Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 58: 58: Tới Nơi





Thành Nam cùng Mộng Quân lại tốn thêm 5 tháng nữa để đi từ phía kinh thành về lại doanh trại.

Rồi lại tốn thêm 3 tháng nữa để chuyển toàn bộ binh lực từ Thư Vẫn Lâm đến khu Hự Tứ.
Tuy là ngày tháng dài đằng đẵng nhưng đối với Nam mà nói thì không hề dài một chút nào, sáng nào anh cũng chăm sóc cho Mộng Quân, rồi buổi tối lại ngồi kể chuyện cho nàng nghe.

Cuộc sống như thế không dài một tí nào.
Còn đối với Mạc Phàm và mấy người khác đúng là ác mộng.

Trong một năm này, Mạc Phàm không hề đột phá một chút nào cả, nội công của hắn chỉ có thể ngang với tu sĩ tu vi Ngưng Linh tầng 9 đỉnh phong, còn những binh lính kia thì ngày ngày phải ăn cẩu lương của hai người Mộng Quân với Nam, bọn họ ăn nhiều đến mức muốn thổ huyết luôn rồi.

Tội nhất là Tư Lỗ, từ một người được Mộng Quân ưu ái lại trở thành một người được Nam ưu ái.

Địa vị của gã bây giờ so với lúc trước đã rơi hẳn một bậc, không những thế mỗi lần gặp Nam cũng phải vâng vâng dạ dạ.

Đối với sự tình này, Tư Lỗ dù không muốn cũng phải chấp nhận, gã không muốn vô lễ với người được xưng là người yêu tin đồn của tướng quân.
Trong khoảng thời gian 8 tháng này, Nam không ngừng truy cầu đan đạo và tìm cách sử dụng Mang Hồn Kiếm Chủng.

Cấp nghề của anh hiện giờ cũng đạt tới bình cảnh 0,5 không thể cao hơn được nữa.

Còn Mang Hồn Kiếm Chủng thì phải nói là không một tia hy vọng nào cả.
Nam không thể triệu ra nó, cũng không thể nhận biết được nó.


Điều chứng tỏ thanh hồn kiếm này còn tồn tại chỉ là dòng vật phẩm trên cái bảng trạng thái nhân vật của Nam mà thôi.

Anh cũng đã từng hỏi Mạc Phàm về cách tu hồn thể mà Bích Vân từng nhắc tới, nhưng chỉ nhận lại được một câu.
“Sống hơn 4 triệu năm, nhưng số lượng người đệ gặp tự xưng là tu hồn giả chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mà những người tu hồn ấy, tu luyện chân chính cũng chỉ là tinh thần cường đại, không phải là tu hồn thể.

Nên chuyện này đệ cũng không rành”
Nam thì gần như không nhắc đến một chút gì về chuyện âm hồn trong truyện, lại càng không nhắc đến tu luyện linh hồn.

Tất cả sự kiện ở trong lăng mộ đều do cái thế giới này tự suy diễn ra theo bút pháp của anh, nên anh không thể nào biết được rốt cuộc mình nên làm gì để luyện được Mang Hồn Kiếm Chủng đây.
Nói chung 8 tháng này chính là một khoảng thời cực kỳ yên bình trong hành trình của Mạc Phàm và Nam.

— QUẢNG CÁO —
Tới nơi thì anh mới nhận ra một vấn đề, đó là người dân ở dây cực kỳ không chào đón đội quân của triều đình.
Ở bãi biển Hử Tôn người dân đa phần làm nghề ngư dân, mà lần trước quân triều đình đến đã gây ra không ít chuyện cho người dân ở đây, nên thành ra mọi người đều đồng lòng bài xích bọn chúng.

Cũng không thể trách bọn họ được, dù sao cái đội quân ấy cũng là đội quân của Huynh Tế Thu, mà thứ gì của Huynh Tế Thu thì không thể nào không tồi tệ được.
Nhưng may là Nam cũng thuộc dạng đối ngoại khá là giỏi.

Nên chỉ sau tầm 3 tháng là anh đã ghi điểm cực kỳ sâu đậm trong mắt những người dân ở đây.
Nam không những chỉ cách để họ làm sau để giữ cá cho thật tươi khi đánh bắt xa bờ, mà còn bày cho họ cách làm muối, tăng thu nhập trong toàn thể người dân ở dây.


Không dừng lại ở đó, Nam còn tự tay chi hơn 100 ngàn Kim Tinh để mua cá từ chỗ người dân, khiến cho giá cá giảm mạnh.
Đúng là mọi chuyện không thể giải quyết bằng tiền thì có thể giải quyết bằng rất nhiều tiền mà.
Tuy không định ở đây lâu, nhưng mà Nam cũng rất chu đáo nhờ Mạc Phàm biên soạn một vài cuốn sách để mở một lớp học nho nhỏ cho những người dân ở đây.
Từ cái lớp học này mà Nam nhận được một kỳ ngộ, đó chính là một cậu thanh niên với làn da rám nắng tên Thủy Tứ.

Người này chính là một kỳ tài khó tìm, hắn ta vừa chăm chỉ, vừa có ngộ tính cực kỳ khá, không những thế đối với chuyện thủy chiến thì cực kỳ thông thạo.

Chỉ cần trình bày vài câu là Thủy Tứ có thể ngay lập tức hiểu được chiến thuật của Nam, không thế hắn còn chỉ cho anh cách đánh cải tiến của Nguyễn Tri Phương.

Ở cái cách đánh này của Thủy Tứ đa phần dựa vào thiên nhiên biển cả, mà ở biển này, thì không có người nào thông hiểu bằng hắn cả.
Thấy Thủy Tứ như thế Nam cực kỳ trọng dụng, anh còn tiện tay nâng cho Thủy Tứ cấp bậc ngọc thủy binh, phụ trách việc tuyển những ngư dân khác vào đội.

Thủy Tứ làm việc rất tốt, chỉ trong hai tháng mà đã khiến quân số từ 2 vạn quân tất thảy thành một đội quân với 10 vạn quân.
Đa phần những người đó đều là ngư dân khắp các khu khác nghe danh Nam, mà tự thân nộp vào gia nhập, Thủy Tứ chỉ mượn việc đó để đẩy thuyền, khiến cho bọn họ có một chân gia nhập vào đội quân ân nhân họ dẫn dắt.
Nhưng cũng vì chuyện gia tăng binh số quá nhanh, nên khối lượng công việc của Nam cùng Mộng Quân cũng nặng thêm một cách đột biến.

Hết chuyện lo lương thực, vũ khí, giáp trụ, đến việc huấn luyện binh lính mới đến, đều đến tay hai cặp xử nam nữ này.

Khiến bọn họ ngày đêm lao lực, không còn nỗi một chút cơm chó nào nữa.


— QUẢNG CÁO —

Sau hơn 5 tháng đến bãi biển, cuối cùng mọi thứ cũng vào đúng vái guồng của nó, người mới thì đã làm quen với người cũ, việc huấn luyện mỗi ngày cũng được diễn ra.

Mộng Quân hôm nay khá là rảnh rỗi, nên nàng bắt đầu tập luyện võ công như hằng ngày.

Đột nhiên, Mạc Phàm bước tới.
Hắn ta nhìn nàng bằng một con mắt buồn chán nói.
“Cuối cùng cũng đến thời điểm ta dạy cho ngài rồi… Bây giờ thì quỳ xuống nhận sư phụ đi nào”
Thấy Mạc Phàm nói như thế, Lữ Mộng Quân có chút phản ứng không kịp.

“Ngươi nói như thế là ý gì? Dạy ta? Dạy cái gì cơ chứ?”
“Thì cái chuyện mà ta với đã nói ngài lúc trước đấy.

Nam, huynh ấy nhờ ta chỉ cho ngài vài phương pháp tu luyện”
Nghe thế thì Mộng Quân khá là bất ngờ, nàng ta cứ ngỡ phải một thời gian dài nữa thì nàng mới có thể học được võ công từ Mạc Phàm.

Nhưng không ngờ, ngày này lại đến sớm như thế.
Mộng Quân làm vài phép lễ nghi rồi bái Mạc Phàm làm sư phụ.

Hắn ta thấy như thế thì rất hài lòng, nương tử của Nam huynh đệ đã trở thành đồ đệ của hắn, diễn nhiên vai vế của anh cũng thấp hơn hắn một bậc.
Đối với chuyện tốt như này, Mạc Phàm rất hài lòng.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi lễ bái xong thì Mạc Phàm kêu Lữ Mộng Quân bắt chéo chân ngồi thiền.

Mạc Phàm bầu đầu giảng giải cho Mộng Quân nghe về tu tiên.

“Tu tiên được phân ra làm hai lộ, lộ đầu tiên được gọi là thuận tiên.

Thuận tiên chính là lấy công đức bồi dưỡng trời đất, lấy linh khí của bản thân mà bồi tụ vận khí, đến một lúc nào đó, công đức viên mãn liền có thể vũ hóa thăng thiên.

Lộ thứ hai là nghịch tiên, ở lộ này chính là lấy linh khí trời đất mà tự bồi dưỡng sức mạnh của bản thân, từ đó gây nên lôi kiếp mỗi khi đột phá.

Mỗi lộ đều có ưu và nhược.

Nhưng ta khuyên ngài không nên chọn lộ thứ nhất.

Nếu chọn lộ thứ nhất, dù ngài có luân hồi chuyển kiếp mấy vạn năm cũng không thể bồi dưỡng đủ công đức và vận khí để mà thăng thành tiên, mà nếu có thăng thành tiên đều là những chúng tiên cấp thấp.

So với tu tiên giả, những vị tiên nhân chọn lộ thuận tiên này thực lực không sai biệt là mấy, có khi còn yếu kém hơn.
Mà chọn lộ thứ hai thì ngài cần phải hao tổn cực kỳ nhiều tài nguyên, đan dược, pháp bảo mới có thể thăng tiến thành tiên nhân.

Tuy vậy, trong lúc tu luyện thực lực hoàn toàn vượt qua người bình thường.

Đây cũng là phương pháp được những vị đạo sĩ chọn lựa, đây chính là nghịch tiên lộ, đây chính là tu tiên lộ chân chính.
Ta bày cho ngài hai lộ, ngài tự có thể nhận biết con đường của mình mà bước đi”
Nghe Mạc Phàm nói thế, Mộng Quân không chần chừng, ngay lập tức nói.
“Đệ tử chọn nghịch tiên lộ.”
Mạc Phàm nghe thế thì khóe miệng của hắn nhếch lên, nở ra một nụ cười bí hiểm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.