Phán Thần Hệ Thống

Chương 27: Đuổi theo



- Tiểu nữ bái kiến đại nhân!

Trương Tiểu Anh sau khi xác nhận người đến là Trần Dương thì liền cung kính thi lễ.

- Miễn lễ. Ta đang có việc cần nàng trợ giúp một chút.

- Đại nhân cần hỏi việc gì?

Trương Tiểu Anh cung kính đáp.

Trần Dương gật nhẹ đầu hài lòng, nói ra:

- Hiện giờ ta đang đến Tử Kim Sơn để điều tra. Khi trước ngươi có nói nơi này là một trong mấy chỗ mà kẻ kia từng triệu hồi ngươi đến. Ngươi có thể kể chi tiết về nơi chạm trán hắn được chứ?

- Dạ. Tiểu nữ nhớ nơi đó là một nơi tối tăm, ẩm ướt, đặc biệt không khí giống như không có lưu thông mà lại mang theo một cỗ mùi vị…ẩm mốc vậy! Đó là tất cả những gì ta còn nhớ được.

- Ẩm mốc sao? Ừm, được rồi.

Trần Dương ngẫm nghĩ, ý niệm khẽ động liền biến mất tại chỗ, thần trí thoát khỏi Phán Thần Hệ Thống.

Lúc này, Trần Dương đi đến bên một cái ghế đá cẩn thận ngồi xuống ngẫm nghĩ.

- Nơi này là một ngọn núi, nếu nói là tối tăm thì chỉ có những hang động đi sâu vào lòng núi mới có thể. Thế nhưng ẩm ướt và không khí lại không lưu thông thì chỉ có những không gian bị phong bế nhiều năm mới có thể thoả mãn điều kiện mà thôi.

Càng suy nghĩ, Trần Dương càng cảm thấy sự việc này có nhiều chỗ không hợp lý, quá mức quỷ dị.

Đúng lúc này, ánh mắt Trần Dương bỗng đảo về một góc xa của đài thiên văn.

Ở phía sau góc tường, rõ ràng có nửa khuôn mặt mờ ảo mang theo tóc loà xoà, trắng hếu nhìn về phía một cặp nam nữ đang ngồi cách đó không xa.

Tuy nhiên, nửa khuôn mặt này chỉ như quan sát mà không có hành động gì, lại càng không tiến đến gần nửa bước.

Trần Dương cười lạnh, lặng lẽ đi về phía đó, giả vờ như đang cầm điện thoại chơi game.

Nửa khuôn mặt kia dường như phát hiện Trần Dương đang nhẹ nhàng đi tới, nó hơi quay qua nhưng sau đó liền le một cái lưỡi dài ra liếm liếm mặt mình, tỏ vẻ vô cùng thèm thuồng.

Trần Dương một mực quan sát, tất nhiên nhìn thấy cảnh này.

Cũng không biết có phải do bản năng con người trong Trần Dương còn quá nhiều hay không mà sau lưng hắn bỗng nổi lên chút gai ốc.

Bởi vì trong một khoảnh khắc, nửa cái mặt kèm tóc tai loà xoà, gương mặt trắng hếu kia lại nhích ra một chút, nhưng hoàn toàn không có thân hình mà chỉ có duy nhất cái đầu mà thôi.

Trần Dương bước chậm rãi nhưng cũng không mấy chốc đã đến chỗ đôi nam nữ đang ngồi nói chuyện.

Trần Dương cũng không chú ý đến gương mặt kia mà lẳng lặng ngồi xuống gốc cây bên cạnh đôi nam nữ.

Hai người nọ tất nhiên nhìn thấy Trần Dương đi tới, trong lòng sinh ra một chút cảnh giác. Dù sao, thời gian gần đây trấn lột cướp bóc thật sự rất nhiều, đề phòng một chút vẫn hơn.

Trần Dương trước sau vẫn chú ý đến gương mặt kia.

Hắn cảm thấy rất hứng thú, vừa rồi hắn đã sử dụng Pháp nhãn nhưng không có phát hiện ra cái gì khác lạ, vậy mà bây giờ sinh vật này lại xuất hiện.

Xảy ra tình trạng như vậy, thì chỉ có một lý do duy nhất, đó chính là thứ này không phải là sinh linh, không được tính vào dạng sinh linh mà là một dạng thức khác.

Chỉ thấy cái mặt loà xoà trắng hếu chậm rãi như một cái bong bóng, lơ lửng đến gần Trần Dương rồi mở miệng đen sì ra như trêu chọc vậy.

Bỗng nhiên, cái miệng nó mở rộng ra như một tán dù, ầm ầm tiến đến chỗ cái bóng của Trần Dương khẽ hấp một cái.

Chỉ thấy dưới cái hấp này, cái bóng của Trần Dương vậy mà lại muốn ly thể, méo mó kịch liệt.

Trần Dương chỉ cảm thấy cơ thể một trận xung động, sinh mệnh lực trong cơ thể như muốn bị kéo ra ngoài.

Hắn hừ lạnh, liền vận linh lực nhún mình một cái chống lại lực hút, đồng thời tay trái đánh ra Cầm Long Thủ ý đồ ngăn cản cái miệng đen ngòm kia.

Cầm Long Thủ vừa ra, động tác của cái mặt kia liền hơi đình chỉ sau đó bị bóp nát.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, nửa cái mặt lại hiện ra ở kế bên, nở một nụ cười ma quái.

Trần Dương thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, xem ra loại vật thể này cũng có bản lĩnh không nhỏ.

Mà động tĩnh như vậy, hiển nhiên không thoát khỏi cặp mắt của đôi nam nữ nọ.

- Đồ điên!

- Anh ơi, chạy đi để nó cắn đó!

Hai người nhìn thấy dáng vẻ của Trần Dương thì sợ hãi kêu lên rồi cùng nhau chạy đi làm kinh động vài người gần đó.

Có mấy người hiếu kỳ định chạy lại xem thì nghe nói chữ ‘cắn’ truyền ra liền không chút do dự bỏ chạy.

Trần Dương lúc này không hơi đâu chú ý đến thái độ của đám người kia mà bình tĩnh quan sát vật thể hình gương mặt nọ cũng đang lơ lửng quan sát Trần Dương.

Dường như phát hiện ra người trước mắt nó cũng không tầm thường cho nên nó tạm thời đình chỉ động tác, quyết định đứng yên xem động tác của Trần Dương là gì.

Đáng tiếc, Trần Dương chỉ yên lặng bình tĩnh đánh giá nó, thậm chí trên gương mặt còn có chút xanh xám, biểu hiện sợ hãi.

Vật thể kia như có linh tính, sau khi tự đánh giá theo bản năng một thì liền cười lên dữ tợn, lại há mồm xông tới.

Lần này, Trần Dương cũng không có bất cứ động tác gì, cũng không sử dụng Cầm Long Thủ nữa mà đứng yên tại chỗ.

Vật thể nọ thấy dáng vẻ Trần Dương như vậy thì càng hung hăng hơn, trong cảm giác của nó, Trần Dương chính là bị doạ sợ chết đứng rồi.

Mặc dù nó mơ hồ cảm thấy có chút gì không ổn, nhưng khí tức trên người Trần Dương làm cho nó cảm thấy thèm thuồng vô cùng, cũng bất chấp mọi thứ xông tới.

Ngay khi cái miệng rộng ngồm ngoàm táp tới gần sát bên mặt, thậm chí Trần Dương có cảm giác chỉ một hơi thở nữa nó sẽ hoàn toàn táp được cả bóng người mình thì Trần Dương liền nở một nụ cười lạnh lẽo, ngón tay khẽ điểm, miệng lẩm bẩm:

‘Khống Hoả Thuật!’

Theo tiếng nói này của Trần Dương, trong lòng bàn tay hắn lập tức linh lực chậm rãi xoay tròn, một quả cầu lửa vô thanh vô tức hiện ra.

Quả cầu lửa này chỉ bằng nắm tay, không có phát ra nhiệt lượng gì, thậm chí Trần Dương cầm trong tay còn có cảm giác lành lạnh.

Nhưng cảm giác lành lạnh này lại chính là do linh lực phát ra chứ không phải hiệu quả do Khống Hoả Thuật phát ra.

Chỉ thấy Trần Dương không chút chần chừ vung tay lên.

Hoả cầu trong tay theo đó bay ra.

Tay Trần Dương khẽ làm động tác chụp tới Hoả cầu vừa bay ra nói:

‘Vỡ!’

Ngay khi đó, bàn tay hắn siết chặt lại như một nắm đấm.

Mà theo cái nắm tay này, Hoả cầu đột nhiên chia năm xẻ bảy, như một đám sương lửa kịch liệt va chạm với cái miệng đen thùi đang hung hăng táp tới.

‘Xèo~~xèo~~xèo~~~’

Âm thanh va chạm không phải là đùng đoàng, mà là âm thanh tương tự như một miếng thịt mỡ bị đốt cháy vang lên tiếng xèo xèo.

Cái miệng rộng hung hăng nhanh chóng bị đám sương lửa đốt thành một cái rổ lởm chởm. Hơn nữa ngọn lửa này sau khi va chạm liền cháy lan sang cả khuôn mặt.

Cảnh tượng khuôn mặt ghê tởm giãy dụa giữa đám sương lửa lộ ra vẻ vừa quỷ dị lại có chút đẹp mắt.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Trần Dương làm cho hắn cười gằn, không nói hai lời hai tay cùng đưa lên, lập tức hai bên tay hắn xuất hiện hai Hoả cầu cháy hừng hực.

Nửa khuôn mặt vốn đang khốn khổ với hoả diểm, thấy cảnh này liền điên cuồng lùi về phía sau, không chút do dự chạy trốn.

Trần Dương lãnh đạm thu lại hai hoả cầu trên tay, không nhanh không chậm đuổi theo.

Với trình độ Đạp Phong Công của Trần Dương hiện nay, việc đuổi theo một vật thể bị đốt cho gần tan biến thật sự rất dễ dàng.

Trần Dương đuổi theo nó vòng ra phía sau liền thấy nó mạnh mẽ xuyên qua một bụi cỏ dại, chui xuống dưới.

Trần Dương thấy vậy thì đi tới chỗ bụi cỏ, đưa tay vén bụi cỏ ra liền thấy nơi này là mặt đất, nào đâu có thông đạo gì?

Trần Dương lắc lắc đầu, đang định rời đi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, liền lật tay một cái.

Lòng bàn tay Trần Dương loé sáng lên liền có một thứ nhỏ bằng ngón tay màu trắng bạc, thân hình óng ánh tinh xảo dị thường.

Chính là Linh Khâu!

Trần Dương vuốt ve nó một cái, liền xếp bằng ngồi xuống.

Trần Dương hai tay niệm chú, liền chủ động bám một tia thần thức của bạn thân vào người nó rồi phân phó cho Linh Khâu đi theo con đường mà vật thể kia vừa chui xuống.

Linh Khâu dĩ nhiên vui vẻ nhận lời.

Trần Dương cũng là lần đầu tiên sử dụng một tia thần thức để quan sát này, bởi vì lý do tu vi còn kém, cho nên chỉ có đối với Linh Khâu Trần Dương mới có thể sử dụng phương pháp này mà thôi.

Thông qua Linh Khâu, Trần Dương liền cảm giác trước mắt chợt tối sầm, Linh Khâu rõ ràng đang dựa theo ý niệm của Trần Dương mà lẳng lặng chui xuống lòng đất.

Trần Dương nhìn cảnh vật dưới lòng đất thông qua cảm nhận của Linh Khâu, một cảm giác kỳ lạ hiện lên trong lòng.

Cảnh vật biến đổi liên tục từ đất rồi tới đất đỏ, rồi tới lớp đá…

Linh Khâu quả nhiên là một con linh trùng, mặc dù tu vi nó còn rất thấp, nhưng khi vào lòng đất lại như cá gặp nước, hết sức tự nhiên thoải mái, ngay cả tầng đá cũng không ngăn cản được tốc độ của nó chút nào.

Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trước mắt Linh Khâu đột nhiên có chút ánh sáng loé lên, thân hình nó không tự chủ rớt vào một hang động.

Hai bên thành động cũng không biết sử dụng cái gì mà có hơi sáng mờ mờ.

Mà phía xa xa, rõ ràng có đốm lửa loé lên rồi vội vã bay đi.

Trần Dương nhìn thấy cảnh này liền biết đó là thứ vừa bị Trần Dương tung Hoả cầu đốt cháy. Lúc này nó đang vội vã bỏ chạy.

Bởi vì dùng Pháp nhãn cũng không nhìn ra nó, hiển nhiên nó còn không được xếp vào loại sinh linh, mà chắc chắn chỉ là một loại vật thể cấp thấp không có ý thức, hoàn toàn theo bản năng mà hoạt động.

Một thứ như vậy, nếu không phải Trần Dương đoán không nhầm, thì chắc chắn do có kẻ cố ý tạo ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.