Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 54: 54: Phản Bội





‘Công nhận là danh tiếng của nàng ấy ở chốn hoàng cung này không hề nhẹ nha’
Nghĩ rồi Nam tiếp tục quan sát cửa thứ hai.

Ở cửa thứ hai thì giống như là một căn phòng lớn, bao xung quanh đó chính là vô số cạm bẫy ẩn đã được Bích Vân cảnh báo trước.

Nhưng mà nhìn thế nào cũng khó có thể phát hiện ra được bẫy.
Tuy vậy, đối với một tên đã từng làm bẫy như Nam chỉ cần lấy cục đá kích hoạt vài cơ quan là có thể nhận biết được cách hoạt động của mấy cái bẫy ra sao rồi.

Sau vài lần thử thì anh khá kinh ngạc khi thấy mấy quy tắc mà Châu Hạc đặt ra, nó không chỉ cực kỳ khó đoán mà còn chơi theo kiểu quy tắc bất quy tắc nữa.

Cái kiểu chơi này quả thực đáng học hỏi.
Nam lấy ra một đống giấy rồi bắt đầu vẽ lại toàn bộ cơ quan… Thời gian đã không biết trôi qua bao lâu, nhưng mà vừa đủ để Nam vẽ kính hai mặt của 10 tờ giấy A4.
Anh làm xong thì vươn vai vặn người, và tập một vài động tác khởi động cơ bản, rồi mới đánh thức Tử Châu dậy.

Nàng ta vừa tỉnh dậy vẫn còn mơ màng hỏi Nam.
“Bây giờ có cơm chưa huynh?”
Nam lấy tay búng vào trán nàng một cái nói.
“Giờ này còn cơm nước gì nữa? Chúng ta chuẩn bị đi tiếp cửa thứ hai kìa”
“Nhanh thế sao… Ta còn chưa kịp thưởng thức hết tài nghệ của huynh mà…” Tử Châu xụ mặt xuống, trong cực kỳ thất vọng.
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.

Dù sao tài nghệ của anh cũng chỉ để phục vụ cho bản thân với Mộng Quân mà thôi, Tử Châu có một chân thưởng thức là phúc ba đời của nàng rồi.
Nam lần này không còn nắm tay Tử Châu nữa, anh lần này quyết định cõng nàng đi.

Một phần vì anh sợ cô nàng vừa hậu đậu vừa hay khóc nhè này đạp trúng bẫy, một phần nữa là mấy cái bẫy này căn bản quá khó đoán, chỉ cần một trong hai người di chuyển lệch một nhịp với người kia thì khả năng hai người lên bảng đếm gà là cực kỳ cao.

— QUẢNG CÁO —
Nên Nam không dám mạo hiểm để nàng ta đi được.

Anh cúi người xuống rồi ra hiệu cho Tử Châu leo lên.

Nhưng cái quan niệm cô nam quả nữ, thụ thụ bất thân vẫn còn in đậm từ sâu trong tiềm thức của cô công chúa Tử Châu, nên nàng ta cương quyết từ chối.

Thấy nàng từ chối như thế Nam chỉ đành dùng vũ lực.

Anh mạnh mẽ nắm lấy tay Tử Châu rồi nhẹ nhàng gạt chân nàng, khiến cho Tử Châu mất thăng bằng té thăng vào người anh.

Rồi dựa theo cách bế công chúa, Nam chạy thẳng về phía trước.
Mắt anh đảo qua đảo lại liên tục, não không ngừng tính toán các bước đi tiếp theo.

Những cơ quan nào được kích hoạt những cơ quan nào không, tất cả đều được Nam tính toán một cách chu toàn nhất, để tìm ra con đường ngắn nhất đến cửa thứ ba.
‘Đầu tiên là kích hoạt đá lăn, sau đó thì kích hoạt mấy thanh gỗ.

Rồi lợi dụng thanh gỗ để có thể thuận lợi đi tiếp, nhưng vẫn tránh được mấy cái chong phía dưới’
Nam cứ như thế mà tự thẩm đọc trong đầu, tất cả đều rất thuận lợi cho anh tiến đến cánh cửa thứ ba nếu không có một cơ quan bị lỗi!
Nam cùng Tử Châu xém chút nữa là có thể an toàn đến được cửa thứ ba rồi, nhưng lúc vượt qua cái cơ quan bắn tên thì có một cái máy bắn bị lệch.

Một mũi tên găm thẳng vào tay Nam, khiến anh đau đớn buôn Tử Châu ra.

Tử Châu vừa rơi xuống thì kích hoạt một cơ quan dưới mặt đất.

Một tiếng ục ục vang lên.


Nơi mà Tử Châu nằm bị nứt ra, để lộ một bể dung nham dưới lòng đất.

Do không kịp phản ứng nên nàng đã bị rơi thẳng xuống bể dung nham.
Nam kêu lên một tiếng.
“Chết tiệt”
Rồi anh nhanh chống lấy ra một sợi dây mốc, anh lấy sợi dây đó cột vào người mình rồi nhảy xuống cứu Tử Châu.

Hai người cùng nhau rơi tự do trong một cái hố chứa đầy dung nham.
May mắn làm sao khi cách cái đáy khoảng chừng 1 km thì Nam cuối cùng cũng bắt được Tử Châu.

Ngay khi bắt được, anh nhanh chóng quăng cái mốc vào cái mỏm đá.

“Két” một tiếng, cơ thể của Nam cùng Tử Châu được sợi dây giữ lơ lửng trước cái hố dung nham.

— QUẢNG CÁO —
Nhưng cũng vì cú két ấy mà tay của anh vụt qua khỏi eo nàng, nhưng may mắn là Tử Châu đã kịp thời nắm tay của anh để tránh bị rơi xuống.

Giờ đây cận kề cái chết, Tử Châu bắt đầu òa khóc lên.

Khiến cho Nam đang cực kỳ khó khăn để giữ sợi dây, bây giờ lại còn phải cố hết sức giữ lấy tay của Tử Châu để khiến nàng khỏi bị rơi nữa.

“Công chúa đừng khóc nữa, ta nặng.”
“Ngài cố gắng giữ tay ta, đừng có buông ra!” Nam nặng nhọc hét lên.

Nghe Nam đau đớn nói vậy, Tử Châu cũng cố kìm lại nước mắt của mình để cố gắng giữ chặt lấy tay anh.

Ngay giờ phút sinh tử này, không hiểu sao có cái thứ gì đó dâng trào trong người Tử Châu, nó không phải là cảm giác sợ hãi, mà nó gần giống như một cái hi vọng, một cái hy vọng mang tên Thành Nam.
Lúc này mồ hôi từ tay Tử Châu bắt đầu chảy ra.

Bàn tay của nàng bắt đầu buôn tuột của khỏi tay Nam.

Thấy thế Nam chỉ kịp hét lên một câu cố chịu, rồi anh dùng sức mạnh từ thân thể của Mạc Phàm mà cắm ngón tay của mình vào lòng bàn tay của Tử Châu để giữ nàng lại.
Mặc dù cực kỳ đau đớn, nhưng Tử Châu lần này một tiếng cũng dám kêu lên, vì nàng biết khi nàng kêu lên thì Nam sẽ vì một chút cảm giác đau đớn của nàng mà thả tay ra.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên Phản Phản hiện lên.

Nàng ta giúp Nam mua một viên Dương Bộc Đan.

Nam cũng không còn có thời gian nào để nghĩ nữa, anh ngay lập tức nuốt viên đan đó vào người.
Âm dương khí trong cơ thể Nam bỗng dưng biến thành một nguồn năng lượng chí dương, khiến anh trong một khắc đột phá sức mạnh.

Nam, một tay nắm chặt sợi dây, một tay nhấc bổng Tử Châu lên, ôm vào lòng.

Dưới tác dụng của viên đan biến Nam thành một con thú, mạnh mẽ cào tường để mà leo lên khỏi miệng hố.

Nhưng lúc trèo lên được rồi thì bỗng dưng tác dụng của thuốc bộc phát.
Mắt anh thì đỏ lừng, cơ thể thì bốc lên từng làn khói trắng mờ mờ.

Nam không thể kiểm soát được bản thân mình, mà đè Tử Châu xuống.

Rồi một cào, xé nát quần áo của nàng, để lộ ra một thân hình nhu mì trắng nõn.

Lại kỳ lạ một điểm, Tử Châu vốn mít ướt giờ đây lại bình tĩnh đến lạ thường, không những thế trên nét mặt còn gợi lên vẻ chấp nhận.
Đối với một mỹ nhân không cực tuyệt mình như thế đúng là một cơ hội cực kỳ tốt để gạo nấu thành cơm.


Nhưng lúc Nam chuẩn bị chạm vào nàng thì hình ảnh Mộng Quân hiện lên trong đầu anh.

Sau đó là liên tiếp là những hình ảnh về ngày tháng cực kỳ vui vẻ của hai người mấy tháng trước.
Một cái ký ức này đã giữ Nam lại, không cho anh đụng chạm gì tới Tử Châu.

— QUẢNG CÁO —
Nam nặng nhọc gào lên.
“Không…được…Không được, mình nhất định không được.”
Ngay sau đó, Nam trực tiếp húc đầu mình vào cánh cửa đá để ngăn cản thú tính, từ đó lấy lại một chút tỉnh táo.

Lợi dụng khoảng cách vài giây này, anh lập tức mua một viên Hàn Như Đan bỏ vào miệng.
Hai luồn dương khí và âm khí của hai viên đan tự triệt tiêu nhau, khiến cho Nam cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Anh ngồi trên mặt đất thở hổn hể, chỉ trong vài ngày mà xém chút nữa đã phải đối mặt với sinh tử những hai lần, cái này quả thực anh có chút chưa thích nghi.

Sau khi sức khỏe của mình đỡ hơn một chút, Nam bước tới bên cạnh Tử Châu, lấy ra một tấm áo choàng khoác lên cho nàng, rồi lấy thêm một Dưỡng Thương Đan để chữa vết thương của Tử Châu.
Nam nhẹ nhàng ân cần nói.
“Cho ta xin lỗi, ta không có ý định mạo phạm công chúa”
Nghe thế, Tử Châu liền khua tay từ chối lời xin lỗi của Nam, nàng nói.
“Không sao, không sao.

Huynh bình thường lại là tốt rồi.

Nếu không nhờ huynh thì có lẽ ta đã nằm dưới đống dung nham rồi”
Không biết có phải Nam nhìn nhầm hay không, mà anh lại thấy được khuôn mặt của Tử Châu có chút ửng đỏ ngại ngùng, xen lẫn một chút tiếc nuối.

Thế là Nam liền nhớ lại lúc anh xé nát y phục của nàng ta ra, thì nàng ta cũng không khóc.
‘Có một điều gì đó rất là lạ đã xảy ra với Tử Châu rồi’.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.