Phán Thần Hệ Thống

Chương 372: Khí tức quen thuộc



Trong lúc hai người đều ôm theo tâm tư khác biệt, thì đột nhiên, bên trong sơn cốc nổi lên dị biến!

Chỉ thấy âm khí vốn tụ tập như một dòng thác ầm ầm đổ xuống thì đột nhiên dường như lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ chậm dần, chẳng những không đổ xuống như trước mà có xu hướng tụ tập lại với nhau.

Tăng nhân ngồi hết sức bình thản, thấy cảnh này liền khẽ mở miệng than khẽ:

- Thiện tai thiện tai! Cuối cùng thí chủ cũng xuất hiện!

Một tiếng cười âm sâm vang vọng không gian đột nhiên đáp lại:

- Cáp cáp, từ đâu chui ra một tiểu hoà thượng thế này. Bổn ma tổ đã lâu không thưởng thức thịt tăng nhân, hôm nay xem ra lại được một bữa ngon, cáp cáp cáp…

Tiếng cười chói tai kèm theo giọng nói như từ hư không vọng lại làm cho người ta cảm thấy tâm thần rung động.

Ngay cả tăng nhân cũng hơi nhíu mài, mở đôi mắt lãnh tĩnh ra rồi đứng dậy, chắp tay trước ngực nhìn về một phương hướng, ánh mắt loé lên đáp:

- A di đà phật, thí chủ là người ở Ma giới, có thân phận tôn quý. Cớ sao lại đến nơi này?

- Nơi này thì sao? Tiểu hoà thượng, bớt nói nhảm, tiếp chiêu!

Giọng nói kia dường như vô cùng nóng nảy, vừa đáp xong thì từ trên bâu trời, bỗng dưng một cự đại khô lâu bỗng dưng huyễn hoá mà ra, không chút báo trước ầm ầm đập xuống.

Khô lâu chưa tới nhưng mùi uế khí và sát lục nồng đậm đã ầm ầm giáng xuống.

Bất quá, tăng nhân không có chút nào ngạc nhiên, hai bàn tay hợp lại nhanh chóng hướng lên đỉnh đầu.

Xoẹt!

Một âm thanh muộn hưởng vang lên, từ trong lòng bàn tay của tăng nhân, một đạo tia sét chói loà kèm theo âm thanh chát chúa nổ vang. Một đạo kim quang hình cung nhanh như chớp bắn ra rồi hợp nhất, hoá thành một đoá kim liên lao thẳng về phía không trung.

Cùng lúc này, cà sa quanh thân tăng nhân đột nhiên chớp loé, vô số kim sắc ký hiệu từ bên trong bay ra, hợp thành một lồng ánh sáng tràn ngập kim sắc phù văn bao phủ toàn thân tăng nhân, đến một giọt nước cũng khó có thể lọt vào.

Trong không trung hàn mang chợt loé, hai loại công kích ầm ầm va chạm vào nhau, hào quang bắn ra tứ phía.

Giữa lúc này, cự đại khô lâu đột nhiên sinh biến, chỉ thấy từ trong tròng mắt và mũi, miệng của khô lâu đột nhiên đại phát linh quang, tiếp sau đó là từng đoàn hoả diễm đen thùi bay ra, tạo thành một hắc sắc hoả võng đè ép xuống dưới.

Chỉ trong khoảnh khắc, một đoá Kim liên tràn ngập phật môn kim quang liền đan xen giao nhau với cả cự đại khô lâu và hắc sắc hoả võng, làm cho không trung vang lên từng trận bạo liệt ầm vang.

Mà tăng nhân mắt thấy hắc sắc hoả võng nay, dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt ánh lên một tia lửa giận, thốt lên:


- A di đà phật, thí chủ luyện hoá trăm vạn linh hồn phàm nhân để thu thập hoả này. Tội nghiệp quá nặng!

- Hừ, tính ngươi có chút nhãn lực! Nhưng ngươi làm gì được ta? Cắn ta sao? Cáp cáp cáp…

Ngay lúc này, hắc sắc hoả võng đột nhiên phát sinh biến hoá ngoài ý muốn. Toàn bộ hắc sắc hoả võng hướng phía trung tâm cự đại khô lâu co rút lại, sau đó dung hợp lẫn nhau tạo thành một cái nửa thân trên với gai góc tua tủa.

Nửa thân trên này kết hợp với Cự đại khô lâu hình thành một bán ma vật chỉ có nửa người trên. Bán ma vật này vừa hiện ra, lập tức vung tay điểm xuống, tầng tầng hoả diễm bỗng chốc như mạnh mẽ thêm ba phần, đem Kim Liên nhấn xuống như muốn xé ra làm hai nửa.

Tăng nhân thấy cảnh này thì hai mắt nhíu lại, kim quang quanh thân càng thêm quay cuồng, giơ tay cầm lấy Kim Trượng kế bên, trong miệng bắt đầu tụng niệm một loại âm điệu chú ngữ tối nghĩa.

Lúc này, từ bên ngoài xa xa, hai người kia vẫn đang lặng lẽ quan sát cuộc chiến, đồng thời cũng nhìn thấy ma vật kia nhưng không có ý định nhúng tay.

Chắc cũng vì lý do này, mà ma vật hình như cũng không quan tâm tới hai người này, chỉ chuyên tâm đối phó tăng nhân.

Mà ngay khi tăng nhân vừa thấy kim quang và tiếng chú ngữ của tăng nhân, hai người liền đưa mắt nhìn nhau một cái, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ giật mình.

Mắt thấy Kim Liên đang sắp sửa bị Bán ma vật đánh tan thì đột nhiên lấy tăng nhân làm trung tâm, một khí tức thánh khiết đột nhiên tràn ngập khắp mọi nơi.

Kim quang chiếu rọi, phật môn kinh văn chú ngữ vang lên, tựa như có vô số tăng nhân cùng nhau ngồi tụng niệm.

Trong ánh kim quang tràn ngập, một cự đại hư ảnh Phật tượng đột nhiên lặng yên xuất hiện.

Phật Tượng này cao chừng trăm trượng, nát mặt hiền hoà an tường, trên người không có chút uy áp nào nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm thấy tâm linh an tĩnh, dường như chỉ cần Phật Tượng này xuất hiện thì tất cả mọi ưu phiền sầu não trên thế gian đều như gió bụi cuốn đi, tâm linh được gột rửa vậy.

Mà nếu nhìn kỹ, chắc chắn người ta sẽ phát hiện, khuôn mặt Phật Tượng này lại có đến sáu thành giống với Tăng nhân kia như đúc.

Hai người đứng ở phía xa quan sát, vừa nhìn thấy Phật Tượng này, liền cùng nhau thốt lên kinh hãi:

- Hàng Ma Chú!

Hai người đồng thời nhìn nhau, đều thấy rõ ràng trong mắt đối phương một tia sợ hãi xen lẫn vui mừng.

Trung niên nhân mở miệng đầu tiên:

- Hàng Ma Chú này nghe nói là Mật pháp Phật môn. Khi tu luyện tiểu thành liền có thể dựa vào Phật pháp bản thân huyễn hoá Kim thân Phật Tượng, trợ giúp thu yêu hàng ma, cực kỳ mạnh mẽ. Nhìn tình hình này thì chắc chắn là nó.

Cô gái nghe vậy thì tiếp lời:

- Thế nhưng nghe nói công pháp này đã biến mất từ thời Đệ Nhị thế giới rồi, sao lại xuất hiện ở đây? Mặt khác, không phải có truyền thuyết nói rằng chỉ có người luyện ra được Kim Thân Phật Cốt mới có thể tu luyện thứ Mật Pháp này hay sao? Chẳng lẽ vị tăng nhân trước mắt này là vị thần Phật nào tái sinh chuyển kiếp, trợ giúp nhân gian?

Hai người càng nói, càng phát hiện ánh mắt của mình quả thật chưa đủ rộng, liền thu lại vẻ nhàn nhã trước đó, tập trung quan sát cuộc chiến.

Bán Ma vật trên không trung hình như cũng phát giác ra Phật Tượng, từ trong hốc mắt đen thui trống rỗng dường như hiện lên vẻ ngưng trọng, vung tay một cái liền thu tay lại rồi bay lên trên.

Chỉ trong chớp mắt, cũng không biết ma vật dùng phương pháp gì, âm khí còn lại ở chung quanh ngay lập tức điên cuồng kéo đến tạo thành một vòng xoáy bao quanh nửa thân người của nó, biến thành một cự đại ma vật vô cùng khổng lồ.

Nếu chỉ đơn thuần so về kích thước hình thể, Ma vật này không nhỏ hơn Phật Tượng chút nào!

Mà không ai biết, cách đó khá xa có một người đang ẩn thân quan sát cuộc chiến, nhìn thấy cự đại ma vật này thì khoé mắt khẽ co giật, lẩm bẩm:

- Ma vật này…

Người này chính là Trần Dương vốn đã dừng lại một bên quan sát. Lúc này nhìn thấy Ma Vật hiển lộ ra liền phát giác, ma vật này cũng với Ma vật mà Trần Dương diệt sát có một loại khí tức mang máng giống nhau.

Trần Dương đưa thần niệm quan sát trong Phán Thần Hệ Thống, liền nhìn thấy ma hồn lơ lửng trong Phán Ngục, khí tức trên người dù bị sưu hồn còn hết sức mỏng manh nhưng cái khí tức quen thuộc đó không lẫn vào đâu được.

Lại nói, Trần Dương sở dĩ cẩn thận, đó chính là vì hiện giờ Trần Dương nếu chiến đấu sẽ không thể triệu hồi phân thân ra hợp sức được.

Nhìn tới một nơi vắng vẻ trong Phán Thần Hệ Thống, chỉ thấy phân thân của Trần Dương lúc này đang ngồi đó, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào há mồm phun ra từng đợt tinh khí chậm rãi luyện hoá một đoá hoa sen lơ lửng trước mặt.

Đoá hoa sen này hình thể không lớn, thế nhưng khí tức lại cực kỳ mạnh mẽ, chính là đoá Tam Sinh Liên mà Trần Dương từng thầm thương trộm nhớ!

Nhìn đến đoá Tam Sinh Liên này, Trần Dương lại cảm thấy ấm áp.

Trước khi rời đi khỏi Việt Giới, chính tay ông cụ đã đem đoá Tam Sinh Liên này cùng với đầu Ma Hồn chạy trốn kia giao lại cho Trần Dương. Cũng nhờ vậy mà Trần Dương mới không tốn chút công sức nào mà thu hoạch được loại trân bảo này.

Mà đoá Tam Sinh Liên này, chính là thứ còn khuyết thiếu để bổ sung cho phân thân của Trần Dương tiến thêm một bước đến Bất Tử Kim Thân. Từ nay tạo thành chiến lực tuyệt đối, giúp cho hắn bớt đi được rất nhiều phiền phức.

Bởi vậy cho nên Trần Dương ngay sau khi có được Tam Sinh Liên, ngay lập tức cho phân thân tu luyện, tiến hành dung hợp Tam Sinh Liên.

Thế nhưng cho dù thời gian bên trong Phán Thần Hệ Thống có gia tốc thế nào đi nữa, thì Tam Sinh Liên vẫn là trân bảo quý giá trong thiên địa, chuyện luyện hoá dung hợp nó không phải là chuyện ngày một ngày hai mà thành công. Vậy cho nên, hiện giờ dưới tình huống không nguy hiểm đến tính mạng, không đi T3efVUQ vào đường cùng, Trần Dương chắc chắn sẽ không triệu hồi phân thân.

Bởi vì nếu như tuỳ tiện phá hỏng quá trình luyện hoá này, lần sau nếu muốn luyện hoá lại, độ khó chắc chắn không chỉ tăng thêm vài lần. Mà hơn nữa, việc ngưng luyện giữa chừng cũng sẽ làm cho Tam Sinh Liên giảm một chút linh tính, khi đó thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Đối với loại hãn thế trân bảo như Tam Sinh Liên, dù là một chút xíu tổn thương cũng là tội ác thiên địa khó dung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.