Phán Thần Hệ Thống

Chương 300: Nguỵ quân tử



Đường đi lên Kinh Đô còn dài, hai người Trần Dương và Hoa Tử Tuyết trên đường đi cũng quả thật đã trải qua đủ loại cảnh đẹp, non sông nước biếc, cây xanh đồng cỏ, hoa nở ngập tràn, chim hót líu lo... Cái gì cần có đều có.

Mà trên đường đi này, mối quan hệ giữa hai người thoáng cái trở nên rất gần.

Thời gian này, Trần Dương hoàn toàn buông lỏng tâm tình, tựa như trở về là thanh niên mới ra trường chạy ăn từng bữa ngày nào, đối với Hoa Tử Tuyết cũng rất chân thành tự nhiên, tuyệt không cầu kỳ giả tạo.

Mà Hoa Tử Tuyết cũng rất vui vẻ, thường thường đều che miệng cười khúc khích khi nghe Trần Dương nói điều gì đó ngốc nghếch, hoặc là yên lặng bình tĩnh ngắm nhìn vạn dặm non sông thu vào tầm mắt.

Mặc dù vậy, giữa hai người vẫn luôn giữ kẻ, không có tiến triển tới mức vượt qua lằn ranh giới mong manh. Một bức màn mỏng này, cả hai người đều không có ai vượt qua.

Sự việc duy trì như vậy cho đến khi đoạn đường đến Kinh Đô chỉ còn cách chừng vài chục dặm, hai người dừng lại nghỉ đêm.

Để thoả mãn sở thích của Hoa Tử Tuyết, Trần Dương đặc biệt trên đường đã chuẩn bị khoai lang để sẵn trong gùi, khi cần là trổ tài nướng khoai ngay lập tức.

Sáng sớm, Trần Dương chậm rãi mở mắt, vươn vai một cái rồi cười nói:

- Tử Tuyết, hôm nay chúng ta sẽ đến Kinh Đô, huynh sẽ...

Lời nói đến đây đột nhiên ngừng lại, bởi vì Trần Dương không thấy ai chung quanh. Chỉ thấy một mảnh giấy chi chít chữ và phía trên còn có vệt nhoè, hình như bị nước thấm ướt làm nhoè chữ.

Trần Dương nhíu mài, trong lòng dâng lân dự cảm không tốt, phất tay một cái đem tờ giấy cầm vào tay:

‘Trần Ca, cảm ơn huynh đã cho muội một con đường thật vui vẻ. Nói thật, trong đời muội, con đường đi cùng huynh mấy ngày nay là quãng đường đẹp nhất. Dù cả đời này muội cũng sẽ không bao giờ quên huynh. Thế nhưng, muội xin lỗi vì đã giấu diếm huynh, thực ra muội là một tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ không được quyết định vận mạng của mình. Huynh là phàm nhân, muội có giải thích nhiều hơn huynh cũng không biết được đâu. Xin huynh hãy tìm một cô nương tốt và... Quên muội đi!’

Nét bút càng về cuối thì càng vội vàng, chứng tỏ trong lòng Hoa Tử Tuyết rất bất ổn, hơn nữa ba chữ cuối bị nhoè, rất có thể là Hoa Tử Tuyết đã khóc.

Trần Dương đọc xong bức thư, bàn tay run rẩy, đột nhiên đầu vai run lên, thân ảnh thoáng một cái xuất hiện trên bầu trời rồi phóng mắt nhìn ra xa, nhưng nào đâu có nhìn thấy bóng dáng ai, chỉ có khói bụi mịt mờ từ xa, một đám quan binh đang mịt mù chạy đi.

Thờ dài một tiếng, Trần Dương đem lá thư cất lại cẩn thận rồi nghiêng đầu suy nghĩ.

- Việc nàng nói đến không tự quyết định được vận mạng của mình chắc chắn là do việc hồn phách khuyết thiếu gây ra. Viên Tử Nguyệt đã chiếm được truyền thừa trong cổ động phủ nọ, thực lực đại tăng chắc chắn sẽ sớm ngày tìm ra các hồn phách còn lại. Chắc chắn điều này đã tác động đến Tử Tuyết... Ài...

Trần Dương thở dài sâu lắng, trong lòng hắn lúc này cũng rối như tơ vò.

Lý Tiểu Nguyệt cũng có chút mập mờ với Trần Dương. Viên Tử Nguyệt thì ân oán đan xen, hiện giờ lại đến Hoa Tử Tuyết, trong lòng Trần Dương lúc này cũng cảm thấy rối như tơ vò.

Đeo lên gùi mây, Trần Dương chậm rãi nhấc chân đi về phía Kinh Đô.

Đường vào Kinh Đô hôm nay đông đúc lạ thường, dòng người chen chân nhau nối dài. Mà mỗi người đi vào thành đều được kiểm soát gắt gao.

Nhìn bức tường thành khổng lồ kéo dài ra xa, Trần Dương trong lòng âm thầm tấm tắc. Khí thế Kinh Đô quả nhiên khác xa nơi khác.

Nhìn mỗi người ra vào thành đều được kiểm tra Thân Phận bài, Trần Dương liền chậm rãi đi tới. Ở phía trong tường thành, Trần Dương rõ ràng cảm ứng được có ba bốn tu sĩ đang liên tục quan sát người ra vào thành.

Trần Dương sắc mặt như thường đưa Thân phận bài cho quan binh. Người này sau khi nhìn thoáng qua Trần Dương liền trả lại thân phận bài cho hắn rồi khoát tay cho vào.

Trần Dương nhìn dòng người tấp nập, liền trước tiên chậm rãi thăm dò trước rồi mới tìm cách liên hệ với hoàng cung. Trần Dương sớm đã nghe tin được nơi này có nhiều thế lực và tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trấn thủ, cho nên không dám tuỳ ý vọng động mà trước tiên tìm chỗ ở lại.

Trần Dương rất nhanh tìm được một cái khách sạn tương đối vắng vẻ rồi thuê phòng.

Ngày hôm sau, Trần Dương bắt đầu đi loanh quanh trong thành để tìm hiểu nơi này.

Đang đi trên đường, bỗng nhiên một chiếc xe ngựa hoa lệ chồm tới, những người đi trên đường đều dạt ra hai bên.

Trần Dương nhíu mài, bước chân hơi động liền tránh qua một bên.

Xe ngựa như một cơn gió vọt qua bên cạnh, Trần Dương cảm giác nếu vừa rồi hắn chậm chân một chút chắc chắn bị chiếc xe ngựa này tông phải. Nếu là người thường thì không chết cũng què quặt là đương nhiên.

‘Này, Vương công tử lại ra ngoài dạo chơi kìa! Không biết lần này là cô nương nhà nào sẽ bị ân sủng đây!’

‘Nhỏ nhỏ cái mồm thôi, bị người ta nghe được là mất đầu như chơi đấy!’

‘Nhỏ cái gì, lão tử sợ hắn sao? Bất quá thì chạy đến phủ Đồ công tử kêu oan, ngài ấy chắc chắn vì chúng ta nói chuyện.’

‘Hừ, Đồ công tử mặc dù chính nghĩa hiên ngang, nhưng thế lực của Vương gia không phải giỡn chơi. Ngươi chỉ là một dân đen, ba hoa cái gì...’

Nhất thời vô tiếng người lao xao bàn tán chỉ cho, cũng có vài người lấm la lấm lét tránh sang một bên như sợ rước hoạ vào thân.

Trần Dương thấy vậy thì thở dài, thầm nghĩ Kinh Đô này nước đúng là sâu, chỉ một công tử Vương gia đã tác oai tác quái đến thế này thì đủ biết ở nơi này loạn như thế nào. Những công tử này chắc chắn biết rõ trong thành này không thiếu tu sĩ, thế nhưng vẫn càn quấy như vậy, hiển nhiên là sau lưng có chỗ dựa, hơn nữa còn là loại chỗ dựa thật cứng mới dám tung hoành như thế.

Nhìn phía trước có một trà lâu tấp nập người vào ra, Trần Dương lập tức đi vào.

Trước lúc lên đường Cao Thiết đã đưa cho Trần Dương toàn bộ số vàng mà cửa hàng khi trước thu được. Số vàng này hiện giờ nếu Trần Dương đem lát đường đi chắc cũng được một đoạn khá dài, cho nên việc tiêu xài ở thế tục bây giờ không còn là việc gì khó khăn nữa.

Trần Dương đã để cái gùi mây lại ở trong phòng. Giờ phút này nhìn hắn chẳng khác gì một thư sinh hiền lành tuấn lãng, nhẹ nhàng đi vào trong trà lâu.

Trà lâu này có đến ba tầng lầu, Trần Dương sau khi đến lầu hai thì liền có người ngăn cản với lý do tầng trên chỉ dành cho khách quý mà thôi.

Nghe lý do này, Trần Dương liền hiểu ra, cũng xoay người đi đến một cái bàn gần ban công ngồi xuống.

- Khách quan, xin hỏi ngài dùng gì?

- Dùng gì? Chẳng lẽ nơi này có gì khác ngoài trà hay sao?

Trần Dương có chút khó hiểu hỏi.

Tiểu nhị thấy vậy thì ngẩn ra rồi nở nụ cười:

- Thì ra khách quan là người từ xa mới đến. Ở nơi này ngoài trà còn có các loại thức uống khác như trái cây ép, nước cam, nước chanh, trà chanh thuốc lào...

- Được rồi, cho ta một tách hồng trà thượng hạng!

Trần Dương có chút đau gan, khoát tay nói.

- Được, xin quý khách chờ giây lát.

Tiểu nhị lấy cái khăn lau mặt bàn sáng bóng rồi lui xuống dưới.

Rất nhanh, một tách hồng trà sủi bọt đã được mang lên.

Trần Dương nhấp một miếng, cảm thấy hương vị cũng không tồi liền chậm rãi gật đầu bắt đầu thưởng thức.

Lát sau, có vài người lục tục bước vào, tiếng nói chuyện cũng rôm rả hẳn lên. So ra, ở tầng này, Trần Dương dần dần trở thành người nổi bật nhất.

Đạo huynh hiểu lầm, không phải Trần Dương hắn nổi bật về ngoại hình hay là thứ gì, mà nổi bật chính là vì ở đây hắn là người ăn mặc bình thường nhất, giống như gà giữa bầy hạc, cho nên nhìn qua có vẻ chướng mắt.

Những người ăn điểm tâm và uống trà ở tầng này trên người đều mặc y phục hoa lệ, bên hông còn đeo túi thơm, có người còn có mang theo cả thị nữ đứng bên cạnh cầm quạt phe phẩy giống như đuổi ruồi. Sự tục khí này làm cho Trần Dương có chút khó chịu.

Bất quá, Trần Dương vẫn ngồi tại chỗ, lỗ tai lắng nghe những thông tin chung quanh.

Nghe một hồi, đa số Trần Dương đều nghe được những thông tin về ăn chơi đàn đúm, hoặc là thi văn thi đàn gì đó, rồi cô nương này ra sao, cô nương nọ thế nào... Thậm chí, Trần Dương còn nghe được hai vị công tử hoa lệ nói lời tình tứ với nhau nữa.

Trời dần ngả về chiều, số khách đến đây cũng tăng lên.

Chung quanh, đường phố đều được thắp lên những chiếc lồng đèn sáng rực đủ loại hình dáng. Cá biệt có một vài phủ đệ ở phía xa xa còn trực tiếp gắn mấy viên ngọc phát sáng được điêu khắc tuyệt đẹp lên trước cửa, nhìn qua vô cùng xa hoa.

Mà tầng hai lúc này cũng chỉ có bàn của Trần Dương là còn chỗ ngồi. Bởi vì một bàn thông thường có đến bốn người ngồi, thế nhưng lúc này toàn bộ đều đã chật, hoặc nếu có trống thì cũng chỉ là một hai chỗ mà thôi.

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, một công tử mặc quần áo hoa lệ, tay cầm quạt phe phẩy cười nói với một cô gái đi phía sau.

Bất quá, cô gái này gương mặt khá lãnh đạm, cho dù vị công tử nọ có nói gì thì nàng cũng chỉ nhàn nhạt đáp lễ lại rồi đi theo phía sau.

Trần Dương nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt công tử này nhìn cô gái loé lên vẻ tham lam thèm muốn rất rõ ràng nhưng sau đó liền ra vẻ đạo mạo thanh cao.

Trong đời Trần Dương, ghét nhất là loại giả tạo này.

‘Thà nhìn chân tiểu nhân còn hơn gặp nguỵ quân tử!’

Trần Dương nhủ thầm.

Tuy nhiên, khi Trần Dương còn chưa kịp khinh bỉ thì người này đã tự đến trước mặt Trần Dương, ‘Phạch’ một tiếng, công tử này liền đem quạt xếp lại rồi rất phong độ nói:

- Tiểu đệ, có thể nhường chỗ này cho ca hay không? Chỗ này ta mời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.