Chu Nhân cười ha hả, chủ động rót cho Trần Dương một ly rượu.
Rượu này có màu đỏ hồng, hương thơm nức mũi, uống vào một ngụm liền có cảm giác ấm áp ôn hoà, một cỗ khí lưu theo đó phát tán toàn thân làm cho người ta hết sức thoải mái.
Trần Dương cũng cười cười cạn ly với Chu Nhân rồi nhẹ nhàng đặt lý xuống.
Tay phải hắn vẽ một cái ấn ký đánh ra, ngay lập tức linh lực trong cơ thể tràn ra hình thành một cái lồng vô hình bao phủ toàn bộ căn phòng.
Dùng thần thức cảm ứng một chút, Trần Dương mới hơi gật đầu hài lòng nhìn Chu Nhân thâm ý nói:
- Chu đạo hữu, ta thấy ngươi có điều gì muốn nói với ta thì phải?
Vừa nói, Trần Dương vừa như cười vừa như không cười nhìn gã.
Chu Nhân cũng sử dụng thần thức cảm ứng bố trí của Trần Dương, khuôn mặt thoáng giãn ra, nói:
- Quả nhiên tiền bối tuệ nhãn như đuốc. Vừa rồi vì để phòng ngừa, ta cũng không tiện thổ lộ, mong tiền bối chớ trách.
Chu Nhân đối với cái xưng hô ‘tiền bối’ này càng ngày càng thuận miệng. Mặc dù hắn có phán đoán tu vi của Trần Dương chỉ mới Luyện Khí Hậu Kỳ, nhưng cũng không vì đó mà thay đổi xưng hô thành ngang hàng. Dù sao, xưng hô là gì đối với gã không quá quan trọng, cái quan trọng là gã cảm thấy Trần Dương có thể cho gã được nhiều lợi ích không nhỏ, vậy là đủ.
Chu Nhân vỗ mông ngựa một câu, lại thấy sắc mặt Trần Dương trước sau phẳng lặng như nước, không có nửa điểm biến hoá liền khẽ rùng mình, cẩn thận nói:
- Thứ đồ kia…tiền bối, ngài có thể…cho ta xem lại một lần hay không?
Chu Nhân có chút ngại ngùng nói.
Sự tình liên quan quả thật ngoài sức khống chế của gã, cho nên gã dù đánh cược cũng phải xác định có đáng giá hay không.
Trần Dương thì nụ cười càng thêm nồng đậm, rất thoải mái lấy Dưỡng Cơ Phù ra cho Chu Nhân tận tay kiểm tra.
Chu Nhân run rẩy quan sát một chút, liền thở dài một tiếng, trong lòng đại định nói:
- Mặc dù ta chưa thấy qua loại đồ vật này, nhưng sự tình liên quan đến nó cũng từng được đọc qua. Hiện tại nhìn thấy có thể xác định tám chín phần là thật, hơn nữa với thân phận của vị tiền bối lão nhân gia kia chắc cũng không dùng nó để gạt đám tiểu bối chúng ta làm gì.
Chu Nhân nói xong thì cẩn thận quan sát sắc mặt của Trần Dương, tằng hắng một tiếng nói tiếp, âm thanh tận lực giảm đến thấp nhất, nghiêng người nói với Trần Dương:
- Tiền bối, ta biết tin tức của một loại dị hoả trong danh sách của ngài cung cấp.
Trần Dương nghe vậy thì không nhịn được trong lòng kinh hãi, nhưng vẻ mặt vẫn như bình thường, nhìn không ra chút dao động gì.
Chu Nhân thấy dáng vẻ này thì trong lòng thầm mắng một câu ‘Cáo già!’, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ cung kính.
Trần Dương nhìn Chu Nhân thật sâu, nhàn nhạt hỏi:
- Tên nó là gì?
Bởi vì nguyên do an toàn, Trần Dương cố ý ghi loạn lên không theo sắp xếp của Dị Hoả Bảng mà là đảo lộn vị trí, để cho người ta không từ đó mà nhìn ra chút manh mối gì.
- Là Yêu Liên Tâm Hoả!
- Là nó?
Ánh mắt Trần Dương rực sáng.
Lần này thì hắn không thể giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa mà lập tức động dung.
Chu Nhân trong lòng có chút thoải mái, mặc dù không biết Yêu Liên Tâm Hoả nọ có vị trí cao đến mức nào, quý giá bao nhiêu, nhưng gã trước sau đều nhìn thấy vẻ mặt Trần Dương không có biến hoá, như một lão già sống lâu năm thành tinh vậy. Vẻ mặt đó xuất hiện trên một gã tu sĩ có bộ dáng trẻ tuổi làm cho Chu Nhân trong lòng có chút khó chịu.
Hiện giờ, nhìn vẻ mặt động dung của Trần Dương làm cho Chu Nhân cả người thoải mái kỳ lạ.
Còn Trần Dương cũng biết mình thất thố, cho nên thu liễm lại, ho khan một tiếng nói:
- Ta đây trước tiểu nhân sau quân tử cho Chu đạo hữu được rõ, nếu tin tức là thật, thì lá Dưỡng Cơ Phù này tất nhiên thuộc về Chu đạo hữu rồi. Nhưng nếu là giả thì…hắc hắc.
Chu Nhân nghe xong thì rùng mình, cảm nhận một luồng hàn ý quét ngang người làm gã túa mồ hôi lạnh, vội xua tay nói:
- Việc này hết sức hệ trọng, sao ta dám lừa gạt tiền bối. Hơn nữa, cháu gái của ta còn đang cần ngài ra sức, ta cũng không muốn làm việc ngu xuẩn như vậy!
Trần Dương thấy dáng vẻ của Chu Nhân có chút thành thật thì sắc mặt hoà hoãn lại, nói:
- Nếu vậy, phiền Chu đạo hữu chép lại tin tức liên quan vào ngọc giản này giúp ta. Việc này hệ trọng, cũng nên giao cho vị tiền bối lão nhân gia kia một cái hồi đáp đàng hoàng.
Chu Nhân nghe vậy thì gật đầu vỗ ngực xưng phải, liền cầm cái ngọc giản trong tay Trần Dương đặt lên trán.
Cũng may, Trần Dương trước đó đã không tiếc vốn liếng, đổi lấy một ít ngọc giản phòng ngừa có trường hợp cần dùng. Lúc này quả nhiên phát ra hữu dụng không nhỏ.
Phải biết, nếu như tin tức của Chu Nhân là thật, đây có thể là mối làm ăn một vốn vạn lời, thậm chí còn nhiều hơn. Đổi một thứ gân gà lấy một tin tức về một loại dị hoả có bài danh bên trong Dị Hoả Bảng, Trần Dương thầm cảm tạ tổ tiên phúc đức để lại cho hắn.
Giờ phút này, nhìn chunhanh đang đổ mồ hôi ghi chép lại thông tin vào ngọc giản, Trần Dương tâm tư cũng có chút gấp gáp.
Vừa rồi, khi Chu Nhân mở miệng nói ra cái tên Yêu Liên Tâm Hoả cũng làm cho Trần Dương giật cả mình.
Loại dị hoả này bài danh thứ mười sáu trong Dị Hoả Bảng, nhưng lại là một trong mấy cái dị hoả khó có được nhất. Theo như Thiên Đan Thủ có giới thiệu, thì trong lịch sử Luyện Đan Sư, chỉ có hai vị sở hữu được loại Yêu Liên Tâm Hoả này. Cả hai người đều là những Luyện Đan Sư nổi danh, thực lực sâu không lường được.
Có thể thấy, loại Yêu Liên Tâm Hoả này quý hiếm đến mức nào.
Nguồn gốc của cái Yêu Liên Tâm Hoả này, Trần Dương bởi vì đối với Dị Hoả Bảng rất có hứng thú nên thời gian rãnh rỗi đều đem ra tìm hiểu cho nên biết một chút.
Nói đến phải bắt nguồn từ cái tên có chút kỳ lạ ‘Yêu Liên Tâm Hoả’ của nó.
Nghe đồn từ thời xa xưa, vạn vật có linh, chỉ cần thời cơ vừa tới đều là tiến hoá linh trì, khởi tạo nhân hình tiến hành tham ngộ tiên đạo, càng là đạt được pháp thuật thần thông biến hoá vô cùng khó lường.
Thế nhưng, việc tu luyện của con người đã khó khăn trùng trùng, thì việc tu luyện của đám động vật càng khó khăn gấp mười lần. Con người có thể chín mười tuổi bắt đầu tu đạo, nhưng động vật thì nhanh là vài trăm năm, chậm thì nghìn năm mới có thể khai mở chút linh trí, vật lộn với thiên nhiên mà tiến hoá dần dần.
Nhưng nói vậy không có nghĩa động vật là những kẻ chậm chạp khó khăn nhất khi tiến hành tu tiên cầu đạo, mà đám thực vật mới có con đường đến với tiên đạo gian truân, khó khăn nhất. Thông thường mỗi gốc thảo mộc khi đạt một hai trăm năm tuổi liền bị người tìm lấy, săn đuổi, thăm dò đem về không luyện đan thì luyện dược hoặc là làm thực phẩm, mà mỗi gốc thảo mộc muốn tiến hoá có linh trí thì không dưới thời gian vạn năm là không thể nào. Trong đó, Liên hoa là một trong những thứ khó có linh trí nhất. Một gốc Liên hoa muốn có linh trí thì tuyệt đối phải có thời gian trên dưới mười vạn năm, rồi lại mất mười vạn năm nữa mới linh trí tiến hoá, bắt đầu tự thân hấp nạp linh khí tạo thành thông linh mơ hồ, tương tự như một đứa trẻ sơ sinh mới sinh ra đời. Đối với mọi thứ hết sức mơ hồ. Lúc này, nó đã có thể được coi là Yêu Liên rồi.
Nhưng chân chính Yêu Liên trưởng thành, có thể có pháp lực đấu pháp thì cần phải thời gian trăm vạn năm cộng thêm cơ duyên mới có thể đạt được.
Có phải ta lan man quá nhiều hay không?
Huynh đệ, xin đừng nóng.
Sở dĩ nói nhiều như vậy chính là vì Yêu Liên Tâm Hoả chính là xuất phát từ Yêu Liên mà ra.
Yêu Liên sau khi tiến hoá nhân hình, pháp lực cao cường khó lường, nhưng nếu không độ được thiên kiếp mỗi lần tiến giai thì sẽ ngã xuống. Mà trong hàng ngàn hoặc thậm chí hàng vạn cái Yêu Liên ngã xuống, mới có thể có ‘xác suất’ rất nhỏ sinh ra một cái hoả chủng nhỏ nhoi. Cái hoả chủng này được gọi là Yêu Liên Hoả Chủng.
Cái hoả chủng này, nếu là không ai phát hiện thu thập thì mới qua rất lâu, rất lâu thời gian mới có thể tiến hoá thành Yêu Liên Tâm Hoả.
Bởi vì quá trình xuất hiện gian nan như vậy, xác suất xuất hiện nhỏ như con số không vậy, hầu như không có khả năng xuất hiện. Cho nên Yêu Liên Tâm Hoả mặc dù bài danh thứ mười sáu nhưng nếu chỉ tính riêng xác suất tìm thấy lại là một trong những cái đứng đầu tiên trong Dị Hoả Bảng.
Lúc này, Chu Nhân cũng hoàn thành sao chép, liền cẩn thận đưa cho Trần Dương.
Trần Dương cũng không xem ngay tại chỗ mà phất tay đưa Dưỡng Cơ Phù cho Chu Nhân nói:
- Trước mắt, phù này đạo hữu cứ giữ lấy. Còn việc thông tin bên trong ngọc giản kia sẽ để cho tiền bối lão nhân gia quyết định rồi tính tiếp.
Chu Nhân thấy Trần Dương sảng khoái như vậy thì mừng rỡ tiếp nhận lá phù, sau đó cẩn thận lấy một cái hộp dán nó lên rồi cẩn thận dán một lá phù có tác dụng phong ấn bên ngoài nữa rồi mới an tâm cất vào túi trữ vật, sau đó nhìn Trần Dương nói:
- Trần tiền bối chớ lo, lão nhân gia kia chắc chắn sẽ hài lòng. Đây là tin tức ta từng đạt được trong một khu mộ cổ thông qua một cái ngọc giản mà biết được. Thân phận của người trong mộ cổ kia có thể nói rất hiển hách, mà thông tin trong ngọc giản nọ cũng hiển nhiên là sự thật. Đáng tiếc là ngọc giản nọ sau khi bị ta cưỡng ép mà xem nội dung bên trong thì liền bị tự huỷ, nếu không thì có thể để cho tiền bối tự mình xem qua. Nhưng ta tin rằng những tin tức đó đều là thật. Còn về nguyên do bên trong, có nhiều điểm không tiện nói ra, xin tiền bối thứ lỗi.