Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 1: 1: Một Cơ Thể Hai Linh Hồn





Đỉnh tiên giới, ở tầng trời cao nhất cũng là nơi Thiên Đạo Vẫn Thạch được đặt.

Có hai người với tu vi Tiên Đế đang giao chiến với nhau, một người mặc đồ trắng muốt với mái tóc trắng bạch tên Uy Thành, một người mặc đồ đỏ cùng mái tóc đỏ hơn cả máu, Mạc Phàm.
“Uy Thành cậu triệu lên Thiên Mệnh hệ thống lấy ra một cái phù văn kiếm trận.

Hai tay đang vào nhau tạo thành một cái kết ấn, Uy Thành kích hoạt kiếm trận.
Lá bùa ấy bay lên giữa không trung tạo thành một cái trận pháp giữa không gian.

Cái trận pháp ấy phóng ra hàng ngàn hàng vạn linh kiếm.

Uy Thành kết ấn lại, lập tức những thanh linh kiếm ấy đan lại vào nhau tạo nên một con rồng to lớn vạn trượng.

Linh kiếm long ấy một mực xông tới cắn thẳng vào Mạc Phàm.
Mạc Phàm bình tĩnh, mặt không một chút biến sắc.

Hắn tụ ma khí trên thanh Lưu Tinh của mình rồi chầm chầm rút ra.

Luồn ma khí dồi dào như nuốt chửng cả không gian.

Rồi “Đùng” một tiếng con rồng bị chém thành hai mãnh.
Được thế như chẻ tre, Mạc Phàm lấn tới.
Hắn hóa thành một luồn huyết quang bay thẳng đến chỗ Uy Thành mà đánh tới.

Nhưng điều mà Ma Vương Thiên Tọa không ngờ là nữ đế, Thi Vân, mà Mạc Phàm mới tha mạng lúc trước đã đứng dậy.
Nàng ta bắn ra một quả linh cầu vào lưng hắn lúc không chú ý.


Cái chiêu đấy tuy chỉ là muỗi, nhưng đối với một Mạc Phàm đang dồn hết lực tấn công thì quả thực chí mạng đến hộc máu
Nhưng thời điểm này, Uy thành đã mạnh một cách áp đảo Mạc Phàm rồi, cậu không cần Thi Vân giúp đỡ.

Nhưng khi đạo lữ mình đã có lòng thì Uy Thành cậu vẫn hạnh phúc nhận lấy.
Từ luồn tiên khí tụ tay Uy Thành.

Từ tiên khí ngưng ra một hình tượng bản thân to hơn vạn trượng, tay tiên tượng ấy cầm theo một thanh tiên khí, Tinh Minh Trích Kiếm, kiếm của mọi kiếm.

Thân hình ấy chém một nhát tiên khí vào Mạc Phàm nhỏ bé.
Đứng trước cái chết, Mạc Phàm không sợ hãi mà chỉ đón nhận cái kết của bản thân mình.

Hắn triệu ra một hình tượng Ma Thần 9 tay, mỗi tay cầm một thanh Lưu Tinh kiếm mà chém tới.
Hai luồn tiên khí và luân hồi khí va chạm với nhau.

Cả không gian nứt ra từng vết thấy rõ.

Toàn bộ sinh linh tam giới đều bị ảnh hưởng bởi hai đòn hủy diệt này của hai tiên đế.
Nhưng chính bao giờ cũng thắng tà.

Mạc Phàm như thế mà bị thanh Tinh Minh Trích Kiếm của Uy Thành đâm vào tim.
“Ngươi đúng là đối thủ đáng gờm đấy, nếu ta không mượn lực Thiên Đạo Ý Chí thì có lẽ người bại là ta rồi.

Nếu ngươi không một mực muốn phá hủy Thiên Đạo Vẫn Thạch thì có khi giờ này chúng đã ngồi uống rượu tâm sự như huynh đệ rồi” - Uy Thành thương tiếc nói.
Mạc Phàm thì đột nhiên cười điên dại, hắn nói.
“Đã không thể trả thù cho Tiểu Ly Ly thì ta còn sống làm gì nữa.

Ta cả đời chỉ có một mục tiêu duy nhất là phục thù mà thôi, giờ này thọ nguyên ta đã tận, sức lực cũng không còn nữa.

Ngươi nhanh giết ta đi, để ta còn đoàn tụ với nàng ở suối vàng.

Mạc Phàm này chỉ mong là nàng đừng đi trước, Tiểu Ly Ly nhất định phải đợi ta đấy”
Nói rồi, Uy Thành hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Mạc Phàm, đó chính là giúp hắn đi gặp nương tử của mình.

Một nhát đâm sâu, Tinh Minh Trích Kiếm kết mạng Mạc Phàm.
Uy thành cùng 50 người vợ của mình tu bổ lại tam giới đã bị phá hủy.

Sau đó thì sống hạnh phúc đến vĩnh hằng.
Tinh Vũ Đại Siêu Cấp - Hết”
Thành Nam ngáp một tiếng, cuối cùng cậu cũng viết xong chương cuối cùng rồi.

Nhìn lại đồng hồ cũng đã 10 giờ sáng rồi, công cuộc thức từ 5 giờ sáng để viết xong quyển tiểu thuyết mạng này cũng hoàn thành.
Nam vươn vai xoay người rồi vào phòng, mặc cái áo phông trắng cùng chiếc quần jean quen thuộc để chuẩn bị đi đến trường đại học.


Anh hiện đang là sinh viên năm 2 của một trường đại học công của thành phố Hồ Chí Minh.
Để miêu tả Nam thì bạn chỉ cần đúng một từ neet để miêu tả.

Đúng chuẩn một thanh niên chủ nghĩa căn phòng chiến đài của một vị vua, trừ lúc đi chơi và đi học ra thì đa phần thời gian Nam dùng để dọn dẹp phòng, chơi game, cày anime, đọc Light novel cùng tiểu thuyết mạng và ngủ, nhưng dạo gần đây việc ngủ trưa đã bị thay thế bằng việc viết tiểu thuyết mạng.
Nam mệt mỏi lết ra khỏi cái phòng trọ của mình, anh khóa cửa rồi bắt đầu tiến đến bến xe buýt quen thuộc.

Do không xem thời tiết thế nào nên khi mới vừa bước đến bến xe thì trời đột nhiên đổ mưa.
Nhưng Nam đã được dạy từ nhỏ là nên mang theo ô bất kể có mưa hay không.

Nên anh nhanh chóng móc cái dù ra để che thân mình không bị ướt.
Nhưng hôm nay mưa khá mạnh, nên thành ra xém nữa thì Nam bị thổi bay mất cái dù.

Lúc đang loay hoay tìm chỗ trú mưa thì trên trời đột nhiên xuất hiện dị tượng.

Tất cả mây đột nhiên xoáy lại thành một điểm.
Từ cái lỗ hậu của trời ấy đột nhiên đánh ra một tia sét màu đen.

Tia sét ấy giáng thẳng vào cái dù của Nam khiến anh bị nướng đến chết.

Cái xác của Mạc Phàm đang dần mất đi sinh khí thì đột nhiên bị một tòa hắc lôi giáng xuống người.

Đột nhiên ý thức mơ hồ của hắn dần trở lại.

‘Cái chết là như này sao ? Sao trong giống Thức Hải của mình quá vậy ? Không đúng, đây là Thức Hải của mình mà’ - Mạc Phàm chất vấn bản thân.
Mạc Phàm mới vừa tỉnh dạy trong một chiều hư không đen tối.

Hắn nhìn qua thì thấy bóng dáng của một người thanh niên tầm hai mươi đang nằm cách không xa cho lắm.
‘Mình chết ? Thì ra đây là âm phủ à, đen thế ? Đầu trâu mặt ngựa hay Hắc Bạch Vô Thường đâu rồi, à quên mình đạo phật mà.

Rồi quỷ đâu ?’ - Thành Nam tự hỏi, anh không ngờ mình lại chết lãng xẹt như thế.

Đến tay của gái còn chưa nắm thì đã chết rồi, thật đúng là nhọ mà.

Nam ngước mặt lên thì bị dọa cho một phen khi thấy Mạc Phàm, anh lùi lại miệng lấp bắp nói.
“Q…Quỷ !!!! Tôi chết còn trẻ lắm đừng đánh tôi vào 18 tầng địa ngục mà, tuy tôi thường hay trộm cắp tiền tết của em gái, móc ống heo của nó để đi net như tôi hứa là tôi đã trả đủ rồi.

Xin ngài đừng bắt tôi đi mà” - Nam cuối sập người xuống trước mặt Mạc Phàm nói.
“Quỷ ? Ngươi nói gì vậy, ta giống quỷ hồi nào.

Người giống quỷ mới là quỷ ấy, tóc thì cắt ngắn đến mức chả còn buột nỗi đuôi tóc, quần áo thì kiểu gì đây ? Ăn mày à.

Với lại tại sao ngươi lại ở trong Thức Hải của ta”
Nam nghe thế thở phào nhẹ nhõm, anh mỉm cười nói.
“Thì ra không phải là quỷ.

Gì mà Thức Hải ? Anh bị ngáo tiên hiệp à ?”
Tự nhiên Mạc Phàm thấy tên tước mặt này quá muốn ăn đòn, cả đời Ma Vương Thiên Tọa tuy gặp nhiều người nhưng chưa thấy người nào dám ở trước mặt hắn mà nói như thế cả, Mạc Phàm bực bội nói.
“Cả nhà ngươi mới ngáo ấy, đây là Thức Hải cảu ta sao ngươi vào được ?”
Lúc này đây Nam mới cẩn trọng quan sát Mạc Phàm.

Đúng là người này không đến từ thời hiện đại, tóc đỏ búi lên gọn gàng, trên người mặc trang phục thời cổ đại không những thế giọng điệu của hắn ta đúng chất người xưa.

Anh hiếp mặt lại một đường rồi cuối sát mặt mình trước mặt Mạc Phàm Hỏi.
“Anh tên gì ? Trả lời trước thì tôi mới”
Tuy được mệnh danh là Ma Vương Thiên Tọa như Mạc Phàm cũng là một kẻ đoàng hoàng hiểu lễ nghĩa, nếu đối phương không chịu nhượng bộ thì mình nhường một bước để đô bên cùng có lợi.
“Tại hạ họ Diệp tên Phàm, tự danh xưng Diệp Mạc Phàm”
Nghe thế thì đồng tử của Nam giãn ra hết mức, anh không tin vào tai mình khi nghe thấy ba chữ Diệp Mạc Phàm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.