Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 57: 57: Bị Điều Phối





Khi gần tới phòng của Mộng Quân thì Mạc Phàm để lại quyền điều khiển cho Nam, hắn không muốn phá rối phút giây uyên ương cẩu huyết của hai người.
Nam khoang khoái, hí hửng bước tới.

Anh dùng chân mình đạp cửa một cái, hô to.
“Ta về rồi đây!”
Đột nhiên Nam ngửi thấy không khí trong phòng Mộng Quân có gì đó khác thường, nó thoảng chút hương thơm, nhưng lại mang đầy tính dược liệu nặng nề.

Với kiến thức của một luyện đan sư mới vào nghề, anh liền có thể nhận ra thứ này chính là độc dược.
Nam ngay lập tức mua một cái mặt nạ chống khí độc từ hệ thống, rồi xông vào cứu Mộng Quân.
Vừa mới vào cửa thì Nam cứng kiến một cảnh tượng không thể nào chịu nỗi.

Một tên đàn ông đang chuẩn bị làm nhục người của anh.
“Mau bỏ cái chó của người khỏi Mộng Quân mau!”
Nam lấy ra một khẩu lục, bắn hai phát vào tay và chân gã.

Rồi phát thứ ba, bắn thủng bụng của Mộc Hành, khiến hắn trọng thương nghiêm trọng.
Anh chạy tới chỗ của Mộng Quân, đút cho nàng một viên Bách Độc Hạ Vị Đan, giá gần 10 ngàn Kim Tinh, có khả năng chữa được bách độc ở phàm giới.

Sau một hồi thì Mộng Quân cuối cùng cũng có thể cử động lại được tay chân, nàng ta ngay lập tức ôm anh vào lòng, âu yếm nói.
“Chàng đi đâu mà giờ mới về”
— QUẢNG CÁO —

Nam gãi gãi đầu mình, cười gượng.

Anh có linh cảm nếu nói thật mình đi đánh quái cùng Tử Châu với sự trợ giúp của Bích Vân, thì người đầu tiên Mộng Quân đánh trong tháng này chính là anh.

Nam chỉ còn cách bẻ lái sang chủ đề khác.
“Bàn chuyện để sau đi, để ta xử lý tên cẩu tặc này cái đã”
Nói rồi, Nam kéo lên cái thân xác nặng nề của Mộc Hành ra, tiện tay quăng nhẹ cho hắn một món pháp bảo trong bảo khố.

Ngay sau đó anh nhanh chóng chuồn vào phòng của Mộng Quân, xem một cái màn kịch Mộc Hành bị đám quân tinh nhuệ hành cho ra bả.
Sau khi xử xong tên Mộc Hành đó xong, thì Nam ngồi bên cạnh Mộng Quân kể lại cho nàng toàn bộ sự tình mấy ngày qua.

Để tránh những thứ không hay, anh bèn thay đổi giới tính, tên họ của cả Bích Vân và Tử Châu, còn chuyện xém nữa làm nhục Tử Châu thì được Nam thay bằng xém nữa giết Tử Lang.
Cùng may là tính nhiệm của Mộng Quân dành cho anh là gần như tuyệt đối, nên nàng sau đó cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ kể về những ngày Nam đi đã xảy ra những chuyện gì.
Nghe câu chuyện của Mộng Quân, kết hợp với sự việc ngược đãi anh chị ruột thịt của mình.

Một cơn lửa giận nổi lên trong Nam, anh không thể ngờ được nhân vật của mình tạo ra lại có thể ác đến như vậy.

Lập kế hoạch làm nhục Mộng Quân, giam lỏng Tử Châu từ khi ngôi, còn chuẩn bị đầy Nam cùng Mộng Quân tới một cái chiến trường mới nữa.
Mà căn nguyên của cái cuộc chiến này chính là Huynh Tế Thu đã kêu người cướp lấy nhi tử của hoàng đế Lưu U Quốc, không những thế tên Huynh Tế Thu còn khiêu khích Lưu U Quốc có giỏi thì đến Huynh Châu Quốc mà dành về, rồi liên tục điều binh khuấy động vùng biên giới của hai nước.
Tuy là một vị vua anh minh, Lưu Sa không hề muốn khai chiến một chút nào, nhưng vì mặt mũi của toàn bộ một quốc gia, vì con gái của mình, Lưu Sa bắt buộc phải khai chiến với Huynh Châu Quốc.

Bước khởi đầu chính là cuộc đánh lén của Mãnh Hồ Vương.

Nam lúc này ngồi trên giường đưa tay chống cằm nói.
“Huynh Tế Thu, ta nhớ trong truyện ta có cho ngươi chút nào mà.

Ngươi lại không biết điều… Được rồi, nhân vật là do tác giả tạo ra, thì tác giả phải có nhiệm vụ diệt nhân vật.”
— QUẢNG CÁO —
Mộng Quân chưa bao giờ thấy Nam tỏa ra một chút sát khí nào, kể cả khi anh ra trận giết hơn trăm tên địch, cũng không hề tỏa ra một chút sát khí nào.

Mà giờ đây, nàng lại cảm nhận rõ ràng một luồng sát khí bốc lên từ người anh, như thể anh muốn ăn tươi nuốt sống Huynh Tế Thu vậy.
Đột nhiên, Mộng Quân cảm thấy một điều gì đó cực kỳ kỳ lạ đến từ Nam.

Nàng ta bất ngờ chộp lấy áo của anh rồi đưa lên mũi ngửi ngửi vài cái rồi tức giận nói.
“Không phải chàng nói là chàng đi với một nam nhân tên Tử Lang sao? Sao lại có mùi nước hoa của nữ nhân ở đây? Không những thế loại nước hoa này còn là loại thượng hạn chỉ có người trong hoàng tộc mới được sử dụng.

Nói đi, chàng rốt cuộc đi với ai? Nam nhân hay là nữ nhân!”

Nam nghe thế bỗng toát lên vài giọt mồ hôi lạnh, anh không ngờ cái giác quan thứ 6 của Mộng Quân lại nhạy đến như vậy.
Nam vẫn giữ một khuôn mặt bình tĩnh nói.
“Có chuyện này ta muốn thừa nhận với nàng.

Người gây nên vụ trộm bảo khố chân động hoàng cung… chính là ta.

Hôm đó đi trộm có vô tình đạp trúng một lọ nước hoa, làm mùi của nó ám vào quần áo thôi”
Nghĩ lại cũng hợp lý, dù sao thân thủ của Mạc Phàm kết hợp với cái khả năng cất đồ của Nam mà đi trộm thì lại quá hợp lý.

Nếu xét theo tình huống ấy, việc vô tình đạp phải một lọ nước hoa của hoàng tộc thì cũng không phải không có khả năng.
Mộng Quân buông tay ra bắt đầu thảo luận về kế hoạch sắp tới.

Mặc dù là căm hận Huynh Tế Thu, nhưng mà việc hắn làm lại đúng với dự tính của Nam và Mạc Phàm, đó chính là đầy cả toán quân của Mộng Quân ra biển chiến đấu với toán quân mạnh nhất của Lưu U Quốc, thủy quân.

Chuyện này đáng ra Nam phải cám ơn Huynh Tế Thu mới đúng, vì ở nơi đó có một thứ báu vật cực kỳ có lợi cho việc tu luyện của Mộng Quân.

“Chàng thấy thế nào, ta cũng chưa từng đánh ở đường thủy ở bao giờ nên hơi lo”
Mộng Quân trưng cầu ý kiến của Nam, dù sao ở cái thời đại này vẫn những chiến thuật ngăn chặn việc thủy quân đánh lên bờ vẫn còn rất là hạn chế.

Nhưng với cái đầu chuyên đọc lịch sử như Nam thì mấy chuyện này anh từ lâu đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.

— QUẢNG CÁO —
Nếu đúng như lời chiến thư bên Lưu U Quốc đưa tới, thì tất cả tàu thuyền mà Lưu Sa chưng dụng đều là những loại thuyền chiến vừa và lớn, phù hợp để vượt qua những vùng biển dữ và nuôi quân trên thuyền.

Nhưng qua trận chiến với Mãnh Hồ Vương vừa rồi, Nam rút ra một kết luận đó là Lưu U Quốc y hệt nhà Nguyên - Mông, tuy ăn mặc có giống người nhà Minh thời phong kiến Trung Quốc, tuy vậy cách đánh và các dụng quân thì không khác biệt gì mấy so với cỗ máy chiến tranh thời xưa.
Qua lịch sử đã chứng minh, chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh khi đánh với chiến thuật chèo kéo thì phải nói là cực kỳ thua kém.


Trong việc chiến tranh, ngoài tài nguyên quân sự, địa hình địa thế, thì quan trọng nhất chính là chiến thuật.

Nếu có quân mà không biết dùng chính là tự sát, nếu có địa hình mà không biết lợi dụng thì đấy chính là tự vả.
Nếu quân địch đã tốc chiến tốc thắng trên biển, thì đã có Đường Xuyên phù trợ.

Há lại sợ bọn chúng?
Nam cười nhẹ một cái bảo.
“Yên tâm, mọi chuyện đều được ta tính hết rồi, nàng không cần phải lo”

Ngày hôm sau, Nam cùng Mộng Quân tiến đến nhận thánh chỉ điều toàn bộ quân lính đến bãi biển Hử Tôn của Huynh Tế Thu.

Tuy ngoài mặt là nói ban thưởng cho chiến tích của Lữ tướng quân, ban cho một vùng lãnh thổ biển cai trị, nhưng thực chất lại là dồn hai người vài đường chết.
Tuy giờ Nam rất là muốn rút súng bắn một phát xuyên táo tên cẩu vương này lắm, nhưng vì Mạc Phàm lẫn Mộng Quân vẫn cần tên vua này để thực hiện một chút kế hoạch trong tương lai.

Nên Nam không thể lỗ mãng được.
Con người khác với loài vật ở khả năng kiềm chế.

Cào cào bắt mồi, chim sẻ đứng đợi phía sau.

Không thể nào hành động thiếu suy nghĩ được...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.