìn bên ngoài có thể thấy, hồn lực đã đến hồi suy kiệt, sau không bao lâu nữa chắc chắn tan biến hoàn toàn. Mà hiện giờ, phỏng chừng cho dù tiền bối có dùng cách nào đi nữa cũng không thể phục hồi lại được. Ta không biết khi còn sống ngài có tu vi thế nào, nhưng một đạo phân hồn mà có thể giữ được như thế này, tin rằng tiền bối cũng nên hiểu thiên đạo vốn có pháp tắc, vật cực tất phản!
- Đạo hữu quả nhiên là cao nhân bất lộ tướng. Lúc trước lão hủ có gì quá đáng mong đạo hữu bỏ qua cho!
- Hắc hắc, tiền bối xin chớ khách khí. Nếu xét về tuổi tác thì không biết ngài tồn tại đã bao nhiêu năm. Khi ngài còn vùng vẫy tung hoành, không biết vãn bối còn đang ở nơi nào nữa!
- Tu Tiên Giới chỉ luận nhãn lực và tu vi, không luận tuổi tác. Chỉ cần đạo hữu nói ra được hai câu thơ lúc trước đã đủ để lão hủ ngang hàng tương giao rồi.
Ông lão cười nói.
Nhìn bộ dáng khách khí này của ông lão, Trần Dương đột nhiên nhếch môi, sau đó mở miệng nở nụ cười. Cười phá lên thật vui vẻ...
Sau khi cười xong, Trần Dương lắc đầu nói:
- Ngài cũng không cần nghĩ nữa, ta không thể giúp ngài!
Ông lão nhìn Trần Dương thật sâu, sau đó trầm ngâm một chút mới hỏi:
- Đạo hữu làm sao biết chuyện ta muốn nhờ?
- Hiện giờ ngoài việc ôn dưỡng thần hồn ra, trên đời này còn có chuyện khác đáng quan tâm hơn đối với tiền bối hay sao?
Trần Dương cười hỏi.
Ông lão cười khổ đáp:
- Đúng là lão hủ đã sống lâu năm nên đầu óc lẩm cẩm, tự cho mình thông minh rồi. Bất quá, không biết tại sao đạo hữu lại không ra tay giúp đỡ ta? Lão phu mặc dù mấy vạn năm qua ở chỗ này, thế nhưng một ít đồ vật có giá trị vẫn lấy ra được. Thậm chí, nếu đạo hữu muốn đột phá bình cảnh hiện tại thì lão phu cũng có thể trực tiếp giúp đỡ, thậm chí là nâng lên đến tu vi Kết Đan Hậu Kỳ. Ta rất có thành ý, đạo hữu thấy sao?
- Vấn đề không phải là ở chỗ này, mà ta chỉ có một cái vướng mắc, đó chính là ta tin rằng tiền bối cũng biết, nhân yêu trước nay hai đường. Tiền bối thân là yêu tộc lão tổ tiền bối, một khi thả ra hoặc trợ giúp ngài khôi phục thần hồn, đến lúc ấy có phải ta tự rước lấy phiền phức hay không?
Trần Dương vừa nhẹ nhàng cười, vừa nói một câu làm cho sắc mặt lão giả đại biến!