Thực ra ban đầu, Từ Thành chính là cùng đường đánh bậy bạ, thực ra đáng lẽ phải tìm Y sư mới đúng. Thế nhưng, thông thường thì những Y Sư đều là những Luyện Đan Sư tài giỏi, vậy cho nên gã mới chạy đến tìm Trần Dương, chỉ mong tự cho bản thân mình và con gái một cơ hội. Dù sao hiện tại trên người gã đã không còn thứ gì có thể đả động đến những Luyện Đan Sư nổi danh kia.
Vừa rồi, nghe Trần Dương nói ra lời nói như vậy, tâm tình lo lắng bất an bấy lâu đột nhiên dâng tràn cho nên mới mất bình tĩnh. Hiện giờ suy nghĩ lại gã mới biết mình thất thố.
Thấy Trần Dương nói vậy, nộ khí của Từ Thanh ngay lập tức hạ xuống, một cơn gió thổi qua làm cho mồ hôi sau lưng gã ướt đẫm. Lúc này gã mới biết Trần Dương không có lý do gì để gạt gã. Vậy cho nên liền lau mồ hôi trên trán rồi nói:
- Xin đại sư thứ lỗi, vừa rồi là ta quá nóng giận trong lúc lo lắng cho con gái. Đại sư, xin ngài đừng tức giận, là ta sai, xin ngài trừng phạt ta, con gái ta không có tội tình gì cả, xin ngài ra tay cứu giúp nó!
Từ Thanh thấy thái độ bình tĩnh của Trần Dương thì không hiểu sao trong lòng có chút hi vọng, bèn thụp một chân quỳ xuống nói, hốc mắt cũng ửng đỏ lên.
Trần Dương thở dài, nâng y dậy:
- Được rồi, trước ngồi lên rồi hãy nói.
- Đại sư, nhưng mà...
- Trước khi tại hạ nói ra những điều mà ta biết thì Từ tiên sinh nhất định phải bình tĩnh suy xét thật kỹ. Có cứu được lệnh ái hay không cũng là nhờ ngươi đó. Nếu ngươi không bình tĩnh, cho dù tìm ai đến cũng không cứu nổi đâu!
Trần Dương có chút ngưng trọng nói.
Từ Thanh nghe đến sự tình về tính mạng con gái thì cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi nói:
- Tốt, vậy làm phiền đại sư cứ nói, ta sẽ lắng nghe hết sức.
- Trước tiên, ta muốn nói với Từ tiên sinh, hiện giờ ngay cả ta cũng không có khả năng trị dứt điểm tình trạng của lệnh ái hiện tại. Cái ta có thể làm, đó chính là kéo dài thời gian, giúp cho Từ tiểu thư duy trì mạng sống thêm khoảng nửa năm. Trong thời gian này, nhất định phải tìm ra hung thủ, nếu không sẽ không có phương pháp cứu sống con gái của ngươi được.
Thực ra trong lòng Trần Dương lúc này cũng cực kỳ tức giận. Bởi vì thủ đoạn mà Từ Hi Viên đang phải chịu là một loại tà thuật cực kỳ độc ác, thứ tà thuật này, mới chân chính là thủ đoạn mà một Ám Chú Sư sử dụng.
Mà Trần Dương mặc dù có khả năng nhìn thấu tình trạng của Từ Hi Viên thế nhưng phương pháp để giải thì nhất định phải tìm được Ám Chú Sư nọ thì mới có thể hoàn toàn giải được. Nếu không, mặc dù Trần Dương có phương pháp duy trì thì tối đa nửa năm sau Từ Hi Viên cũng sẽ bị loại chú thuật này rút đi sinh cơ toàn thân.
Loại chú thuật này, thông qua Pháp nhãn thì Trần Dương mới phát hiện được, bởi vì nó rất bí ẩn và ăn sâu vào thần hồn của cô gái này.
Bất quá, Trần Dương trong lòng cũng dự đoán một phần là Ám Chú Sư kia rất có thể là bị người ta sai khiến hoặc mua chuộc đến làm chuyện này.
Bởi vì Chú thuật này mặc dù mạnh mẽ và tán nhẫn, rút sạch sinh cơ của Từ Hi Viên, thế nhưng dường như Ám Chú Sư này cố tình kéo dài thời gian phát tác, khiến cho Từ Hi Viên chịu đủ loại tra tấn suốt nửa năm trời mới xem như cạn kiệt sinh mệnh.
Cũng chỉ có loại thù hận đặc biệt, mới nhằm vào con gái độc nhất của Từ Thanh. Chứng tỏ kẻ ra tay rất hiểu rõ Từ Thanh, cũng như hiểu rõ tình cảm đặc biệt của y dành cho con gái. Nếu không, với thực lực của kẻ xuất thủ, việc lấy mạng hai cha con Từ Thanh là chuyện tình chỉ trong nháy mắt mà thôi, cũng chỉ có loại hận thù muốn nhìn kẻ thù bị đau khổ dày vò mà bất lực mới đạt được khoái cảm trả thù.
Trần Dương không biết hai bên có loại hận thù gì, cũng không biết nhân quả ẩn chứa bên trong ra sao, thế nhưng Từ Hi Viên kia rõ ràng là một thiện nhân cấp hai, còn Từ Thanh cũng là thiện nhân cấp ba. Hai người này cho dù có đắc tội ai đó thì cũng không thể nào làm ra chuyện thương thiên hại lý hoặc tổn hại đến công đức bản thân được.
Bởi vậy cho nên Trần Dương cảm thấy rất tức giận.
Từ Thanh nghe xong thì đột nhiên lặng người, ngồi trầm ngâm. Lát sau mới nói:
- Xin đại sư nói rõ sự tình. Nếu như không thể cứu, vậy còn nửa năm còn lại ta xin đại sư giúp con gái ta không chịu khổ nữa.
- Con gái ngươi trúng một loại bùa chú rút đi sinh cơ, thứ này ngay cả ta cũng chỉ có thể giải khi tìm được người thi thuật. Mà người thi thuật này thực lực cao cường, theo ta đoán thì có thể giết chết hai cha con tiên sinh như giết hai con kiến vậy. Ngươi biết chuyện có ý nghĩa thế nào hay không?
Trần Dương lạnh nhạt hỏi.
Từ Thanh nghe lời nói của Trần Dương thì ngẩn ra, chau mài suy nghĩ. Càng suy nghĩ, sắc mặt y càng trở nên xám như tro tàn, kinh hãi thất sắc nói:
- Người kia... Chẳng lẽ không phải nhắm đến con gái ta mà chính là...
- Hắc, ngộ tính không tồi. Đích xác là như vậy. Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng ta cảm thấy khả năng này rất cao. Nếu như ngươi còn muốn cứu tính mạng con gái, thì tốt nhất là nên suy nghĩ lại một lần xem có kẻ thù nào thật sâu đậm hay không. Đối tượng rà soát không những là những người va chạm trong triều mà còn những người từ nhỏ đến lớn có va chạm với ngươi ấy.
Trần Dương xoa xoa cằm gợi ý.
Nghe được Trần Dương gợi ý, Từ Thanh ngay lập tức cau mài suy nghĩ.
Từ Thanh ngồi như vậy rất lâu, ánh mắt híp lại tập trung tinh thần cố vắt óc ra suy nghĩ. Mồ hôi trên trán gã đổ ra như mưa, chứng tỏ gã đang vận dụng hết tâm lực để nhớ lại.
Qua chừng hai canh giờ, Trần Dương trước sau vẫn khoanh tay ngồi đó, bình tĩnh chờ đợi.
Đột nhiên Từ Thanh vỗ bàn reo lên:
- Có rồi!
Sau khi vỗ bàn, Từ Thanh mới giật mình, biết vừa rồi hành động vỗ bàn là cực kỳ vô lễ, chẳng khác nào là hành động tát tai vào mặt người khác, cho nên bối rối muốn xin lỗi.
Trần Dương cũng không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt này mà lãnh đạm nói:
- Tiên sinh nhớ ra chuyện gì rồi?
Từ Thanh thấy thái độ Trần Dương dễ chịu như vậy thì cũng vội vàng nói:
- Đại sư, đột nhiên ta nhớ, cách đây mấy chục năm, hiền thê của ta lúc sinh thời còn con gái có rất nhiều kẻ theo đuổi. Trong đó có một người rất điên cuồng, thái độ cũng rất kỳ lạ, vì vậy mà hiền thê mới không chấp nhận người đó mà chọn ta. Nghe nói người kia còn tuyên bố sẽ trả thù hai vợ chồng ta rồi sau đó biến đâu mất biệt tăm biệt tích. Chuyện đã qua rất lâu, hiện tại nghĩ lại ta mới đột nhiên nhớ ra. Trong đời tại hạ đắc tội qua số người quả thật không nhỏ, thế nhưng không đến nỗi đến đem sinh tử ra bàn luận, chỉ có mỗi chuyện này, ta khi nghe được hiền thê kể lại có ấn tượng mạnh nên mới nhớ tới.
- Ngươi còn nhớ hình dáng hoặc đặc điểm gì đặc biệt của người đó hay không?
Trần Dương trong lòng dâng lên một tia hi vọng hỏi.
Từ Thanh nghe vậy gãi đầu, ấp úng:
- Đại sư, khi ấy ta chỉ nghe phu nhân kể lại, lúc ấy máu nóng nổi lên nên cũng không có hỏi cặn kẻ, hiện giờ muốn tả cũng là không có cách nào làm được.
Ngập ngừng một chút, đột nhiên Từ Thanh mắt sáng lên nói:
- Đại sư, ta nhớ người này có một đặc điểm, đó là rất thích uống rượu. Chỉ cần có rượu ngon mà để gã biết được thì bằng bất cứ giá nào cũng tìm đến. Đây là thứ duy nhất ta còn nhớ về người này, không biết có giúp được gì hay không.
- Mê rượu sao?...
Trần Dương lẩm bẩm, ý tưởng trong đầu cấp tốc vận chuyển như đang suy tính điều gì...
Đột nhiên, Trần Dương vỗ bàn đứng dậy quát lớn:
- Càn rỡ, Từ tiên sinh, ngươi biết ta có phương pháp điều chế Cực Phẩm Linh Tửu nên muốn đem con gái ra làm mồi nhử phải không? Còn nói cái gì chữa trị xong sẽ gả con gái cho ta, thuần tuý chỉ là nguỵ biện. Cực Phẩm Linh Tửu này điều phối cực khó, mỗi khi uống một hớp thì sẽ đọng lại trong vòm miệng, mùi thơm ba tháng chưa dứt, bảo vật như vậy ngươi lại muốn dùng một cái hôn nhân với một người không còn sống được bao lâu để gạt ta đem ra phải không? Tức chết ta rồi!
Nhìn bộ dáng Trần Dương lúc này cực kỳ tức giận, gương mặt đỏ bừng, nộ khí xung thiên, tiếng nói cũng rất lớn.
Từ Thanh đang nói chuyện bình thường với Trần Dương, đột nhiên nhìn thấy Trần Dương tức giận như vậy, hầu như chỉ trong chớp mắt, một tia linh quang loé lên, cũng sợ hãi chắp tay nói:
- Xin đại sư bớt giận, vừa rồi là ta hồ đồ. Linh Tửu kia qua thật quý giá vô cùng, vừa rồi là ta nhất thời hồ đồ nên mới đánh chủ ý như vậy, xin đại sư bớt giận, xin cứu con gái ta.
Trần Dương trong bụng cười thầm, đối với diễn xuất và ngộ tính của Từ Thanh càng trở nên hài lòng, bất quá trên mặt vẫn là một tầng sương lạnh, khoát tay áo hừ một tiếng nói:
- Hừ, không cứu chữa gì nữa hết, nể tình ngày trước ngươi từng cứu ta một mạng, ở đây có một viên đan dược có thể duy trì mạng sống của con gái ngươi thêm nửa năm. Sau đó thì tuỳ số mệnh đi. Mà giữa chúng ta, từ đây cũng ân đoạn nghĩa tuyệt. Dám đánh chủ ý tới Linh Tửu trân quý của ta, hừ, dù là một vị Thành Vương đến cũng chỉ có uống được một hớp mà thôi, ngươi tính là gì?
Trần Dương nói xong, ném tới một viên đan dược tràn ngập sinh cơ, phẩy tay áo rồi nét mặt băng hàn rời đi.
Từ Thanh biết lúc này là lúc cần thể hiện, cho nên liền không chút do dự quỳ xuống, cố tình níu chân của Trần Dương năn nỉ:
- Đại sư, xin ngài...
Trần Dương thấy vậy thì thầm than, diễn xuất của Từ Thanh này đúng là vô sự tự thông, học một hiểu mười, diễn sâu còn hơn cả hắn.
- Hừ, Từ tiên sinh, chúng ta không còn quen biết gì nữa, cáo từ.
Trần Dương rút chân ra, nhấc chân bỏ đi thẳng, không quay đầu lại dù chỉ một lần.