Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 62: 62: Khổ Rồi Đây





Khi đã hạ gục được đám lính top đầu của Nam rồi, thì bỗng ông lão đó, mỗi người lấy ra một sợi dây trong dài tầm trăm mét quăng thẳng xuống dưới.
Đám người Cách Châu thấy cuộc chiến đã chuyển dời nên liền cầm dây của bốn ông lão mà đu lên.

Nhưng lính của Nam cũng không ngốc, bọn họ ngay lập giương cung nhắm về phía mấy ông lão đó mà bắn tới.

Tiếc thay, thực lực quá là chênh lệch, mũi tên của bọn họ cũng chỉ như tăm xỉa răng đối với mấy lão đầu đó mà thôi.
Mộng Quân đinh cầm Thiết thương xuất chiến thì ngay lập tức bị Mạc Phàm ngăn cản.

Hắn nói.
“Đồ nhi, có phải con mới vừa đột phá đúng không?”
Mộng Quân tuy là một chiến tướng dũng mãnh, nhưng đứng trước mặt của người được xưng là sư phụ này, một hành động lỗ màn đều liền không có.

Nàng ta hạ người xuống nói.
“Vâng ạ, con mới vừa đột phá Ngưng Linh tầng 7 sơ kỳ”
Mạc Phàm nở ra một nụ cười tận hưởng thành quả giảng dạy của mình, nói.
“Mới đột phá tu vi thì cần chút thủ thuật để củng cố lại tu vi của mình.

Dịp này đúng là dịp tốt để con hiểu biết một chút thủ thuật đó”
Cám ơn bạn đã đọc truyện, cầu chút gió trên chat đa vị diện
Tuy nói là Mộng Quân 10 phần kính trọng Mạc Phàm, nhưng cái câu nói này của hắn đang dần ám chỉ nàng không nên xen vào chuyện bọn chúng công thành.

Với cương vị là một tướng quân thì sao Mộng Quân có thể ngồi yên mà để Mạc Phàm tàn sát quân của mình và Thành Nam cực khổ xây dựng thế được?
Mộng Quân ngay lập tức phản bác.
“Không được thưa sư phụ, con không thể để người mình chết như thế được”
Nói rồi, nàng cầm Thiết thương mà phóng tới chỗ bốn ông già đó, toan một thương xuyên chết bọn chúng lúc không để ý.

Mạc Phàm ngay khi thấy Mộng Quân lao đi thì lập tức vận nội lực, chưởng ra một chưởng đánh bay nàng vào một góc tường.

Thời điểm tốt như này không thể để Mộng Quân ngu ngốc mà phá được.

— QUẢNG CÁO —
Còn Mộng Quân, nàng chỉ bị Mộng Quân đánh đến thổ cả huyết.

Nhưng như thế cũng không bằng vết thương trong lòng của nàng, khi bị Mạc Phàm ngăn chặn.

Nàng không thể hiểu nổi người này, rốt cuộc là vì lý do gì mà ngăn cản một vị tướng quân giết địch?
Cuối cùng thì toàn bộ hơn vạn tên lính leo lên hết thành.

Mộng Quân những tưởng đến đây là mình sẽ thất bại mà chạy trốn, nhưng không ngờ Mạc Phàm lại cho phép nàng hành động.
Mặc dù không biết hắn ta muốn gì, nhưng ngay khi được cho phép thì Mộng Quân liền khích lệ lòng quân bằng một câu nói.

Ngay sau đó hơn 5 vạn người đồng loạt hô to một tiếng xung trận, một cuộc chiến máu lửa cứ như thế mà nổ ra.
Hai bên lao thẳng vào nhau, dùng lực đối lực, dùng chiến khi đấu mãnh khí.

Dùng hung tàn máu huyết để đấu với ngàn vạn kim giáp.
Máu thịt văng be bét, xác chết nằm la liệt.

Trong cái khoảng hỗn chiến ấy có Mộng Quân, Tư Lỗ là nổi bậc hẳn, hai người như một cái máy xay thịt, một thương một đao mà đánh giết tới tên này đến tên khác.
Tư Lỗ, nộ khí xung thiên.

Cầm bá đao vung một cái, hơn chục tên lính trọng thương.

Bổ đao một cái, hơn hai tên gãy tay chân.

Gã ta cứ như thế mà trực tiếp lập được vô số chiến công, kể cả những tên được mệnh danh là tinh nhuệ, cũng không thể cùng gã đại chiến quá ba đao.
Cho đến khi Tư Lỗ gặp được một người….

“Keng Xẹt” Tiếng va chạm binh khí đến tóe cả lửa.

Tư Lỗ lùi lại sau màn tiếp cận thất bại, gã không ngờ được lại có một tên đỡ được một đao chí mạng này.
Một thanh niên tầm tuổi Mạc Phàm và Thành Nam bước tới, tay hắn cầm một loan đao dài gần nửa mét, trên người thì khoát một thân kim giáp, đầu thì đột một cái mũ màu đen.

Thoạt qua trong cực kỳ oai vệ, khắc hẳn với một Tư Lỗ chỉ có một bộ Thiết giáp hạng nhẹ.
Tư Lỗ thấy vậy liền chỉ nghĩ là tên này may mắn đỡ được một đao của gã thôi, chứ không có gì ghê gớm.

Nhận định được đối phương, Tư Lỗ ngay lập tức lao vào, cường hãn phóng ra một đao đầy uy lực.
Tuy vậy, cái tên mạc kim giáp này căn bản không phải là một kẻ may mắn.

Hắn chỉ cần tùy tiện xoay đao chém một cái, liền đem một đòn cường hãn của Tư Lỗ hóa thành hư vô.

Sau đó còn nhẹ nhàng tặng cho gã một nhát chém chí mạng vào giữ lòng ngực.
Mặc dù có phòng bị giơ đao lên đỡ trước, nhưng một đòn của tên mặc kim giáp này thực sự quá khủng khiếp.

Hắn ta chỉ với một đao mà nhẹ nhàng đánh cho Tư Lỗ ho cả máu, bàn tay đỡ đao của hắn sưng vù lên.

Nôm cực kỳ mạnh.
Tư Lỗ không ngờ được, ngoài tướng quân, Mạc Phàm và bốn ông lão kia ra thì lại tồn tại thêm một con quái vật nữa.

Nhưng không vì thế mà gã trùng bước.

— QUẢNG CÁO —
Tư Lỗ dùng biết tay mình đau, nhưng gã vẫn cố cầm đại đao của mình lên bằng được.


Gã không muốn làm một tên yếu đuối, suốt ngày cứ dựa hết vào người này, người khác mà ra oai được.

Gã phải tự tạo ra oai nghiêm cho chính mình, một cái oai nghiêm ngay cả Mạc Phàm cũng không có được.
Nằm chặc đại đao, Tư Lỗ lại dựa vào cường độ thân thể cường tráng của mình mà tung ra một chát chém nhanh, thẳng, mạnh vào đầu tên mặc kim giáp kia.

Nhưng vẫn như cũng, chỉ bằng một chiêu đã phá được một đòn chí mạng của Tư Lỗ.

Không những thế, lần này tên kia còn mang nội tạng của Tư Lỗ, mà chém văng tứ phía.
Khiến cho cả một khu vực cứ như thế mà bị vô số tia máu nóng bắn khắp nơi.
Tư Lỗ sau một đòn chém ấy thì hai tay buông cây đại đao ra, hai chân mất sức lực, quỳ rạp xuống đất.

Tên mặc chiến giáp thấy như thế liền bước đến chỗ gã, cầm loan đao chuẩn bị hạ sát hoàn toàn cái đầu của Tư Lỗ để về lập công.
Nhưng không ngờ được rằng Tư Lố ngay sau đó lập tức vùng dậy, tặng cho hắn ta một cú đấm ngay thẳng trực diện, khiến cho hàm răng vốn không có khuyết điểm, giờ đây lại chỉ còn lởm chở vài cái.
“Ngươi….ngươi! Không thể nào”
Tên đó đau đớn kêu lên, không ngờ Tư Lỗ hứng một đòn chí mạng như thế mà lại không chết.
Tư Lỗ không giải thích gì, chỉ lấy thêm một viên Dưỡng Thương Đan của Nam rồi bỏ vào miệng.

Ngay sau đó tay không lao vào, đem tên mặc kim giáp ấy, đánh đến bầm dập.

Kể cả mảnh kim giáp của hắn cũng bị Tư Lỗ dùng quyền xuyên phá.
“Rắc Phụt”
Tiếng xương gãy, tiếng máu bắn vang lên.

Tư Lỗ cứ như thế mà tay không đánh hắn đến không thể nhìn ra nổi hình dạng tiêu sái ban đầu, bây giờ một cậu thanh niên tuấn tú chỉ còn lại một cái hộp sọ bị Tư Lỗ dùng quyền đánh nát một nửa mà thôi.
Binh sĩ chứng kiến một tràn như thế thì không hỏi chấn kinh.

Một cao thủ sử dụng đao vang danh khắp thiên hạ như hắn lại bị một tên béo trọc dùng quyền mà đánh chết, không những thế còn bijd đánh tới mức không còn nhận ra được nhân dạng luô.
Tư Lỗ sau trận đánh chớp nhoáng này bỗng im lặng đến lạ thường, bình thường gã rất hay hò hét xung trận để tăng sĩ khí cho quân mình, thì sau trận đấu này không còn nghe thấy tiếng của Tư Lỗ nữa.
Trận chiến này đáng lý ra kẻ chết mới là gã, chứ không phải tên mặc kim giáp kia.

Đao pháp thân thủ đã không bằng, kể cả cách quan sát cũng lại là sai.


Trận thắng này là do Nam đã chuẩn bị cho gã một hai viên Dưỡng Thương Đan, nên mới có thể đảo nghịch tình thế, nhân lúc hắn ta không chú ý mà kích bại.
— QUẢNG CÁO —
Tuy chỉ là may mắn lật ngược tình thế, nhưng qua một cuộc chiến này đã khiến cho Tư Lỗ nhìn thấy được khuyết điểm của bản thân.

Gã quá ý lại vào sức mạnh thân thể của mình, nên gặp một cao thủ như tên mặc kim giáp này đây, hoàn toàn không phải đối thủ.

Cái tính nóng nảy cũng là một điểm yếu chí mạng của Tư Lỗ, chỉ vì không quan sát kỹ lưỡng đối thủ, mà bị đối thủ mang ra đánh đến trọng thương.
Chiến trường là cái nôi cũng là mồ chôn của các binh tướng tài giỏi, tuyệt thế.

Nếu ngươi biết cố gắng sống sót thì những kinh nghiệm chiến đấu, những chiến công dày đặc sẽ thuộc ngươi, còn nếu như ngươi chỉ biết lăm lăm ỷ lại vào thực lực ban đầu của mình, mà không biết cải tiến võ công thì nơi đây chính là nơi xác của ngươi được chôn sâu hai mét.
Tư Lỗ một ngày làm binh, suốt đời làm binh.

Gã không muốn vì hai khuyết điểm này mà biến nơi lập công trở thành nơi bản thân mình an táng.
Tư Lỗ chầm chậm nhặt thanh loan đao của tên mặc kim giáp kia lên.

Tư Lỗ, một tay cầm loa đao chĩa xuống đất, một tay cầm đại đao khoác trên lưng, một người hai đao điềm đạm chém thẳng tới lũ lính trước mặt.
…...
Mộng Quân lúc này đang một trận quần hùng với cả một toán lính toàn là những tên tinh nhuệ nhất của Cách Châu.

Tuy đấu với một toán người như thế, nhưng Mộng Quân chả có khi nào rơi vào thế hạ phong, đôi khi còn chiếm thế thượng phong nghiền ép bọn chúng nữa.
Thực lực Ngưng Linh tầng 7 của nàng không phải là một thứ có thể đùa được.
Cách Châu không thể đứng nhìn Mộng Quân như thế mà tàn sát quân của mình được, hắn phải ngay lập tức ra tay ngăn chặn, nếu không thì tôn nghiên của một thiên hạ đệ nhất nhân sẽ bị tổn hại mất.
Mộng Quân đang cố hết sức hạ đám lâu la thì đột nhiên có thứ gì đó phóng tới.

Nàng nhanh nhẹn đưa Thiết thương lên đỡ.
“Keng”
Ám khí này quá là mạnh đi, chỉ bằng một đòn như thế mà nhẹ nhàng khiến tay Mộng Quân đau nhức không thôi.

Lúc Mộng Quân chuẩn bị cầm ám khí đó lên mà ném lại về phía kẻ địch, kết liễu bọn chúng, thì nàng nhận ra đây không phải ám khí mà chỉ là một viên đá hết sức bình thường.
Nhận ra cái người ném thứ này nhất định không phải một cao thủ bình thường, mà là một đệ nhất cao thủ của Lưu U Quốc, một cao thủ mà ngay cả Càn Khống cũng phải hạ thấp người không dám tự cao.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.