Chỉ thấy nơi này có vô số đệ tử đủ loại màu sắc y phục đang tấp nập tới lui mua bán, cũng có nhiều người kết thành một nhóm ba bốn người đứng riêng một góc thì thầm trao đổi, bộ dáng đang mặc cả với nhau.
Trần Dương sau khi đi vào thì cũng thử quan sát một số quầy hàng bày biện tuỳ tiện hai bên thì thở dài. Nơi này đa số là những đễ tử cấp thấp, cho nên phẩm chất những thứ bày bán cũng đều là một ít phù lục pháp khí mà thôi. Ngẫu nhiên cũng có những bình ngọc, chắc là dùng để chứa đan dược bên trong. Thế nhưng Trần Dương đảo qua một hồi thì cũng mất đi hứng thú.
Bởi vì lý do đã gần đến ngày thi đấu, cho nên nơi này rất hiếm thấy các loại tài liệu hoặc là dược tài. Bởi một lý do đơn giản, hiện giờ muốn luyện đan hoặc luyện khí thì cũng không còn kịp nữa, chi bằng dùng số tài phú đó để mua vài phù lục mạnh mẽ hoặc là pháp khí mới là vương đạo.
Trần Dương hiện giờ thân gia đã rất dày, nói phú khả địch quốc thì không dám, nhưng việc lấy ra một số tài phú khổng lồ thì hoàn toàn nằm trong tầm tay. Hơn nữa, giao dịch cấp bậc này, Trần Dương chủ yếu đi để tiện giao lưu với một ít đệ tử trong môn phái, chứ không phải mang theo mục đích trao đổi giao dịch gì.
Bất quá, càng đi vào sâu thì Trần Dương càng thấy cấp bậc vật phẩm tăng lên, một số đan dược và tài liệu cao giai cũng theo đó xuất hiện.
Trần Dương mặc dù không có nhu cầu gì, nhưng vẫn thích thú quan sát. Nhìn những người đỏ mắt tía tai mặc cả với nhau mà mỉm cười. Bất quá, khi đi được vài bước thì Trần Dương liền quay ngoắt chân rẽ sang bên cạnh. Tuy nhiên, mặc dù Trần Dương nhanh nhưng vẫn bị một tiếng kêu:
- Trường sư huynh, xin chậm đã!
Trần Dương cười khổ đứng lại, nhìn thanh niên tiêu sái mặc bạch y phía sau đang đi cùng hai cô nương hai bên chậm rãi tiến tới.
Hai cô gái này nhìn thấy Trần Dương thì ánh mắt loé qua một tia địch ý, giống như ghen ghét vậy.
Trần Dương trong lòng nổi da gà, không biết thanh niên này cho con gái nhà người ta uống bùa mê thuốc lú gì mà ngay cả đối với một nam tử hán đại trượng phu như hắn cũng ghen tị, đúng là hết nói nổi.
Bất quá, Trần Dương cũng ko mất đi nghi lễ cơ bản, chắp tay cố nặn ra nụ cười nói:
- Chào sư đệ, hình như ta chưa gặp qua đệ lần nào a? Không biết sư đệ có chuyện gì sao?
- Ha ha, Trường sư huynh quả nhiên là khổ tu đến quên mọi việc. Ngày đó chúng ta cùng nhau tiến lên Thăng Tiên Lộ, tiểu đệ là Thi Nhanh, đệ cũng đối với phong thái của sư huynh rất là hâm mộ, cho nên hôm nay muốn chào hỏi một chút.
Thanh niên này cười cười, tự giới thiệu.
Trần Dương vừa nghe thanh niên này giới thiệu, liền gương mặt co rúm, dở khóc dở cười.
‘Thi Nhanh... Thi Nhanh... Thảo nào, ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy!’
Trần Dương trong lòng có chút buồn bực nghĩ, thế nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
- Thì ra là Thi sư đệ. Hiện giờ ta có chút việc bận, cần phải đi ngay. Hẹn sư đệ ngày khác rồi tâm sự nhiều hơn, có được hay không?
- Nếu như sư huynh có việc xin cứ tự nhiên!
Thi Nhanh cười nói, khoé miệng nhếch lênh một vệt cười làm cho hai cô gai bên cạnh nhìn mà ánh mắt say mê, không nhịn được áp sát vào cọ cọ phần núi đồi đầy đặn vào cánh tay của y. Bất quá, Thi Nhanh trong mắt cũng không có tia xúc động nào, ngược lại hơi lạnh lùng đảy ra, sau đó cất bước đi về phía trước.
Hai cô gái thấy một chiêu vừa rồi không đủ hiệu nghiệm, ngược lại không có chút tức giận nào mà càng thêm vui mừng, càng cảm thấy Thi Nhanh tràn ra khí chất phiêu dật tiêu sái khó lòng cưỡng nổi.
Trần Dương sau khi đi quanh co mấy vòng, cảm nhận Thi Nhanh kia đã rời đi thì mới thở phào. Đối với thanh niên tà dị này, Trần Dương trong lòng ẩn ẩn vừa có cảm giác buồn bực vừa có cảm giác khó hiểu.
Bất quá, Trần Dương cũng không thèm suy nghĩ nhiều nữa mà đi tới gần bên một đệ tử đang cười nói với hai người nữa phía xa xa, người này chính là Hoa Ngư.
Lúc này, tu vi của Trần Dương thể hiện ra đã là Trúc Cơ Sơ Kỳ, cho nên vừa đi tới liền được ba người nhao nhao chào đón rất là nhiệt tình.
Mặc dù trong vòng hơn một năm mà từ Luyện Khí Trung Kỳ tiến giai Trúc Cơ Sơ Kỳ thì có chút nhanh, thế nhưng thời gian này, ai nấy cũng hầu như dốc hết sức mình để tìm cách tiến giai, cho nên tốc độ tiến giai nhanh chóng cũng đã trở thành chuyện không quá đặc biệt nữa.
Sau khi chào hỏi làm quen, bốn người liền đi đến một căn lều được dựng tạm, hết sức đơn sơ. Bên trong có ba người khác đã chờ sẵn.
Lại mất một hồi làm quen, Trần Dương mới đi đến một bên ngồi xuống.
Lúc này, một đệ tử của Luyện Khí Đường có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ ho một tiếng, đứng dậy nói:
- Chư vị sư huynh đệ, ta xuất thân ở đâu thì mọi người đều đã biết. Đã vậy, tiểu đệ đây cũng không dài dòng, ta có một gốc Phong Linh Thảo muốn đổi tài liệu luyện khí thuộc tính Kim trung giai hoặc là phù lục phòng ngự hệ Thổ thuộc tính.
Trần Dương ngồi một bên trong lòng thở dài, lẳng lặng nhìn xem mọi người tiến hành giao dịch, trao đổi, khuôn mặt lãnh đạm.
Chờ cho mọi người đều lên hết, Trần Dương mới tiến lên phất tay lấy ra một miếng vảy bằng bàn tay, lấp lánh quang mang, mở miệng giới thiệu:
- Một phiến lân giáp của Độc Giác Tê ngũ cấp yêu thú. Lực phòng ngự không cần bàn cãi, cho dù tế luyện hay là không tế luyện thì vẫn là một thứ có lực phòng ngự mạnh mẽ phi thường. Thứ này để đổi lấy một tin tức về một loại tài liệu mà ta đang tìm kiếm, nếu ai có tin tức chính xác thì thứ này thuộc về người đó.
Nói xong, Trần Dương điểm vào tấm vảy một cái, lập tức tấm vảy hoá lớn như một tấm giáp bóng loáng chặn trước người, bên trên truyền ra khí tức mạnh mẽ.
Tất cả những người vừa nhìn thấy thứ này thì ánh mắt chẳng khác gì đó đốm lửa lập loè, sáng quắc nhìn tới, hơi thở không nhịn được mà dồn dập hẳn lên.
Bất quá, khi cầm tới bản danh sách những thứ Trần Dương đưa tới thì toàn là những thứ cổ quái, người nào có hiểu biết lắm thì biết một hai thứ bên trong mà thôi, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm thở dài.
Có vài người nhịn không được muốn hỏi Trần Dương trao đổi thứ khác, thế nhưng Trần Dương một mực từ chối.
Cuối cùng, bản danh sách đi một vòng, Trần Dương liền thu lại. Thực ra ngay từ đầu Trần Dương đã không ôm quá nhiều hi vọng, chỉ là cầu may mà thôi. Bên trong là danh sách một số tài liệu linh tinh cổ quái cùng với mấy loại hoả diễm.
Đã chứng kiến được uy lực tuyệt vời của Hải Tâm Yêu Diễm, Trần Dương tất nhiên chưa bao giờ quên đi việc tìm kiếm những loại dị hoả này.
Mà mục đích của Trần Dương cũng không phải đơn giản như vậy, mà chính là muốn tận hết sức lực để thu thập các loại dị hoả, phụ trợ cho việc thu thập Yêu Liên Tâm Hoả khi đủ sức.
Trước kia, khi có thông tin về Yêu Liên Tâm Hoả thì Trần Dương đã cố gắng nhịn thèm mà không tự tiện tiến đến, bởi đơn giản một điều, thực lực mới là thứ mấu chốt. Mà phương pháp khi xưa Trần Dương đã nghĩ đến, đó là tìm cách thu thập các loại dị hoả khác, sau đó sử dụng các loại dị hoả đã thu thập để dễ dàng thu thập Yêu Liên Tâm Hoả hơn.
Bởi vì cùng là dị hoả, thế nhưng những loại dị hoả này cũng có tính khắc chế lẫn nhau. Mà thứ hạng cao thấp bên trong cũng là tương đối mà thôi. Ví dụ như Yêu Liên Tâm Hoả cực kỳ thần bí thế nhưng lại xếp thứ mười sáu, thế nhưng đơn thuần so về độ quý hiếm thì dĩ nhiên là còn cao hơn những dị hoả xếp bên trên.
Bất quá, Yêu Liên Tâm Hoả chỉ khi thành thục thì mới có được năng lực mạnh mẽ như vậy, còn nếu như chưa thành thục thì sẽ có uy lực yếu hơn nhiều. Mà muốn có một đoá Yêu Liên Tâm Hoả thành thục thì đơn giản là chuyện mộng tưởng, rất nhiều người đều có mộng tưởng này.
Trao đổi hội kết thúc, Trần Dương cũng cùng với Hoa Ngư bước ra ngoài.
- Trường sư huynh, hiện giờ huynh có rãnh không? Đệ biết một có cảnh sắc rất thú vị, lần trước nghe sư huynh thích ngắm những nơi có cảnh sắc đẹp cho nên mới cố gắng bỏ công tìm kiếm.
Trần Dương nghe Hoa Ngư nói vậy thì trong lòng khẽ động, cười cười gật đầu đáp:
- Được, đúng lúc ta cũng đang cảm thấy nơi này quá ồn ào. Vậy làm phiền Hoa sư đệ dẫn đường.
- Tốt, mời sư huynh theo ta.
Hoa Ngư thấy Trần Dương đáp ứng nhanh như vậy thì vui vẻ dẫn đường.
Hai người một trước một sau đi khỏi nơi này, nửa ngày sau đã xuất hiện ở một thung lũng xanh mướt.
Trần Dương cười cười, nhìn Hoa Ngư, đột nhiên vung tay bố trí một cách âm cấm chế bao phủ hai người lại, nói:
- Hiện giờ có chuyện gì Hoa sư đệ cứ nói, cam đoan không còn ai khác!
Hoa Ngư nhìn nét mặt Trần Dương trước sau ung dung, trong lòng âm thầm sợ hãi lòng dạ người này quá sâu. Gã chỉ cần gợi ý một câu thì đối phương đã lập tức hiểu ý, hơn nữa còn không để lộ bất cứ dị sắc nào.
‘Tâm cơ như thế này, quả thật đáng sợ!’
Hoa Ngư trong lòng thầm than, nhưng ngoài mặt nhẹ nhàng nói:
- Sư huynh quả nhiên thông tuệ, tiểu đệ xin bội phục! Đúng là tiểu đệ có chuyện muốn nói.
- Ồ, Hoa sư đệ cứ nói, chẳng lẽ là sự tình có liên quan đến những vật trong danh sách ta đưa lúc trước? Sư đệ yên tâm, chỉ cần có tin tức thật sự, ta chắc chắn sẽ không để sư đệ thiệt thòi.
Trần Dương cười nói, trong lòng có chút vui mừng.
Thế nhưng Hoa Ngư lại nói:
- Sư huynh, tiểu đệ chỉ là một Luyện Khí Kỳ nho nhỏ thì làm sao có thể có tin tức gì. Bất quá, sư đệ có thể thăm dò một chút. Chỉ cần sư huynh cho tiểu đệ một ít thời gian thì chắc chắn sẽ có cơ hội thăm dò ra đầu mối.
- Ồ, nếu không ngại thì xin sư đệ cứ nói, ta xin rửa tai lắng nghe.