Lời Trần Dương vừa nói ra, lập tức tay trái khẽ vẫy loé lên một quả cầu trong suốt như một tầng phong ấn.
Bên trong là một lá phù lục đang xoay tròn, bộ dáng có chút tổn hại!
Chính là tấm phù lần trước Trần Dương thu được của Hắc Ma.
Trải qua tìm hiểu, Trần Dương cũng biết được là phù này gọi là Dưỡng Cơ Phù. Đồng thời cũng đã tìm cách tách một tia âm hoả bên trong ra một nơi riêng biệt.
Tu sĩ bất kỳ chỉ cần đem thần thức nguyên thần bản thân dung nhập vào trong, dựa vào những cấm chế có sẵn trên lá phù mà ôn dưỡng nguyên thần, sau cùng thì khi tiến hành Trúc cơ sẽ dung nhập lá phù này ngược vào cơ thể, có hiệu quả tăng thêm bốn thành khả năng tiến lên Trúc Cơ Kỳ, cực kỳ bá đạo.
Tuy nhiên, cũng có một cái khiếm khuyết đó là người sử dụng phù này để Trúc Cơ thì cả đời không còn cơ hội tiến lên Kết Đan Kỳ, trừ khi tìm được một là Dưỡng Đan Phù tương ứng.
Trần Dương tất nhiên không có ý định sử dụng lá Dưỡng Cơ Phù này để Trúc cơ, cho nên lúc này nhân cơ hội bán ra.
Dù sao, Trúc cơ mới là cái đích đến trước mắt, rất nhiều tu sĩ cả đời đều không thể Trúc cơ, cho nên chỉ cần tiến giai Trúc Cơ Kỳ, thoả mãn trước mắt là được, còn chuyện xa với như Kết Đan Kỳ, bọn họ cũng không suy nghĩ xa như vậy.
Quả nhiên Trần Dương đã đoán đúng.
Dưỡng Cơ Phù vừa xuất hiện, nguyên một đám người ồ ồ hít thở, nhịn không được đứng dậy, ai nấy đều đỏ mắt.
Phải biết, tu sĩ bình thường một khi tới Luyện Khí Hậu Kỳ đỉnh phong, muốn tiến giai Trúc Cơ Kỳ đều là chuyện tình ngàn người mới có một người thành công, có thể thấy xác suất thấp đến thế nào.
Bởi vậy, lá Dưỡng Cơ Phù này xuất hiện cứ như một tia chớp giữa trời đêm, mang cho bọn họ một cơ hội Trúc cơ ngay trước mắt. Bọn họ sao có thể không kích động, không đỏ mắt?
Thậm chí, một số người trong mắt đã xuất hiện tơ máu và cả những thần thái khác thường.
Nhìn thấy những ánh mắt này, Trần Dương trong lòng cười lạnh, không chút nào sợ hãi.
Thực lực của hắn qua gần một năm tu luyện, cũng đã tiếp cận Luyện Khí Hậu Kỳ đỉnh phong. Chỉ cần tích luỹ thêm một chút, sau đó tìm một chỗ đổi Trúc Cơ Đan phục dụng là sẽ có nắm chắc tiến giai Trúc Cơ Kỳ. Với thực lực hiện giờ của mình, Trần Dương cũng phỏng đoán có thể sử dụng Chiến Giáp cùng Chiến Thương mà không còn gánh nặng như lúc trước.
Do vậy, Trần Dương cũng không ngại nếu có một vài kẻ tự dâng điểm công đức lên tới cửa. Dù sao, đám tu sĩ mỗi người đều có bí mật riêng, trong tay không hiếm người đều là vấy đầy máu tươi, điểm công đức thu được khẳng định rất cao. Trong mắt Trần Dương, những người như vậy không khác gì là bảo tàng di động, đến một người liền tươi cười chào đón một người.
Mà khi Trần Dương lấy ra lá Dưỡng Cơ Phù này cũng đã lường trước, phù này tuy quý giá, nhưng cũng không có khả năng kinh động tới những tu sĩ cao giai động tâm cướp đoạt, mà cho dù có kinh động đến lão quái vật Trần Dương không chống lại nổi mà rơi vào đường cùng thì Trần Dương cũng có thể nhẹ nhõm dâng ra lá phù này mà không có gì tiếc nuối.
Đối với Trần Dương, Dưỡng Cơ Phù chỉ như gân gà mà thôi!
Giờ phút này, Trần Dương sau khi nói ra cái tên Dưỡng Cơ Phù thì chậm chạp không nói giá mà để cho mọi người xác định rõ một chút, mới từ tốn nói:
- Phù này, đổi một phần trong các loại tài liệu mà tại hạ đang cần tìm hoặc là thông tin về nó cũng được, nhưng tất nhiên nếu chỉ là một cái tin tức thì cần xem nó có giá trị như thế nào rồi tại hạ mới quyết định. Các vị, xin mời!
Nói xong, Trần Dương liền điểm một cái làm cho Dưỡng Cơ Phù khẽ động xoay tròn, phát ra quang mang mãnh liệt, khiến cho một đám thèm nhỏ dãi.
Sau đó, Trần Dương lại phất tay đưa ra một phần danh sách.
Đây chính là các loại dị hoả bên trong Dị Hoả Bảng.
Nguyên đám đều chuyền tay nhau xem xét, hầu như xem xong ai nấy đều có chút thở dài, ánh mắt đăm chiêu.
Ánh mắt của Trần Dương mặc dù giả vờ như nhắm mắt dưỡng thần nhưng thực ra luôn chú ý nhất cử nhất động của từng người.
Thực ra Trần Dương cũng muốn thử vận may một chút mà thôi. Dù sao Dị Hoả Bảng bên trong các loại Dị hoả đều là loại thiên tài địa bảo rất quý hiếm, ngay cả những lão quái vật một khi biết được cũng đều sống chết tranh đoạt. Mà đây cũng chỉ đều là những tu sĩ Luyện Khí Kỳ, Trần Dương cũng chỉ mong tìm được một cái thông tin mà thôi. Dù mơ hồ thì hắn cũng nhất định đi tìm hiểu.
Hiện nay, đối với Dị hoả, Trần Dương ôm tâm tư nhất định phải có, nếu như muốn Thiên Đan Thủ có tiến bộ. Bên cạnh đó, Âm Dương Truy Hồn Châm cũng cần Âm hoả hoặc là dị hoả tương tự phối hợp mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.
Có hai cái lý do này, Trần Dương không ngần ngại thử tất cả phương thức. Thậm chí là phương thức nguy hiểm khơi dậy lòng tham của người khác đối với mình như hiện tại.
Đột nhiên, trong lòng Trần Dương khẽ động.
Chu Nhân sau khi xem đến phần danh sách Dị Hoả Bảng thì ánh mắt loé lên một tia kỳ dị, nhưng rất nhanh che giấu.
Một tia ánh mắt kỳ dị này chỉ là loé qua, nhưng đối với sự xem trọng của Trần Dương đối với việc này thì việc này làm sao thoát khỏi ánh mắt của hắn được. Nhất thời trong lòng Trần Dương nảy sinh chút chờ mong.
Bản danh sách qua tay một vòng liền quay trở lại Trần Dương, bị hắn thu lại.
Nhất thời không khí có chút trầm ngâm, ai nấy cười khổ.
Cuối cùng, lão giả đầu tiên trao đổi chắp tay một cái nói:
- Trần đạo hữu, thứ đồ bên trong tuy ta không biết là những loại Hoả chủng gì, nhưng thập phần kỳ lạ, quý hiếm vô cùng. Một số loại trong đó dù nghe cũng chưa nghe nói qua, sao có thể biết nơi hạ lạc hoặc là sở hữu. Ngươi hay là thay đổi một điều kiện khác có được hay không?
Trần Dương chép miệng một tiếng, nói:
- Các vị đạo hữu thông cảm, tại hạ có một vị tiền bối tu vi thâm sâu khó lường, lão nhân gia đối với các loại tài liệu trong danh sách này rất để ý cho nên nhờ ta thăm dò. Loại đồ vật như Dưỡng Cơ Phù này cũng là tiền bối lão nhân gia nhờ ta cầm hộ đến trao đổi. Bản thân ta cũng không có quyền quyết định. Loại đồ vật quý giá này, nếu là của ta thì ta cũng không nỡ đem nó ra trao đổi một thứ vừa không hữu dụng với bản thân, vừa dễ dàng mang lại hoạ sát thân à nha!
Mà đám tu sĩ bên dưới nghe lời nói này thì trong lòng cũng âm thầm hiểu ra.
Một vật quý giá như Dưỡng Cơ Phù này, nếu đổi lại là bọn họ, dù chết cũng không mang ra. Một khi mang ra không những không có lợi ích gì mà còn dẫn đến vô số phiền toái khác. Dù sao ai biết được ngươi xuất ra được một tấm thì còn có tấm thứ hai, thứ ba hay không?
Trong lòng bọn họ, tu vi Trần Dương mặc dù cũng là Luyện Khí Hậu Kỳ, được xem như cao thâm trong đám bọn họ. Nhưng còn chưa đến mức có thể tuỳ tiện tiếp xúc đến loại đồ vật như những thứ dị hoả quý hiếm kia, càng không dễ dàng đưa ra loại đồ vật như Dưỡng Cơ Phù.
Dù sao, bọn họ đều hiểu càng là tiếp cận đến giai đoạn Trúc Cơ Kỳ thì những thứ liên quan đến quá trình Trúc Cơ hoặc là có thể trợ giúp dù là một chút xíu đối với quá trình Trúc Cơ đều là thứ quan trọng hơn hết thảy. Nhất là đám Luyện Khí Hậu Kỳ, mắt thấy sẽ có thể tiếp xúc với quá trình Trúc cơ bất cứ lúc nào.
Trần Dương thấy sắc mặt của đám tu sĩ đều giãn ra thì khẽ hài lòng.
Hắn không ngại kéo ra tấm da hổ một vị cao nhân nào đó để dập tắt bớt vài ý tưởng không an phận của đám người này, đồng thời đối với xuất xứ của lá phù và Dị Hoả Bảng cũng có sự giải thích hợp lý.
Lúc này, nguyên một đám đều bất đắc dĩ ngồi xuống không nói, nhịn đau ngồi yên không dám vọng động.
Bọn họ không muốn vô duyên vô cớ đi đắc tội một vị ‘cao nhân’ thần bí nào đó.
Nhìn tu vi của Trần Dương cao cường như vậy, vậy thì người được gọi là ‘lão nhân gia’ trong miệng hắn chắc chắn ít nhất cũng là Trúc Cơ Kỳ hoặc thậm chí càng cao hơn nữa. Bọn họ cũng không tin vị tiền bối kia không ở một bên âm thầm giám sát. Cho nên dù rất thèm thuồng, cũng không ai dám làm ra cử động gì quá đáng.
Trần Dương sau khi kết thúc chừng một nén nhang không thấy ai lên tiếng thì chậm rãi thu hồi lại Dưỡng Cơ Phù, khuôn mặt có chút buồn bực đi về chỗ ngồi.
Trần Dương để ý rất kỹ, khi hắn thu hồi Dưỡng Cơ Phù thì khoé miệng Chu Nhân giật giật, nhưng cũng không có nói gì.
Trần Dương thấy vậy thì trong lòng càng thêm nắm chắc, bày ra khuôn mặt rầu rĩ về chỗ ngồi trầm ngâm lặng im không nói.
Sau khi Trần Dương về chỗ, cũng đến lượt Chu Nhân tiến lên. Hắn dùng một loại tài liệu để đổi một viên đan dược trợ giúp tăng tiến tu vi.
Sau khi Chu Nhân kết thúc trao đổi, việc trao đổi lần này cũng theo đó kết thúc.
Mọi người ai nấy đều tự giải tán.
Mà có một vài người bộ dáng rất gấp gáp, vừa kết thúc liền giống như chạy mà rời đi, khi đi còn cầm cầm phù truyền âm nói gì đó rồi truyền tin đi.
Trần Dương đối với hết thảy chuyện này mắt nhắm mắt mở, không quan tâm tới mà giữ thái độ lãnh đạm cùng với Chu Nhân đi về xa xa.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Nhân, hai người đi đến một cái khách điếm, bên dưới là quán rượu, bên trên là các gian phòng dành cho khách nhân có nhu cầu ở lại.
Dù sao, Thiên Sơn tiểu hội cũng kéo dài đến cả tháng trời. Cho nên nhu cầu ở lại cũng rất nhiều. Vì vậy mà khách điếm này mặc dù nằm ở nơi có chút vắng vẻ nhưng cũng có không ít khách nhân.
Trần Dương cũng không có tâm tư hỏi gã vì sao tìm được chỗ này mà dưới nụ cười của Chu Nhân liền cùng hắn tiến vào một gian phòng.
Sau khi Chu Nhân gọi một bàn rượu thịt liền có chút ý tứ nhìn Trần Dương.